Xuyên Không May Mắn Ta Chỉ Là Vai Phụ

Chương 74: Trương Tam Ơi Là Trương Tam





Đứng đầu tên cướp hắn nhìn trước mắt Trương Tam vậy mà mạnh như vậy, mắt khẽ ngước nhìn Thiên Uyên chạy ra cái cây trước mắt.
Thiên Uyên nhìn thấy vậy, cũng chỉ biết nhíu mắt ra hiệu các ngươi tự lo liệu, nàng cũng không biết là Trương Tam mạnh như vậy.
Nhìn trước mắt Trương Tam, mạnh mẽ như vậy làm nàng lại hứng thú muốn nuốt tươi máu của hắn, nàng đưa tay lên cười tà mị.
Làm đứng đấu tên cướp được nàng thuê đều sợ hãi, mà chỉ biết ứng phó, hắn liền nắm chắc thời cơ Trương Tam lơ là.
Liền chạy nhanh đến, một kiếm chém ra, Trương Tam giật mình nhảy lên cao, hắn liền quay người cười nói: "Móa các ngươi đánh lén ta?"
Đứng đầu mấy tên cướp được Thiên Uyên thuê, không trả lời hắn, mà lại rút đao lại chém ra ngang, cứ như vậy công kích liên tiếp.
Trương Tam đáp xuống, liên tục tránh né cùng phản kích hắn dùng kiếm trên tay chém loạn xạ, tuy hắn chém loạn xạ nhưng kiếm nào cũng trúng a.
Cái này làm mấy tên cướp khác đều ngây người, trận chiến này cũng quá kịch liệt đi, đang giao đấu hai người chưa dứt, Trương Tam thấy tốc độ của đứng đầu đám người chậm lại.

Hắn nhếch mép, linh khí bao trùm lấy kiếm, hắn chém ra, làm đứng đầu đám người được Thiên Uyên thuê, có tiếng keng chói tai.
Tay cầm kiếm của hắn cũng bị đau nhức, tốc độ liền dừng lại, thấy vậy Trương Tam hắn liền cười, thời cơ đến.
Hắn liền nhanh tay dùng kiếm, chém ngang ra muốn chém đứt đầu của đứng đầu đám người, đứng đầu đám người thấy kiếm dần dần đến gần cổ của mình.
Hắn phẫn nộ, tại sao thân thể lại không thể cử động rốt cuộc là tại sao? Hắn không hiểu rõ bởi vì hắn quá sợ hãi muốn chết ư?
Trong lòng hắn cũng nhanh có đáp án, hắn không muốn chết hắn muốn sống, hắn thề rằng lần này hắn sẽ không, còn đi nhận những nhiệm vụ mang tính nguy hiểm này.
Hôm nay nhận nhiệm vụ giả làm cướp, hắn tưởng rằng việc này dễ làm không ngờ tới đối phương lại mạnh hơn hắn, hắn liền cảm nhân lại được điều khiển cơ thể.
Nhanh chân cúi người xuống, đỡ kiếm sang ngang, Trương Tam cũng không hoảng hốt mà chén kiếm xuống, hai kiếm cứ như vậy va chạm với nhau.
Đứng đầu đám người hắn cảm nhận được sức mạnh đang dần mạnh lên, đè lên kiếm của hắn, hắn sợ hãi kiếm của hắn không còn đỡ nổi nữa.
Nhìn sang bên cạnh, những người cũng được hắn mời chào giả dạng làm cướp, thấy vậy liền bợt tỉnh dậy, mấy người bọn hắn nhìn mà sợ.
Bọn hắn hút một ngụm khí, rồi đồng thời quyết định vì kiếm tiền, liền đồng thời lao đến, nắm trong tay kiếm không có phẩm chất giai.
Trương Tam thấy vậy nhìn lại, thầm nghĩ một đám ngu ngốc, dứt lời hắn liền nhanh chân chất hiện tại ngay trước mắt những tên này.
Cho mỗi người một cước, rồi bước qua bên cạnh một quyền đánh sau lưng, rồi quay người li khai, đi đến bên cạnh mấy tên khác.
Cứ như vậy, hắn giải quyết nhanh chóng mười tên cướp, chỉ còn lại đứng đầu đám người này.
Trương Tam nhìn đứng đầu đám người được Thiên Uyên thuê, hắn cầm trên tay kiếm trong tay phải.
Ngước đầu nhìn đứng đầu đám người,hắn cũng không hiểu vì sao mình có thể một mình làm truyện như vậy.
Đây chắc chắn là thích.
Thấy ánh mắt, của hắn Trương Tam đứng đầu mấy người đều sợ hãi tay chân mềm nhũn muốn run rẩy nhưng mà không thể.
Run rẩy mà bị nữ nhân kia biết được, coi như hắn không có tiền a, hắn nắm chặt kiến trên tay chỉ về phía Trương Tam nói: "Ngươi rất mạnh, có thể so tài với ta.
"
Trương Tam gật đầu, biểu lộ đồng ý a, vì Thiên Uyên hắn có thể làm những việc mà trước đây hắn chưa từng làm.
Bởi vì đây là mối tình đầu tiên của hắn, còn là trong truyền thuyết vừa nhìn đã yêu, đây là kho ái cảm gì a.
Bên ngoài đứng dựa trên gốc cây gỗ to, Thiên Uyên bíu môi, mấy tên này làm việc quá cẩu thả đi.
Bây giờ chỉ có nàng mới có thể giải quyết được vụ việc này, nàng liền mặt biến sắc giả vờ ho khan nói: "Trương Tam giúp ta.
"
Nghe vậy Trương Tam quay người lại, thấy Thiên Uyên vậy mà chảy máu từ trong miệng ra, phần bụng áo còn bị lồi lõm giống như bị đánh trúng.
Trương Tam liền chạy nhanh đến, đỡ lấy Thiên Uyên ân cần nói: "Thiên Uyên nàng có sao không?"

Thiên Uyên liền ho khan nói: "Trương Tam đưa ta về phủ, ta bị đánh trọng thương, ngươi mang ta về phòng của ta, ở đó có đan dược.
"
Trương Tam cũng không nhiều lời, mà gần đầu bế nàng lên rồi chạy nhanh khỏi cánh rừng,
Đứng đầu đám người thấy vậy, liền thở dài cuối cùng cũng thoát, mấy tên hắn thúc dục đi theo cũng quá kém.
Chưa đến một nén nhang liền bị giải quyết hết, quá là nhục nhã đi, hắn liền nhìn Trương Tam một mình bế Thiên Uyên đi ra khỏi cánh rừng.
Thiên Uyên nhìn lại, nháy mắt ra hiệu nói: "Nếu ngươi muốn nhận tiền, giải quyết nhanh chóng đống hỗn độn này đi.
"
Đứng đầu đám người gật đầu, nhìn trước mắt từng vị hắn thúc giục đi theo nằm ngất trên đấy lắc đầu, liền đi đến.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.