Xuyên Không May Mắn Ta Chỉ Là Vai Phụ

Chương 36: Chỉ Còn Có Cách Này





Mộng Cơ đứng trên cao hồi lâu, hắn cuối cùng cũng có thể đứng dậy, vận động gân cốt.
Thiên U Linh liền xuất hiện nói: "Phu quân ngươi nắm chắc cảnh giới?" nghe được Thiên U Linh nói vậy Mộng Cơ gật đầu nói: "Ta đang nắm chắc cảnh giới Luyện Hư cảnh cửu trọng, nhưng chưa thể thi triển toàn bộ."
Mộng Cơ hắn phải lịch luyện mới có thể nắm chắc hoàn toàn, nhìn phía Lam Thiên cùng Tiếu An.
Mộng Cơ thấy Tiếu An vẫn ngồi đấy, nhưng Lam Thiên thì khác, hắn đã chặt gỗ bên cạnh xây nên một căn nhà bằng gỗ.
Mộng Cơ cũng phải ngạc nhiên, hồi lâu vậy mà hắn xây được một ngôi nhà bằng gỗ quá nhanh đi a.
Trước ngôi nhà, là một đốm lửa xung quanh còn có những tấm gỗ to lớn, được Lam Thiên cắt thành một tấm phẳng.
Có thể ngồi, lửa cháy không lớn bên cạnh còn có thịt thỏ, Mộng Cơ cũng nhìn xuống dưới bụng hắn.
Chỉ biết lắc đầu mà rời khỏi nơi này, hắn từ từ nhảy xuống cành cây.
Từ từ đi đến cửa Tây của thành.
Đang trong nhẫn trữ vật, sư tôn Lam Thiên, Mạc Kỳ nàng mở mắt nàng đã hoàn toàn tạo nên bản thể của nàng, bây giờ đã rõ ràng hơn trước rất nhiều.
Nàng bất giác cảm nhận được linh khí quen thuộc, nàng quay người nhìn lại.
Từ trong nhẫn nàng vẫn có thể nhìn ra ngoài.
Nhìn bóng người biến mất, trên cành cây đằng xa, Mạc Kỳ nàng nở nụ cười nói: "Tỷ tỷ, rốt cuộc người cũng đã có thể trùng sinh, nhưng tại sao tỷ tỷ lại không nhớ ta."
Nàng nhớ đến ngàn năm trước tỷ tỷ vì cứu nàng.

Người hầu thân cận của nàng nha hoàn, vậy mà ám sát nàng.
Nàng bị nha hoàn ám sát nhưng không thành công chỉ bị thương, nha hoàn đó vậy mà là ma tộc, ám sát nàng nhưng không thành công tỷ tỷ nàng vì cứu nàng đã giao thủ với ma tộc.
Yêu ma tôn chủ Tần Lăng, có cảnh giới Thánh Nhân cảnh cửu trọng nửa bước cảnh giới mới.
Trên Thánh Cảnh hiện giờ chưa ai có thể đột phá đến, Yêu ma tôn chủ ngàn năm trước chỉ còn nửa bước.
Tỷ tỷ nàng cũng vậy, hai ngươi giao thủ khiến yêu, ma, nhân cùng chém giết lẫn nhau khiến ai cũng phải thiệt mạng, nàng may mắn chạy thoát nhưng chỉ là nhờ sợi tàn hồn.
Thân thể nàng, không biết đang ở nơi đâu, nhưng Mạc Kỳ nàng không cần lo lắng bởi vì nàng đang hình thành thân xác mới.
Nàng nắm chặt tay nói: "Mạc Lê tỷ tỷ, mong ngươi có thể nhớ lại toàn bộ, còn có muội muội ta sẽ tìm được muội."
Lam Thiên lúc này hắn đang nằm trên ghế bằng gỗ thì nhẫn luôn rung động, hắn suy nghĩ: "Rốt cuộc sư tôn đang làm gì?"
Trong thành lúc này, Ly Thần cùng Ly Hoa đang đi dạo phố ngó nghiêng không phát hiện Mộng Cơ đâu.
Lúc nãy, nàng cùng Ly Thần đã đến quán trọ mà Mộng Cơ đang ở hai nàng tiến vào trong quán trọ.
Chủ quầy thấy hai người liền chạy ra tiếp đón nói: "Hai vị đại nhân đến đây có chuyện gì cần tìm?" hắn xoa xoa tay cúi người nói.
Ly Hoa liền hung hăng nói: "Ngươi biết Mộng Thanh ở đâu? Nói mau."
Chủ quầy liền từ từ nói: "Ly tiểu thư bình tĩnh bình tĩnh, Mộng Thanh huynh đệ không có ở trong quán trọ."
Ly Hoa lại buồn bã nói: "Mộng Thanh rốt cuộc ngươi ở đâu a." Ly Thần thấy tỷ tỷ buồn bã liền nói: "Ly Hoa tỷ tỷ chúng ta đi tìm xung quanh a."
Ly Thần dùng linh khí cảm nhận, không có phát hiện Mộng Cơ trên lầu nên đã nói vậy, chủ quầy không lừa hai nàng.
Vẫn vẻ mặt băng lãnh đó, Ly Hoa liền kéo má nàng nói: "Muội muội, ngươi làm vẻ mặt vui vẻ đi a, vẻ mặt đó nhìn làm người ta muốn sợ."
Nghe Ly Hoa nói vậy Ly Thần thử cười nhưng không thể a, Ly Hoa thấy vậy cũng đành phải bó tay.
Nàng liền kéo tay Ly Thần ra khỏi quán trọ: "Ngươi không cần làm vẻ mặt khác, ta dẫn ngươi đi tìm hắn.
Ta thích vẻ mặt đó của muội."
Ly Thần gật đầu, chủ quầy thấy hai người rời khỏi, cúi người nói: "Hai đại tiểu thư đi thong thả."
Nói xong hắn quay lại trong quầy, dùng tấm khăn treo trên cổ lao mồ hôi nói: "Mấy vị tiểu thư à, ngươi đến tìm người thì đứng làm vẻ mặt hung hăng đó a." hắn biết Ly Hoa hồi nhỏ náo loạn cả thành a.
Cũng không ai giám ngăn nàng, dù là Hoàng Đế.
Gia tộc nàng quá khinh khủng, nhưng một mặt khác của nàng khi làm việc, luôn suy nghĩ và lo lắng an nguy của huynh đệ tỷ muội thân cận.
Nên mọi người trong thành cũng quên mất hồi còn thiếu nữ của Ly Hoa.
Hai người đang đi trên đường thì thấy, một bóng hình đang bước đi.
Ly Hoa nhìn kỹ thì biết đó là Mộng Cơ.
Nàng kéo tay Ly Thần đi đến bên cạnh Mộng Cơ.

Đang đi trên đường vừa huýt sáo vừa hát.
Mộng Cơ đang ngâm nga thì bị một chân đạp chúng bản thân hắn.
Hắn biết nhưng không né tránh.
Bởi vì đó là Ly Hoa cùng Ly Thần, hắn trong lòng nghĩ hai nàng ta chạy đến đây làm gì a.
Thiên đạo ba ba của ta ơi, nàng ta nhảy lên cao định dùng cước đá ta a, vừa dứt lời hắn bị Ly Hoa đá trúng.
Mộng Cơ lùi lại sau nói: "Thiên đạo ba ba ơi, nàng ta đá ta thật sự." hắn chỉ biết bình tĩnh nói: "Ly Hoa chào hỏi mà dùng cước đá ta?"
Ly Hoa lại tiến đến bên cạnh Mộng Cơ cười nói: "Mộng Thanh huynh đệ, ta có việc muốn nhờ, ngươi đến Cẩm Y Vệ cùng giao đấu với ta đi a." nàng vẻ mặt tươi cười đáng sợ nói.
Nghe đến đây, Mộng Cơ sợ hãi hắn không muốn làm người hầu đâu a, nên mới sợ hãi.
Hắn lười không muốn đi, liền quay người lại chạy đi.
Ly Hoa vừa nói thì Mộng Cơ đã chạy nàng liền quay lại kéo tay Ly Thần nói: "Muội muội, hắn chạy chúng ta đuổi theo."
Ly Thần gật đầu, hai người đuổi theo Mộng Cơ.
Mộng Cơ quay lại nhìn nói: "Hai vị tiểu thư, các ngươi không cần đuổi theo ta."
"Ta sẽ không đến Cẩm Y Vệ giao đấu đâu, đừng có đuổi theo."
Ly Hoa liền nói: "Mộng Thanh đứng lại, ta sẽ không bắt ngươi đi Cẩm Y Vệ đâu, đứng lại đó." vẻ mặt cười tà ác của nàng Mộng Cơ đã nhìn ra.
Nàng chỉ nói dối thôi, hắn tin là chết ngay a, Ly Hoa chạy đến một góc ngõ đứng lại thở phào mệt mỏi.
Ly Thần mặt vẫn không biến sắc, Mộng Cơ hắn bị Ly Hoa ném giày của nàng trúng đầu hắn, may thay rằng hắn vẫn chạy đi nàng nhặt lại giày.
Nhìn lại bên cạnh vậy mà có một góc ngõ, nhưng mà bên cạnh chỉ có hai căn nhà thấp vậy a.
Nhảy qua bức tường này thì bại lộ mất, nếu biến mất cũng để lại linh khí, và cũng vì quy định trong thành không có giao thủ không thể dùng linh khí.

Hắn suy nghĩ hồi lâu liền quyết định...
Hai nữ nhân bước vào trong góc ngõ, thì không phát hiện Mộng Cơ mà thấy một thiếu nữ đang ngồi khóc lóc.
Ly Hoa liền bộc lộ tính cách, liền tới ngồi xuống nói: "Muội muội, ngươi bị làm sao vậy."
Một thiếu nữ khóc lóc ngước đầu lên nói: "Ô ô vị tỷ tỷ này, ngươi có thể cho ta nợ vài quan tiền được không ô ô."
Ly Hoa nhìn thiếu nữ trước mắt, nàng ta có mái tóc đen dài, mặc áo quần màu xanh lá ngồi khóc, vẻ mặt còn có bụi bẩn tóc đã bẩn hết, bộ đồ cũng rách một vài nơi.
Ly Hoa liền nói: "Muội muội, ngươi tại sao ngồi ở đây?"
Thiếu nữ nước mắt rơi xuống khóc lóc nói: "Ô ô ta cùng tỷ tỷ ta đến thành đây sinh sống, mà trên đường bị cướp.
Tỷ tỷ liều mình cứu ta bị tên cướp háo sắc cưỡng hiếp đến chết."
"Ô ô ta may mắn chạy thoát ô ô."
Ly Hoa nghe đến đây, nàng đều lo lắng thay cho thiếu nữ này liền nói: "Ngươi theo ta đến Cẩm Y Vệ ta thay đồ cho ngươi cùng với tắm rửa thân thể thế nào?"
Thiếu nữ nước mắt vẫn rơi lệ nói: "Tỷ tỷ, đa tạ ý tốt của tỷ tỷ.
Nhưng ta chỉ cần ít quan tiền là được không cần đến Cẩm Y Vệ đâu ô ô."
Thiếu nữ lòng thầm nghĩ: "Lão nhân gia ơi, ngươi chỉ cần vứt cho ta ít quan tiền rồi rời đi đi."
Ly Hoa thấy nàng nói vậy kéo tay nàng đứng dậy nói: "Không được."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.