Xuyên Không May Mắn Ta Chỉ Là Vai Phụ

Chương 17: Gia Gia Của Ngươi Đến Đây





Nàng suy nghĩ liền quyết định, mà không trần trừ, điều động yêu khí trong người.
Nàng đang định tự bạo, thì một giọng nói của một thiếu tiên vang lên: “Chó con, gia gia ngươi đến đây!”
Thiếu niên này chính là Mộng Cơ, hắn cảm thấy tình thế không ổn nên nhảy xuống vực, nói.
Bí mật nhỏ: Do đây cũng là trong giữa rừng nên sẽ có Yêu Vương, cai quản khu vực của riêng bản thân yêu thú đó.
Tiến vào sâu hơn thì chưa ai biết được, cả Thánh Cảnh cũng không giám bước vào trong, trước kia từng có một vị bước vào đó chưa thấy đi ra.
Nên ai nấy đều biết, trong Thanh Long Sơn có sự tồn tại cao hơn Thánh Cảnh, yêu vương hay yêu hoàng cũng không giám tiến vào, khi đến gần chỉ thấy làn sương mù dày đặc.
Cảm nhận được sự uy hiếp chỉ biết cúi đầu rồi bỏ chạy mà thôi, hắn cũng không biết nhiều nữa, vì đã trôi qua hơn mấy trăm năm a.
Lúc này, Mộng Cơ cầm trên tay Xích Long chém xuống chém trúng da thịt con sói, nhưng không làm yêu vương bị thương, hắn bị phản lại đánh bay ra ngoài.
Hắn chưa dùng công pháp, chỉ dùng kiếm chém không thể xuyên qua lớp da của Sói.
Tên Yêu Vương quay đầu nhìn lại thấy một tên nhân loại hắn cười: “Lại có một tên nhân loại đến, tự dâng miếng mồi ngon cho ta!”
“Giết con Hồ Ly này mấy ngày, ta đang đói ngươi đến đúng lúc lắm,ta sẽ giết ngươi ăn thịt, bồi bổ thân thể của ta haha.
.

Hắn nhào đánh tới, làm thiên địa xung quanh toàn bộ bị thiêu rụi, chỉ còn là một mảng đen.
Mộng Cơ lùi lại, hắn né tránh, tốc độ của Sói Vương cũng không yếu mà hắn đánh xuống Mộng Cơ bị vật gì đó ngăn lại.

Hắn không thể chạy, hắn suy nghĩ ít lâu, liền dùng Xích Long đỡ lấy.
Móng vuốt của sói đè lên cây kiếm.
Cảnh này là một con Sói dùng móng vuốt đè lên một nhân loại, sau ít phút Mộng Cơ dùng kiếm đỡ lấy không còn cảm ứng được tứ chi, hắn sắp bị đè ép.
Sói Vương thấy hắn không thể đỡ nổi nữa, liền dùng sức mạnh đè ép xuống lần nữa làm Mộng Cơ bị nhẫn xuống đất, không biết sống chết ra sao.
[Ps:Nhân vật chính chết hết truyện]
Hắn cười khinh bỉ nói: “Tên nhân loại chết nhanh như vậy, ta tưởng hắn mạnh cỡ nào, ta còn không thể xem xét được cảnh giới của tên nhân loại này!”
Giải quyết Mộng Cơ, hắn đang định tiến đến bên Hồ Ly đang nằm đấy.
Hồ Ly tưởng rằng, nhân loại này giúp nàng, mạnh mẽ lắm nhưng không ngờ hắn chết nhanh như vậy.
Nàng cũng nhớ ơn hắn có ý trí dũng cảm cứu nàng, nàng tự bạo, điều động yêu khí trong cơ thể thì.
Từ dưới đất có tiếng nói vang vọng ra: “Mụ Hồ Ly ngươi dẫn đồng tộc của ngươi đi tên Chó này ta giải quyết!”
Sói vương quay lại liền gào lên.
“Ngao ô ngao ô.

“Ta không phải là chó mà là sói!”Mộng Cơ nhảy lên, từ dưới hố đất lên, nhờ có móng vuốt từ con sói đè ép, mà hắn cảnh giới đã vững chắc tại Luyện Hư cảnh.
Nhân tộc, khi cảm thấy mình sắp chết, luôn bộc phá hết sức bản thân hắn, nên Mộng Cơ cũng đã nắm chắc cảnh giới Luyện Hư.
Sói Vương liền tiến đến, dùng hàm răng lao đến cắn ngay nơi Mộng Cơ đứng, Mộng Cơ không yếu thế hắn cầm trên tay Xích Long.

Dùng công pháp “Phi Thiên” bay lên trời, hắn đứng trên không, né tránh được công kích từ Sói Vương.
Phi Thiên là công pháp phi hành cầm kiếm, mới có thể dùng.
Sói Vương không nhùn bước, hắn nhảy lên dùng móng vuốt cào.
Mộng Cơ đang đứng trên cao, thấy công kích tiến đến hắn cũng không sợ hãi, mà cầm lên Xích Long hội tụ Linh Khí.
Sử dụng Kiếm Pháp, "Minh Quang Kiếm.
" hắn chén xuống, cùng với sự công kích từ móng vuốt của con sói.
Một kiếm chém xuống pha chạm với móng vuốt của Sói Vương, xung quanh đều cảm nhận được uy áp đáng sợ.
Hồ Ly cũng đứng dậy, nàng dùng yêu khí, để cảm ứng kêu gọi đồng tộc, xung quanh khu vực mà nàng cai quản, những con hồ ly khác cảm nhận được sự kêu gọi của nàng.
Đều thi nhau chạy tới, những con hồ ly núp bên trong hố đất, hay là bên trong nhưng cành cây, đều chạy ra.
Đến bên cạnh nàng, nàng là nữ vương của Tộc Hồ Ly này.
Xung quanh từ từ nhiều con bé nhỏ Hồ Ly chạy đến, đều là nhất đuôi hoặc là nhị đuôi, chỉ có hai con là tứ đuôi, chạy đến bên cạnh nàng.
Quỳ xuống hai chân trước, hai con Hồ Ly nói: “Nữ vương chúng ta phải rời khỏi nơi này sao, nhưng đây là khu vực sinh sống của Hồ tộc chúng ta a.

Lục Hồ Ly: “Các ngươi phải rời khỏi nơi này, tránh việc lão già kia giết hết các ngươi!”
Hồ Ly quỳ gối nói: “Nhưng mà nữ vương, còn người thì sao?”
Nàng lắc đầu nói: “Các ngươi đi mau, ta sẽ giúp tên nhân loại kia nếu ta thành công giết lão già kia, các ngươi có thể quay về.

“Hoặc ta cùng nhân loại kia, chết thì các ngươi hãy chạy, đừng quay lại.

Lục Hồ Ly lại bối rối nói tiếp: “Nếu thành công giải quyết lão già kia, tên nhân loại lại thừa cơ giết ta thì cũng đừng quay lại, hắn chắc chắn sẽ chờ và giết các ngươi!”
“Nữ vương!”
“Đừng nói nhiều, đi mau.
” Nàng phải nói như vậy, để những con hồ ly này rời khỏi đây.
Hai con Hồ Ly băn khoăn hồi lâu, cũng dẫn toàn bộ Hồ Ly còn lại chạy khỏi khu vực Hồ tộc.
Nàng nhìn đồng tộc của mình rời đi, an tâm quay lại.
Mộng Cơ lúc này, hắn vừa rút kiếm cùng Sói Vương đánh trả, hắn không thua thế, mà đánh bay Sói Vương xuống dưới
Sói gầm lên.
“Ngao ô ngao ô.

Hắn tụ yêu khí từ trong miệng, tạo thành một đống yêu khí màu trắng trong miệng sói, từ từ lấp đầy miệng hắn.
Mộng Cơ cảm nhận được nguy cơ, liền đưa ra quyết định chạy trước, giữ mạng cái rồi giải quyết hắn sau.
Chiêu này của Sói Vương là tuyệt kỹ của nó a, hắn Phi Thiên rời đi, mà không thể.
Hắn điều động linh khi, muốn xem thử có thể rời khỏi đây không, hắn không thể rời khỏi, lại là cái gì đó giữ chân hắn.
[Ps: Cái này chưa thể tiết lộ, hóng chương sau đi]

Lần này không thể chạy thoát, ăn nguyên chiêu đó chết chắc, nếu hắn Luyện Thần cảnh vững chắc cảnh giới sẽ ngăn chặn được dễ dàng.
Nhưng hắn không thể a, đành lấy ra pháp bảo phòng ngự, Sói Vương tích tụ hết yêu khí xung quanh, tạo nên một đường thẳng yêu khí.
Từ trong miệng hắn, bắn ra đánh trúng Mộng Cơ, Lục Hồ Ly chạy nhanh đến, thấy vậy nàng liền gây người.
Đây là chiêu của lão già đó, hắn vừa mới đánh với loài người này đã sử dụng chiêu này, nàng biết lão già này từng dùng chiêu đó đánh thụ thương nàng.
Rốt cuộc tên loài người này có cảnh giới gì mà có thể cho Lão già này sử dụng chiêu đó.
Nàng không suy nghĩ nhiều mà chạy đến, bởi vì nàng bị Sói Vương đánh bay xa hơn trăm mét mà cũng đang thụ thương nên nàng không thể chạy nhanh được a.
Còn Sói Vương vẫn như cũ, uy lực vẫn mạnh, tốc độ vẫn nhanh, dần dần linh khí trong miệng hắn biến mất.
Sói Vương hắn biết, khi hắn dùng móng vuốt đánh trúng kiếm của Mộng Cơ từ trên trời dáng xuống, hắn liền biết tên này không phải dạng vừa, có thể đánh bay hắn là đáng sợ tới mức nào.
Phải giải quyết Mộng Cơ nhanh chóng, tránh gây hậu họa sau này.
Hắn vẫn đứng đấy nhìn xem, rốt cuộc Mộng Cơ đã chết hay chưa, vài dây đi qua, linh khí toàn bộ biến mất trên đường công kích của Sói.
Một thiếu niên vẫn đứng đấy, phòng ngự pháp bảo của hắn vỡ ra, quần áo rách rưỡi hắn cũng bị thụ thương a.
Hắn dùng lay, lau vết thương trên miệng còn đang chảy, hắn đứng trên cao khinh bỉ nói: “Chó con, công kích mạnh nhất của ngươi chỉ có thế!”
Sói Vương tức giận, hắn ngước đầu lên trời há to miệng.
“Ngao ô, Ngao ô!”
“Ta đã nói, ta không phải chó mà là Sói.
Ngươi chưa chết, tên nhân loại!”
Mộng Cơ dơ ngón tay giữa chỉ về hướng Sói Vương nói: “Gia gia của ngươi làm sao chết a, ta còn chưa giáo huấn chó con, sao có thể chết!”
Ps: Không còn sai chính tả⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.