Xuyên Không May Mắn Ta Chỉ Là Vai Phụ

Chương 13: Mộng Cơ Tại Sao Hắn Không Đến





Mộng Cơ hắn đứng trước cửa phòng cấp cứu, đợi chờ.
Hắn đứng đấy thất thần ngồi xuống dựa vào cửa.
Một bác sĩ tiến đến bên cạnh hắn, nói: “Vị này, ngươi bị chảy máu, hay là đi theo ta chữa trị vết thương a!”
Y bác sĩ cúi người xuống nói, Mộng Cơ đang cúi đầu xuống, nghe vậy ngước nhìn y bác sĩ.
Hắn nhìn y bác sĩ mà cười giả tạo lắc đầu nói: “Ta không cần, ta đợi mẫu thân ta ngươi có thể rời đi.”
Y Bác sĩ cũng không thể nói lại hắn, nàng chỉ để lại vài băng sơ cứu cùng viên thuốc giảm đau, thêm một lọ thuốc khử trùng, cùng một bình nước lọc.
[ không phải thuốc hồi trinh]
“Ngươi có thể tự sơ cứu nhẹ, ta cũng không thể ép ngươi, mẫu thân của ngươi là người trong đó thì ngươi chắc chắn rất lo lắng nên ta sẽ không ép buộc ngươi!”
Nàng dứt lời, bước rời khỏi đây.
Mộng Cơ hắn cầm trên tay thuốc khử trùng, lau lên vết thương, dùng thuốc bôi lên rồi quấn quanh vết thương.
Hắn ngồi sụp xuống, đợi chờ hy vọng.
Thời gian trôi qua, Thiếp Khương cũng đến.
Nhìn thấy Mộng Cơ ngồi gục ở đấy nàng tiến đến nói.
“Mộng Cơ ngươi, đứng dậy ngồi trên ghế, ta giúp ngươi.”

Đệ đệ hắn Văn Tài cũng tiến đến nói: “Ca ngươi nên đứng lên đi, mẫu thân chắc chẵn sẽ không sao!”
Thiếp Khương, cúi người xuống xoa đầu hắn nói: “Đứng dậy đi, ngươi tại sao bị thương như thế này?”
Nàng ân cần hỏi han hắn, Mộng Cơ cũng đứng dậy tiến đến ghế ngồi, Thiếp Khương cũng tiến đến ngồi cạnh hắn.
Cả ba người cũng không nói gì, cảnh vật xung quanh im lặng, những người ngồi đợi thăm khám cũng đã rời đi về phòng bệnh.
Xung quanh chỉ còn lại đèn, một hành lang dày đặc không một bóng người.
Trong phòng phẫu thuật, một bác sĩ nói: “Chúng ta không thể cứu vãn được, nàng ta mất máu quá nhiều, dù trúng ta đã truyền máu hô hấp nhân tạo cho nàng!”
“Nhưng không thể, đây là ca phẫu thuật mà chúng ta không thể cứu vãn đầu tiên sau năm năm bệnh viện chúng ta điều cứu thành công.”
Vị bác sĩ lắc lắc đầu, hắn tiến đến tháo găng tay phẫu thuật ra, đẩy cửa ra và nói: “Người thân của nạn nhân ở đâu?”
Mộng Cơ nghe vậy, hắn vụt dậy, chạy tới nói: “Bác sĩ mẫu thân của ta thế nào rồi?”
Bác sĩ lắc đầu nói: “Chúng tôi rất xin lỗi, mẫu thân của ngươi mất máu quá nhiều,chúng tôi đã liên tục truyền máu mà không thể cứu vãn!”
Mộng Cơ nghe vậy sửng sốt, hắn dùng tay cầm cổ áo của Bác Sĩ nói: “Tại sao, tại sao các người là bác sĩ mà không thể cứu vãn được mẫu thân của ta!”
Hắn dứt lời, tay buông xuống không còn đứng thẳng, quỳ xuống khóc, Thiếp Khương nghe vậy mặt suy sụp mà cầm tay che miệng cũng không kìm nén được rơi nước mắt.
Văn Tài đệ đệ hắn, hắn cũng suy sụp ngã xuống ghế mà khóc: “Mẫu thân mẫu thân mất rồi, không thể có chuyện đó đây chắc chắn chỉ là mơ!”
Hắn đứng dậy chạy ra ngoài, Bác Sĩ cũng thấy vậy, dùng tay vỗ lấy vai của Mộng Cơ nói: “Chàng trai, ta biết ngươi rất đau khổ, nhưng ngươi bây giờ là trụ cột gia đình.
Không thể khóc, hãy vững vàng!”
Mộng Cơ, được lão bác sĩ vỗ vai hắn ngước nhìn thấy bác sĩ cũng ân cần nói với hắn.
Bỗng nhiên.
Một tiếng nói vang vọng từ phòng phẫu thuật ra: “Nạn nhân vẫn còn chút hơi thở cuối, hình như muốn nói cái gì đó?”
Nghe vậy, Mộng Cơ đứng dậy chạy đến bên cạnh giường phẫu thuật đang truyền máu, truyền oxi của mẫu thân hắn.
“Mẫu thân, người đừng đi.” Câu đầu tiên mà hắn nói với mẫu thân, vị bác sĩ kia tiến đến, mấy y bác sĩ khác đều gật đầu, hiểu ý đồng loạt rời đi.
Chỉ để lại Mộng Cơ cùng Thiếp Mai, một người nằm trên giường bệnh một người quỳ xuống cầm tay đối phương nói.
“Mộng Cơ à, ta sắp ra đi rồi.
Khi ta ra đi mong con có thể cố gắng nuôi dạy đệ đệ con thật tốt a!”
“Đây là di nguyện cuối cùng của mẫu thân dành cho con, mong ngươi hãy thực hiện nó!”
Nàng đưa tay lên xoa đầu Mộng Cơ, hắn nước mắt rơi lệ lắc đầu nói: “Mẫu thân người chắc chắn sẽ không sao mà, đúng không.”
Thiếp Mai, lắc đầu nhẹ, bởi nàng đang nằm không thể cử động nhiều, nàng không còn nhiều thời gian.
“Ta quên chưa nói cho con biết, công việc của ta hay làm.
Công việc ta hay làm.”
Nàng định nói ra, nhưng mà nàng lại nói câu khác: “Ta quên mất một thứ, nói cho con.

Trong giấc mơ mà ta từng mơ khi nãy, trong mơ.”
“Ta thấy, nhi tử của ta cùng tân nương thành thân, ta đứng nhìn thấy rất hạnh phúc, vì thấy nhi tử của ta thành thân.”
“Nhưng mà, ta thấy cảnh vật xung quanh nơi đó khác lạ, không phải là nhà của chúng ta, và ta cũng đã thấy, nhi tử của ta đã mất vào vài ngày trước?”
“Mộng Cơ nhi tử của ta, đã không còn sống nữa, vậy tại sao người hiện đang trước mặt ta là ai?”
Nàng nói xong, một giọt nước mắt rơi xuống, đôi bàn tay đang cầm lấy má của Mộng Cơ từ từ rơi xuống.
Hắn cầm lấy tay mẫu thân và chợt nhận ra gì đó.
Nàng đã rời đi, Mộng Cơ nhìn mẫu thân mất trước mắt hắn muốn rơi, nhưng hắn không thể.
Bởi vì những lời mẫu thân vừa nói, làm hắn chợt nhận ra, đây là tâm ma của mình.
Thế giới này, dần dần biến mất.
Mộng Cơ cầm lấy tay mẫu thân nói: “Mẫu thân rốt cuộc ta đã nhớ nhầm, ta ra đi trước mẫu thân luôn muốn gặp người lần cuối, và chắc đây là tâm ma của ta!"
“Lần này, ta được gặp người, ta rất là mãn nguyện, cảm ơn người vì tháng ngày ở nơi đây!”
“Mộng Cơ xin cảm tạ, những năm tháng người nuôi dạy con!”
“Cảm ơn người và tạm biệt!”
Hắn nước mắt trào ra, cười nói lời tạm biệt cuối cùng, căn phòng dần dần sập xuống, chỉ để lại một cái giường, nằm trên đó là Thiếp Mai.
Không biết từ khi nào, một thân hình màu trắng, đứng cạnh một người trung niên, bên cạnh là một tiểu đệ đệ.Tay nắm tay nhau cười nhìn hắn, rồi biến mất.
Trong phòng Mộng Cơ lúc này, vì đã trôi qua hơn một ngày, Mộng Cơ cũng chưa tỉnh lại.
Ngọc Chi cùng phụ thân nàng, phi hành tới xem rốt cuộc truyện gì, xảy ra mà Mộng Cơ không có mặt.
Đứng trên cây kiếm đang phi hành, Ngọc Chi bực tức nói: “Mộng Cơ rốt cuộc hắn bị làm sao, mà không đến thành thân với ta, ta đã chuẩn bị đồ tân lang cho hắn rồi mà.”
“Rốt cuộc là tại sao a!” Phụ thân nàng thấy vậy lắc đầu nói.
“Chắc chắn tên tiểu tử này.

Có chuyện gì xảy ra, chúng ta đi nhanh lên.”
Ngọc Chi nghe vậy, bàng hoàng lo lắng an nguy của Mộng Cơ.
Hai người cũng bay đi, chỉ thấy hai luồng khí tức bay đi, tiến vào Dao trì.
Hai người cũng đáp xuống Dao Trì đỉnh, thu hồi kiếm khí phi hành rồi, chạy đến xông vào cửa nhà.
Nhìn thấy mấy nữ nhân đang ngồi, Lăng Cô đang truyền linh khí chữa trị cho Mộng Cơ.
Mộng Cơ trên người, tỏa ra linh khí màu đen, bao trùm lấy cơ thể hắn, xung quanh cũng dần dần bị linh khí màu đen bao trùm.
Ngọc Chi chạy đến, định cầm lấy tay Mộng Cơ liền bị Ngọc Tử dơ tay ra ngăn lại.
“Đừng qua đó, tiểu tử này đang đột phá vì cảnh giới không vững chắc mà đã tẩu hỏa nhập ma!”
“Phụ thân người nói sao!” nàng liền tiến đến bên cạnh Tuyết Anh nói: “Rốt cuộc, tại sao hắn cảnh giới không vững chắc?”
Tuyết Anh cũng cúi đầu thừa nhận nói: “Ta cho hắn nhiều đan dược thất phẩm, cùng vài vạn linh thạch để hắn hấp thu!”
Năm năm qua, nàng mỗi tháng đều cho Mộng Cơ những thứ như vậy, hắn cũng cảm tạ mà hấp thu, nên cảnh giới của hắn là Luyện Hư.
Nhưng thực chất chỉ là Nguyên Anh cảnh, Luyện Hư cảnh chỉ là cái mác thôi a.
Cảnh giới được chia làm 9 cảnh giới, mỗi cảnh tới có cửu giai.
Luyện Khí Cảnh, Nguyên Khí Cảnh, Trúc Cơ cảnh, Nguyên Anh cảnh, Nguyên Thần Cảnh, Luyện Hư Cảnh, Luyện Thần Cảnh, Thánh Cảnh, Thánh Nhân Cảnh.
Cầu hoa tươi.
[Nay còn lỗi chính tả không vậy, các độc giả?]



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.