" Ríu rít ~ "
" Líu lo ~ "
" Chiếp chiếp ~ "
Tiếng chim hót truyền vào bên tai đánh thức Trần Minh Quân từ trong giấc mộng đẹp tỉnh lại.
Hai mắt dần dần mở ra, mang theo vẻ lười biếng nhìn xem khung cảnh buổi sáng qua ô cửa sổ.
Ngày hôm qua hắn mơ một giấc mơ rất kỳ lạ nhưng đẹp đẽ, đến mức chính hắn cũng không muốn tỉnh lại.
Trong mơ, hắn thấy mình được sinh ra và lớn lên trong sự yêu thương của cả cha và mẹ, cuộc sống trôi qua nhàn nhã, vui vẻ.
Lạ lùng ở chỗ, bối cảnh xuất hiện trong giấc mơ này tựa như ở vào thời đại Văn Lang, Âu Lạc.
Có thể xác định như vậy bởi vì trang phục của những người xung quanh đều mang nét đặc chưng thời đại này.
Có lẽ gần đây mình suy nghĩ quá nhiều về giai đoạn lịch sử đó cho nên ngay cả đi ngủ cũng nằm mơ thấy.
Trần Minh Quân không suy nghĩ nhiều vì bản thân mình sinh ra và lớn lên trong thời hiện đại, bây giờ linh hồn đã xuyên không đến huyền huyễn thế giới, chẳng lẽ còn sẽ xuyên không về thời Văn Lang, Âu Lạc hay sao.
Đẩy ra chăn lông thú mềm mại, Trần Minh Quân ngồi dậy vươn vai.
Động tác vốn bình thường đến không thể bình thường hơn được nhưng lại khiến cho hai hàng lông mày của hắn nhíu lại.
Vì sao chỗ ngực lại cảm thấy nặng ? Còn rung rung ?
Mang theo sự khó hiểu, hắn cúi đầu nhìn xuống.....
" ...!"
" ???? "
Không nhìn thì thôi, khi nhìn xuống phát hiện trước ngực mình không còn bằng phẳng như đồng bằng mà thay thế vào đó là trùng trùng điệp núi cao....! Cả khuôn mặt hắn đều đen.
Hắn đưa tay lên bóp thử một chút.....
Thật mềm !
Sự mịn màng, đàn hồi này.....
Cảm giác này thực sự quá sướng tay, mới thử nghiệm mấy lần hắn đã hóa thân thành người cuồng tự xoa bóp cơ thể mình .
Mỗi khi tay hắn chạm tới điểm đó, cả cơ thể lại truyền đến cảm giác khác lạ khiến gương mặt hắn nhịn không được bắt đầu ửng hồng.
" ...!"
Không lẽ mình lại xuyên không ? Xuyên vào trong cơ thể của một thiếu nữ ?
Khoan ! Cơ thể của thiếu nữ ?
Trần Minh Quân liếc nhìn chiếc váy ngắn được làm từ da thú, trong tò mò vươn tay đem váy vén lên....
Váy vừa hé mở một khoảng để lộ ra trắng hồng, non mịn da thịt.
Lại nhìn lên trên một đoạn.........!máu mũi hắn như núi lửa phun trào.
— QUẢNG CÁO —
" Công chúa, ngài sao thế ? Trong người không khỏe sao ? "
Giọng nói thiếu nữ non nớt vang lên dọa cho Trận Minh Quân một bị kinh hoảng, vội vàng đem chăn lông thú phủ lên nửa thân dưới của mình, khuôn mặt đỏ lên nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Hóa ra trong căn phòng còn có một người khác !
Thiếu nữ này thoạt nhìn tuổi tác không lớn, trên khuôn mặt và ánh mắt còn lưu giữ lại một chút non nớt, tuổi tác đoán chừng không quá mười năm tuổi.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Trần Minh Quân mặt mo nóng rực dùng tay quyệt quyệt máu mũi gượng cười lắp bắp nói: " Ta...không không sao...!"
Cơm mẹ nấu, thực sự quá xấu hổ !
Hắn hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Thiếu nữ lo lắng đi đến bên giường, lấy ra một miếng vải thô ráp nhúng vào chậu nước sau đó đưa đến nói: " Công chúa nếu thấy trong người không khỏe thì để A Hoa đi tìm thầy thuốc đến bắt mạch cho ngài.
"
Tiếp nhận miếng vải lau đi máu dính trên tay và mặt mình khuyên can: " Không cần mà, ta không sao.
"
Hắn nào có bệnh gì, chỉ là cảnh tượng vừa rồi khiến hắn không muốn chảy máu cam đều không được.
Đồng thời trong lòng hắn cũng hết sức khó chịu, kiếp trước chẳng phải thấy nhiều* rồi sao, cớ gì bây giờ nhìn của chính mình lại chảy máu mũi ?
Thiếu nữ thấy công chúa cố chấp như thế, cứ nghĩ công chúa không muốn làm phiền đến người khác trong lại sinh ra cảm động.
Công chúa quả nhiên là người đẹp, nết cũng đẹp, thật may mắn khi mình được hầu bên cạnh ngài.
Cũng vào lúc này, Trần Minh Quân nhận ra điểm mấu chốt, lên tiếng hỏi: " Ta là ai ? Ta đang ở đâu ? Ngươi lại là người nào ? "
" ??? " Thiếu nữ nghe vậy thì sững sờ, tình huống thế nào ? Vì sao ngay cả mình là ai, đang ở đâu công chúa cũng không nhớ được ?
Không ổn ! Phải mau chóng đi gọi thầy thuốc mới được, nếu không bệnh tình của công chúa trở nặng mạng ta khó giữ a !
Nàng đang định chạy ra ngoài đã bị một bàn tay ngọc kéo trở lại, Trần Minh Quân đem thiếu nữ đè xuống trên giường, vuốt ve gương cái cằm nhỏ của nàng, đầy bá đạo nói: " A Hoa, ngươi còn chưa giúp ta thay quần áo đã định đi đâu vậy ? "
Trong lòng thở phào một hơi, may mắn mình phản ứng đủ nhanh nếu không để cô gái nhỏ này chạy đi không biết sẽ đem lại những phiền phức gì.
Khoảng cách giữa hai gương mặt rất gần, hơi thở tràn ngập hương thơm của công chúa phả vào mặt mình khiến thiếu nữ ngượng ngùng đỏ bừng lên.
Ngoẹo sang một bên, công chúa thật sự quá xinh đẹp lại thêm là thần tượng trong lòng nàng cho nên nàng không dám ở khoảng cách gần như thế này đối mặt với công chúa.
Trái tim nàng đập loạn cả lên tựa như có một con hươu nhỏ đang chạy loạn, ấp a ấp úng trả lời: " A Hoa....A Hoa thấy công chúa không khỏe....!cho nên.....cho nên A Hoa đi tìm thầy thuốc tới bắt bệnh cho công chúa...!"
" ? " Trần Minh Quân hơi ngạc nhiên, đoán bừa tên cũng đúng ? Trời giúp ta mà !
Nhưng mà hắn cũng không vội buông lỏng, trong tình huống này, biểu cảm này.......bỗng nhiên trong đầu hắn hiện lên một phân cảnh huyền thoại....hai thiếu nữ xinh đẹp, một trên một dưới....đắm đuối nhìn nhau....
" ...!"
Máu mũi một lần nữa muốn phun trào, may mắn Trần Minh Quân kịp thời đè nén lại.
— QUẢNG CÁO —
Khẽ nâng cằm A Hoa, cưỡng ép đem gương mặt nàng kéo trở về đối mặt chính diện với mình.
Bốn mắt nhìn nhau, A Hoa ngượng ngùng hai tay nắm nắm quần áo của mình.
Trần Minh Quân sửa soạn lại cảm xúc một chút, sau đó bắt đầu nhập vai .
Chỉ thấy hắn gương mặt đỏ lên, ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn thẳng vào đôi mắt A Hoa, môi son khẽ mở: " A Hoa, bệnh của ta chỉ có ngươi mới có thể chữa khỏi được, không cần đi gọi thầy thuốc.
"
" !!! " A Hoa nghe vậy, trái tim bé nhỏ lại càng phanh phanh loạn nhịp.
Chỉ có ta mới có thể chữa được sao ?
Không lẽ công chúa.....!?
Lại nghe công chúa nói tiếp: " Thân thể của ta, chỉ có ngươi mới có thể chạm vào thôi.
"
Nói, một bàn tay khác tại trên thân thể A Hoa nhẹ nhàng khẽ vuốt một đường.
" ! " Thân thể truyền đến cảm giác như điện giật khiến A Hoa càng thêm ngượng ngùng, dẫu biết sai trái nhưng lại có chút chờ mong.
Nàng e thẹn nói: " Công chúa, cửa sổ còn mở.
"
Biết nàng đã có dấu hiệu cắn câu, Trần Minh Quân trong lòng cười lạnh.
Gái ngoan anh không cần diễn nhưng gái hư anh phải vào vai.
Hắn nói: " Không sợ, sẽ không có ai đến nơi này.
"
Nói, tay hắn tại địa phương căng mọng, tròn trịa khẽ nắm dọa đến A Hoa giận nảy cả người phát ra những âm thanh kì lạ.
Nếu như có Thanh Y ở đây chắc chắn sẽ khinh bỉ hắn tận dụng cơ hội chiếm lợi, đáng tiếc bí cảnh này khác với Làng Thụy Hương, bất kể nàng hay Tử Vi đều không cách nào xâm nhập vào bên trong được.
Trần Minh Quân nhân lúc này, hỏi vấn đề mình đang quan tâm: " Tiểu Hoa, ngươi nói một chút bổn công chúa là người nào nha ? "
Từ khi tỉnh lại đến giờ, hắn luôn nghe A Hoa gọi mình là công chúa cho nên về mặt thân phận không có gì cần thắc mắc.
Chỉ là xuyên suốt lịch sử có nhiều công chúa lắm, hắn muốn biết mình là vị nào trong số đó.
Tỉ như Hùng Vương thứ mười tám có hai người con gái, An Dương Vương cũng có một người con gái.
Dựa theo đặc điểm trang phục cùng bối cảnh xung quanh tuy hắn đoán ra nơi này thuộc về thời đại nào nhưng Âu Lạc, Văn Lang có ba người công chúa.
Trước khi đưa ra hành động tiếp theo, hắn cần xác định rõ thân phận của mình.
A Hoa lúc này đầu óc đã trống rỗng, hoàn toàn không còn phòng bị gì.
Thay vì trước kia nghĩ rằng công chúa mất trí nhớ, bây giờ trong đầu nàng chỉ coi là công chúa trong lúc động tình muốn thêm vài câu hỏi tăng thêm điểm mới lạ cho nên thành thật trả lời: " Người là công chúa Mỵ Châu, khắp đất Âu Lạc này không ai xinh đẹp bằng người...ưm...!"
" ??? "
Công chúa Mỵ Châu ????
Không lẽ bí cảnh này là câu truyện Mỵ Châu và Trọng Thủy ?
— QUẢNG CÁO —
Lấy bối cảnh cuối đời Thục Phán diễn hóa ra bí cảnh ?
Còn có giấc mơ mà mình mơ thấy, không lẽ đây là kí ức của công chúa Mỵ Châu ?
Khoan ! Nếu là bí cảnh truyền thuyết Mỵ Châu và Trọng Thủy tại sao ta lại vào vai công chúa Mỵ Châu mà không phải Trọng Thủy ?
Nếu như bởi vì người thiết lập bí cảnh muốn người tham gia dùng thân phận người Âu Lạc thì tốt xấu cũng cho ta nhập vai một người nam nhân chứ ? Sao lại nhập vai nữ ?
Không lẽ.....xảy ra vấn đề nên ta vào nhầm vai....
Trần Minh Quân đậu đen rau muống nhìn xuống thiếu nữ nằm ở dưới thân đang mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, trong lòng tiếc nuối không thôi.
Thiếu nữ này tuy làn da có chút nâu nhưng lại tạo lên một vẻ đẹp riêng biệt, da thịt mềm mại có sức đàn hồi.
Chỉ tiếc hắn không mang theo thần binh, cho nên không cách nào thảo phạt nàng.
Hết cách, hắn chỉ đành đem toàn bộ kinh tuyệt học sử dụng tay phô diễn ra đem tất cả những bí mật mà A Hoa cất giữ mò ra.
Trải qua nửa canh giờ, A Hoa rốt cuộc không chịu được nữa nằm ngủ thiếp đi.
Trần Minh Quân đứng dậy thay đổi một bộ quần áo khác, ngắm mình trong gương hắn không nhịn được cười rộ lên.
Bí cảnh này càng lúc càng khiến hắn tò mò.
Thông qua những gì A Hoa tiết lộ, hắn đã biết mình là con gái của An Dương Vương - Thục Phán.
Bối cảnh bây giờ còn đang tại thời điểm An Dương Vương xây thành Cổ Loa nhưng mặc kệ xây kiểu gì mỗi khi mưa đến đều sẽ sụp đổ.
Từ đây có thể thấy được, cho đến thời điểm Trọng Thủy xuất hiện còn có một khoảng thời gian dài.
Trong tấm biển giới thiệu cạnh trống đồng ghi chỉ cần đạt được phép trường sinh của Rùa Thần là hoàn thành bí cảnh, nhưng rùa thần chỉ xuất hiện hai lần trong truyền thuyết, khi An Dương Vương chưa xây được thành và khi An Dương Vương ra biển tự vẫn.
Như vậy, cơ hội lấy được phép trường sinh từ rùa thần chỉ có thể là lần rùa thần đến ban cho Anh Dương Vương phương pháp xây thành và chiếc móng của mình để An Dương Vương chế tạo ra nỏ thần.
" Xem ra bí cảnh này cũng không hoàn toàn dựa theo truyền thuyết Mỵ Châu và Trọng Thủy diễn hóa ra.
"
Trần Minh Quân đưa ra kết luận.
Nhưng làm thế nào mới lấy được thuật trường sinh từ chỗ Rùa Thần đây ?.