Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 177: Hắn Đến!





" Ngươi thi thế nào rồi? "
Lê Ngọc Anh lạnh lùng đáp: " Cùng bình thường thôi.
"
Một câu nói này của nàng khiến cho những người có mặt ở hiện trường kém chút phun máu, thời gian hoàn thành chỉ sau Trần Minh Quân chốc lát nhưng so với những năm gần đây đã là thành tích rất tốt, thậm chí còn nhanh hơn hạng một năm ngoái rất nhiều.
Như vậy vẫn chỉ coi là cũng bình thường thôi ?
Móa! Có để cho người khác sống không hả?
Trong cổ mặc dù đang nghẹn một cục máu nhưng nhân tài thế này bọn họ vẫn mở miệng mời chào.
" Sư muội, đến liên minh của chúng ta đi! "
" Chỉ cần ngươi gia nhập, liên minh của chúng ta sẽ dốc hết sức bồi dưỡng tài năng a! "
"...!"
Đối mặt với vô số lời mời chào, Lê Ngọc Anh chỉ dửng dưng nói: " Khỏi cần, bổn công chúa gia nhập Tụ Anh Hội.
"
Nghe câu trả lời này, mọi người cũng không có bao nhiêu thất vọng, cũng có thể nói là đã sớm sẽ biết nàng sẽ chọn như thế.
Bởi vì Tụ Anh Hội là liên minh do vô số thế hệ người Đại Lê xây dựng trong Chiến Thần Điện, bản thân nàng là công chúa Đại Lê, không chọn cái này thì chọn cái nào.
" Công chúa, chúng ta ở đây! "
Một đám người chen qua đám đông chạy đến, người nào người nấy tướng mạo khôi ngô tuấn tú, khí độ bất phàm, hiển nhiên đều là người của Tụ Anh Hội.
Lê Ngọc Anh lời thừa cũng không nói với bọn họ một câu, chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Bước qua đám đông, nàng đi thẳng đến chỗ Võ Quân và Quân Tuyết đang đứng.
Cả Lê Ngọc Anh lẫn Quân Tuyết đều không ai nói câu gì nhưng bốn mắt chạm nhau, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Trần Minh Quân chứng kiến cảnh này nhất thời im lặng, làm sao cứ có cảm giác bên người mình lúc nào cũng có một bình giấm chua.
Rõ ràng hắn mới chỉ gặp Quân Tuyết lần đầu a!
Quân Tuyết trong lòng không có tật nên cũng chẳng giật mình, cười hỏi: " Xin hỏi vị này là? "
Trần Minh Quân còn chưa tự mình lên tiếng giới thiệu, Lê Ngọc Anh đã trả lời: "Ta là chị vợ của hắn.
"
Quân Tuyết vẫn như cũ ung dung cười, ngạc nhiên nói: " Hóa ra là chị vợ nha, ta còn tưởng là thê tử của Minh Quân á.

"
Hai chữ Minh Quân được nàng nói đến rất ngọt khiến cho Trần Minh Quân toát vã mồ hôi lạnh, cẩn thận nghĩ lại thì cả hai còn chưa thân nhau đến mức gọi thẳng tên nhau như vậy a.
Quả nhiên Lê Ngọc Anh nghe vậy, liếc mắt lườm hắn một cái, trong mắt tràn đầy sát khí.
" Khụ khụ! " Võ Quân mồ hôi đã lấm tấm đầy trán, tự hỏi nữ nhân rốt cuộc là loài động vật gì nha, rõ ràng biết đối phương cố ý trêu ghẹo vậy mà cũng tin.
Để tránh cho chuyện này càng đi càng xa, hắn nắm lấy tay Lê Ngọc Anh trước sự kinh ngạc của bao người, nói: " Được rồi, nàng là chị vợ của ta cũng đúng, là vợ của ta cũng không sai.
"
" Quân Tuyết tỷ, nếu như không còn chuyện gì khác thì chúng ta còn có chuyện phải đi trước, đợi đến lễ nhập môn gặp lại ha! "
Không đợi Quân Tuyết trả lời, Võ Quân lôi kéo tay Lê Ngọc Anh chạy như bay đến khu vực mà những người thi Binh đang làm bài kiểm tra thực chiến.
Để lại vô số ánh mắt tức giận tựa hồ phun ra lửa, đặc biệt là đám người Tụ Anh Hội.
Bọn hắn cũng muốn đuổi theo nhưng tốc độ của Võ Quân quá nhanh, trong chớp mắt đã lẩn vào trong đám đông, mất dấu vết đuổi theo.
" Hội trưởng, bọn hắn...!"
Một nữ thành viên của Tuyết Liên Hội định nói lời gì đó nhưng mới đến một nửa lại bị Quân Tuyết chặn lại.
" Chuyện đời tư của người khác, chúng ta không có quyền bình luận.
"
Trong lòng nàng lại đang cảm thấy người này quả nhiên thú vị.
" Chúng ta tiếp tục đợi ở nơi này, cố gắng chiêu mộ thêm vài người.
"
" Cuộc thi giữa các liên minh sắp bắt đầu, chúng ta phải cố gắng chuẩn bị thật tốt.
"
" Vâng! "
.............
Phía bên này, Võ Quân nắm tay Lê Ngọc Anh chạy tới bên ngoài khu vực những người thi Binh đang làm bài kiểm tra.
Nơi này ngược lại không đông người vây xem như bên những người thi Tướng, có lẽ nguyên nhân là vì chiêu mộ những người này không có giá trị bằng việc chiêu mộ người cầm đầu bọn họ.
" Nắm đủ a? "
Đối với dạng câu hỏi này, lấy tính cách hắn đương nhiên sẽ trả lời: " Chưa đủ! "
Lê Ngọc Anh dùng sức muốn đem bàn tay mình thu hồi về nhưng chẳng hiểu sao lực bàn tay của đối phương lại lớn đến vậy, cứ như một chiếc kìm sắt kẹp lấy tay của nàng vậy, mặc nàng có làm thế nào cũng không trốn thoát được.
Còn đang cân nhắc đến việc có nên sử dụng tu vi hay không thì lại nghe tiếng trêu tức của Võ Quân truyền đến: " Thật không nghĩ tới nữ chiến thần trẻ tuổi của ta lại còn là một bình giấm chua.
"
Lê Ngọc Anh nghe vậy, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, giận mắng: " Ta khi nào như vậy? "
Võ Quân nhân lúc nàng buông lỏng, dùng lực kéo một cái đem trọn thân vòng eo ôm lấy, cười nói: " Ngươi rõ ràng biết ta mới gặp nàng lần đầu, cớ gì lại đi ghen tuông như vậy? "
Lê Ngọc Anh quay mặt qua một bên, trốn tránh ánh mắt của hắn, giọng nhỏ như muỗi vo ve: " Ai? Người nào ghen? "
Võ Quân thấy bộ dạng này của đối phương, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, lại định chọc ghẹo một phen nào ngờ bỗng nhiên cảm thấy cái eo nhói lên một cái sau đó thì càng lúc càng đau.
" Ai nha nha! Đau chết ta rồi! "
Lê Ngọc Anh hừ hừ nói: " Để xem ngươi sau này còn dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt không! "
Võ Quân: "....!"
Ta trêu hoa ghẹo nguyệt khi nào???
Cũng đúng lúc này, một loạt tiếng hô từ xa xa truyền lại: " Công tử, chúng ta thông qua rồi! "
Thuận theo nơi phát ra âm thanh nhìn lại, Võ Quân phát hiện đám thuộc hạ của mình người nào người nấy tươi cười hớn hở.
Hiên Viên Chiến Thiên là người cười tươi nhất, hắn nói: " Dựa theo cách tính điểm của Chiến Thần Điện, tất cả các quân sĩ của chúng ta đều đã đủ điểm để nhập môn.
"
Võ Quân nghe vậy, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, cười khen: " Các ngươi làm tốt lắm! "
Khi đám quân sĩ đến gần, Võ Quân định nói cái gì nhưng lại trông thấy tất cả các binh sĩ chắp tay lễ phép, đồng thanh hô: " Tham kiến phu nhân! "
Hành động này, một tiếng phu nhân này khiến cho trái tim Lê Ngọc Anh phanh phanh nhảy loạn, cả khuôn mặt đỏ đến mức không thể đỏ hơn được nữa.
Võ Quân còn đang ngơ ngơ ngác ngác đã thấy Hiên Viên Chiến Thiêu huých mình một cái, nháy mắt ra hiệu.
Xem ra tiểu tử này đoạn thời gian trước vô ý trở thành kỳ đà cho nên ngày hôm nay nghĩ biện pháp lấy công chuộc tội.
" Đứng..
đứng lên đi.
"
Lê Ngọc Anh lúc này ngượng ngùng như thiếu nữ mới về nhà chồng nào còn bộ dáng nữ chiến thần bá khí vô song của Đại Lê.
Võ Quân lén lút giơ ngón tay cái lên khen ngợi Hiên Viên Chiến Thiên, xem ra ngày đó chiêu an ngươi ta đã không nhìn lầm người.
Dựa theo tiết tấu này, đón nàng về dinh có lẽ chỉ đợi lão cha vợ gật đầu thôi.
Hoàn thành xong các vòng thi, Võ Quân quyết định đãi tam quân đến nhà hàng ngon nhất ở địa phương này để ăn mừng.
Buổi tối hôm đó bất luận là nam hay nữ, mọi người đều uống đến say khướt mới chịu đi về.
Đặc biệt là tên Hiên Viên Chiến Thiên, tiểu tử này ngồi uống rượu từ đầu bữa đến cuối bữa vậy mà không mút xong một cái chân gà.
Ngày hôm sau cũng là ngày diễn ra buổi lễ nhập học chính thức của tân đệ tử, mỗi người đều phải đến xếp hàng từ sáng sớm để hoàn thành thủ tục nhập học.
" Họ tên ngươi là gì? "
" Quê quán ở đâu? "
" Gia đình có mấy người? Đang làm công việc gì? "
...
Mỗi một người khai báo xong đều sẽ nhận được lệnh bài đệ tử của mình, trong lệnh bài có lưu giữ lấy thông tin của cá nhân mình.
Đến lượt Trần Minh Quân, khi được hỏi về lý lịch của mình, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
" Trần Minh Quân.
"
" Quê quán Đại Trần Hoàng Triều.
"
" Nhà ở Kinh Thành Đại Trần.
"
" Phụ thân Trần Hưng, nghề nghiệp Hoàng Thượng Đại Trần.
"
" Mẫu thân Lưu Thiên Hương, nghề nghiệp Hoàng Hậu Đại Trần.
"
" Thê tử Lê Ngọc Kiều...!"
Sau khi nghe xong, người phụ trách ghi lại hồ sơ nghiêm túc hỏi lại hắn: " Ngươi chắc chắn muốn ghi như vậy? "
Võ Quân nhún vai: " Đây đều là sự thật.
"
Người phụ trách đôi mắt híp lại nhìn xem người thiếu niên trẻ tuổi này.

Sự việc của Đại Trần Hoàng Triều hắn tự nhiên đã được nghe kể, ngay cả chuyện vợ chồng Trần Hưng hiện giờ không rõ sống chết hắn cũng biết.
Có điều, Đại Trần tuy tàn nhưng vẫn còn lại một số lãnh thổ do trung thần cũ nắm giữ, trên mặt nào đó vẫn coi là còn tồn tại.
Phụ mẫu hắn nếu như chết thì phần nghề nghiệp tự nhiên không cần ghi, nhưng nếu còn sống thì vẫn như cũ là hoàng thượng và hoàng hậu của Đại Trần.
" Thôi được.
"
Trên tấm bảng treo lơ lửng giữa không trung ở khu vực quảng trường trung tâm của Chiến Thần Điện bỗng nhiên lóe sáng hiện lên thông báo.
" Người đạt điểm số cao nhất trong lần tuyển sinh này.
Tên: Trần Minh Quân.
Phụ thân: Trần Hưng, Hoàng Thượng Đại Trần Hoàng Triều.
Mẫu thân: Lưu Thiên Hương, Hoàng Hậu Đại Trần Hoàng Triều.
Thê tử: Lê Ngọc Kiều, tam công chúa Đại Lê Hoàng Triều.
Quê quán: Kinh Đô, Đại Trần Hoàng Triều.
Nhà ở: Kinh Thành Đại Trần Hoàng Triều.
"
Bảng thông báo vừa hiện, trong Chiến Thần Điện lập tức nổi lên sóng ngầm.
" Hắn đến rồi! "
Bên trong một tòa phủ đệ sang trọng, một đám thanh thiếu niên đang quỳ gối trước một người thiếu niên trẻ tuổi.
Hắn là thái tử đương triều của Hồ Quốc, Hồ Minh Khang!
.......
" Giết hắn! Nhất định không để hắn trưởng thành! "
" Đúng, không thể để hắn còn sống rời khỏi Chiến Thần Điện! "
......
" Ha ha ha! Xem ra mọi chuyện đang dần trở nên thú vị rồi.
"
" Thái tử, chúng ta làm gì? "
" Không vội, để bọn chúng đấu đá nhau đi! "
........
Ở một nơi khác,
" Thái tử! Là thái tử! "
" Truyền lệnh của ta, toàn lực ủng hộ thái tử Minh Quân! "
" Ha ha....!ông trời có mắt! Đại Trần bất diệt! ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.