Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 170: Liên Thủ !





Kiến đông cũng cắn chết voi.
Những con yêu cầm tứ phẩm giống như không cần mạng điên cuồng tấn công làm cho trên người Kim Dực Phi Phong Thú dần dần xuất hiện thêm vô số vết thương.
Kết hợp với những vết thương từ trận chiến với đám yêu thú bên dưới chân núi khi nãy, khiến nó đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Nhưng nó tốt xấu vẫn là một vị vương giả, mặc cho toàn thân thương tích nó vẫn chiến đấu, tiêu diệt từng kẻ địch.
Trần Minh Quân càng xem càng thấy hài lòng, âm thầm quyết tâm thu phục bằng được con yêu thú này.
Kim Dực Phi Phong Thú thực sự quá toàn diện !
Không chỉ tốc độ rất nhanh, lực lượng cũng rất lớn, thêm bản tính kiêu ngạo không chịu khuất phục.
Sự lựa chọn quá hoàn hảo cho hắn !
" Li ~ "
Trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng yêu cầm gầm rú, bầu trời trong xanh trong chớp mắt được thiêu đốt lên hừng hực hỏa diễm.
" Minh Quân, mau nhìn xem ! "
Thuận theo hướng nhìn lại, cả Trần Minh Quân lẫn Long Thiên Vấn đều đồng tử co rụt lại bởi vì thứ mà bọn hắn trông thấy thực sự quá đáng sợ.
Chỉ thấy một con quạ khổng lồ toàn thân bao phủ tử sắc hỏa diễm mang theo cỗ hơi thở cường đại của Quy Nhất Cảnh đang từ nơi xa bay tới.
Tử Diễm Huyết Ưng !
Yêu thú chia làm cửu phẩm tương ứng với chín cảnh giới của võ giả: Luyện Thể, Dưỡng Khí, Siêu Phàm, Đạo Tàng, Đạo Thai, Pháp Tướng, Quy Nhất, Độ Kiếp, Bán Thánh.
Phía trên Bán Thánh còn có Thánh Nhân !
Phía trên Thánh Nhân còn có cảnh giới cao hơn nhưng phải đến Chư Thiên Vực mới có thể biết được.
Còn như Vạn Giới, Thánh Nhân chính là đỉnh tiêm cường giả.
Dị biết bất ngờ khiến cho ngay cả kẻ đã suy tính từ trước như Trần Minh Quân cũng nhất thời không biết nên ứng đối ra làm sao, chẳng lẽ chờ đợi Kim Dực Phi Phong Thú bị giết chết sao ?
Không được ! Nhất định không được !
Bởi vì chỉ cần Kim Dực Phi Phong Thú bị giết, đối tượng tiếp theo chính là hai kẻ nhân loại bọn họ.

Giờ phải làm sao đây ?
Kim Dực Phi Phong Thú nhận ra sự xuất hiện của cường địch nhưng nó còn đang phải chém giết với đám tứ, ngũ phẩm yêu cầm, không rảnh tay chuẩn bị cuộc chiến sắp tới.
Thậm chí, việc trên người mang theo thương tích, nó không có đủ lòng tin có thể đẩy lùi đại địch như Tử Diễm Huyết Ưng.
Nhưng kể cả thế, nó vẫn ngập tràn chiến ý, ngửa mặt lên trời gào thét.
Nó không muốn cúi đầu lại càng không muốn bỏ chạy, nó là chúa tể của Cô Phong, vương giả của vạn thú !
Sự kiệt ngạo không cho phép nó lui bước, niềm kiêu hãnh ẩn sâu trong huyết dịch không cho nó sinh lòng sợ hãi.
Ánh mắt nó khi nhìn về phía Tử Diễm Huyết Dưng như đang nói: " Đến đây, ta không sợ ngươi ! "
Tử Diễm Huyết Ưng thì lại đầy vẻ giễu cợt, trong mắt nó Kim Dực Phi Phong Thú như con mồi đã nằm sẵn trên bàn chờ nó tới làm thịt.
Nó há miệng ra, ngưng tụ một quả cầu lửa nhắm ngay đỉnh Cô Phong đánh tới.
Kim Dực Phi Phong Thú không chịu yếu thế chút nào, ngưng tụ một quả cầu phong hệ đáp trả.
Cả hai chiêu thức va chạm vào nhau tạo thành một vụ nổ giữa không trung, sóng xung kích lấy vụ nổ làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh biến thành cuồng phong thổi bay vô số đại thụ.
Tử Diễm Huyết Ưng dang rộng hai cánh liên tiếp tạo thành năm trái hỏa cầu công kích tới.
Kim Dực Phi Phong Thú đang muốn đáp trả thì lại bị vô số tứ, ngũ phẩm yêu cầm bao vây tấn công.
Cũng đúng vào lúc này, mặt đất sáng lên vô số trận văn tạo thành một bộ liên hoàn khống trận, hàng vạn sợi xích mọc lên từ dưới mặt đất đem những con phi cầm vây công Kim Dực Phi Phong Thú trói chặt lại.
Sự việc xảy ra bất ngờ, ngay cả Kim Dực Phi Phong Thú cũng thoáng ngạc nhiên.
" Ta giúp ngươi tiêu diệt đám yêu cầm này, ngươi chuyên tâm đối phó Tử Diễm Huyết Ưng.
"
Trần Minh Quân rời khỏi nơi ẩn nấp đồng thời đem một đem một vại nước lớn nói: " Nước này có thể loại bỏ mùi trên cơ thể ngươi.
"
Kim Dực Phi Phong Thú híp mắt lại nhìn xem nhân loại nhỏ bé xuất hiện trong tầm mắt của mình tựa như đang ngờ vực.
Trần Minh Quân thì chẳng nghĩ nhiều đến thế, dùng lực ném vại nước lên cao, bay về phía Kim Dực Phi Phong Thú.
Kim Dực Phi Phong Thú lập tức bay lên đánh tan vại nước sau đó để cho nước dội lên toàn bộ thân thể, sau khi mọi thứ làm xong những yêu cầm kia quả thực không còn điên điên dại dại tấn công nó nữa.
Ngoảng đầu nhìn lại phía Trần Minh Quân, xem như nó đã biết hung thủ thật sự gây lên sự tình hôm nay là kẻ nào rồi.
Đáng tiếc Tử Diễm Huyết Ưng không cho nó có nhiều thời gian suy nghĩ như vậy, năm trái hỏa cầu chớp mắt đã đánh tới.
Nó cố hết sức tránh thoát ba cái nhưng hai cái còn lại vẫn đập trên người nó.
" Ngao...!"
Kim Dực Phi Phong Thú kêu lên đau đớn, thân hình của nó bị đánh bay xuống dưới đại địa cuốn lên vô số bụi bặm.
Tử Diễm Huyết Ưng không muốn buông tha con mồi béo bở, thu cánh lại, lao xuống như một mũi tên ý đồ nhanh chóng kết liễu Kim Dực Phi Phong Thú.
Nhưng trên đời nào có chuyện dễ thế, Kim Dực Phi Phong Thú có được thực lực ngày hôm nay sao có thể không trải qua núi xương biển máu.
Nó không lựa chọn cứng đối cứng mà căn chỉnh thời điểm vừa chuẩn, tiến hành né tránh sau đó nhào lên phản kích.
Hai yêu chiến thành một đoàn, trong khoảng thời gian ngắn không con nào chiếm được thế thượng phong.
Kim Dực Phi Phong Thú tuy trên người có thương nhưng đều là những vết thương ngoài da lại thêm Tử Diễm Huyết Ưng chỉ có lợi thế trên bầu trời, còn Kim Dực Phi Phong Thú cả trên trời dưới đất đều là sân nhà.
Đại chiến hồi lâu, nhận thấy tình thế càng kéo dài càng bất lợi, Tử Diễm Huyết Ưng quyết định kéo chiến trường trở lại trên không trung.
Kim Dực Phi Phong Thú không lập tức đuổi theo mà lựa chọn thời điểm này phát động công kích trên diện rộng.
Nó dang rộng đôi cánh màu vàng hoàng kim của mình ra, lập tức vô số lông vũ tựa như hàng vạn lưỡi kiếm sắc bén bắn lên, truy kích Tử Diễm Huyết Ưng.
Tử Diễm Huyết Ưng cũng là kẻ lõi đời, trở mình một cái, phóng ra cột lửa đem công kích vô hiệu.
Phía bên này, Trần Minh Quân sử dụng tam phẩm liên hoàn khống trận trói buộc tứ, ngũ phẩm yêu cầm có chút vượt qua sức mình.
Long Thiên Vấn nhân cơ hội ra tay chém giết đại đa số tứ phẩm yêu cầm nhưng còn ngũ phẩm, chênh lệch quá lớn chỉ có thể tạo được thương tích nhỏ.
Đám phi cầm ra sức giãy giụa, những sợi xích do trận phong tạo thành nhanh chóng nứt vỡ, đại trận cũng đối mặt với nguy cơ sụp đổ.
Vào thời điểm mấu chốt, Trần Minh Quân tế ra mấy ngàn tấm tam phẩm Bạo Lôi Phù tạo thành một vụ nổ lớn thành công đem đám yêu cầm kia giết chết.
May mắn hắn kịp thời dừng rót linh hồn lực vào đại trận nếu không chỉ e gặp phải trọng thương.
Long Thiên Vấn nhìn xem hai yêu còn đang đánh nhau, dò hỏi: " Tiếp theo nên làm thế nào ? "
Trần Minh Quân thở dài một hơi, nói: " Lần này tuy thất bại nhưng vẫn may kiếm được một khối lượng lớn yêu hạch, không lỗ.
"
Theo như hắn thấy, tình thế này muốn thu phục Kim Dực Phi Phong Thú đã là chuyện không thể nào.
Bảo toàn mạng nhỏ, kiếm được đống lớn yêu hạch đã coi như có lời.
Nhân lúc những yêu cầm khác còn chưa kéo đến, hai người động tác nhanh nhẹn đem toàn bộ những thứ có giá trị trên người đám yêu cầm tứ, ngũ phẩm kia thu vào nhẫn trữ vật sau đó nhanh chóng rời đi nơi này.
Tránh cho trở thành mục tiêu công kích, cả hai thay vì phi hành, lựa chọn chạy bộ.
Vốn tưởng rằng sẽ thành công rời xa khu vực hai yêu chiến đấu ai dè vừa đi được không xa thì một bóng đen khổng lồ như một khỏa tinh thạch từ trên trời rơi xuống chặn luôn đường tiến lên.
Mặt đất run lên như cơn địa chấn, bụi mù cuốn lên tứ phía khiến cho cả Long Thiên Vấn lẫn Trần Minh Quân đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
" Ngao ô ~ "
Bụi mù chưa lắng xuống, tiếng kêu thảm thiết của Kim Dực Phi Phong Thú đã truyền đến khiến cho Trần Minh Quân và Long Thiên Vấn đều giật mình.
Sẽ không đen đủi đến thế đi ?
Ông trời trêu người, thứ mà người ta không hi vọng sẽ xảy ra nhất lại cứ luôn xảy ra.
Bụi mù lắng xuống để lộ ra Kim Dực Phi Phong Thú trên người vô số vết bỏng nặng lại thêm những vết cào sâu thấy tận xương.
Trần Minh Quân cùng Long Thiên Vấn chứng kiến cảnh này, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tử Diễm Huyết Ưng đang bay lượn trên bầu trời.
Nhìn bộ dáng của nó không giống như bị thương tích nặng.
Tử Diễm Huyết Ưng cũng nhìn xuống bên dưới, khi nó nhìn đến Long Thiên Vấn, ánh mắt nổi lên sự tham lam.

Long tộc !
Long Thiên Vấn bị sát cơ khóa chặt, da gà nổi lên, hai chân mềm nhũn vô lực ngã ngồi xuống đất.
Trần Minh Quân chứng kiến cảnh này, lòng biết kiếp số đã khó thoát.
Cho dù một mình hắn vẫn có khả năng chạy được nhưng hắn không thể bỏ lại bạn của mình, dẫu sao mọi chuyện cũng từ hắn mà ra.
Hắn đi về phía Kim Dực Phi Phong Ưng, lấy ra một lọ đan dược được làm từ ngọc thạch tinh xảo, nói: " Lão Kim, ta có một viên đan dược có thể giúp ngươi trong chớp mắt khôi phục sáu phần thương thế.
"
" Nhưng ta có điều kiện.
"
" Ngươi và ta liên thủ, giết con chim thối kia.
"
" Thế nào ? "
Kim Dực Phi Phong Thú híp mắt nhìn xem Trần Minh Quân, lại nhìn xem đang ngạo nghễ bay lượn trên bầu.
" Ngao ~ "
Nó khẽ gầm lên một tiếng, sôi sục chiến ý.
Trần Minh Quân biết nó đã đồng ý, đem bình đan dược mở ra, lập tức một cỗ dược hương lan tỏa khắp không gian.
Kim Dực Phi Phong Thú há miệng đem đan dược nuốt vào, những vết thương sâu tận xương của nó trong chớp mắt khôi phục trở lại, lên da non.
Trần Minh Quân cố gắng đè nén cảm giác lòng đang nhỏ máu bởi vì viên đan dược này rất đắt, hắn sở dĩ sẽ mua là để tương lai nịnh bợ đại lão, ôm đùi.
Ai biết đâu, ngày hôm nay lại phải dùng để giữ mạng.
Lỗ ! Chuyến đi này thật sự quá lỗ vốn !
" Đi ! Đánh chết con quạ đen này ! "
" Ngao ~ "



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.