Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 146: Bắt Đầu Kế Hoạch Phát Triển






Thì ra là vì lo lắng sau khi hắn gia nhập Chiến Thần Điện sẽ không tuyển được quân, không cách nào hoàn thành phần đào tạo còn lại, không đạt được chứng nhận tốt nghiệp.
Xem ra lần này ta đã hiểu sai ý của cha vợ rồi.
Trách nhầm cha vợ, giận nhầm Lê Ngọc Anh !
Đợi khi nào có thời gian đi xin lỗi nàng vậy.
Nhưng mà kể cả hiểu, hắn vẫn quyết định từ chối ý tốt của lão cha vợ bởi vì hắn đã có dự định riêng trong việc tuyển người rồi.
Mặc dù bây giờ kế hoạch này hắn mới chỉ nắm chắc năm phần nhưng vẫn tốt hơn là chọn người trong Trại Mầm của Đại Lê.
Cuộc họp được tiếp tục, Trần Minh Quân đưa ra kế hoạch của mình: " Sau đây, ta có một số kế hoạch để xây dựng thế lực của chúng ta.
"
Những người được gọi đến tham gia cuộc họp này đều là người mà hắn có thể tin tưởng được, bao quát cả Hiên Viên Chiến Thiên cho nên không có gì phải giấu giếm.
" Thứ nhất, kế hoạch về phát triển kinh tế.
"
" Theo như những gì ta được biết, các mặt hàng kinh doanh chính của Đại Lê bao gồm: Lương thực, thực phẩm, muối, sắt, lụa, than....!"
Mặc dù Côn Lôn giới là thế giới nhà nhà tu luyện, người người luyện võ nhưng đại đa số dân cư vẫn là phàm nhân ( chưa bước chân vào Siêu Phàm thì vẫn tính phàm nhân ) cho nên những thứ cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày vẫn là những mặt hàng tiêu thụ tốt nhất.
" Bên cạnh đó, các ngành như: luyện kim, dệt vải, may mặc, thủ công, mỹ nghệ...!cũng rất phát triển.
"
" Hiện nay phủ Phò Mã của chúng ta đang có ba cửa hàng kinh doanh muối, năm mỏ quặng trong đó có ba mỏ là quặng thép còn lại hai cái là quặng sắt.
Trên cơ bản thì với lượng tiền thu nhập hàng tháng, tiền sinh hoạt của phủ không cần phải lo nghĩ nhưng muốn phát triển và mở rộng hơn thì lại khó khăn.
"
" Ví dụ như nuôi quân.
"
" Về lý thuyết, luật pháp Đại Lê quy định mỗi một người phò mã đều có quyền nuôi dưỡng năm ngàn quân tư nhân nhưng thực tế thì chúng ta chưa thể làm được điều đó, ngay cả Hắc Y Vệ trong phủ cũng được nhận lương bổng của Hoàng Thượng thay vì phủ Phò Mã.

"
Đúng vậy, Hắc Y Vệ trên mặt ngoài thì đã được coi như là sính lễ tặng cho hai vợ chồng Trần Minh Quân trong ngày cưới nhưng từ xưa đến giờ những người này vẫn luôn nhận lương hàng tháng do Hoàng Thượng của Đại Lê chứ không phải từ phủ Phò Mã, đây cũng là một trong những ví dụ điển hình cho thấy kinh tế của phủ Phò Mã hiện giờ eo hẹp đến tình trạng nào.
Riêng khoản chi tiêu hàng ngày cùng với trả lương cho những nha hoàn, nô bộc trong phủ đã tiêu hết số tiền kiếm được hàng tháng !
Bị đẩy đến tình cảnh này cũng không thể không nhắc đến công lao của Trần Minh Quân trong quá khứ.
Nếu không phải vì hắn suốt ngày chỉ biết ăn với chơi, lại bán đi mấy cái cửa hàng ở vị trí vàng cùng xưởng luyện kim thì có lẽ đã chẳng nghèo đến thế.
Nói thật ra thì may mà có lão cha vợ cho thêm mấy cái mỏ quặng với cửa hàng, không thì chỉ sợ phủ Phò Mã bây giờ....!còn có cái nịt.
Trần Minh Quân đi vào vấn đề: " Bây giờ trong tay ta có một khoản tiền lớn, có thể dùng để đầu tư mở rộng thêm và nuôi mười năm ngàn quân trong vòng nửa năm.
"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trợn mắt hốc mồm.
Phải biết, có cả một cọc tiền đủ nuôi mười năm ngàn quân trong nửa năm là giàu cỡ nào.
Những người nuôi quân tư nhân khác đều chỉ trích thu nhập hàng tháng ra thôi, chứ không ai trong nhà có sẵn ngần ý tiền cả.
Lại còn có thể mở rộng kinh doanh....
Tên này từ khi nào giàu thế ?
Sở dĩ Trần Minh Quân có thể tự tin như vậy là bởi vì trong đầu hắn còn có rất nhiều công pháp có thể lấy ra bán, kể cả những công pháp đã bán rồi vẫn có thể lấy ra bán lại nha.
Huống hồ, con số cụ thể từ việc bán công pháp không có hạn mức cao nhất cho nên những lời này cũng chỉ có thể coi như một cách tính ước lượng thôi.
Hắn nói tiếp: " Nhận thấy hiện giờ các ngành nghề kinh doanh trong kinh thành đều đã có, phát triển cũng tràn lan.
Muốn làm giàu nhanh, đi theo con đường cũ không biết đến bao giờ mới giàu được.
Cho nên ta quyết định đẩy mạnh đầu tư vào ngành dịch vụ ăn uống.
"
Cụ thể: " Chu Lượng, ngươi cầm lấy sáu trăm viên thượng phẩm linh thạch, cố gắng mua được năm gian cửa hàng liền kề tại một trong bốn con đường hoàng kim của kinh thành.
Nếu thiếu tiền có thể nói với ta."
Bốn con đường hoàng kim là bốn con đường lớn, trục đường chính của kinh thành, nối liền từ các phía cổng thành đến hoàng cung.

Thông thường thì bốn con đường này có nhiều người qua lại nhất trong kinh thành cho nên giá cả đất vô cùng đắt đỏ, đổi lại kinh doanh ở đây thu nhập rất khá.
" Sau khi mua xong thì bắt đầu tuyển dụng nhân viên, còn về việc xây dựng lại và thực đơn đích thân ta sẽ lo liệu.
"
Nói xong, đem một cái nhẫn trữ vật, bên trong có sáu trăm viên thượng phẩm linh thạch ném cho Chu Lượng.
Đồng thời hắn còn giao thêm một nhiệm vụ khác cho Chu Lượng: " Mua lại ba cửa hàng luyện kim tại một trong bốn con đường hoàng kim, thuê nhân viên và nhanh chóng đưa vào hoạt động.
"
Đầu tư nào cũng sẽ có rủi ro, hắn muốn chừa lại con đường lui cho mình.
Huống hồ giá trị của một miếng sắt đã được tinh luyện so với một khối quặng thô chênh lệch rất lớn, thay vì bán quặng ra ngoài tại sao không tinh luyện bán tinh phẩm.
Cẩn thận tính toán một chút, bao quát cả tiền thuê nhân công tinh luyện thì vẫn hời.
Nếu như sau này có cơ hội, tuyển được thêm vài người giỏi luyện kim, rèn đúc ra một số binh khí cho võ giả thì thu nhập lại càng nhiều hơn.
Tại sao lại phải đợi sau này nếu có cơ hội mà không phải bây giờ đi thuê luôn ?
Và vì sao hắn không mở luôn mấy cái cửa hàng buôn bán đan dược trong khi hắn có rất nhiều đan phương ?
Lý do rất đơn giản !
Đan dược và vũ khí nói chung, những mặt hàng này tại kinh thành hiện giờ đều đã và đang có rất nhiều ông lớn kinh doanh, trên cơ bản thì cạnh tranh không được.
Kể cả khi hắn có thể luyện chế ra đan dược phẩm chất tốt hơn hay binh khí tốt hơn, hắn cũng không có thuật phân thân để có thể làm ra lượng lớn hàng hóa cạnh tranh.
Thuê nhân viên ?
Những người có tay nghề tốt đều có lương cơ bản rất cao, lấy khả năng hiện giờ của Trần Minh Quân không có khả năng chi trả một khoảng thời gian dài, huống hồ những người như vậy thường muốn xin vào làm ở những thương hội lớn, hưởng nhiều chính sách tốt.
Làm gì có ai muốn đến một nơi không có tên tuổi gì để làm việc.
Tuy nói thì nói như thế nhưng Trần Minh Quân cũng không dự định bỏ qua hai con đường làm giàu nhanh chóng như vậy, hắn có kế hoạch phát triển rồi nhưng còn cần thêm thời gian để triển khai dần dần.
Bây giờ cần phải giải quyết những thứ trước mắt đã, muốn nhanh thì phải từ từ.
Tạm thời khép lại kế hoạch thứ nhất, kế hoạch về việc mở rộng kinh doanh và nâng cao thu nhập.
Trần Minh Quân chuyển sang kế hoạch thứ hai, phát triển quân sự.
" Những nơi thường xuyên xảy ra chiến tranh, trẻ mồ côi có rất nhiều.
"
" Hiên Viên Chiến Thiên, Long Thiên Vấn hai người các ngươi chia nhau ra đi đến những khu vực này tuyển người.
Có thể đến các viện cô nhi, cũng có thể dán giấy chiêu mộ tuyển nhận ăn xin.
"
" Tuy tuyển nhận người không quá đề cao thiên phú, kể cả kinh mạch bị phế cũng được.
Nhưng ánh mắt phải có thần, tuổi tác dưới mười năm, và còn nhiệt huyết.
"
Kế hoạch này của Trần Minh Quân để cho cả Hiên Viên Chiến Thiên lẫn Long Thiên Vấn đều hoảng sợ, vội vàng khuyên can.
Hiên Viên Chiến Thiên làm người trong quân đội lâu năm, tính cách ngay thẳng: " Không thể ! Tuyển quân kiểu này sẽ chỉ tuyển ra được một đám ô hợp thôi.
"
Long Thiên Vấn cũng lựa lời, khuyên: " Anh em, cách này của ngươi không ổn chút nào cả.
"
Trần Minh Quân biết hai người này đang nghĩ gì, cười nói: " Yên tâm đi, tự ta có tính toán của mình.
"
Hiên Viên Chiến Thiên cùng Long Thiên Vấn không hẹn mà nhìn về phía nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, cả hai đều thấy được sự hoang mang trong mắt người còn lại.
Tính toán cái rắm a !
Tuyển một đám ô hợp về huấn luyện đến đời nào mới thành tinh binh ?
Nhưng mà Hiên Viên Chiến Thiên không thực sự cho rằng Trần Minh Quân là một thằng ngu trong mảng luyện quân bởi vì nếu mà Trần Minh Quân ngu thật, hắn đã không bại trận.
Đặc biết là lối đánh mà quân Đại lê sử dụng trong thành Thạch Sơn thực sự quá mới lạ, khó lòng áp chế được.
Hắn cũng muốn biết nguyên nhân gì khiến cho Trần Minh Quân quyết định làm như vậy, theo hắn thấy thì thà lấy quân trong Trại Mầm còn tốt hơn đám ô hợp này.

Ít ra thì những người trong trại mầm đều đã được huấn luyện ít năm, chỉ cần tiếp tục mấy chục năm có lẽ có thể trở thành tinh nhuệ.
Thế là hắn mở miệng hỏi: " Điều gì khiến ngươi quyết định thế ? "
Trần Minh Quân đứng dậy, chắp hai tay sau lưng đi đến bên cạnh cửa sổ đáp: " Quân ở Trại Mầm tuy tốt nhưng chưa chắc đã thơm, bởi vì bọn họ còn có gia đình sống trong Đại Lê.
Sau này chắc chắn sẽ chịu sự ràng buộc, không theo ta chinh chiến lâu dài được.
"
" Nói ví dụ như một ngày nào đó, ta và Đại Lê trở thành địch, khi ấy bọn hắn sẽ lựa chọn thế nào ? "
Câu hỏi này khiến Hiên Viên Chiến Thiên ngậm miệng lại, quả thật đúng là như vậy a.
Đạo lý dễ hiểu như vậy, tại sao mình lại không nghĩ ra được.
Trần Minh Quân không chỉ là phò mã của Đại Lê mà còn là vị thái tử của cùng của Đại Trần.
Mang trong mình ý chí phục quốc, kẻ địch mà hắn phải đối đầu trong tương lai có nhiều lắm, không ai nói trước được trong đó có Đại Lê hay không.
Cho nên về phương diện này, lựa chọn những kẻ có xuất thân là cô nhi xác thực tốt hơn rất nhiều.
Có thể quê hương bọn họ là Đại Lê nhưng đã không còn cha mẹ, họ hàng thân thích nữa thì nơi nào chẳng là nhà.
Nếu tương lai, có một ngày phải đối mặt với Đại Lê, bọn họ cũng sẽ không có gì để mà do dự cả.
Thì ra là như vậy !
Đây chính là suy tính của hắn sao ?
Làm sao ta cứ cảm thấy đi theo hắn, ta càng lúc càng hưng phấn cùng mong đợi ?
Để hai người làm việc đạt được hiệu quả như mong đợi, Trần Minh Quân nhắc nhở: " Đối với những người kinh mạch bị phế, mặc kệ là từ khi sinh ra hay sau này, cần phải điều tra đủ thông tin sau đó gửi báo về đây.
Đạt được sự đồng ý của ta mới thu nhận.
"
Long Thiên Vấn sau khi nghe xong, giơ lên ngón tay cái: " Người anh em yên tâm, ta hiểu được.
"
Nói xong còn nháy mắt một cái, bởi vì hắn đã nhận ra một số ý định ẩn sâu trong lần chiêu quân này của Trần Minh Quân.
Kinh mạch bị phế, lâm vào khốn cảnh, nghe thực sự quá quen tai.
Không phải có mô tuýp nhân vật chính thì chắc chắn là phản diện có thiên phú rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.