Xuyên Đến Văn Mẹ Kế, Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 252:




Hệ thống nghe xong lời này, đôi mắt chanh kia giống như trùng lên, một chiếc lá xanh chỉ về phía Lục Mặc oán trách: "Anh lừa tôi?"
Lục Mặc lạnh lùng nvhắc nhở: "Chẳng lẽ không phải mày lừa bọn tao trước?"
Hệ thống có chút chột dạ, còn muốn cáo trạng với Diệp Vân Linh một chút, lại vừa vặn đụng phải Diệpp Vân Linh hơi nheo mắt lại, thoạt nhìn rất nguy hiểm.
Nó xoay người muốn chạy trốn, kết quả lại bị Diệp Vân Linh nhanh tay bắt lấy.
Diệp Vrân Linh xách hai cái lá cây lên, lắc lắc lên xuống nói: "Hôm nay nếu không nói rõ ràng thì cậu cũng đừng hòng chạy."
Thấy không ổn, hệ thống muốn hoá thành dữ liệu chạy trốn, nhưng bị Diệp Vân Linh uy hiếp: "Nếu cậu dám chạy, tôi sẽ bảo Lục Mặc đem cậu trở về cái máy kia rồi nhốt lại, sau đó định dạng lại rồi xoá sạch dữ liệu của cậu."
Lục Mặc ở bên cạnh khẽ nói: "Ừm, được mà. Anh chỉ cần tăng cường năng lượng từ trường, theo lý thuyết, nếu bên này áp đảo bên kia, bên kia sẽ bị hấp thu vào."
Hệ thống nói: "Không được."
Lục Mặc chống khuỷu tay chống cằm nói: "Ừm, đúng là tao cũng không chắc, cho nên phải lấy mày ra thử nghiệm, không thành công cũng không mất mát gì."
Hệ thống lo lắng đến toát mồ hôi hột, nói: "Nói muốn thứ là thử sao? Đối với anh thì không có tổn thất gì, nhưng đối với tôi thì có thể sẽ hoàn toàn biến mất. Anh có hiểu không?"
Hệ thống còn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, giống như sợ đối phương nghe không rõ.
Lục Mặc hờ hững đáp: "Vậy thì sao? Liên quan gì đến bọn tao?"
Hệ thống gấp gáp, hai mắt đẫm lệ nhìn Diệp Vân Linh nói: "Chủ nhân, chắc cô không nỡ đối xử với tôi như vậy đâu đúng không?"
Diệp Vân Linh hơi nghiêng đầu, thanh âm mềm mại, vẻ mặt thản nhiên: "Tôi nỡ."
Thậm chí còn ra hiệu bằng mắt cho Lục Mặc nhanh chóng bật công tắc.
Lần này hệ thống nóng nảy rồi, vội vàng giãy giụa nói: "Đùng bật, để tôi nói."
Mặc dù chỉ là một đống dữ liệu, nhưng nó cũng sợ chết, xóa sạch dữ liệu chẳng khác nào chết cả
Diệp Vân Linh túm lấy thân thể của nó rồi ném lên không trung, khoanh tay trước ngực nói: "Nói đi, chuyện này là thế nào?"
Hệ thống biểu cảm có chút do dự, cuối cùng dưới ánh mắt sắc như dao của Diệp Vân Linh, vẫn thành thật khai báo.
"Thực ra cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ lắm. Tôi chỉ biết hệ thống chúng tôi nằm dưới sự quản lý của cục quản lý hệ thống. Trong đó có rất nhiều loại hệ thống khác nhau, hệ thống khác nhau thì nhiệm vụ khác nhau, hơn nữa cũng có cạnh tranh. Nhiệm vụ của chúng tôi là hỗ trợ ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này, sau khi hoàn thành xong thì trí nhớ của ký chủ sẽ bị xóa đi, đồng thời chúng tôi cũng nhận được điểm tích luỹ. Sau đó có thể lựa chọn nhiệm vụ cao cấp hơn hoặc nghĩ ngơi.
Hệ thống rơm rớm nước mắt nói: "Nói trắng ra, tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương cho cục quản lý hệ thống mà thôi."
Quả chanh kia thật đúng là vắt ra nước mắt, cổ gắng khơi dậy sự đồng cảm của Diệp Vân Linh.
Nhưng cô lại có chút ghét bỏ lùi về phía sau một bước, nói: "nín ngay. Nhìn xấu chết đi được."
Hệ thống lấy hai chiếc lá lau nước mắt, mạnh mẽ an ủi chính mình: Mình đi theo một kí chủ vô tâm, không ai yêu mình, mình nhất định phải tự lực cánh sinh.
Diệp Vân Linh đứng ở nơi đó, môi mím chặt thành một đường thẳng, đáy mắt lóe lên, lạnh giọng nói: "Cho nên ý của cậu là, cái gọi là xuyên sách chính là một trò lừa bịp, thật ra tôi vẫn luôn tuần hoàn ở thế giới này? Sau đó làm nhiệm vụ lặp đi lặp lại? Vậy ký ức mạt thế của tôi cũng là giả?"
"Không, cô là trường hợp đặc biệt." Hệ thống lắc đầu nói: "Cô đúng là từ mạt thế tới nơi này."
Diệp Vân Linh hỏi: Tại sao tôi lại là trường hợp đặc biệt?"
Hệ thống: "Bởi vì không thể kiểm soát được cô. Trước mạt thể cô còn từng xuyên qua mấy thế giới, nhưng đều không có ngoại lệ, những thế giới kia đều sụp đổ."
Diệp Vân Linh khó hiểu: "Sụp đổ? Sao lại sụp đổ?" Cô đã từng ở trong bao nhiêu thế giới rồi? Những thế giới đó như thế nào?
Cô hoàn toàn không có ký ức gì về chuyện này, chẳng lẽ đoạn ký ức đó đã bị xóa đi rồi sao?
Hệ thống lắc đầu nói: "Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết trước mạt thể cô từng đi qua ba thế giới. Một là ở cổ đại, thân phận của cô là kỹ nữ, một là ở nông thôn làm nông, thân phận của cô là con gái nuôi không được sủng ái, còn có thể giới tinh tế, cô là một nữ Alpha."
Diệp Vân Linh vốn đang suy nghĩ, vừa nghe thấy mình là nữ Alpha lập tức nổi lên hứng thú, hỏi: "Tôi còn là Alpha à? Tôi có pheromone gì? Tôi có Omega của mình không?"
Vừa hỏi ra câu này, Diệp Vân Linh liền cảm giác được có một ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm cô.
Lục Mặc yên lặng nhìn cô, mùi vị ghen tuông hoà lẫn vào trong không khí.
Tiếc quá, quên mất lãnh đạo còn đang ở đây.
Lúc này hệ thống nói: "Chuyện này thì tôi không biết, thật ra nhiệm vụ của mỗi hệ thống ở các thể giới đều là cơ mật, những hệ thống khác đều không được biết. Sở dĩ tôi biết các thế giới khác của cô bởi vì chúng đều nổ tung"
Loại chuyện này ở cục quản lý hệ thống là quá hiếm gặp, nên vừa lộ ra thì đã là tin tức lớn. Bất quá tôi nghe nói, ở mấy thế giới trước hình như cô đều độc thân."
Nghe vậy Diệp Vân Linh vội tranh công với Lục Mặc: "Đấy anh xem, em độc thân. Lúc ở mạt thế em cũng độc thân."
Lục Mặc: "Nhìn vẻ mặt của em, còn cảm thấy đáng tiếc đúng không?"
Diệp Vân Linh vội vàng lắc đầu: "Không có."
Hai tử đó được nhấn rất mạnh, vì sợ Lục Mặc sẽ không tin những gì có nói.
Lục Mặc liếc nhìn cô một cái, sau đó hỏi hệ thống: "Mày có biết vì sao mấy thế giới đó lại bị nổ tung không?"
Hệ thống lắc đầu nói: "Không biết."
Lục Mặc hỏi: "Nếu cô ấy là một nhân tố không chắc chắn, chẳng lẽ không ai nghĩ tới việc loại bỏ cô ay sao?"
Hệ thống im lặng.
Lục Mặc làm động tác chuẩn bị nhấn công tắc, đôi chân thon dài tiến lại hai ba bước đến gần vị trí công tắc.
Hệ thống thấy vậy vội vàng nói: "Đừng ép tôi. Tôi không thể tiết lộ chuyện này được. Nếu nói ra cấp trên sẽ không bỏ qua cho tôi."
"Nếu như cậu không nói thì bây giờ chúng tôi cũng sẽ bỏ qua cho cậu. Làm sao để chăm sóc cậu tốt hơn nhỉ?" Diệp Vân Linh khoanh tay trước ngực, dáng vẻ như đang xem kịch vui: "Hay là chúng ta thủ phá giải số liệu một chút đi. Sau đó biến nó thành các loại hình thái khác, biển thành heo được không nhỉ? Sau đó ghép đôi với một con heo đực. Tuyệt vời."
Diệp Vân Linh nhớ rõ loài động vật hệ thống ghét nhất là heo.
Hệ thống trợn trùng hai mắt, thét chói tai: "Người phụ nữ độc ác này"
Lục Mặc hơi nheo mắt, trực tiếp bật công tắc lên, Diệp Vân Linh nhìn thấy hệ thống vừa rồi mới ở trước mắt cô, lập tức bị hút trở lại máy thuỷ tinh.
Hệ thống còn chưa kịp nói chuyện, Lục Mặc đã nhấn một cái công tắc khác, Diệp Vân Linh nhìn thấy hệ thống gio hai cái lá cây ôm đầu, thống khổ tru lên.
Diệp Vân Linh ánh mắt khẽ động, vội hỏi: "Anh làm gì nó thế?"
Lục Mặc thản nhiên đáp: "Cho nó thêm chút virus."
ALL File Domenicat.
Diệp Vân Linh: "......."
Diệp Vân Linh hỏi: "Virus của anh có thể đối phó được nó không?"
Theo lý thuyết, hệ thống là do dữ liệu tạo thành, nhưng nó cũng không phải dữ liệu thông thường, liệu virus bình thường có tác dụng với nó không?
"Virus thông thường tất nhiên là vô dụng. Đây là phiên bản nâng cao đặc biệt anh đã nhờ bộ phận kỹ thuật chế tạo." Lục Mặc nhận ra sự nghi ngờ của Diệp Vân Linh, đáp: "Chế tạo virus thường dễ hơn tạo phần mềm chống virus."
Diệp Vân Linh rất tán thành với ý kiến này.
Trải qua một hồi giày vò, hệ thống cuối cùng cũng không nhịn được nữa giơ tay đầu hàng.
Lục Mặc cũng không buông tha ngay, mà khoảng tầm một phút sau mới thả nó ra.
Có thể thấy hệ thống đã bị virus tra tấn không nhẹ, hình dạng quả chanh sắp không duy trì nổi nữa.
Lục Mặc tiến lên hai bước, nói: "Vân Linh là chủ nhân của mày, nếu như tao thấy mày lại lộ ra thái độ bất kính với cô ấy thì lần sau sẽ không buông tha dễ dàng như vậy nữa đâu."
Hệ thống thực sự bị dáng vẻ tàn nhẫn của Lục Mặc dọa sợ rồi, một lời không hợp liền trực tiếp sử dụng dụng cụ tra tấn.
Điên rồi.
Lục Mặc nhàn nhạt nói: "Bây giờ có thể nói chuyện được chưa?"
Hệ thống vẫn do dự
Lục Mặc lập tức lại muốn nhấn công tắc, dáng vẻ quả quyết tàn nhẫn kia khiến hệ thống kinh hãi, vội vàng ngăn cản: "Tôi nói, tôi nói mà, anh đừng nhấn."
Hai người này, một người thì tàn nhẫn độc ác, một người thì tâm địa xấu xa, hệ thống tự ôm lấy thân thể nhỏ bé của nó, thôi tất cả đều vì có thể sống sót.
Hệ thống: "Người bình thường sau khi chết đi, sẽ chỉ còn lại một ít năng lượng, nhân loại các cô thường hay gọi là hồn phách. Bình thường thì cục quản lý muốn diệt trừ chút năng lượng này cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng tôi nghe nói bên đó đã thử qua vài lần đều không được. Thậm chí nghe đồn còn có người lúc ra tay diệt trừ cô bị phản phệ, năng lượng của bản thân người đó bị tiêu hao cạn kiệt."
Diệp Vân Linh bắt được trọng điểm, nói: "Cho nên, nếu như tôi không ly hôn với Lục Mặc, không làm theo nhiệm vụ hệ thống thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì? Không đúng, tôi nhớ rõ lần đầu tiên lúc mới xuyên qua, rõ ràng đã bị cưỡng chế làm việc."
Hệ thống có chút chột dạ: "Thật ra cũng chỉ làm được đến đó thôi. Dù sao cô vẫn là một linh hồn, có năng lượng riêng. Cục quản lý hệ thống không có cách nào tiêu diệt được cô, nhưng khống chế một chút thì vẫn được."
Nó tin cục quản lý mà biết thì cũng sẽ tha thứ cho nó.
Hệ thống nói: "Không phải cục quản lý hệ thống chưa từng nghĩ tới việc diệt trừ Diệp Vân Linh, mà là bọn họ không diệt trừ được."
Diệp Vân Linh hỏi: "Không diệt trừ được là thế nào?"
Diệp Vân Linh cẩn thận hồi tưởng lại, thật ra sau này cô cũng hay phạm quy, nhưng đều chưa từng bị trừng phạt.
Cô luôn cho rằng nguyên nhân là vì bản thân hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Vân Linh kinh ngạc nhưng cũng có chút phần nộ: "Vậy là bao lâu nay cậu vẫn luôn lấy việc này ra lừa gạt để áp bức tôi."
Nhìn thấy Diệp Vân Linh muốn tiến lên tính số, hệ thống vội vàng lùi ra sau nói: "Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, nhưng tôi có thể đền bù."
Diệp Vân Linh hỏi: "Cậu định đền bù như thế nào đây?"
Hệ thống hơi ấp úng: "Hệ thống chúng tôi đều bị cục quản lý hệ thống giám sát, chỉ cần mất liên lạc quá nửa tiếng, bọn họ sẽ phải người đi điều tra tình hình. Tôi nhẩm tính thời gian, cũng sắp nửa tiếng rồi."
Lục Mặc nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói: "25 phút 17 giây, còn chưa đến năm phút."
Diệp Vân Linh: "Ý cậu là để chúng tôi thả cậu ra khỏi căn phòng này? Cậu nằm mo à, vừa thả ra cậu sẽ lập tức bỏ chạy."
Cô biết căn phòng này đã được cải tạo lại, vậy nên lúc nãy hệ thống ở gần đây, dưới tình huống không phòng bị mới bắt được nó. Một khi thả ra ngoài, muốn bắt lại sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Hệ thống vội vàng nói: "Ta sẽ không trốn đâu, vừa này tôi đã tiết lộ rất nhiều chuyện về cục quản lý hệ thống rồi. Nếu chuyện này bị phơi bày ra thì sẽ bị trừng phạt rất nặng, tôi có chạy cũng không có ích lợi gì. Nếu các cô có yêu cầu, tôi cũng có thể báo với cấp trên là nhiệm vụ đã được hoàn thành. Bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây."
Diệp Vân Linh còn định nói thêm mấy câu thì thấy Lục Mặc nháy mắt với mình, cô ho nhẹ hai tiếng, nói: "Được, thấy cậu tha thiết chân thành như vậy, tôi đây cố gắng tin cậu thêm một lần nữa."
Hệ thống trên mặt lộ ra nụ cười, kết quả còn chưa vui vẻ được bao lâu, Diệp Vân Linh lại vươn tay chộp lấy, dùng sức xoa tròn nắn bẹp nó, nói: "Thà cậu đi cũng được, nhưng chuyện trước đây lừa gạt, tôi vẫn phải báo thù."
Đem hệ thống xoa tròn đập bẹp một hồi, nghe nó đau đớn kêu oa oa, xem nó như một con búp bê bằng đất sét mà giày vò cho hả giận.
Dù biết nó chỉ là dữ liệu, làm như vậy cũng không gây tổn hại gì tới nó, nhưng hận này vẫn phải xả.
Mãi cho đến khi thời gian gần hết rồi, cảm thấy trong lòng cũng thoải mái hơn, Diệp Vân Linh mới buông nó ra.
Lục Mặc đi sang chỗ công tắc một bên, tắt hết các thiết bị che chắn tín hiệu gây nhiễu sóng.
Hệ thống bị ép thành hình bầu dục xẹp lép, lắc mình một cái lại quay về hình dạng ban đầu.
Hệ thống lại lần nữa cảm nhận được liên hệ của mình với tổ chức, nhìn Diệp Vân Linh nói: "Cấp trên gọi tôi báo cáo, bây giờ tôi sẽ đi báo cáo lại một chút tình hình với bọn họ, nói nhiệm vụ của cô đã hoàn thành. Tôi tuyệt đối sẽ không chạy trốn, cô phải tin ở tôi."
Lúc nói đến câu cuối cùng, bóng dáng của hệ thống biến mất tại chỗ, chỉ để lại một câu có âm vọng.
Trong căn phòng đã không còn hệ thống, Diệp Vân Linh nhìn về phía Lục Mặc hỏi: "Anh thật sự tin tưởng nó sẽ che giấu giúp chúng ta sao?"
Lục Mặc nói: "Không tin. Huống hồ, cho dù kể cả nó có che giấu thật, cấp trên cho rằng nhiệm vụ đã hoàn thành thì nhất định vẫn sẽ kiểm tra lại, kiểu gì cũng sẽ lộ tẩy."
Diệp Vân Linh hỏi: "Vậy sao anh còn để nó rời đi?"
Lục Mặc: "Không phải lúc này nó đã nói à? Nếu mất liên lạc hơn nửa tiếng, cấp trên sẽ xuống kiểm tra."
Có nghĩa là dù lựa chọn thể nào thì cuối cùng bọn họ cũng vẫn phải đối mặt với kết quả tồi tệ nhất.
Diệp Vân Linh mím môi hỏi: "Anh nghĩ ra được cách gì chưa?"
Lục Mặc lắc đầu: "Vẫn chưa."
Lúc đầu, Lục Mặc chỉ muốn xác nhận lại những suy đoán của mình, có bắt được hệ thống hay không tất cả đều trên lý thuyết, chính anh cũng không dám chắc.
Không ngờ cuối cùng lại lộ ra nhiều chuyện như vậy, anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì đã phải đối đầu trực diện với cục quản lý hệ thống.
Cấp trên chắc chắn sẽ không dễ xử lý như hệ thống chanh này.
Cũng may là còn có một tin tức không tệ, ít nhất dù họ có ra tay thế nào thì cũng sẽ không làm gì được Diệp Vân Linh.
Ít nhất là cô vẫn an toàn.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Diệp Vân Linh liền đoán được anh đang nghĩ gì, sắc bén nói: "Anh đang nghĩ gì thế? Em nói cho anh biết, nếu anh dám làm những chuyện nguy hiểm liều mạng kia, anh mà chết em sẽ lập tức tái giá ngay. Dua người đàn ông đó về nhà, ở trong phòng của anh, ngủ trên giường của anh...ưm...."
Những lời còn lại của Diệp Vân Linh đã bị chặn lại bởi những nụ hôn.
Mặc dù biết lời Diệp Vân Linh nói là để cố ý khiêu khích mình, nhưng Lục Mặc vẫn cảm thấy ghen tuông.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh sau này Diệp Vân Linh có thể dựa vào lòng người đàn ông khác, liếc mắt đưa tình với người khác, cùng người khác làm những chuyện thân mật kia.
Chỉ nghĩ đến đó thôi, Lục Mặc đã không thể chịu đựng nổi.
Một tay nâng mặt cô lên, tay kia mạnh mẽ vòng qua eo cô, kéo cô về phía anh.
Lục Mặc trằn trọc liế,m mú,t môi Diệp Vân Linh, ôm xiết cô vào lòng, hận không thể nuốt cô vào trong bụng mình.
Làm sao anh có thể nhường cô cho người khác.
Trong nhà đèn đuốc sáng trung, nhưng bên ngoài là màn đêm đen tối, như đang ám chỉ điều gì.
Lục Mặc vuốt ve gò má thanh tú của Diệp Vân Linh bằng những ngón tay hơi thô ráp.
Sau nụ hôn cuồng nhiệt, thanh âm của anh có chút hỗn hến, anh nói: "Vân Linh, em là của anh, chỉ là của anh."
Diệp Vân Linh phối hợp dùng chóp mũi cọ cọ vào cầm của đối phương, giống như một con mèo lười biếng, nói: "Ừ, là của anh."
Hơi ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy yết hầu gọi cảm của Lục Mặc, Diệp Vân Linh không kim được mà nhón chân hôn lên đó.
Trong mắt Lục Mặc có ánh sáng lóe lên, mi mắt rũ xuống, một tay giữ gáy cô, lại hôn xuống.
Hơi thở ấm nóng của hai người phả vào nhau.
Ngay lúc chuẩn bị lau súng cướp cò, Lục Mặc chủ động dừng lại, ôm Diệp Vân Linh vào lòng, tựa cằm lên vai cô, hơi th,ở dốc.
Hai người tựa vào nhau để trấn tĩnh lại trái tim đang xao động.
Diệp Vân Linh dựa vào lòng Lục Mặc, yên tĩnh lắng nghe tiếng tim đập của đối phương.
Giờ khắc này, cô lại cảm thấy mãn nguyện một cách lạ lùng, dù biết rằng đang có một trận chiến cam go sắp tới.
Lục Mặc hỏi: "Em có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"
Diệp Vân Linh thuận thế tựa đầu vào vai anh, đáp: "Được."
Hai người đi thang máy xuống lầu.
Trong công ty không còn ai nên họ đi thang máy xuống.
Trụ sở chính của tập đoàn Lục thị nằm ở trung tâm thành phố, hướng ra sông.
Màn đêm đen kịt, dù đã hơn mười một giờ đêm nhưng đường phố vẫn sáng trưng.
Đặc biệt dọc theo con đường ven sông, tập trung rất nhiều quán ăn đường phố.
Diệp Vân Linh đứng trước một gian hàng bán tôm viên, nhìn những gia vị xanh xanh đó đó, còn có mùi tôm viên chiên thơm lừng kia, không nỡ bước đi.
Khóe miệng Lục Mặc mang theo vài phần yêu chiều, bước lên trước nói với chủ sạp: "Cho một phần tôm viên."
Chủ sạp vừa lật tôm viên vừa hỏi: "Có ăn cay không?"
Lục Mặc đáp: "Cay vừa, không cần hành lá, cho thêm rau mùi."
Diệp Vân Linh đứng bên cạnh, khóe môi hơi cong lên, hỏi: "Anh vẫn nhớ rõ sở thích của em à?"
+
Lục Mặc trả lời: "Anh nhớ hết mọi thứ thuộc về em."
Lúc bọn họ tới còn may, khách chưa đông lắm, kết quả một lúc sau quanh sạp đã đông nghịt khách.
Chưa được bao lâu thì đã có người nhận ra Diệp Vân Linh, đến cả Lục Mặc cũng được nhận ra.
Thấy bọn họ chuẩn bị thét chói tai, Diệp Vân Linh vội làm động tác "suỵt, nhẹ giọng nói: "Để tôi ký tên cho các bạn, đừng hét."
Những người đó vội vàng gật đầu, còn rất ăn ý đùng vây quanh che chắn cho bọn họ, không để người khác chú ý.
Rất nhanh đã ký tên xong cho mọi người.
Bên này, ông chủ sạp cũng đã chiên xong tôm, đua một cuốn số và một cây bút cùng với bát tôm viên qua.
người đàn ông có vẻ là chủ sạp, ngượng ngùng nhìn Diệp Vân Linh, dùng biểu cảm mãnh nam thẹn thùng, nói:" tôi cũng là fan của cô"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.