Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa

Chương 119:




Bỗng nhiên cả đại sảnh rộng lớn chìm vào bóng tối khiến học sinh vô cùng sợ hãi, nhưng rất nhanh họ đều trấn tĩnh trở lại, ở trường học cúp điện cũng rất bình thường, đợi mấy phút nữa rồi sẽ lại có điện ngay. Trong lúc hiệu trưởng nhờ lão Hoàng đi kiểm tra, học sinh móc di động ra để chiếu sáng.

Nhưng mà chuyện quỷ dị lại tiếp tục xảy ra, điện thoại họ không ngừng lóe lên rồi lại vụt tắt, khi màn hình sáng lên thì lại xuất hiện một khuôn mặt quỷ đỏ lòm.

Mấy học sinh nữ nhát gan nhìn thấy vậy thì lập tức ném di động đi, ôm đầu thét chói tai. Hiện trường lập tức trở nên rối loạn.

Nhìn thấy vậy, Chu Thực nhỏ giọng nói:" Thời Mộ, đừng để anh trai cậu làm quá..."

Cậu ta vừa dứt lời thì Thời Lê đã tới đây, phía sau còn dắt theo bốn năm quỷ hồn nữa.

Thời Mộ sửng sốt:" Không phải anh?"

Lời này khiến Thời Lê phát ngốc, cậu ta còn chưa làm gì mà.

"Thời Mộ." Hạ Hàng Nhất nhíu mày kéo tay áo cô: "Có chút không thích hợp."

Cô nhìn theo ánh mắt của Hạ Hàng Nhất.

Nương theo ánh trăng soi sáng, Thời Mộ nhìn đại sảnh đang náo nhiệt dần trở nên ảm đạm, giấy dán tường loang ra như bị lửa đốt, lộ ra vách tường rỉ sắt ở bên trong, gạch men sứ trắng tinh dưới chân đột nhiên biến thành nền xi măng bằng tốc độ mắt thường. Chẳng những vậy hai bên đồ ăn chất đầy đã trở nên thối rữa, giòi bọ lúc nhúc, lại nhìn đến cầu thang dần ngả màu, cột nhà tróc sơn, khung cảnh vô cùng rách nát.

Một mùi cháy khét nồng nặc quanh chóp mũi, người xung quanh không nhịn được, vội che mặt ho khan.

Hạ Hàng Nhất tìm kiếm bóng hình của Bối Linh khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy cô bé ở cái bàn không xa, cậu ta sốt ruột lập tức chạy đến.

Vốn đang sợ hãi nhưng khi nhìn thấy hình bóng của Hạ Hàng Nhất, đôi mắt của Bối Linh chợt sáng lên, nghiêng ngả lảo đảo đi đến trước mặt cậu ta.

Lạch cạch.

Đèn sáng.

Ánh đèn lập lòe mỏng manh, sáng tối đan xen nhưng mọi người vẫn có thể nhìn được hoàn cảnh hiện tại.

Đây là một nhà xưởng, kiến trúc theo phong cách từ vài thập niên trước , máy móc vù vù, mười mấy công nhân mồ hôi đầy đầu đang làm việc.

Tình huống này khiến cho mọi người đều bị dọa sợ, ngay cả thầy cô cũng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, sợ đến mức họ không kịp phản ứng, chờ đại não phản ứng lại  thì trong đại sảnh đã tràn ngập tiếng khóc cùng kêu la thất thanh.

Chu Thực sợ tới mức môi run run, nhìn về phía Thời Lê: "Thật thật...... Thật không phải do mấy người làm??"

Không chờ Thời Lê nói chuyện, trong đó có một con quỷ tốt bụng nhắc nhở: "Ta khuyên các ngươi chạy mau đi, ở đây chôn toàn quỷ hồn đã chết vài thập niên trước, hiện tại chúng nó muốn mượn cơ hội tìm thế thân, chủ nhân chân chính của chúng nó là Quỷ Vương, học sinh trong trường này trước đây chết đều là do hắn đó."

Mấy quỷ hồn nhát gan không muốn bị liên lụy, nói xong liền vội vàng chạy đi.

Giây tiếp theo, ánh lửa ngập trời, nhóm công nhân nhóm ở  giữa biển lửa giãy giụa, gào rống, cuối cùng cả một đám ngã xuống, bộ dạng kinh khủng  kia làm không ít học sinh khóc thành tiếng.

"Hiệu trưởng, cửa bị khoá ! Chúng ta không thể ra được!!"

"Thầy, em không muốn chết !"

"Có ai không ? Ai tới cứu chúng tôi với!!"

Một số nam sinh gan dạ nhặt mấy cây gậy lên, thay phiên gõ cánh cửa lớn, nhưng mà cửa sắt bất động như núi, không có dấu hiệu gì muốn mở ra, cửa sổ bị bịt kín. Cả căn nhà như một chiếc lồng vây thú lớn, người bên trong không có cách nào khác chỉ biết chờ tử thần tới thăm. 


Lửa lớn không biết dừng lại khi nào, những thi thể đáng lẽ đang nằm trên mặt đất đột nhiên bò lên, giương nanh múa vuốt nhào tới.
"A a a a ——! Cứu mạng !"

Một nam sinh không trốn kịp, mắt cá chân bị kéo lấy sau đó cả người bị giữ lấy, toàn thân như thể bị thiêu đốt trong ánh lửa. 

Đúng lúc này, có người từ sau giữ chặt cậu ta, che ở trước mặt cậu ta, nam sinh ngạc nhiên trừng lớn mắt, nỉ non ra tên của cậu: "Phó, Phó Vân Thâm......"

Mặt mày thiếu niên âm trầm thiếu niên cũng không nói lời nào, cậu cắn đầu ngón tay, bàn tay to giữ chặt đầu của oán quỷ, trực tiếp đem ngón tay ấn mạnh ở ấn đường của nó. Lúc máu cậu chạm vào làn da của nó, oán quỷ phát ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết nhanh chóng biến thành tro tàn.

Phó Vân Thâm thu hồi tay, lạnh lùng liếc về phía cậu ta: "Tập hợp mọi người lên lầu hai."

Cậu ta biết hiện tại không phải thời điểm để sợ hãi, kiên định gật đầu một cái sau đó kéo cái chân bị thương khập khiễng đi trợ giúp các bạn học khác.

Rất nhanh, mọi người đều đã lên lầu hai.

Dưới đại sảnh chỉ còn lại mấy người bọn Thời Mộ.

Thầy giáo khối 10 không yên tâm mà gọi bọn họ: "THời Mộ, mấy đứa còn thất thần ở đó làm gì? Mau trốn lên đây."

Hạ Hàng Nhất nắm chặt tay Bối Linh nói: "Đây đều là công nhân năm đó bị thiêu chết, vừa lúc gặp năm âm nên bọn chúng muốn mượn cơ hội này tìm thế thân." Vốn đang nghĩ nhờ bọn Thời Lê hỗ trợ, hiện tại thì tốt rồi, không cần tìm mà tự chúng xuất hiện không những thế còn đều là oán quỷ.

Hạ Hàng Nhất vừa nói xong, đã thấy ngày càng nhiều oán quỷ bò ra, có con xé rách vách tường, có con chui từ đất lên, gào lên vây quanh bọn họ.

Hình ảnh này quá mức kinh khủng, đám học sinh trên lầu cũng không dám tiếp tục nhìn xuống.

Chu Thực lập tức kéo tay Phó Vân Thâm cùng Hạ Hàng Nhất, run đến mức hai hàm răng va vào nhau lập cập: "Làm, làm thế nào giờ? Chúng ta sẽ không chết chứ??"

Hạ Hàng Nhất rất bình tĩnh: "Không biết."

Chu Thực nóng nảy: "Nhà cậu không phải làm nghề đuổi thi sao? Sao cậu lại không biết được?" 


Hạ Hàng Nhất: "Nhà tôi là đuổi thi, nhưng cũng không phải là đuổi quỷ chuyên nghiệp huống chi nhiều như vậy, một mình tôi thì đánh không lại. Cậu hỏi Thời Mộ xem, Thời Mộ khẳng định có biện pháp."

Thời Mộ sờ sờ cằm, nói: "Có thì có."

Mắt Chu Thực sáng lên.

Thời Mộ tiếp tục nói: "Chỉ cần đem Phó Vân Thâm rút cạn máu rồi tưới lên mỗi góc của đại sảnh này thì quỷ sẽ bị thiêu chết hết." 

Phó Vân Thâm: "......" Đây là tiếng người sao?

Chu Thực: "......" Thời Mộ thật là một người bạn gái tàn nhẫn.

Vẫn luôn tránh ở sau lưng Hạ Hàng Nhất, Bối Linh đột nhiên nói: " Thời Mộ ăn hết là được rồi."

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, ánh mắt chờ mong của mọi người đều dừng ở trên người Thời Mộ.

Thời Mộ đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.

Trước kia cô ăn quỷ là vì cân bằng năng lực của hai cổ trùng, đó là bất đắc dĩ nên mới ăn nhưng hiện tại thì cô không cần thiết phải ăn nữa. Dù sao thì đây cũng đều là quỷ xấu, hương vị khẳng định rất khó nuốt. 

Đang do dự, trong bụng hai cổ trùng chợt lên tiếng.

Mị cổ: [ ăn đi, ăn trường thọ. ]

Triền đằng cổ: [ Bây giờ thân thể mị cổ khá yếu, cô có thể ăn cho nó bồi bổ thân thể. ]

Mị cổ: [ Ngươi mới nhược! Lão tử cường tráng hơn ngươi, không tin ngươi thử xem!! ]

Thời Mộ trầm mặc hai giây, cuối cùng không nhịn được: [ các ngươi có thể đừng ở trong tim ta ve vãn đánh yêu không? ]

Mị cổ: [ Cút cút cút, ai cùng nó ve vãn đánh yêu, sâu cấp thấp này không xứng cùng ta, chỉ có Hoa Hồ Điệp mới xứng yêu đương cùng ta. ]

Triền đằng cổ: [ Ồ, vậy ngươi đem dinh dưỡng ta cho ngươi nhổ hết toàn bộ ra đi. ]

Mị cổ im lặng.

Nhìn đàn quỷ càng ngày càng tới gần, Thời Mộ rối rắm: [ ta hỏi các ngươi, nếu ta ăn mấy con quỷ đó, thân thể có thể chịu được hay không? ]

Mị cổ: [ Trước kia cô không chịu được, hiện tại hẳn là có thể. ]

Thời Mộ cực kì hoài nghi: [ thật sự? Ngươi nhưng đừng lừa ta? ]

Mị cổ: [ thật sự, hơn nữa ăn quỷ cũng giống như cô ăn đồ ăn, có dinh dưỡng thì chúng ta sẽ hấp thu còn không thì sẽ thải ra. ]

Thời Mộ hỏi: [ Thải ra kiểu gì? ]

Mị cổ: [ Cô đi ị như nào thì thải ra như thế, nói thật nhiều điều vô nghĩa. ]
Thời Mộ: [...... Ta đây cuối cùng hỏi ngươi, nếu ăn xong đám quỷ này, ngươi biến lợi hại, có thể hay không lại làm loạn thân thể ta? ]

Mị cổ nghịch ngợm cười hai tiếng: [ Cô đoán xem. ]

Đoán xem đoán, đoán cái quỷ.

Cứ cho là nó có thể làm loạn nhưng giờ cũng không thể làm được gì, lại nói còn có triền đằng cổ, mị cổ cũng sẽ không xằng bậy được. 

Thời Mộ nuốt một ngụm nước miếng: "Kia, tôi thật sự ăn nha?"

"Ăn!" Mấy người xung quanh, trăm miệng một lời.

Thời Mộ hít một hơi, hiện tại bọn họ cũng chưa chuẩn bị công cụ, cho dù có công cụ cũng không phải đối thủ của nhiều quỷ như vậy, trừ bỏ ăn...... Thật đúng là không  có biện pháp khác.


Cô liếm liếm môi, đi lên tóm lấy một con quỷ, nặn nặn xoa xoa thành một cục rồi nhét vào trong túi, tiếp theo lại bắt con thứ hai, con thứ ba......

Không sai biệt lắm khoảng năm sáu con quỷ, Thời Mộ cầm chiếc đũa từ trên bàn ăn lên, kẹp từng cục quỷ ở trên mặt bàn lên.

Con thứ nhất có vị caramel, có chút ngọt; con thứ hai là vị Macaron, ăn một miếng mà khiến Thời Mộ suýt nghẹn chết, cô đành phải ăn con thứ ba từng chút một, vị nước sôi để nguội.

Cô đứng tại chỗ nhàn nhã thưởng thức quỷ, quần chúng xung quanh cùng bầy quỷ đều mang theo một vẻ mặt hết sức kinh ngạc và sợ hãi.
Này này này, này là cái loại người gì ???

Cái này có thể ăn sao?

Thời Mộ này vẫn là người sao?


Thời Mộ ăn quỷ, Hạ Hàng Nhất niệm bùa chú bảo vệ che chở mọi người phía sau.


Tóm lấy mấy con oán quỷ ở giữa, Thời Mộ lần này đem quỷ ấn thành miếng, giữa hai miếng bánh quỷ kẹp một cây lạp xưởng quỷ, cuốn lên ăn rất ngon.

"Thời Mộ, cậu cậu cậu...... Cậu sao có thể ăn quỷ được vậy?" Trên lầu bạn học rốt cuộc nhịn không được, run sợ mà hỏi một câu.

Thời Mộ đưa mắt nhìn về phía sau, cau mày: "Tôi cũng không muốn ăn nhưng còn không phải là vì cứu các cậu sao?"

Lời này vừa nói ra, không ít người đều bị cảm động, ngay cả những bạn học trước đây có thành kiến với cô đều buôn bỏ hết bất mãn.

Ở tình huống nguy hiểm như vậy, Thời Mộ còn có thể lo lắng cho an nguy của bọn họ, thật là một người tốt!!

Những bạn học lúc đầu còn sợ hãi nhưng khi nhìn đến bộ dạng Thời Mộ ra sức ăn quỷ thì đột nhiên không sợ nữa, thậm chí bắt đầu chọn lựa cho Thời Mộ.

"Thời Mộ Thời Mộ, kia bên kia có một con quỷ vóc dáng nhỏ nhắn, cậu nếm thử xem có phải vị thịt ba chỉ hay không ?."

Thời Mộ bắt lấy, ừm, đúng là vị thịt ba chỉ vị.

"Thời Mộ Thời Mộ, ăn cái con vóc dáng cao kia! Nó vừa rồi vẫn luôn đuổi theo tớ,"

Dám đuổi bạn học của ta? Ăn!

"Thời Mộ, con kia muốn bỏ chạy, mau đuổi theo!"

Dám chạy? Ăn!

"Thời Mộ Thời Mộ, bên cạnh cậu có con quỷ kia đẹp trai quá!! Khẳng định là vị thịt bò bít tết cao cấp."

Bò bít tết cao cấo? Bò bít tết cô thích ! Ăn!

Thời Mộ trực tiếp bắt lấy quỷ đứng bên cạnh, hướng vào miệng. Mắt thấy nửa cái đầu sắp chui vào bụng cô, Phó Vân Thâm vội đem đối phương từ trong miệng Thời Mộ kéo ra, nhẹ giọng nhắc nhở: "Đây là anh của em."

Thời Mộ đang ăn tới đỏ cả mắt chợt lấy lại tinh thần, đối diện với gương mặt tái nhợt của Thời Lê.

Thiếu chút nữa bị nuốt vào bụng, Thời Lê kinh ngạc nói: "Anh của em mà em cũng ăn? Không đúng, mèo vị bạc hà mà em cũng ăn?"

Chu Thực vỗ vỗ đùi: "Có gì đâu, cậu ấy còn ăn cả mẹ của Thâm ca cơ mà."

Thời Lê: "......?" Cực kì hoài nghi nhân sinh.

"Ách......" Nuốt mấy con quỷ xuống bụng, Thời Mộ ăn không vô nữa, rất khó chịu.

Nhìn bộ dạng khổ sở này của Thời Mộ, Bối Linh chớp chớp mắt, "Thời Mộ, hay em đi tìm cho chị một cái cái máy ép nhé."

Thời Mộ một bên vừa nấc một bên hỏi: "Em lấy máy ép nước làm gì?"

Bối Linh: "Đem quỷ ép hết thành nước trái cây rồi cho chị uống hết một lượt."

Thời Mộ ôm bụng nhìn cô bé, giọng nói suy yếu: "Bối Linh, có đôi khi chị hoài nghi em không coi chị là người."

Bối Linh uỷ khuất: "Em không coi chị là người, em coi chị là tiên nữ nha, hihi." 

Cái miệng nhỏ ngọt như vậy sao có thể nói lại?


Thời Mộ cong eo nhìn về phía Phó Vân Thâm, ánh mắt lộ ra vài phần suy nhược: "Phó Vân Thâm, bụng em đau quá, muốn đi ị phân......"


Phó Vân Thâm im lặng, bên cạnh Chu Thực lại cực kì kích động: "Mộ ca, tiên nữ không thể nói ị phân!"

"Ồ." Thời Mộ nghĩ nghĩ một lúc rồi nghiêm trang nói: "Phó Vân Thâm, mông em muốn phun." 


Phó Vân Thâm: "Có đôi khi anh cũng hoài nghi em không coi anh là người."

Nghe một chút xem lời này giống lời nói với người sao? Có bạn gái nhà ai mới vừa kết giao cùng bạn trai đã nói mấy lời nói như vậy không? Một chút mặt mũi cũng không có.

Khuôn mặt nhỏ của Thời Mộ nhăn nhó: "Nhưng bụng em thật sự đau quá, mấy con quỷ này giống như hết hạn sử dụng rồi, đau bụng quá đi..."


Hạ Hàng Nhất giữ chặt cô: "Từ từ, Thời Mộ, cậu giải quyết con này trước đã."

Cô ôm bụng nhìn theo hướng mà Hạ Hàng Nhất chỉ, không gian bị xé rách, Quỷ Vương mang một thân khí đen từ chỗ sâu nhất của ánh lửa bước tới, đồng thời mang theo một cỗ hương vị cá trích đóng hộp nồng đậm.


Đừng nói mông muốn phun, cả người cô đều muốn phun ra.

Hạ Hàng Nhất vỗ vỗ bả vai Thời Mộ, nghiêm trang nói: "Ăn xong con này, chúng ta liền thắng."

"......" Không được, thật sự không được mà. Cá trích đóng hộp ai mà ăn được, huhu!

Lời editor: Cá trích ngon không ta, mị chưa bao giờ ăn á?????🤣🤣🤣


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.