Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 290: Ôn nhu




Editor: ChieuNinh_dd.
Trong lòng giống cái ủy khuất nức nở rơi lệ làm cho Allen đau lòng rất nhiều chân tay lại thực luống cuống, thu hẹo hai tay cảm nhận được kiều nhuyễn ấm áp trong lòng, trong lòng lại nghĩ —— gầy, muốn an ủi người lại không biết nói cái gì cho phải, nửa ngày mới ngốc nâng lên tay to thô ráp, nhẹ nhàng chầm chậm vỗ phía sau lưng giống cái, trong miệng nhỏ giọng dỗ dành.
Cảm nhận được thân thể thú nhân ôm mình từ cứng ngắc đến chậm rãi thả lỏng, cẩn thận ôn nhu ôm cô, nhưng thú nhân luống cuống lời nói dỗ người đến đi quay lại cũng chỉ vài câu như vậy, thực vô vị, nhưng nghe vào trong tai Liễu Thư cũng là lời tâm tình tốt nhất, loại cảnh tượng này không biết bị cô nghĩ tới bao nhiêu lần, nay thật sự cảm nhận được rồi, mới biết được mình rốt cuộc có bao nhiêu tưởng niệm.
Khóe miệng hơi hơi cong lên, thân mình cũng càng thêm co rụt vào trong ngực rộng lớn đó, giờ này khắc này tình cảnh như thế là ấm áp nhất không gì hơn, nhưng luôn có tồn tại quấy rối không khí——
"Ma ma..."
"..." Cha mẹ đã hoàn toàn quên hai tiểu bao tử.
Hai người ôm nhau sửng sốt ngay sau đó chậm rãi tách ra, Liễu Thư nghiêng đầu nhìn, vừa rồi đang là đang đút cơm cho hai tiểu thằng nhóc mà, ngươi một ngụm nó một ngụm đút rất hài hòa, nhưng nhất thời vong tình liền đã quên, bát đều buông xuống, cứ như vậy không chú ý một  cái đồ ăn trong bát bị hai vật nhỏ không an phận dùng móng vuốt nhỏ nắm rơi khắp nơi, trên mặt trên người đều dính, được rồi, tắm xem như uổng công.
"Hai đứa con..." Liễu Thư bắt đầu bốc hỏa trên đầu, hôm nay việc chạy loạn đi ra ngoài này còn chưa có tính sổ đâu, lại bắt đầu quấy rối, đứa nhỏ là không giáo huấn không được, ừ, cho dù mới hơn một tuổi nhưng phía dưới bàn tay cũng có thể nhận được giáo dục tốt đẹp, cô mới sẽ không nói mới trước đây cũng đã hưởng qua tư vị này đâu.
"Đừng nóng giận, bọn họ còn nhỏ thôi, anh đi nấu nước gột rửa cho hai đứa, em ăn cơm trước." Cho dù không có trí nhớ gì, hình thức ngốc ba ba nhị thập tứ hiếu cho tới bây giờ vốn chưa từng biến mất, vừa thấy Liễu Thư muốn tức giận, Allen lập tức một tay một đứa ôm hai nhi tử lên, nói hai câu lấy lòng lập tức mang theo tiểu bao tử đi tắm rửa.
Liễu Thư kỳ thực cũng không thật sự tức giận, nhưng nhìn Allen như vậy, mặc kệ như thế nào chỉ là cảm thấy tâm tình rất tốt, cười cười giật đến bên cạnh bàn bắt đầu ăn cơm, hôm nay rối ren một ngày, cô cũng vừa mệt vừa đói, hơn nữa cảm xúc dưới đả kích, hiện tại sau khi ngồi xuống thật sự không muốn đứng dậy.

Allen động tác rất nhanh, Liễu Thư vừa ăn xong hắn liền dẫn theo hai tểu ấu tể tắm rửa trắng noãn trở về, hôm nay trời sắc cũng hoàn toàn tối xuống, hai đứa Lotter Leila trải qua một ngày kinh hách cũng bắt đầu nhắm mắt muốn đi ngủ, Liễu Thư kêu hắn đều đặt hai hài tử tới trên giường, mình đi dỗ bọn nhóc ngủ, để Allen ăn cơm, vừa rồi hắn cũng chưa ăn bao nhiêu.
Đợi thời điểm Liễu Thư trở ra, Allen chẳng những ăn xong rồi, hơn nữa đều rửa sạch cái bàn, đang rửa sạch bát đũa ở phòng bếp, thả nhẹ bước đi qua, cô cũng chưa tiến vào mà dựa vào trên tường ở bên ngoài phòng bếp, ánh mắt chớp một cái nhìn chằm chằm vào bóng dáng của hắn, bộ dạng chuyên chú tựa như muốn bổ sung đủ những cái đã thiếu mất trở về.
Thời điểm Allen xoay người vừa vặn tầm mắt tương đối cùng Liễu Thư, hai người một người ở trong một người bên ngoài yên lặng nhìn nhau, thiên ngôn vạn ngữ lúc này đều không thích hợp mở miệng, thẳng đến thật lâu sau vẫn là Liễu Thư đánh vỡ không khí, đôi mắt buông xuống cũng không nhìn người: "Đêm nay anh, anh ngủ gian phòng cách vách kia đi, vốn là chuẩn bị cho Lotter Leila, nhưng hai bọn nó còn nhỏ liền vẫn để bên này."
"... Được, em cũng nghỉ ngơi đi." Allen gật gật đầu nói không rõ trong lòng mình là cái cảm giác gì, thất vọng? Cũng không phải hiện tại mình đều nhớ không được người, làm sao có thể hy vọng xa vời không hề khúc mắc gì cùng một chỗ với giống cái, như vậy cũng tốt, chẳng qua hắn sẽ luôn nhớ lại, nhất định phải.
An bài như vậy Liễu Thư thật là có một chút để ý, nhưng càng nhiều hơn là Lotter Leila còn nhỏ, cho tới nay đều là cô mang theo ngủ, buổi tối cũng phải nhìn, hơn nữa hôm nay bị kinh hách cô liền càng lo lắng, thấy Allen không có cảm xúc gì khí, Liễu Thư thở phào: "Tôi, tôi đi trải giường chiếu cho anh."
"Không cần, để anh tự làm." Allen vội vàng nói: "Em mệt chết đi rồi." Hắn nhìn ra được.
"Không có việc gì." Nói xong cũng không quản Allen, Liễu Thư xoay người trở về phòng, từ phòng ngủ chính cầm đệm chăn mới, đi trải giường chiếu.
Hai gian phòng đều lớn như nhau, giường đất cũng lớn ngủ cũng thoải mái, xoay người cẩn thận trải xong ba mặt nhăn một chút, lúc này long Liễu Thư vô cùng thỏa mãn, Allen ở cửa nhìn giống cái bận rộn, tâm tình giống như người trước. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
"Tôi đi ngủ." Đứng dậy không có gì bất ngờ xảy ra thấy được thú nhân.
"Ừ."

"Đi ngủ sớm một chút đi." Cũng không biết hiện đang nói cái gì, Liễu Thư gãi đầu chuẩn bị trở về phòng, thời điểm hai người gặp thoáng qua Allen đột nhiên vươn tay cầm tay của cô.
Cái phản ứng này chính là theo bản năng muốn vậy, xong rồi Allen lại không biết nên làm sao bây giờ mới tốt, hồi lâu mới nha nha nói: "... Vất vả em rồi." Nói cũng không biết là vì trải giường chiếu vừa rồi, hay là... ngày không có hắn.
Liền biết con hàng này nói ra kinh người cỡ nào, Liễu Thư cũng không thất vọng, ngược lại cười cười, liếc hắn một cái nhẹ giọng nói: "Đừng nghĩ nhiều, ngày mai thăm Vu y đi, bà ấy sẽ có biện pháp ."
"Ừ." Thú nhân ngoan ngoãn gật đầu.
"Vậy anh..." Giật giật tay bị nắm, ý tứ thực rõ ràng, nên buông tay rồi.
"Ừ." Tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu, nhưng tay vẫn không buông.
Liễu Thư đều hết chỗ nói rồi, nhưng vui vẻ trong lòng lại toát ra từng chút, ngay tại khi cô muốn nói, Allen rốt cục chậm rãi buông tay ra, mà cô cũng thừa cơ hội thu hồi trở về, ngẩng đầu nhìn hắn thế nhưng buồn cười nhìn ra hắn có chút ủy khuất, trong lòng mềm nhũn, nhưng mà nghĩ hắn thật đúng là không có biến hóa gì.
Ép buộc nửa ngày Liễu Thư rốt cục thì như nguyện trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường tâm tình rất tốt, lại nhìn hai tiểu bao tử ngủ vù vù, thế này mới cảm thấy nhân sinh rốt cục viên mãn, mắt vừa nhắm liền trực tiếp ngủ đi. Lần này không có mất ngủ, phải biết rằng từ lúc Allen không về cô thỉnh thoảng có mất ngủ, quả nhiên cuộc sống mặc kệ như thế nào là không thể thiếu người kia.
Một đêm không mộng tới hừng đông, ngày hôm sau thời điểm tỉnh lại Liễu Thư dọa nhảy dựng nhìn ra từ cửa sổ gian phòng, thế nhưng đều mặt trời lên cao rồi, cô thế nhưng ngủ lâu như vậy, vội vội vàng vàng đứng lên mặc quần áo, mặc một nửa nhớ tới lui lại nhìn trên giường, hai hài tử cũng không ở, trong lòng hoảng hốt vội àng mở cửa chạy ra bên ngoài, nhưng đầu đụng vào trong lòng ai đó.
"Hí, ai u." Ôm cái trán hô đau.

"Thế nào, có đau nặng lắm không." Allen luống cuống tay chân muốn nhìn một chút cô có chuyện gì hay không.
"Không có việc gì không có việc gì." Liền đau một chút, xoa xoa là tốt rồi trợn mắt liền nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Allen, Liễu Thư sửng sốt một chút, sau đó trí nhớ thu hồi, đúng rồi, cô đã quên ngày hôm qua bạn lữ mất đi của cô đã trở lại, nhưng mà lại đã quên cô. Mặc kệ như thế nào dù sao người trở về là được, nháy mắt mấy cái lại chớp chớp, áp chế cảm xúc trong lòng, Liễu Thư nhíu mày nhìn xung quanh: "Lotter Leila đâu?"
"Hai đứa nó chơi ở trong sân, buổi sáng em không tỉnh tụi nó thật ra dậy trước, không mặc quần áo liền chạy loạn, anh đều mặc vào cho bọn nhỏ, cũng miễn quấy rầy em ngủ." Allen vẫn lo lắng nhìn cái trán Liễu Thư thêm vài lần, phát hiện đỏ lên, nhưng không xanh không sưng cũng yên lòng.
"Nga, làm tôi sợ nhảy dựng, còn tưởng rằng lại không thấy." Liễu Thư vỗ ngực cuối cùng yên lòng, hơn nữa cô còn nghe được trong viện truyền đến tiếng cười, hẳn là còn đùa rất vui vẻ.
"... Ừ, tụi nhỏ không có việc gì." Ấp a ấp úng nói chuyện.
Cảm giác hắn nói chuyện có chút quái, hồ nghi nhìn Allen hai mắt, sau đó, sau đó theo hắn tầm mắt cúi đầu vừa nhìn, được rồi, quần áo chưa mặc xong liền chạy ra, cổ áo mở không quá rộng, gì cũng có thể trông thấy đó, vội lấy tay vừa che, trừng mắt liếc nhìn con hàng này một cái xoay người trở về phòng, thuận tiện đóng sầm cửa.
Thú nhân ăn canh bế môn xấu hổ sờ sờ cái mũi, tiếp theo lại sờ sờ mặt, có chút nóng nhưng hắn vốn liền chỉ có chút đen hẳn là nhìn không ra đỏ mặt, như vậy rất tốt, thở sâu cảm thấy mình vẫn không cần đứng ở đây mới tốt, vừa rồi có chút xúc động.
Trở về phòng Liễu Thư có điểm ảo não, vừa rồi có phải rất xúc động hay không, đóng cửa ngay mặt như vậy có thể làm cho hắn cảm thấy thực thương tâm hay không. Cúi đầu nhìn một cái sau khi sinh đứa nhỏ thì biến lớn rất nhiều, vẫn là thực đồ sộ, không biết thú nhân sau khi nhìn là phản ứng gì, ừ, nói ra cũng vợ chồng già rồi, như vậy nhìn xem cũng không tính là cái gì nhỉ, được rồi được rồi, cái gì cũng đừng suy nghĩ, nhanh chóng mặc quần áo vào.
Thời điểm trở ra liền nhìn thấy Allen xếp cơm ở trên bàn, thấy cô rồi tựa như cũng vì chuyện vừa rồi mà xấu hổ, cúi đầu nhìn cái bàn: "Đi gột rửa ăn điểm tâm đi, hai hài tử anh đều đút xong rồi."
"Ừ, anh thì sao?" Nhìn bộ dáng hắn Liễu Thư muốn cười, rối rắm vừa rồi cũng không còn, nhíu mày hỏi.
"Anh? Anh chưa ăn, anh chờ em rồi ăn cùng nhau." Vội giải thích, hắn tuyệt đối đợi cô ăn cơm. Diendan~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

Vừa lòng gật gật đầu cô thống khoái đi rửa mặt.
Allen thì lại thở phào.
"A —— "
Một hơi còn chưa thở xong đã bị Liễu Thư kêu sợ hãi mà dọa chạy, Allen đi lên liền nửa ôm cô đánh giá trái phải, miệng không ngừng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đây, đây là cái gì vậy?" Ngón tay chỉ vào phía trước, Liễu Thư gian nan hỏi.
Nghi hoặc quay đầu nhìn lại, Allen giật mình có chút dở khóc dở cười giải thích: "Hôm qua mới nói với en, là con tuyết viên đi theao anh đó."
"Tuyết, tuyết viên?" Không trách Liễu Thư kinh ngạc, nói tới tuyết viên thì trong suy nghĩ của cô nên là một con hầu tử lông trắng nhiều lắm là cao cỡ nửa người, nhưng ai biết con trước mắt này thế nhưng đều sắp cao bằng cô, một con vượn khỉ tuyết trắng cao như người, hơn nữa màu lông thuần trắng sáng ngời, vừa rồi vừa ra tới liền nhìn thấy con tuyết viên này khiêng Leila ở trên vai, dưới hoàn toàn không đoán trước được, cũng dọa cô nhảy dựng.
"Đúng vậy, nó cùng hai con tiểu thú em nuôi rạng sáng hôm nay trở về rồi, cũng hiểu biết còn mang theo trái cây trở về." Allen rất thích tuyết viên, mà tuyết viên cũng là tương đương hắn nuôi lớn.
Tuyết viên thực ủy khuất, chỉ số thông minh của nó rất cao nếu nó có thể nói mà nói thì cũng có thể coi là thú nhân mà đối đãi, biết chủ nhân tìm được nhà nên sau đó còn mang theo lễ vật, nhìn đến hai tiểu chủ nhân cũng giống như chủ nhân nên nó rất vui vẻ, ra sức mang theo tiểu chủ nhân chơi đùa, chẳng qua xem ra bạn lữ chủ nhân hình như không quá thích nó à.
"Trái cây?" Tầm mắt đảo qua quả nhiên nhìn thấy ở một bên sân một chạc cây lớn, trên đó treo đầy trái cây, đây là lễ vật?
"Ừ, rất tốt." Không biết là có phải tầm mắt có vấn đề hay không Liễu Thư thấy rõ khi tuyết viên đối mặt với cô thì lộ ra ủy khuất, nhất thời không biết nên an ủi thế nào mới tốt.
Hết chương 95_Q3



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.