Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 288: Về nhà





Editor: ChieuNinh_dd.
Lotter ở dưới sự cổ vũ của a mẹ lần này không còn chần chờ, sung sướng bật nhảy bước chân nhỏ xông đến, mà Allen đã ở thời điểm nhóc đánh tới đã nửa ngồi xổm xuống đón nhóc vào trong lòng, ôm sát yêu thích nhu nhu đầu nhỏ của nhóc, thỏa mãn nở nụ cười, đứng lên lại nhìn Liễu Thư, đáng tiếc chỉ nhìn thấy bóng lưng cô ôm Leila xoay người, đôi mắt trên mặt cúi thấp có mất mát hiện lên.
"Đừng lo lắng cô ấy chính là nhất thời nghĩ không thông, sau khi trở về sẽ tốt." Phách Nhĩ tiến lên vỗ vỗ bả vai Allen, thuận tiện xoa nhẹ đầu nhỏ của Lotter: "Cậu xem hai hài tử đều nhớ rõ cậu, chính là vì bình thường thời điểm không có việc gì Liễu Thư liền thích vẽ xuống bộ dáng của cậu cho hai đứa bé nhận thức."
"Vẽ bộ dạng của tôi?" Allen kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng đó, trong lòng có buồn đau, có vui thích, vị ngọt nhàn nhạt lan tràn, hắn thực thật không ngờ giống cái này sẽ vì hắn làm nhiều như vậy, lại cúi đầu nhìn tiểu ấu tể trong lòng, đứa nhỏ của hắn sinh dưỡng rất tốt, liên tưởng mắt đầu tiên nhìn thấy Leila đã được kêu a ba, có thể thấy được đứa nhỏ này trong ngày thường ấn tượng sâu đối với Hắn.
"Tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy." Cho dù đã không có trí nhớ Allen cũng sẽ đối đãi thật tốt với ba mẹ con này, bởi vì cảm giác trong lòng nói cho hắn, bọn họ đối với hắn rất trọng yếu, tối thiểu từ khi mới gặp đến bây giờ cảm xúc rối rắm trong lòng cũng vẫn không ngừng, mỗi khi chỗ trái tim truyền đến cảm giác đau đớn, đều làm cho hắn phá lệ mới lạ.
Mọi người cước trình cũng mau, không hơn mười phút sau rốt cục thấy được bộ lạc, lúc này trước bộ lạc thú nhân thủ vệ cũng phát hiện bọn họ nhất thời vui thích đến tiếp đón, các tộc nhân trong bộ lạc đồng thời đã nhắc nhở, vì thế những người khác sớm liền lo lắng chờ đợi đều bừng lên.
Đám người Kathy Gina Eva liếc mắt một cái liền nhìn thấy Liễu Thư ôm Leila phía trước, cả trái tim treo lơ lửng rốt cục thả xuống dưới, vui thích không thôi đi lên đón. Đầu tiên là một đám cho Liễu Thư một cái ôm thật to, sau đó liền đều hướng về phía Leila sờ đầu sờ thịt thịt, các loại lo lắng hỏi hang sau đó chính là nghiêm túc phê bình giáo dục. Làm sao có thể vụng trộm chạy ra đi ngoài, không biết rất nguy hiểm sao, thế nhưng cũng chưa nói một tiếng nào, quả thực không thể tha thứ, là phải muốn đánh đòn, thuận tiện còn giựt giây cái này với Liễu Thư, sau khi trở về nhất định phải hung hăng tiến hành giáo dục gia đình, lập tức Leila tiểu bao tử đau khổ mặt bánh bao đều nhíu lại.
"Ồ, thế nào chỉ một đứa, một đứa nữa đâu?" Kathy nhìn trái nhìn phải không thấy một tiểu bao tử khác, nhất thời biến sắc, cô tưởng xảy ra chuyện gì, mà mấy người khác liên tưởng phong phú cũng biến sắc lại biến sắc, các loại ý tưởng đều đi ra. Nhận thức vài người này lâu như vậy làm sao không hiểu các cô, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười, chỉ chỉ phía sau, Liễu Thư nhún nhún vai: "Ở phía sau kìa."
"Phù ——" vài giống cái vừa nghe, một hơi phù đi ra, nhưng quay đầu sau đó khẩu khí còn chưa phù xong liền đột ngột đình chỉ, thiếu chút nữa đều nghẹn chết vài người.
Khiếp sợ, cực độ khiếp sợ, bóng dáng cao lớn quen thuộc ôm tiểu bao tử khác kia là ai tới, một đầu tóc nửa dài màu đỏ vàng, quả thực là không quá khó thấy.



"A, Allen?" Gần như là trăm miệng một lời nói ra, biểu tình nhóm giống cái nói là trợn mắt há hốc mồm cũng không đủ.
"Cái tình huống gì? Này, người này thế nào thế nào?" Ngay cả Gina nói cũng nói không được đầy đủ, trừng mắt Liễu Thư trong mắt vô cùng rõ ràng, nhanh giải thích chút, hỗn đản!
Cái tình huống gì, không phải là trước mắt các cậu đã thấy sao, Liễu Thư không có tâm tư giải thích gì, chỉ là liếc mắt nhìn Allen một cái, nhún nhún vai giống như không thèm để ý nói: "Chính là như thế này thôi, người đã trở lại." Nói xong cũng không đợi mấy người Alice lại hỏi, ôm Leila liền đi, hoàn toàn không có ý tứ nói thêm gì nữa.
"Này, này sao lại thế này?" Liễu Thư phản ứng một chút cũng không bình thường, ai cũng biết cô có bao nhiêu chờ mong Allen trở về, nhưng hiện tại căn bản không giống với trong dự liệu, nhìn bộ dạng căng thẳng trên mặt Liễu Thư, bộ dạng một chút vui thích cao hứng đều không có, không bình thường, thực không bình thường.
"Đi một chút đi, đi về trước nói sau." Một phen giữ chặt Kathy muốn tiến lên đuổi theo đi hỏi, Abby thấy loại chuyện này một câu hai câu thật tình giải thích không rõ, quên đi vẫn là sau khi trở về chậm rãi giảng, bản thân hắn ngẫm lại đều đau đầu. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Vừa thấy Abby động, mấy người còn lại cũng đều giữ chặt bạn lữ, cẩn thận khuyên bảo cũng đều đồng ý về nhà chậm rãi nói sau, mới ngăn lại được vài giống cái kiêu ngạo, thở phào rất nhiều lại nhìn lại Allen thì nội tâm các loại thở dài, thế nào liền rối rắm như vậy đây.
Liễu Thư mang theo Leila đi trở về bộ lạc, trên đường gặp được nhiều tộc nhân, một đám nhìn đến cô lại nhìn tiểu ấu tể cô ôm trong lòng, tất cả đều vui vẻ ra mặt. Hai tiểu thú nhân không thấy người toàn bộ lạc bối rối hiện tại có thể tìm được chính là vạn hạnh, đều lại đây hỏi, chỉ là đang hỏi hỏi khi nhìn đến đoàn người chầm chậm đi theo phía sau, một bóng dáng trong đó thì tất cả đều không có tiếng.
Nhìn bộ dạng mọi người liền biết là bởi vì sao, Liễu Thư không quá muốn nhìn đến những chuyện này, hơn nữa lúc này đều sắp chạng vạng, ôm Leila liền bước nhanh đi về nhà. Trước khi đi quay đầu nhìn thoáng qua, Allen ôm Lotter như là lòng có linh tê mà nâng mắt ngay sau đó, hai người cách vài người đối diện với nhau, cuối cùng Liễu Thư quay đầu trước, cước bộ một chút cũng không chậm rãi.
Mọi người tuy rằng kinh ngạc với Allen đột nhiên trở về, nhưng tâm tình vui sướng là không ngăn được, toàn bộ đều có lòng muốn đi lên hỏi một chút mấy ngày này rốt cuộc là trôi qua thế nào.
Allen thực khó xử, hắn hiện tại ai cũng nhớ không được, nhưng nhiều người như vậy, ngẫm lại biểu tình mọi người không tưởng tượng nổi thất vọng hắn đều đau đầu. Tựa như cũng là biết ý tưởng của hắn, Phách Nhĩ đứng ra ngăn người lại cất cao giọng nói: "Allen đã bình an trở lại, mọi người cũng đều yên tâm, nhưng mà trên người cậu ấy còn có vết thương chưa lành, hiện tại thực sự muộn rồi, để cho cậu ấy trở về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đi gặp Vu y, mọi người còn rất nhiều thời gian."

Như vậy vừa nghĩ cũng đúng, có người nhớ tới vừa rồi đi qua Liễu Thư, thấy bạn lữ người ta hai người họ vừa gặp nhau có rất nhiều lời muốn nói, vẫn không cần chặn đường ngắt lời ở trong này, vì thế một đám đánh tiếng chào hỏi xong, thống khoái thả người.
Có thể thả lỏng Allen thở phào, cảm kích gật gật đầu với Phách Nhĩ, nhưng khó xử nói: "Tôi hiện tại..."
"Được được, có lẽ hiện tại ngay cả nhà ở đâu cậu cũng không biết, tớ mang cậu đi, đi về trước đi, Liễu Thư đều để cho Lotter Leila gọi cậu là a ba cậu có thể về nhà ở." Abby tiến lên dẫn đường, Lan Kỳ tộc trai ngọc cùng Ngạc Duy bộ lạc Dực Xà đều an bài tốt, dù sao phòng ở sớm đã chuẩn bị tốt rồi, trực tiếp vào ở là được, chỉ là Allen liền khó nói. Theo lý là có thể về nhà ở, nhưng ai kêu cậu ấy không có trí nhớ chứ, hiện tại Liễu Thư với cậu ấy mà nói chính là người xa lạ, để cho hai người ở cùng nhau phỏng chừng đều xấu hổ, chẳng qua, nếu cho cậu ấy ở chổ khác thì càng khó mà nói, may mà vẫn lĩnh trở về, để cho hai người bọn họ tự mình coi mà làm đi.
"Chúng ta đây thì sao?" Thấy Allen bị mang đi, Vi Nhi kéo kéo tay áo chú nhỏ của mình nhỏ giọng hỏi: "Đều chạy một ngày đường, cháu mệt mỏi." Hơn nữa cũng đói bụng.
"Cái này..." Điều này làm cho A Tư nói như thế nào, đây là địa phương của người ta, hắn căn bản không bao nhiêu quyền lên tiếng.
"Không cần lo lắng, bộ lạc Dực Hổ chúng ta sẽ cung cấp chỗ ở tốt, Đạt Nhĩ anh dẫn người đi thôi." Phách Nhĩ chỉ Đạt Nhĩ phân phó nói: "Bộ lạc khác cũng đều mới đến, nếu Lan Kỳ cùng Ngạc Duy mọi người ở trên đường liền nhận thức, không bằng liền ở cùng một chỗ, cũng thuận tiện, thế nào?"
"Như vậy cũng được." Ngạc Duy tùy tiện đối với cái này cũng không phản đối.
"Rất tốt, ta cũng lo lắng không quen sống ở đây, có Ngạc Duy bọn họ lại vừa vặn." Đúng tâm ý Lan Kỳ, tự nhiên cao hứng đáp ứng.
Thú nhân săn bắn trở về từng người phân chia con mồi cho các nhà, bộ lạc đường xa mà đến cũng được an bài tốt, tại chỗ chỉ còn lại có vài người Ngả Đạt Carmen Noah, hai mặt nhìn nhau sau đó tất cả đều nhíu mày, bọn họ hiện tại suy nghĩ đều không khác nhau.
"Các cậu thấy thế nào về chuyện Allen mất trí nhớ." Phách Nhĩ mở miệng trước, Allen hoàn hảo trở về mọi người tự nhiên cao hứng, nhưng bị mất trí nhớ quý giá, điểm ấy thật sự là làm cho người ta khó mà đoán trước.

"Tộc nhân trai ngọc cũng nói, Allen là vì bị thương quá nặng, còn ăn cái gì đó, dẫn tới như bây giờ, có thể khôi phục hay không vẫn phải nói sau." Ngả Đạt khách quan nói.
"Anh ấy có thể sống và quay trở lại đã là muôn vàn khó khăn." Allen khỏe mạnh, Noah tuyệt đối là một trong những người cao hứng nhất, lúc trước người là vì cứu cậu mà mất tích, nói tới trong lòng áy náy khổ sở, cậu làm người đứng đầu.
"Ngày mai thỉnh Vu y đến xem." Carmen chỉ một câu này, đồng dạng đã xong đề tài này.
——
Liễu Thư mang theo Leila trở về, trên người đứa nhỏ vô cùng bẩn thỉu, vừa về đến cô liền bắt đầu bận rộn nấu nước gột rửa cho nhóc, ôm tiểu tử kia tiến vào phòng bếp, để cho cậu nhóc đứng ngay tại chỗ, bởi vì chuyện thất lạc hiện tại cô cũng không muốn cho đứa nhỏ gấu đầu không bớt lo rời khỏi tầm mắt của cô. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Giữa trưa làm xong cơm bởi vì chuyện này mà một chút cũng chưa ăn, toàn bộ đều lạnh tanh, vừa vặn hâm nóng làm cơm tối, vừa rồi không cảm thấy giờ vừa nhìn đến cái ăn Liễu Thư mới phát hiện mình đói quá mức, cầm củ khoai lang lạnh gặm, tối thiểu hiện tại lót lót bụng trước, lúc này mới bắt đầu cấp tốc hâm nóng cơm, hơn nữa dùng một cái nồi đun nước ấm.
Quá trình tắm rửa Leila tiểu bao tử rất phối hợp, hiển nhiên là biết hôm nay cậu gây họa, thông minh ra hình dáng, Liễu Thư cho dù là có lòng muốn giáo huấn cậu nhóc cũng không đành lòng, thở dài xoa xoa đầu nhỏ của nhóc, lấy bố khô lau sạch sẽ tiểu thân mình thịt thịt mặc quần áo liền nhét trên giường, lấy cái chăn đậy kín hơn nữa cảnh cáo nói: "Trước tiên đợi ở đây, biết không?"
"Dạ biết." Ngữ khí vô cùng ngoan.
"Hừ." Hừ lạnh một tiếng, Liễu Thư vẫn tức giận.
"Đây là nhà cậu, tớ đưa đến đây cậu muốn đi vào hay không là tùy chính cậu." Đưa Allen đến cửa nhà, Abby sẽ không chịu lại đi tới, còn không biết sau khi tiến vào Liễu Thư có thể đánh bay người đi ra hay không đâu, thiên tân vạn khổ ngóng trông người đã trở lại, lại đã quên cô ấy, thế nào cũng là tiết tấu muốn tức điên rồi.
"Ừ, tôi biết." Allen gật gật đầu, hắn hiện tại tâm loạn thực nha.
"Tốt lắm tớ... đi đây." Abby có chút chần chờ, như vậy có phải rất không đủ trượng nghĩa hay không.
"Đi thôi." Abby lưu lại cũng giúp không được việc, còn không bằng chạy nhanh đi thôi.
Vì thế... Abby thống khoái rời đi.

"..." Allen lưu lại tại chỗ —— một chút cũng không trượng nghĩa!
Hết chương 93_Q3.












Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.