Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 270: Chuẩn Bị




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Gió biển mặn ẩm ướt, tươi mát quất vào mặt, ngồi tại chỗ cũ yên tĩnh nhìn mặt trời lặn, chẳng qua lần này không phải một người, cúi đầu nhìn sinh vật bên cạnh bầu bạn với mình, khẽ cười cười, nâng tay sờ sờ đầu: "Mỗi ngày đi theo ta, chẳng lẽ là thừa nhận rồi.
"
"Chi chi.
" Tiểu Tuyết Viên vỗ vỗ tay vuốt trên đỉnh đầu mình, móng vuốt khe khẽ cào cào kêu, một đôi mắt to như lưu ly nhìn người, thế nhưng có thể từ trong đó nhìn đến quấn quýt không muốn xa rời.
Con tiểu tuyết viên này, cũng không đúng, hiện tại không thể nói là tiểu tuyết viên, trải qua mấy tháng trưởng thành, vốn là tiểu ấu tể đã trưởng thành, tuy rằng còn chưa tới trưởng thành, nhưng mà hình thể dài lớn hơn nhiều, trước kia chỉ mới cao đến đầu gối thú nhân, hiện tại đã tới tận đùi, dài một đoạn thật lớn.
Thư cũng không rõ con tuyết viên này là từ đâu tới đây, chỉ là được báo cho biết tựa như là cùng nhau bị phát hiện với mình, mà con tuyết viên này cũng tựa như nhận định hắn, từ khi hắn tỉnh lại dường như liền thích đi bên người theo hắn, hắn cũng không phiền nó cứ cảm giác tại nơi xa lạ này có tiểu thú bầu bạn cũng không tệ, tựa như loại thời gian nhàn ngồi ở bờ biển hiện tại này.

"Aiz, luôn tìm được anh ở đây.
" A Tư thoải mái nhảy lên tảng đá, cũng không lập tức ngồi xuống, vẫn nghiêng đầu nhìn tiểu tuyết viên ngồi bên cạnh, một tay níu níu chỏm lông ngốc trên đầu nó, cười hì hì nói: "Tiểu tuyết thật là càng ngày càng dính anh.
"
Tên tiểu tuyết này không phải Allen đặt, hắn căn bản không có ý tưởng này, chỉ là tiểu tuyết viên cả ngày chạy tới chạy lui ở đây, thường xuyên qua lại nên tên này rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào thì hắn cũng không biết, dù sao thời điểm chờ hắn ý thức được thì mọi người đều kêu như vậy, vì thế, tên tiểu tuyết liền định xuống, dù sao thấy tuyết viên bị kêu cũng rất vui thích.
"Nghĩ đến thời điểm lúc ấy gặp được anh tiểu tuyết vẫn là tôi mang về đến, không nghĩ tới nó một chút cũng không nhớ ân nhân tôi đây.
" A Tư nói xong còn ủy khuất lên, trên tay cũng liền càng dùng sức chà đạp đầu tuyết viên, nhào nặn đến nó chi chi gọi bậy, loạn múa móng vuốt, cuối cùng không thể nhịn được nữa một móng vuốt liền cào lên, một chút cũng không khách khí.
"Oa, may mắn là tôi tránh nhanh.
" A Tư lòng có ưu tư sờ sờ tay, móng vuốt móng tay tuyết viên này cũng rất sắc nhọn, vừa rồi bị cào thực thì tuyệt đối sẽ thấy máu, nhất thời rất không vui: "Mệt tao còn mỗi ngày hái trái cây cho mày ăn, mày thế nhưng cào tao, lần sau không hái nữa.
" Một bộ tao rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng.

Thư thản nhiên liếc hắn liếc mắt một cái, vô cùng không hiểu đường não của A Tư, cùng so đo với con tiểu thú có cái gì hay, yên lặng trắng mắt, sờ sờ tuyết viên trốn đến trong lòng mình: "Không sao cả, tao hái cho mày.
" Kỳ thực cũng không cần hắn, tuyết viên đã cao lớn hơn nhiều, tự mình cũng có thể lên cây hái, chỉ là con thú này tựa như rất thích làm nũng, thích nhất người quăng đút.
A Tư đen mặt, rất bất mãn kêu to: "Anh làm sao có thể như vậy, Thư anh cũng quá bất công rồi.
"
Kỳ thực Thư rất muốn nói cho hắn, tuyết viên này là tiểu thú hắn dưỡng, đương nhiên thiên vị, nhưng mà vì phòng ngừa A Tư nóng nảy, vẫn nhịn xuống, quên đi, rốt cuộc vẫn là thiếu niên thôi, không so đo cùng đứa nhỏ, ừ, hắn thật sự rất thiện lương.
"Anh chuẩn bị tốt chưa?" A Tư kêu gào nửa ngày, kết quả nhìn chủ sủng hai người vẫn là một người tĩnh nhìn gió mây, một con tìm rận khắp nơi ở trên người cũng không một ai để ý hắn, nhất thời tức giận.
Co rút khóe miệng ngoan ngoãn ngồi xuống, chiếu theo tầm mắt Thư nhìn về phía trước, nhìn nửa ngày, đây vẫn là biển nè là mây nè cái gì cũng không thay đổi, loại này tình cảnh từ nhỏ đến lớn hắn cũng nhìn không biết bao nhiêu lần rồi, thật sự không biết có cái gì đẹp mặt, có lẽ đây là hắn không hiểu suy nghĩ trong lòng Thư đi.

"Ừ.
" Nghe vậy, Thư vẫn tĩnh tọa bất động liền động thân mình, tuyết viên trong lòng tựa như là mệt mỏi, cảnh giác nhìn nhìn A Tư, nghĩ nghĩ vẫn không chui ra, chẳng qua là không biết từ chỗ nào lấy ra một viên trái cây hồng hồng, ngửi ngửi, thế nhưng vô cùng có nghĩa khí đưa cho Thư ăn trước.
"Tự mình ăn.
"
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.