Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 248: Nghi thức




Editor: ChieuNinh_dd.
Liễu Thư còn muốn nói gì đó, nhưng mà tiếp theo ngực đau xót cảm giác được một dòng nước ấm, lại cúi đầu nhìn lại, nhìn đến cái đầu trước ngực, nhịn không được chính là mặt đỏ lên, đây cũng quá gì đó rồi, cô xấu hổ đến hoảng vội vàng đẩy người ra, cũng thật là.
"Sao anh..." Có lòng muốn nói nói thú nhân, ít nhiều chú ý chút, nhưng mà còn chưa nói xong, người ta trước vô cùng bình tĩnh gật đầu: "Em xem, sữa này không phải có sao, được rồi em cho nó uống đi." Nói xong liền ôm Lotter vào trong ngực lại nhét trở về, còn vô cùng hảo tâm chỉ đạo tiểu tử kia hướng qua ăn.
Vừa rồi bận rộn một trận, mệt mỏi nửa ngày cũng không được ăn đến đồ ăn, hiện tại ngửi thấy hương vị tiểu tử kia liền khẩn cấp lên, miệng nhỏ ngậm lấy liền không động nữa, cái này có a ba nhà mình hỗ trợ phía trước, cuối cùng là nếm được, sau một phen thử, tiếp theo liền vui thích bẹp bẹp lên.
Cho đứa nhỏ bú sữa vẫn có chút đau, nhưng dù sao vẫn tốt hơn rất nhiều, đút xong đứa lớn lại tới đứa nhỏ, phiền não căng sữa cũng không còn, chẳng qua sữa của mình cũng không đủ cho hai vật nhỏ tiêu hao. Dưới tình hình chung đều là một ngày cho bú một hai lần, cái khác đều là dùng nãi quả thay thế, nhóm tiểu tử thật ra lại không kiêng ăn, hai đứa đều tới không cự. Đương nhiên cho dù là miễn cưỡng như vậy đôi khi cũng có chút cảm xúc nhỏ. Nhưng thấy bọn họ vẫn là thích sữa mẹ, bởi vì nhiều sữa thêm một chút, Liễu Thư cũng gặm không ít móng giò.
Trong nháy mắt hai tháng trôi qua, cục cưng thú nhân trưởng chính là mau, nhóm tiểu tử ngay từ đầu nho nhỏ ông trong tay, trong chớp mắt liền lớn lên tròn vo mập mạp, bàn tay nhỏ như cục thịt, cánh tay nhỏ cẳng chân nhỏ như ngó sen, hai vật nhỏ cùng một chỗ, bộ dạng giống nhau như đúc liền giống như đứa bé phúc, miễn bàn khiến người yêu thích bao nhiêu.
Thời gian hai tháng, trong nhà ngây ngốc thêm hai sinh mạng mới cũng dần dần đi vào quỹ đạo, Allen cũng bắt đầu bình thường đi theo đại bộ đội ra ngoài săn bắn. Liễu Thư một người ở nhà mang đứa nhỏ nuôi con, khởi điểm còn rất không thích ứng, hai hài tử cho dù bọn họ đều thực ngoan nhưng cô cũng mệt quá mức. Hơn nữa là bởi vì song bào thai đi, đói bụng cùng nhau kêu, khóc cùng nhau khóc, ngay cả đổi tã hai đứa đều sẽ cùng một lúc, như vậy vừa rộn một trận nhưng là mệt chết người, vì thế Allen mỗi khi đều muốn sớm đi trở về giúp đỡ thật nhiều.

Nhưng mà Liễu Thư liền lo lắng hắn ở bên ngoài không yên lòng đều nói hắn vài lần, đợi dần dần có kinh nghiệm, hơn nữa mọi người thích tiểu bao tử rất nhiều, giống như Gina Kathy mỗi ngày cọ bên này, cũng sẽ ngẫu nhiên bị cô kéo làm tráng đinh, còn nói hay ho là luyện tập trướcmột chút, miễn cho mai này có đứa nhỏ không biết làm, nhưng mà mọi người cũng nguyện ý. Có người giúp đỡ Liễu Thư trọng trách cũng giảm, Allen cũng yên tâm nhiều, thời gian trở về cũng liền bình thường ít nhất ở bên ngoài cũng không phải thời khắc mong nhớ.
Làm một trận mưa thu cuối cùng xuống, thảm thực vật trong viện rơi xuống lá cây khô vàng từng chút một, mùa đông cũng đến, mọi người tại thời điểm mùa thu liền bận rộn liên tục, từng nhà đều chứa đựng đồ ăn cũng đủ qua mùa đông, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mùa đông này chính là một mùa ấm áp thoải mái mang ở trong nhà.
Tuy rằng đồ ăn vậy là đủ rồi, nhưng thú nhân vẫn sẽ thường đi ra ngoài săn bắn, dù sao cái gì cũng phải phòng ngừa vạn nhất, hơn nữa lúc này hình như cũng không nhất định phải săn được cái gì, mọi người đi ra đi huấn luyện một chút cũng có thể đề cao năng lực của mình, cũng không thể qua một mùa đông liền hoang phế.
Nửa mẫu đậu tương cũng thu hồi, ngay từ đầu đậu nành non ăn một ít, nhưng mà Liễu Thư nhớ thương đậu hũ liền vẫn đợi cho nó già vàng đi mới thu hoạch về nhà, đậu tương già ăn cũng ngon, hương vị đậu tương hầm móng giò không cần nói ngon thế nào. Hơn nữa cô nghĩ đợi sang năm lại trồng nhiều hơn là có thể làm đậu tương muối, còn có các loại phương pháp làm đậu tương, cô đều muốn nhất nhất nếm thử, dù sao hiện tại cô chính là một bà chủ gia đình, trừ bỏ mang đứa nhỏ sẽ không việc gì, cũng không liền để bụng cái này.
Nhưng mà cho dù có đậu tương cô vẫn chậm chạp không thể làm ra đậu hũ, làm đậu hũ kỳ thực cũng đơn giản, trước kia cô đã xem qua trong xưởng đậu hũ, nhưng mà chủ yếu là những thứ khác làm ra đậu hũ thì còn tốt, mấu chốt là điểm đậu hũ thì cô gặp khó khăn, nấu sữa đậu nành điểm đậu hũ, ngay tại trên điểm này, chỉ có điểm đậu hũ xay thành sữa đậu nành mới có thể thành hình.
Điểm đậu hũ cần nước chát, cái này cô thật sự không biết làm, quả thực không làm cho cô khó khăn muốn chết, nhưng điểm này cô cũng không có biện pháp tốt, cuối cùng cũng chỉ có thể trì hoãn xuống như vậy, nhưng mà cô cũng lưu tâm, bởi vì điểm đậu hũ còn có cái biện pháp chính là thạch cao, cái loại thạch cao thiên nhiên này có thể dùng ăn. (editor: theo mình nghĩ “điểm” ở đây chắc là chất tạo đông, chất này khi nấu sôi nước đậu nành sẽ rót vào từ từ, sau đó đậu nành bồng con, vớt ra cho vào khuôn nén lại sẽ thành khối đậu hũ)
Làm đậu hũ lúc này chỉ có thể tạm thời mắc cạn xuống, nhưng mà thạch cao Liễu Thư lại tìm không buông tay, tối thiểu còn có một đường hy vọng không phải sao, ừm, rất tốt, ngày hôm qua đậu nẩy mầm cũng mọc tốt hơn, hôm nay liền ăn đồ ăn rau trộn mầm đậu đi, ừ ừ.

Lotter và Leila dần dần lớn lên, ba tháng phát dục nhanh không thể so sánh với đứa nhỏ nhân loại bình thường, đã có thể ăn thức ăn phụ, chẳng qua đều là một ít có thể tiêu hóa ví dụ như lòng đỏ trứng còn có cháo hầm đến loãng, chẳng qua cũng chưa thêm vị, đứa nhỏ còn nhỏ ruột dạ dày không tốt, không thể ăn có gia vị. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
"Thế nào, hai bộ quần áo này được rồi." Đặc biệt lấy ra quần áo mới chuẩn bị tốt cho hai tiểu tử kia thay, nhìn lại xem, Liễu Thư còn chưa đủ, chọc chọc Allen bên người còn đang muốn lấy được khen ngợi.
Allen thật là rất sủng thê, nhưng mà... nhìn mắt hai đứa con trai, ánh mắt lộ ra ý cười, vẫn thực nể tình gật gật đầu: "Ừ, không tệ, mặc nhìn rất đẹp."
"Em đã nói mà." Liễu Thư được như ý, mặc vào cho hai con trai là một đôi áo liền quần giống nhau như đúc, bộ áo liền quần da thú một đỏ một trắng, còn có đội mũ quả dưa, phía trên còn dựng hai cái lỗ tai nhỏ, từ xa nhìn lại liền nghĩ hai tiểu thú lông xù, nhưng lại vô cùng cân đối cùng hai đứa trong nhà.
"Chít chít." Giống như là phát hiện điểm này, Tiểu Bạch nhảy nhót ở trên giường, xoay chung quanh hai tiểu chủ nhân hai vòng, còn có móng vuốt nhỏ lay Lotter trắng trắng núc ních giống mình một chút. Liễu Thư dù nhìn như vậy cũng không sợ Tiểu Bạch làm bị thương bọn nhỏ, từ lúc hai hài tử một tháng hai tiểu thú chuyển động ngay tại bên cạnh. Liễu Thư ngay từ đầu còn lo lắng, nhưng mà phát hiện mình đôi khi bận không thể trông chừng đứa nhỏ, hai tiểu thú thế nhưng vô cùng có hiểu biết canh giữ ở bên người đứa nhỏ, nếu thấy khóc còn có thể lấy đồ dỗ, hoặc là có lúc đung đưa cái nôi, cô liền kiên định bồi dưỡng hai đứa thành manh sủng chuyên chúc cảu đứa bé nhà mình. Trên thực tế là vô cùng hữu hiệu, hai tiểu thú cũng thích cục cưng, nếu không phải hai chúng nó hình thể nhỏ, có lẽ còn có thể hỗ trợ đút đồ ăn.
Tiểu Hỏa cũng không cam chịu yếu thế nhảy lên, thực hiển nhiên nó cảm thấy hứng thú nhất chính là Leila toàn thân đỏ rực giống như nó, Tiểu Hỏa cũng không giống Tiểu Bạch cao hứng chơi đùa lay tiểu chủ nhân, mà là ngoan ngoãn khéo khéo làm ở kia, vươn một cái đệm thịt móng vuốt co lại sắc nhọn, khe khẽ vỗ ở trên tay nhỏ bé Leila loạn múa. Cũng giống như dỗ ngủ, mà Leila bị vỗ tựa như cảm thấy rất hứng thú đối với đệm thịt phấn nộn của Tiểu Hỏa, tay nhỏ bé đầy thịt đã túm lên. Tiểu Hỏa cũng không trốn, để cho nó thành công cầm lấy, chính là càng cẩn thận thu kỹ móng nhọn, không bị thương nó, Leila có đồ chơi mới mẻ, vô cùng vui vẻ cười khanh khách không ngừng, tươi cười không răng dẫn tới Lotter một bên chơi đùa với Tiểu Bạch cũng cười phá lệ vui thích.
Nhìn một màn này Liễu Thư nhịn không được cong mắt hạnh, liếc mắt nhìn Allen một cái, kéo cánh tay của hắn nghiêng bả đầu lên: "Như vậy thật tốt."

"Ừ." Ôm sát bả vai bạn lữ trong lòng, biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú của Allen nhu hòa, nghiêng đầu khe khẽ lại vừa in nụ hôn trên tóc Liễu Thư.
Giờ khắc này chỉ cảm thấy thời gian tĩnh lặng, chỉ nguyện dừng lại.
Hôm nay là ngày trọng đại, bởi vì Lotter Leila đã ba tháng, lúc này rất cần a ba dẫn đường bọn họ biến hóa, cũng không phải chính là ngày trọng đại sao, sáng sớm Liễu Thư cũng giống như tất cả các bà mẹ, vui vẻ ăn mặc cho hai tiểu tử, nhìn hai đứa một đỏ một trắng, cười lại càng thêm sung sướng.
"Thời tiết lạnh như thế, đừng đông lạnh bọn nhỏ." Cùng Allen một người ôm một đứa ra cửa, vừa ra khỏi cửa gió lạnh đánh úp lại, tuy rằng mới bắt đầu mùa đông, nhưng thời tiết cũng rất lạnh, Liễu Thư vây khăn quàng cổ cho Leila trong lòng chặt một chút, có chút lo lắng nói.
"Yên tâm đi, cũng chỉ một hồi này, hơn nữa đợi biến hóa, trên người bọn nó có da lông cũng sẽ không lạnh, hơn nữa bọn nó là thú nhân cần trải qua rét lạnh mới đúng." Allen là một nghiêm phụ từ trên điểm này Liễu Thư cũng không so đo cùng hắn, đôi khi trong gia đình hoàn mỹ thì cần có một đôi mặt đỏ cùng mặt trắng, cô cam lòng sủng đứa nhỏ liền sủng, hắn muốn dạy cũng không ngăn cản.
"Được rồi." Liễu Thư ngẫm lại thấy cũng đúng, sẽ không rối rắm nữa, hai người ôm đứa nhỏ đi rất nhanh đến quảng trường bộ lạc, nghi thức từng đứa nhỏ đều cử hành ở nơi này.
Hai người ôm đứa nhỏ, nhìn từ xa liền nghĩ họ đang bế một đoàn vật mao lông nhung màu đỏ cùng màu trắng, rồi mặt sau còn sôi nổi đi theo hai con tiểu thú lại là một đỏ một trắng, thấy thế nào đều rất buồn cười, đây là phương thức hai người bọn họ lên sàn, các tộc nhân bộ lạc đã đến thấy toàn bộ đều là hiểu ý cười. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
"Đã đến rồi, cậu thật đúng là cho bọn nó mặc như vậy." Alice khi trước chào đón, nhìn nhìn hai cục cưng trong lòng bọn họ, liền nhịn không được muốn cười. Mấy ngày hôm trước Liễu Thư đang làm quần áo này, lúc ấy đã nói là muốn cho hai đứa nhỏ mặc ở trên nghi thức, không nghĩ rằng thật đúng là làm vậy, bộ dạng như vậy đáng yêu thì đáng yêu, chỉ là... Alice lại nhìn hai đứa bé vài lần, không biết về sau trưởng thành thú nhân cao lớn uy mãnh biết được mình mới trước đây bị chơi đùa như vậy sẽ là cái biểu tình gì, aizz, có một a mẹ chuyên môn hố mình thật sự tốt không.

"Ha ha ha, không biết bọn họ lớn lên sẽ thấy thế nào, ai nha giống như ghi nhớ lại rồi." Kathy một chút cũng không biết rụt rè cất tiếng cười to, một bộ sung sướng vô cùng: "Không được, Tiểu Thư cậu đợi chút, tớ vẽ xuống cho, còn buồn cười như vậy, ha ha ha."
"Có buồn cười như vậy sao?" Liễu Thư hoàn toàn không hiểu được buồn cười chỗ nào, đây chính là thực đáng yêu đi, xem ra là thẩm mỹ thật bất đồng, aizz, thật cô độc.
"Cười thật thấp kém." Vô cùng lãnh diễm bỏ xuống một câu, ôm đứa nhỏ liền đi sát qua người cô nàng.
"..." Kathy ở lại tại chỗ còn đang tiêu hóa cười thật thấp kém.
"... Ngạch, tớ cười thật sự rất thấp kém sao?" Kathy không xác định hỏi Alice.
"Cái kia... Không có đi" thật là có điểm buồn cười, nhưng mà Kathy chính là cái loại có vẻ khoa trương, Alice an ủi sờ sờ đầu cô nàng: "Được rồi, lần sau đừng cười khoa trương như vậy." Thực ngốc.
"..." Đều bắt nạt người ta.
Hết chương 53_Q3.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.