Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 228: Tiểu thú




Editor: ChieuNinh_dd.
Có lẽ là chất lượng mía đều thực tốt, nấu ra nước đường đậm thực sự nhiều, đợi đến khi đọng lại đường viên (gạch) cũng có vẻ lớn hơn nữa khối, nhìn đường viên mặt nâu trong vài cái nồi, Liễu Thư nhịn không được còn muốn nếm thử hương vị, vừa rồi thời điểm đường nước cô khơi mào ăn một chút, vị cũng không tệ.
"Cái này thành đi?" Kathy hai mắt lóe sáng sáng nhìn đường gạch, bộ dạng khẩn cấp đó còn muốn vội vàng hơn Liễu Thư, khiến cho người ta không khỏi bật cười. Abby kéo kéo bạn nhà mình lữ, nhiều người như vậy, tuy rằng đều là người quen biết, nhưng tốt xấu chừa chút mặt mũi, nhưng mà bản thân cô cũng không nghĩ như vậy, chính là vì đều là người quen mới không cần mặt mũi đâu, thấy Kathy căn bản không quan tâm hắn, Abby bất đắc dĩ ấm ức một chút, chợt buông ra, quên đi, tùy cô ấy thôi.
Chế đường này xem như hoàn thành, Liễu Thư cũng dựa theo đã nói, trừ bỏ để lại nhà mình hai khối đường gạch, còn lại toàn bộ cho mấy người Kathy Alice, nhưng lại nói tốt lần sau nấu chế nữa thì mọi người cùng nhau kết phường, lần này thuần túy là tới giúp cô, cái này những người khác tự nhiên là không có ý kiến, hơn nữa vẫn hết sức đồng ý.
Mọi người chối từ xong sau đó đều thu đường gạch phần mình được chia, sau đó giúp Liễu Thư Allen thu thập sạch sẽ sân bãi, lần lượt chào hỏi rời đi. Hôm nay sắc trời cũng bắt đầu tối, vẫn không ở lại nơi này ăn cơm, trừ bỏ tên ăn hàng nào đó có chút luyến tiếc, những người khác vẫn là thực tự giác, cho nên thiểu số phục tùng đa số, người nào đó bị vô tình lôi kéo đi.
"Tối hôm nay chúng ta ăn sườn xào chua ngọt đi." Dấm chua không có thì có thể lấy khác thay thế, nhìn hai khối đường gạch nhà mình, Liễu Thư không biết có bao nhiêu mỹ, lôi kéo cánh tay Allen liền hắng giọng có chút làm nũng: "Anh cũng phải ăn nhiều." Allen hình như không quá thích ăn ngọt, Liễu Thư dùng sức nháo, muốn nháo nháo hắn.
Bất đắc dĩ lại sủng nịnh liếc nhìn cô một cái, Allen cuối cùng vẫn còn gật gật đầu: "Được, đều nghe lời em, hiện tại chúng ta đi làm cơm đi." Nói là cùng đi nấu cơm, chính là để cho Liễu Thư chuyển băng ghế nhỏ ngồi ở đàng kia nhìn Allen làm mà thôi, buổi tối mỗi ngày đều trình diễn cái hoạt động này, mà cũng vui vẻ lẫn nhau như thế, thời khắc xúc tiến cảm tình ấm áp tốt cỡ nào, sao có thể không quý trọng chứ.
Buổi tối Liễu Thư như nguyện ăn sườn xào chua ngọt, trù nghệ của Allen hiện tại là bị khẩu vị của cô luyện càng ngày càng tốt, Liễu Thư ăn có thể nói là miệng chảy đầy mỡ, ăn xong còn yêu cầu buổi sáng ngày mai điểm tâm phải có trứng gà đường, một bộ tư thế tính đem đời này đường đều ăn xong, cũng mệt đến Allen liền theo, theo cô.
Một đêm vô mộng tới hừng đông, buổi sáng Allen rất là hết lòng tuân thủ hứa hẹn làm trứng gà nước đường cho Liễu Thư, nếu là trước đây Liễu Thư chỉ sợ đối với loại điểm tâm này là không thích nhất, hiện tại cầm thìa ăn trứng, quả thực không cần nói rất hạnh phúc, quả nhiên hoàn cảnh khiến người biến hóa, có áp lực mới có thể thay đổi, đương nhiên quá trình hơi có … chút.
Cơm nước xong Allen để cho bản thân Liễu Thư đợi, mình thì làm công việc trong nhà, nhưng mà trong lúc nhàn còn không quên trả lời Liễu Thư thỉnh thoảng nhô ra nói, thật là thực tận tâm hết sức luôn, nhưng lại kiên nhẫn vô cùng tốt, kỳ thực bản thân thú nhân cũng thật không ngờ mình có một ngày sẽ như thế, cam tâm tình nguyện.
"Đúng rồi anh chặt mía là từ đâu?" Liễu Thư cầm một ít thức ăn Tiểu Bạch ngày thường ăn, bưng băng ghế nhỏ đi gian phòng cách vách để tạp vật xem ngày hôm qua hai đứa nhỏ đáng thương, kỳ thực cũng hoàn hảo, tuy rằng nhốt cả hai thật lâu, nhưng mà tối hôm qua trước khi ngủ, Allen nghĩ đến cô không biết, khả cô vẫn phát hiện, nhìn hắn lặng lẽ thả bọn nó ra, tuy rằng trên mặt không kiên nhẫn, nhưng trong lòng vẫn quan tâm.

Tuy rằng thả thì thả, nhưng vẫn nhốt ở trong phòng tạp vật, dù sao không cho đi ra ngoài, nhưng mà từ đó có thể nhìn ra Allen đối với Tiểu Bạch vẫn rất để bụng, nghĩ đến thú nhân nhà mình chỉ số tình yêu cao như vậy, cô cũng thỏa mãn không thôi, vừa rồi lúc đi lấy thức ăn, hắn vẫn nhìn đây.
"Ở phía sau núi." Allen nghĩ nghĩ thấy trả lời hơi chút ngắn gọn đơn giản, dừng một chút lại tiếp tục nói: "Hôm kia anh đi qua từ sau sơn đạo, vừa vặn nhìn thấy mọc một mảnh đều là cái này, nhưng lại có thú đang gặm ăn, anh tùy tay rút một cây nếm thử hương vị là ngọt, thấy cho thú hậu viện nhà chúng ta ăn cũng tốt, liền chặt chút trở về."
Thì ra là thế, Liễu Thư thoáng đen mặt, nếu cô không chú ý tới, đường của cô liền bị tiểu thú ăn vào trong bụng, thật là quá lãng phí, oa oa.
"Nơi đó thật sự có rất nhiều sao?" Nghe ý tứ Allen là có rất nhiều mía hoang dại, hơn nữa bộ dạng còn rất tốt, trong lòng Liễu Thư liền chỉ có ý tưởng: "Anh xem mía có thể chế đường, nếu không đều vòng mảnh mía đó cho tốt, về sau chúng ta có thể trồng ở đó, đến lúc đó mọi người đều có thể ăn được đường."
Xem người bộ lạc thích mật bộ lạc gấu ngựa sản xuất như vậy liền biết không ít người thích ăn ngọt, đường này khẳng định là sẽ được rất nhiều người hoan nghênh, ngay cả Allen không quá thích ăn ngọt cũng rất tôn sùng, nghe vậy nghĩ nghĩ không chút do dự nói: "Vừa rồi anh còn nghĩ chuyện này đây, hiện tại em vừa nói như vậy, liền làm như thế đi, nhiều như vậy vừa vặn đủ cho toàn bộ người trong bộ lạc." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Liễu Thư nói liền tin tưởng không lâu sau mọi người sẽ đi vòng kỹ mảnh mía hoang lại, về sau mọi người đều sẽ tranh thủ thời gian đi trông chừng, đi làm cỏ bắt sâu. Chuyện này được giải quyết hoàn mỹ Liễu Thư cũng không nghĩ nhiều nữa, nhìn hai con tiểu thú trong phòng tạp vật, ngày hôm qua thời điểm ăn cơm chiều đã cho ăm, cho nên hai đứa đều rất tinh thần.
Tiểu Bạch nhìn thấy bóng dáng chủ nhân liền cao hứng không thôi, ngày hôm qua mình bị nhét vào cái lồng nhỏ như vậy, vốn cũng rất không thoải mái, sau đó vừa muốn chiếu cố tiểu hồng thú, nhưng làm Tiểu Bạch bị chỉnh thảm, hiện tại nhớ tới Allen đều cảm thấy mao lông toàn thân đều muốn bùng nổ, nhìn đến chủ nhân rất tốt nhà mình, vội vàng cầu vuốt ve cầu an ủi.
"Được rồi được rồi." Không nói gì một đầu ngón tay nhấn đầu Tiểu Bạch lại, Liễu Thư không dùng bao nhiêu sức, nhưng Tiểu Bạch biết chủ nhân không thể làm ầm ĩ cũng thả lỏng theo, cho nên thực dễ dàng bị nhấn ngã ngửa. Hai chủ sủng đùa giỡn, tiểu hồng thú cũng không biết, nhìn con thú quan trọng nhất của mình bị nhấn trên mặt đất, lo lắng tiến lên vây quanh liền loạn chuyển chung quanh, miệng trong cũng phát ra tiếng kêu đáng thương hề hề, Liễu Thư nghe mà trong lòng mềm không thôi, trực tiếp buông Tiểu Bạch ra, ôm cổ tiểu hồng thú, mặt liền dùng sức cọ trên đầu nó, trong lòng nghĩ rốt cục thì để cô cọ được.
Tiểu thú màu đỏ thực ngoan, bởi vì Liễu Thư là người xa lạ thực hợp với tình hình từ chối một phen, đương nhiên, giãy dụa cũng không làm nên chuyện gì, bởi vì căn bản là không chút sứt mẻ, đã không có hiệu quả, tiểu tử kia thực sự nhận mệnh không động nữa, hai cái lỗ tai tròn tròn trên đầu nhỏ thoáng cúi, bộ dạng tùy tiện ngươi cọ thế nào đều được, manh đến run gan.
"Tiểu Bạch à, mi thành thật nói cho ta biết tiểu gia hỏa này là mi trộm từ nơi nào đến." Quan niệm trước nhập chủ, Liễu Thư cho rằng tiểu thú màu đỏ hẳn là Tiểu Bạch không biết trộm trong ổ thú nhà ai, bằng không giải thích nó sẽ ở bên người nó thế nào, liên tưởng biểu hiện mấy ngày trước không về nhà, có lẽ thật lâu trước đó liền trộm rồi, sau đó vẫn dưỡng lớn như vậy.
Vừa tưởng tới cái này, Tiểu Bạch thật là vô cùng có thiên phú, con dâu nuôi từ bé cũng biết luôn, rốt cuộc là ai dạy hả? Vẻ mặt hắc tuyến nhìn Tiểu Bạch, ánh mắt thoáng sắc bén, làm cho Tiểu Bạch cái đuôi lắc lư sau mông không ngừng, hiển nhiên trong lòng thực kích động, có lẽ là lời Liễu Thư nói đối với thú nó quả thật là không hiểu, dù sao cuối cùng Tiểu Bạch cũng không làm ra động tác giải thích gì, chính là gắt gao che chở kéo tiểu thú màu đỏ từ trong lòng Liễu Thư xuống dưới, y như con chó con bảo vệ thức ăn.

"Đừng động nó." Allen lại đây, vừa rửa sạch bát trên tay còn ẩm ướt, vốn động tác định đi nâng Liễu Thư mạnh mẽ nhịn xuống, quay đầu muốn đi tìm da thú lau sạch sẽ, thế này mới ôm lấy người, đồng thời ánh mắt liếc Tiểu Bạch một cái, thực thành công làm cho mao lông nó thoáng dựng lên: "Đợi lát nữa Vu y tới đây, chúng ta trước đi trong phòng ngồi được không?"
"Vâng, được." Dù sao Vu y đến đây cũng liền rõ ràng, Liễu Thư ngược lại cũng không kiên trì nữa, đi theo Allen đi ra ngoài, mày hơi nhíu nhíu, mũi ngửi ngửi nghi hoặc nói: "Allen anh có ngửi được vị gì không?"
"Mùi gì?" Ngửi ngửi theo, Allen chỉ ngửi thấy được không khí.
"Vâng, rất thơm, hình như là từng ngửi qua ở đâu đó." Vẫn là cẩn thận ngửi ngửi, hương vị hình như có như không, nhưng lại có chút quen thuộc, khả năng thật là ứng câu nói kia đàn bà chữa ngốc ba năm, Liễu Thư trong lúc nhất thời thật sự nhớ không được ngửi qua hương vị này ở đâu, đơn giản cũng không nói nữa, tiếp theo lại nghĩ đến cái gì kéo kéo hắn nói: "Đun nước sôi chưa?"
"Đun, thế nào?" Không quá hiểu được vì sao đột nhiên kéo đến đề tài này, Allen nháy mắt mấy cái: "Em muốn tắm rửa?" Hắn chỉ nghĩ vậy.
"Ai tắm rửa chứ." Mỗi ngày cũng không xuất mồ hôi, Liễu Thư gần như hai ngày tắm một lần, khác chính là lau thân mình, hơn nữa phụ nữ có thai ngâm tắm không tốt, đa số đều là cọ rửa, cái này thì cần Allen hỗ trợ. Tuy rằng hai người cái gì cũng trải qua, nhưng mà thẳng thắn thành khẩn tắm rửa cái gì, hơn nữa cô vẫn cần giúp, thế nào đều làm cho người ta mặt đỏ không thôi, ngượng rồi.
"Vu y đến đây em muốn dùng đường, anh lại mài đường nhỏ một ít." Thời điểm Liễu Thư chuẩn bị dùng đường gạch là lại mài nhỏ, bởi vì đường gạch có vẻ dễ bảo tồn, loại chuyện này chỉ cần Allen. Kỳ thực cô muốn ngày nào đó làm ra tiểu thạch mài thực sự tốt hơn, không tốt bao nhiêu chính là có thể tay di chuyển khéo léo, cái ý tưởng này càng ngày càng thấy không tệ, cô đã thấy chờ mong.
"Được." Đối với Liễu Thư yêu cầu Allen đều sẽ không cự tuyệt, thực lưu loát vặn trên đường gạch xuống một khối, tay không trực tiếp niết mịn, đặt ở trong bình nhỏ, chuẩn bị cho Liễu Thư tùy thời lấy dùng, khác còn lại thì cất đi.
"Đúng rồi, một khối đường gạch khác thì chia làm hai nửa, một nửa đưa cho Vu y, nửa khác thì khi anh đi nói cùng tộc trưởng chuyện mía thì đưa cho tộc trưởng." Đưa đường gạch đến không phải vì tặng lễ, đưa cho Vu y đây là có ý nghĩa, đại biểu thân phận Vu y tại bộ lạc, còn có trong ngày thường chăm sóc bọn họ, phần tâm này đều là nên, tộc trưởng cũng giống như thế.
Allen không phản đối, Liễu Thư nói vừa xong hắn liền đi lấy khối đường gạch chưa động khác chia thành hai nửa, sau đó từ phòng bếp lấy ra hai cái khay phân biệt chứa, chuẩn bị có thời gian sẽ đưa đi, Vu y liền không cần, đợi tự bà mang đi, tộc trưởng thì hắn đi một chuyến.

Hai người nói nói cười cười, không qua bao lâu ngoài phòng chợt nghe được tiếng kêu tiểu hồng điểu, xem người cần đến đã đến, nhưng mà không đợi bọn họ đón người vào cửa, Vu y Phân Đạt tự đi đến, còn cười khoát tay với hai người bọn họ: "Mọi người đều là tộc nhân cũng quá quen thuộc, còn muốn khách khí như vậy, ha ha, Allen mới trước đây đi sơn động của ta chính là mỗi một lần đều không mời mà đến, hiện tại có bạn lữ lại quy củ hơn."
"Vu y." Thú nhân nào đó bị trêu chọc, nhìn thoáng qua bạn lữ, thế nhưng mặt đỏ, thẹn thùng? Vừa nghĩ như vậy thật sự làm cho người ta rất kinh sợ, ít nhất Liễu Thư thoáng có chút không thích ứng, nhưng mà sau đó lại nghĩ, thú nhân nhà cô đỏ mặt vẫn rất là khả ái, lại liên tưởng một chút thời điểm hình thú đỏ ửng trên mặt con hổ, được rồi, cái này khôi hài rồi.
"Được rồi được rồi ta không nói còn không được sao." Vu y hình như có chút đáng tiếc, nhưng biết lại lật tẩy giá trị không biết thú nhân đại quê mùa này muốn thế nào đâu, vẫn chừa chút mặt mũi cho hắn đi.
"Đến Tiểu Thư cho ta xem, nhìn xem hôm nay hai hài tử thế nào." Trong bụng Liễu Thư có hai hài tử, mọi người cả bộ lạc coi trọng, Vu y lại ba ngày hai bữa lại qua xem, thật là cục cưng bảo bối, mà việc làm Vu y thích nhất chính là sau khi xem xong sờ sờ bụng của cô, vẻ mặt cười hết sức hiền lành.
"Mấy ngày nay con đều rất tốt." Liễu Thư trước rót chén nước ấm đường cho Vu y, bưng đi qua, ánh mắt thực chờ mong.
Hình như là bị cảm nhiễm, Vu y bưng cái chén lên thổi thổi hơi nóng, khe khẽ nếm một ngụm, mắt thoáng nheo lại, sau đó nở nụ cười: "Ngày hôm qua chợt nghe nói một đám người các con đang chơi đùa gì đó, ta xem chính là chén nước này đi?" Cười nhìn Liễu Thư, mật cũng là ngọt, nhưng vẫn có bất đồng với đường, uống vào một ngụm liền nhìn ra.
"Vu y thông minh." Nho nhỏ vỗ mông ngựa, Liễu Thư đẩy nửa khối đường gạch qua, giải thích: "Đây là ngày hôm qua chúng con làm, kỳ thực chính là chế đường, đây là đường gạch, thật ngọt."
"Chính là lấy mía làm?" Vu y cũng biết cái này: "Ta trước kia cũng xem qua nhóm tiểu thú ăn thứ này, cũng không để ý, không nghĩ lại có thể sinh ra đường." Vẻ mặt ngạc nhiên, Vu y ít nhiều hiểu biết Liễu Thư bọn họ ngày hôm qua chơi đùa cái gì, sau hiểu rõ chính là ngạc nhiên.
"Đúng vậy, con chính là thèm ăn." Thực khiêm tốn cười cười.
"Nếu nói thật như vậy, bộ lạc chúng ta cũng làm phiền con thèm ăn." Liếc qua Liễu Thư, Vu y bất đắc dĩ lắc đầu, lại uống vào mấy ngụm nước đường, thấy tư vị này thật sự không tệ, thống khoái nhận lấy đường gạch nói: "Được ta nhận, chúng ta trước nhìn xem nhóm tiểu ấu tể thế nào rồi." Nói xong liền sờ bụng Liễu Thư vừa lớn lại tròn. Diendan~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
"Ừ, không tệ không tệ, mấy ngày nay dưỡng rất tốt, bọn nhỏ đều thực khỏe mạnh." Nhìn thật lâu, Vu y vui vẻ theo kim phương hướng đồng hồ sờ bụng tròn trịa của Liễu Thư, đối với Allen cũng là tươi cười cả mặt, nói trong nói ngoài vừa lòng không thôi: "Bạn lữ của con làm rất tốt." Không có thú nhân cẩn thận chiếu cố, giống cái làm sao tốt được.
Allen thực kiêu ngạo, nhưng mà cũng biết cái này không phải hoàn toàn là công lao của mình, sờ đầu ngượng ngùng nói: "Cũng ít nhiều nhờ mấy người Alice Kathy Eva, một mình con chiếu cố không hết."
"Ta đều biết." Tự nhiên là biết nhóm giống cái làm rất nhiều: "Nhưng con cũng không kém, được rồi, cứ như vậy an tâm chiếu cố, đứa nhỏ và Tiểu Thư đều sẽ khỏe mạnh."

Vu y nói như vậy quả thực chính là cam đoan, nói cho Allen, Liễu Thư hoài song thai tuy rằng gian nan, nhưng mà chiếu cố tốt thì mẹ con cùng bình an, cái này đối với hắn tự nhiên là thiên đại tin tức tốt, lịch sử bộ lạc chưa từng có qua song thai, hắn so với bất luận kẻ nào đều phải lo lắng, chỉ là mặt ngoài không tỏ vẻ ra, bởi vì hắn biết, hắn không thể hoảng, nếu hoảng trước, ai tới chăm sóc Liễu Thư đây, chỉ có chính hắn trước ổn định lại, hiện tại xem ra xác thực không sai.
"Ngài là nói..." Thú nhân thực kích động.
"Đây là đương nhiên, tiểu thư rất tốt, sẽ sinh ra ấu tể khỏe mạnh." Cười tủm tỉm nhìn hắn, Vu y nhịn không được nâng tay sờ sờ đầu Allen, liền nghĩ là một trưởng bối giống cái, tại giờ khắc này, Liễu Thư không biết có phải hoa mắt hay không, hình như trong đôi mắt cười híp đó của Vu y cô thấy được một tia hoài niệm hồi ức, hoài niệm? Hồi ức? Nhớ lại là ai?
Có lẽ thật là cô hoa mắt, chính là nháy mắt lại nhìn lại, cặp mắt kia hình như lại bình tĩnh xuống, cái gì cũng không có, chỉ để lại thản nhiên ôn hòa trước sau như một.
Còn nói nói mấy câu, xem ý tứ là Vu y muốn đi rồi, Liễu Thư nhớ tới hai tiểu thú trong phòng tạp vật, vội vàng ngăn người lại: "Vu y người đợi con với còn có việc đây."
"Chuyện gì?"
"Tiểu Bạch nhà con không biết từ nơi nào mang một tiểu thú trở về, mới hai tháng đi, cũng không biết là thú gì, Allen cũng chưa từng thấy qua, Tiểu Bạch vô cùng bảo vệ, con liền nghĩ cho ngài nhìn xem."
Trong lúc nói chuyện, Allen rất có ánh mắt đã đi phòng tạp vật mang hai con tiểu thú đi ra.
Vừa nhìn thoáng qua Vu y nhìn hai mắt cũng không làm sao, nhưng mà đợi hai tiểu thú đều để sát vào, bà đột nhiên ngửi ngửi không khí chung quanh, sau đó Liễu Thư và Allen thành công thấy được sắc mặt Vu y luôn luôn hờ hững đều thay đổi, hơn nữa cảm xúc biến hóa còn rất cao.
"Làm sao vậy?" Liễu Thư có cút suy đoán, sẽ không phải là tiểu nàng dâu của Tiểu Bạch thật sự thật không tốt chứ.
"Không có gì rất tốt." Vu y giọng điệu thực bình tĩnh.
Hết chương 33_Q3.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.