Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 222: Đàn mộc




Editor: ChieuNinh_dd.
"Tặng cái gì?" Liễu Thư hiếu kỳ, Allen đây là tìm được thứ tốt ở bên ngoài sao? Lập tức hứng thú, liền đi đến ngoài phòng xem xét, thật tốt, trong sân chỉ nằm một cây cọc gỗ, tuy nhiên cọc gỗ này rất thô rất lớn, nhưng mà không hiểu hắn sao lại lấy là một cây cọc gỗ đây, thế là đen mặt, rất bất mãn nhìn Allen.
     "Đừng gấp." Vừa nhìn mặt bạn lữ nhà mình là biết muốn giận, Allen vội cười làm lành: "Cái cọc gỗ này là anh trong lúc vô tình phát hiện, vốn không xem ra gì, chỉ là cọc gỗ này rất thơm, không phải em gần đây đều thích cái này sao, anh liền cầm trở về rồi, nếu em thích cái gì anh sẽ khắc cho em, còn mang hương thơm đây."
     Nghe giải thích một phen như thế cuối cùng làm cho Liễu Thư thoáng hài lòng, nhưng mà, cọc gỗ mang hương cái gì, không phải như cô nghĩ chứ, trong lòng vừa nghĩ vừa lôi kéo Allen đi qua, hắn cũng vui vẻ, tất nhiên là chú ý đỡ người đi, hắn còn sợ Liễu Thư không thích, ừm, được rồi, cho dù không thích cũng không sao cả, bầu bạn cao hứng là tốt rồi.
     Chạy tới ngồi xổm xuống xem xét, còn chưa kề lại đã ngửi được một cổ mùi thơm nhàn nhạt, Liễu Thư cái cảm thấy đúng rồi, quả nhiên không nghĩ sai, ngồi xổm xuống duỗi đầu ngón tay ra lật xem một cái, đàn mộc thật là thơm, cái này vừa nhìn cả thảy thô cỡ vài người ôm mới hết, một thân cây đàn mộc to như thế, cái này nếu đặt ở hiện đại, tuyệt đối là muốn mạng người (đàn mộc: cây càn hương).
     Hơn nữa nhìn bộ dáng có lẽ là gỗ tử đàn, Liễu Thư thiếu chút nữa thì nở nụ cười, gỗ tử đàn tuyệt đối là một loại đàn mộc rất tốt, cô nhớ rõ không biết từ trên một quyển sách nào đó đã nhìn qua, đàn mộc phân rất nhiều loại, có giá trị dùng là dược có trừ độc còn có sưu tầm, trong đó cây tử đàn cũng không phải trân quý nhất, nhưng mà rất thần kỳ, bởi vì nó nuôi người, một cái rõ ràng nhất chính là người mang theo vật phẩm trang sức làm từ gỗ tử đàn, một khi mang lâu thì hàm răng vàng sẽ càng ngày càng trắng.
     Liễu Thưkhi còn chưa xuyên qua kỳ thật cũng muốn mua một cái để mang nhưng mà không được, không nói vật phẩm trang sức gỗ tử đàn mắc, cho dù là có thì cũng có thể làm giả, ai biết thiệt hay giả, cho nên việc này cũng thôi, thật không ngờ hôm nay nhưng lại đã được như nguyện rồi.
     Vừa cao hứng Liễu Thư liền thể hiện ngay, sau đó chính là ôm cổ Allen nói cảm tạ: "Cảm ơn, em rất yêu thích.". Cập‎ nhậ𝒕‎ 𝒕𝗿uyện‎ nhanh‎ 𝒕ại‎ ~‎ 𝒕𝗿u‎ 𝓂𝒕𝗿uy𝗲n.𝗏n‎ ~
     Allen cũng thật không ngờ Liễu Thư sẽ cao hứng như thế, kỳ thật theo hắn chẳng qua là một cây cọc gỗ mà thôi, hắn cũng là bởi vì ngửi thấy cọc gỗ có mùi thơm mới mang về, lại không biết còn có thể thật sự chó ngáp phải ruồi rồi, cũng vui rạo rực không thôi, hồi ôm lấy người, thoáng ngượng ngùng: "Em yêu thích là tốt rồi, lần sau anh tìm thêm cho em."

     "Không cần." Cái thân cây gỗ tử đàn này thật sự quá lớn, lại tốt như thế, Liễu Thư cũng không trông cậy vào dùng bao nhiêu, đánh gia cụ gì đó, hay là thôi, tay nghề không quá khả quan, cảm thấy làm thô ráp thật sự rất lãng phí rồi, còn không bằng nhàn rỗi không có chuyện gì thì làm một ít vật phẩm trang sức nho nhỏ, hơn nữa một khối to như thế chính cô lại dùng không hết, còn có thể tặng người: "Nhiêu đây đủ rồi, lát nữa em làm cho anh cái vòng tay, ừm, em cũng muốn một cái."
     "Được, em muốn cái gì cũng được." Đối với bạn lữ yêu cầu, thú nhân tỏ vẻ đáp ứng vô điều kiện, gật đầu một chút không do dự, nhưng mà trong nội tâm lại nghĩ, một cây cọc gỗ cũng làm cho Liễu Thư cao hứng như thế, từ nay về sau hắn nhất định phải tìm nhiều hơn một ít thứ kì kì quái quái gì đó trở về, dỗ bầu bạn vui vẻ là một trong thủ tục tất yếu thú nhân, ừ.
     Những ngày tiếp theo Liễu Thư thật đúng là bắt đầu phong phú, trong nhà một gốc cây gỗ tử đàn, Liễu Thư quyết định muốn thực hành một phen, phải thực hiện cọc gỗ không thể lãng phí, hơn nữa cũng không thể thả trong sân gió thổi ngày phơi nắng chính là sẽ có hư hao, thương lượng khiến cho Allen đưa đến trong sơn động hậu viện.
     Liễu Thư muốn dùng gỗ tử đàn làm đồ trang sức vật phẩm trang sức..., tuy rằng người bình thường đều thích dùng nó làm gia cụ, nhưng mà cô ở đây coi như xong, không cần quá đòi hỏi, nhưng lại muốn tặng người, thế là để cho Allen cắt ra một đoạn cho cô chơi đùa.
     Gỗ tử đàn là một loại cọc gỗ rất cứng rắn, nếu thật sự để cho Liễu Thư đến làm không chừng chính là cạo xuống một đống bột phấn đi, thế nhưng Allen đến thì không giống rồi. Thú nhân vừa xuất mã thì cao thấp liền phân biệt ra được, roẹt thoáng cái móng vuốt sáng lên, cứ như vậy vẽ kéo một cái, một khối cọc gỗ rất tốt rớt xuống, vết cắt rất chỉnh tề, mà cọc gỗ rớt xuống lớn nhỏ phù hợp, hoàn toàn có thể cũng đủ cho Liễu Thư tiêu xài, dù sao chính là tốt nhất rất cường đại.
     Có đồ giết thời gian nên trôi qua cũng mau, trong nháy mùa hạ đã trôi qua rồi, ban ngày nóng bức, sau khi từ bộ lạc Dực Xà trở về, cộng thêm vừa có con, Liễu Thư đều không hề ra cửa, hơn nữa bụng lớn, Allen cũng không cho, lo lắng chứ sao. Diendan~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
     Đợi đến đầu thu, bụng Liễu Thư có năm tháng rồi, hơn nữa cũng tương đối lớn, Liễu Thư mỗi lần ngồi lâu hoặc là đứng lâu đều cảm thấy xương sống thắt lưng vô cùng mỏi, nhưng mà chân ngược lại là không có sưng vù, xem ra cô nuôi cũng không tệ lắm. Nhưng mà cứ như vậy cô cũng hiểu được rất không thích hợp, cái bụng này cũng lớn hơi quá, cũng không phải chưa thấy qua phụ nữ có thai, năm tháng liền lớn như thế, cái này nếu đến thời điểm sinh thì làm sao đây, chẳng lẽ lớn đến mọi người nhìn không thấy rồi.
     Suy nghĩ bào thai này giai đoạn giữa tuy rằng mình ăn cơm lượng lớn, chỉ là ước lượng hài tử trong bụng có thể ăn nhiều, nhưng cũng không ăn quá nhiều, được rồi, lượng cơm ăn có chút tư thế đuổi kịp và vượt qua Allen, thật là có thể ăn, cô phải thừa nhận.

     Liễu Thư vuốt bụng nhìn, trong lúc này cũng không có sanh mổ, đứa nhỏ này quá lớn khi sinh phiền toái thì làm sao đây, tưởng tượng như thế thì càng ưu sầu, sanh con từ xưa đến nay đều là một cửa khó khăn nhất nữ nhân trải qua, ngẫm lại đã cảm thấy sợ hãi, đột nhiên cô nghĩ, mình hình như có điểm dấu hiệu chứng u buồn khi sắp sinh.
     Trong bộ lạc thời gian vẫn là như vậy, thú nhân săn bắn, giống cái ở nhà, hiện tại có ruộng đồng nhóm giống cái ở nhà cũng sẽ đi đến bên trong ruộng nhìn xem nhiều hơn. Hơn nữa bởi vì khung dệt, tuy trong bộ lạc làm không phải từng nhà đều có, nhưng mà giống như lúc trước nói mấy nhà dùng chung cũng đủ rồi. Hơn nữa bởi vì cần kéo sợi tạm thời chính là lông thú, tất cả mọi người bắt đầu nuôi tiểu thú, còn đa phần đều là tìm có thể sinh lông, thứ nhất có thể làm thực vật dự trữ, mà tiếp theo chính là kéo sợi rồi.
     Mọi người mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, cuộc sống ấm áp bình thản, thường xuyên cũng có đi thu thập tập thể, mang về rất nhiều thứ có thể ăn, nhưng có thể duy trì liên tục phát triển mọi người cũng thả thông minh, đều dời trở về trồng, chẳng qua những chuyện lặt vặt này đều không phân công cho Liễu Thư cái gì, ai bảo cô là một phụ nữ có mang chứ, chỉ có thể yên tĩnh nuôi thai.
     Mấy tháng trước được một gốc cây gỗ tử đàn lớn, còn để cho Allen lấy một khối cho cô chơi đùa, mấy tháng trôi qua, cô cuối cùng làm xong vật mình muốn. Kỳ thật cũng không phải quá lao lực, đương nhiên cũng có chút, gỗ tử đàn dù sao cứng rắn vô cùng, cô chỉ có một cây đao nhỏ, từ từ khắc mài, còn phải coi chừng đứt tay, bởi vì cô dám khẳng định, nếu bị thương như vậy cũng đừng nghĩ chạm dao găm gì nữa, cũng đừng làm cái gì chơi.
     Cho nên cứ như thế, hơn nữa ba bữa đực bữa cái, nên gần hai ba tháng mới chuẩn bị xong, kỳ thật cái này cũng không kém, cũng phải nghĩ tới tình huống của cô, cho nên nói tốc độ này vẫn có thể, lúc nói chuyện này Liễu Thư một chút đỏ mặt đều không có.
     Bởi vì gỗ tử đàn công hiệu nuôi người, ở thời điểm Cathy Alice Gina tìm cô nói chuyện phiếm, thấy cô cẩn thận tỉ mỉ làm đồ chơi này còn tò mò hỏi thăm, đợi đến khi biết công hiệu này, đều tỏ vẻ rất có hứng thú. Sau đó Liễu Thư cũng không keo kiệt vung tay lên, đều ở nhà mình hậu viện đấy, muốn thì đi lấy, thế là, các cô trở về tìm thú nhân nhà mình đến cắt cọc gỗ, hơn nữa các cô đều không khách khí, cắt một khối lớn. Chẳng qua là cọc gỗ, Liễu Thư cũng không hẹp hòi, dù sao cô cũng dùng không hết, chỉ là, Alice Cathy tìm Abbey NGải Đạt cũng không khó lý giải, Gina tìm chính là Carmen khiến cho cô vụng trộm nở nụ cười, xem ra hai người này chẳng phải sắp tu thành chính quả rồi sao.
     Tốn thời gian hai tháng làm vật phẩm trang sức, kỳ thật chính là hai vòng tay, Liễu Thư cũng mất tâm tư để làm, trên mặt hai cái vòng tay đều là xuyên mười tám hạt châu, bất đồng duy nhất là một cái hạt châu nhỏ một cái hạt châu lớn, ặc, cũng không có biện pháp không phải sao, ai bảo cổ tay Allen thô hơn cô nhiều như vậy, chỉ có thể dùng hạt châu lớn hơn một chút thôi.
     Vốn Liễu Thư là muốn cho làm thành hình vuông, như vậy không phải đỡ một chút sao, chỉ là hình như xuyên qua không tốt lắm, ặc, tuy nhiên tròn cũng không nhất định dễ xuyên. Hạt châu tròn không dễ khắc, Liễu Thư cũng là rảnh rỗi, dù sao chính là nổi lên tính tình bướng bỉnh, cũng mặc kệ, chính là khắc tròn, nếu không như thế còn phải khắc khéo tròn trịa, cho nên mấy tháng làm hai chuỗi thiệt tình không dễ dàng.

     "Allen anh tới đây em có cái này muốn tặng cho anh." Buổi tối là thời gian vợ chồng sinh hoạt, hiện tại thân thể Liễu Thư không thuận tiện, nhưng mà đêm nay hai người cho dù không làm những chuyện kia cũng có thể nằm cùng một chỗ nói chuyện phiếm. Bản thân Liễu Thư thấy, thú nhân nhà mình không có cái gì là chưa thỏa mãn dụ.c vọng, hắn lại không thể tìm tiểu tam, thật sự là không cần phải nói rất hài lòng.
     Lúc này không cơm nước xong, Liễu Thư đi dạo một chuyến, thấy Allen cũng làm cũng hết việc, tắm rửa một cái cũng không biết đang mè nheo cái gì, liền bất mãn, muốn kêu người đến tặng đồ, kỳ thật Allen là biết rõ cô đang làm cái gì, nhưng Liễu Thư vừa rồi không nói tỉ mỉ, cảm thấy lễ vật này vẫn có kinh hỉ.
     "Đồ gì?" Vừa nghe nói có đồ muốn đưa hắn, thú nhân động tác chập choạng trượt đồ vật chuẩn bị xong liền chạy tới, cẩn thận hơi ôm Liễu Thư đang nằm vào trong ngực, hiếu kỳ mà lại chờ đợi nói: "Tại sao đột nhiên muốn tặng đồ cho anh?"
     "Tặng cho anh, chẳng lẽ không muốn?" Nhíu mày nhìn hắn, rất có ý nói không muốn, như vậy thì anh thảm rồi.
     Trải qua trong khoảng thời gian này, người nào đó sau khi mang thai phản ứng một loạt bệnh tâm thần, Allen đã bị rèn luyện ra được, phản xạ có điều kiện đúng là lắc đầu, sau đó chính là chân chó kinh hỉ nói: "Em tặng anh đây đều yêu thích, chỉ là thật cao hứng."
     Đối với lời nịnh nọt này, Liễu Thư tỏ vẻ rất hài lòng, rồi cũng rất lòng từ bi đưa ra hai chuỗi vòng tay, chỉ là vòng tay này chỉ xâu chuỗi lại, cũng chưa thắt đầu, ở đây lại không có da gân căng chùng, cô dùng dây thừng để xuyên là sợi thú lắm lông se lại, không nói dây kia cũng rắn chắc lúc này mới chọn nó, cho nên chính là xuyên hạt châu với nhau, hiện tại lấy ra xem xét chính là hai móc châu.
     "Cái này dùng làm gì vậy?" Allen cũng sớm sớm biết Liễu Thư mỗi ngày khắc cái này, vốn vẫn chưa yên tâm, nhưng nhìn cô rất cẩn thận, chỉ khi cô nhàm chán, hiện tại không nghĩ tới ngược lại làm lễ vật tặng cho mình.
     "Vòng tay." Rất nghiêm túc giới thiệu.
     "..." Hắn thực không nhìn ra chỗ nào như vòng tay.

     Tâm tư Allen bị liễu thư biết, tức giận quăng một cái liếc mắt cho hắn, rồi mới liền kéo tay trái hắn qua, chọn ra vòng châu khắc cho hắn, nghiêm trang đeo vào trên cổ tay hắn, Liễu Thư kỳ thật đã sớm cẩn thận đo qua cổ tay Allen rồi, cho nên chờ buộc lại xong, lớn nhỏ phù hợp, căng chùng cũng thành sẽ không rớt khỏi cổ tay. ChieuNinh~^&*dien~dan~{}:D^d^l^q^d
     "Cái này được đi."
     "Ừ." Mãnh liệt gật đầu nịnh nọt.
     "Cái vòng này là của en, tới mang giúp em." Hài lòng sờ sờ đầu thú nhân, cảm nhận được đầu tóc cứng ngắc, Liễu Thư tâm tình rất tốt cầm ra vòng tay của bản thân, kêu hắn đeo giúp lên.
     Allen biết nghe lời phải tiếp nhận, cẩn thận nhìn hạt châu trơn nhẵn trong tay, biết rõ Liễu Thư gần đây làm những cái này, trong nội tâm rất cảm động, cảm khái xong liền dán lên môi Liễu Thư một cái, cũng không hôn cũng chỉ dán như thế, một hồi lâu mới buông ra.
     "Làm gì đấy?" Liễu Thư bị dán mà đỏ mặt, buông ra rồi nhịn không được giận hắn một câu.
     "Chỉ muốn vậy." Cười cười, Allen cũng không giải thích, cầm vòng tay muốn mang cho Liễu Thư, nhưng mà động tác đón lấy dừng một chút, rồi một tay đột nhiên hóa một đôi lợi trảo xuất hiện, dọa Liễu Thư một cái, cau mày nói: "Anh làm gì thế hả?"
     "Đừng sợ, đừng sợ." Vuốt lưng Liễu Thư, Allen áy náy vội vàng nói xin lỗi, nhưng mà móng vuốt cũng không thu hồi đi, trong miệng thì lại trấn an: "Anh liền dùng một chút."
     "Muốn dùng móng vuốt làm gì nha?" Liễu Thư vẫn khó hiểu, nhưng không ngăn cản, Allen móng vuốt sắc bén vô cùng, nhìn qua hắn cẩn thận một chút, đây là làm sao vậy, nếu không cẩn thận vung lên, giường không còn thì làm sao đây.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.