Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra

Chương 41: Tình yêu ích kỉ như thế




Trên sân thượng gió thổi phần phật làm mái tóc dài đen bóng kia tung bay, cô gái đứng ngược sáng càng khiến khuôn mặt mĩ lệ kia ánh lên tia quỷ dị. Sân thượng vốn là nơi tương đối ít người lui tới, vì thế nên chỉ có hai cái bóng phản chiếu trên nền xi măng.
Thiếu niên thong thả đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ lười biếng mà quyến rũ, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng bởi vì gió mà có chút hỗn loạn, nét mặt thong dong  bình tĩnh, chỉ là đôi mắt xẹt qua tia không kiên nhẫn kia hoàn toàn bán đứng hắn.
"Có chuyện gì quan trọng sao?"
Cô gái nọ cúi đầu xoắn xuýt ngón tay, vẻ mặt có vẻ như đang suy nghĩ xem nên bắt đầu câu chuyện từ đâu, hoàn toàn bỏ qua tia không kiên nhẫn trong mắt người đối diện, môi đỏ mọng mấp máy.
"Em... Anh có thể dẫn em trốn đi được không?"
Cô gái ngập ngừng, hai má nhịn không được mà đỏ ửng lên khả ái vô cùng, chỉ là người đứng đối diện cô từ đầu tới cuối  vẫn vô cảm, không hề có chút biểu hiện nào của người vừa được tỏ tình công khai cả.
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy người đối diện nói gì, cô gái nhịn không được ngẩng đầu lên, chỉ là... bắt gặp ánh mắt lạnh như băng kia, trái tim cô hoàn toàn vỡ nát.
Tại sao?
Chẳng phải hắn thương cô sao, chẳng phải khi xưa sủng cô lắm sao, tại sao lại lạnh lùng khiến người ta đau tới như vậy? Ngơ ngác nhìn người trước mắt, miệng vô thức nói ra những suy nghĩ trong đầu.
Chỉ thấy ánh mắt thiếu niên xẹt qua tia cười lạnh, trên mặt là ý khinh thường không chút che giấu, "Tại sao ư? Vậy tôi hỏi cô, cái giây phút cô đưa tôi vào mưu tính đen tối của mình, cô có nhớ tới cảm nhận của tôi không? Khi cô sai khiến bọn nhóc đó, cô có nghĩ tới tôi không?"
Nhìn cái miệng nhỏ há to nhưng không thể nói được lời nào của cô gái, tia chế giễu trong mắt hắn lại càng sâu.
"Không nói được đúng không? Tình yêu của cô chính là như thế sao? Thì ra tình yêu chính là bám lấy đối phương một cách ích kỉ tới như vậy! Thế thì yêu làm gì?"
Ánh mắt giễu cợt chiếu thẳng vào mắt cô gái không chút kiên dè, đôi môi gợi cảm nhếch lên càng làm nổi bật tia khinh thường trên mặt hắn.
Cô gái lặng người đi nhìn người con trai trước mặt, ánh mắt như dại ra, hỗn loạn đến mức không thể nhìn ra cô suy nghĩ cái gì.
Cô yêu anh, không phải sao? Thế nhưng tại sao khi nghe anh nói, sâu trong lòng cô lại có cảm giác chột dạ?
Tiếng chuông báo vào giờ học vang lên cắt đứt không khí căng thẳng giữa hai người, thiếu niên ngay cả một cái liếc mắt cũng lười cho cô gái, thản nhiên xoay người bước đi, che giấu tia phức tạp trong mắt.
Yêu sao? Hóa ra tình yêu chính là như thế, rẻ mạc khiến người ta chán ghét, nếu thế tại sao ai cũng muốn đâm đầu vào? Hắn không thể hiểu nổi.
Có gái lặng người nhìn cánh cửa đóng im ỉm giữa sân thượng, phức tạp trong mắt lóe thành ngọn lửa thù hận cháy rực. Cô yêu anh, đúng vậy, đó là điều trong tâm niệm của cô bao năm nay không thể sai đi đâu được. Tại sao anh lại dùng ánh mắt khinh rẻ như thế nhìn cô chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.