Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra

Chương 12: Trò đùa




Nhìn bên ngoài nhà chính của Mạc gia chẳng khác nào một hoàng cung theo phong cách Tây Âu nguy nga tráng lệ. Nhưng vào bên trong mới thấy mỗi khu nhà có mỗi phong cách kiến trúc riêng biệt.
Ví dụ như khu nhà chính dàng cho gia chủ hoàn toàn theo lối kiến trúc truyền thống Nhật Bản, sàn nhà được lát gỗ sáng bóng, cửa cũng là cửa giấy nốt, ngay cả người hầu cũng ăn mặc theo phong cách cổ xưa.
Chẹp, bạn nữ nào đó âm thầm tấm tắc trong lòng, đúng là nhà giàu có khác, chỗ ở thôi cũng cầu kì thế này!
Theo chân của Phong Dật Hàn, bạn nhỏ Mạc Nhiên bước vào một căn phòng theo phong cách xưa cũ mà theo lời của Phong đại thiếu gia thì đó chính là chính sảnh của Mạc gia.
Nhìn khắp một lượt căn phòng, giờ cô đã hiểu tại sao bạn anh họ kia lại có lòng tốt đột xuất mà đi hỏi thăm cô rồi!
Nhìn mà xem, hỏi thăm thôi mà, có cần phải tập hợp cả một nhà như vậy không? Có cần phải dùng nửa con mắt nhìn cô thế không?
Nói trắng ra thì một là thăm dò hai là thị uy thôi.
Bình tĩnh nhìn một sảnh toàn "người nhà" trước mắt, trong mắt cô xẹt qua tia u ám, trên mặt bày ra nụ cười khoa trương nhất có thể:
"Oa, không ngờ mọi người lại thương con tới vậy a! Không cần phải chào đón thế này đâu, làm thế con ngại lắm đó!"
Nói xong còn khuyến mãi cho mọi người một cái nháy mắt, biểu tình như thế gắn trên cái mặt đầy son phấn thế này thì... khụ, không mấy đẹp lắm.
Quả nhiên mặt của mấy vị phụ huynh trong sảnh xanh mét, còn mấy vị anh chị em họ gì đó thì tràn ngập khinh thường không chút che giấu.
Hừ, ngu ngốc như thế mà cũng đáng làm chính nữ Mạc gia? Sao con nhỏ này không chết luôn đi cho đẹp trời! Thật mất mặt.
Vâng, bạn nữ nào đó tất nhiên hiểu được tiếng lòng không chút che đậy của tất cả mọi người trong cái sảnh này.
Nhà giàu chính là thế, trong cái hào nhoáng bên ngoài thì luôn là những âm mưu, lòng dạ ích kỉ nhỏ nhen như thế!
Một giọng nói lanh lảnh đột nhiên cất lên từ đám người kia, trong giọng nói tràn ngập ý cười cợt:
"Ai da, ra là chị Mạc Nhiên, lâu ngày không thấy chị trông càng lúc càng 'xinh đẹp' ấy nhỉ!" cô gái kia vừa nói vừa đi một vòng đánh giá cô, "Chặc chặc, nghe nói mấy hôm hay chị nhập viện nhỉ, haiz, em cũng hâm mộ chị ghê, hâm mộ sự dũng cảm theo đuổi cái đẹp của chị đó a~"
Giọng nói vẫn nhẹ nhàng không một câu tục tễu nhưng cho dù có ngu cũng nghe ra cô ta đang châm chọc cô, nghe thôi cũng đủ biết kĩ thuật mắng chửi người khác của cô gái này đã luyện tới mức thượng thừa rồi.
Nhưng mà... cô cũng không phải quả hồng mềm mà ai niết cũng được!
"Hì, không ngờ em hâm mộ chị thế, chị rất vui đó, nhưng mà...."
Dừng một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập châm chọc của cô gái kia, cô tiếp lời:
"Chị cũng rất hâm mộ tài ăn nói của em đó nha! Chặc chặc, nghe thật sướng tai!" ý là miệng cô ta cũng không phải dạng vừa.
Nhìn cái mặt tức tới đỏ bừng của cô ta, cô cười hài lòng tìm chỗ ngồi xuống không chút nể mặt ai, đây chẳng phải là tác phong xưa nay của Mạc Nhiên sao, phóng khoáng thoải mái đến mức không để ai vào mắt. Hành động này khiến đa số trưởng bối ở đây nhíu mày, vị anh họ kia không phải muốn cô xấu mặt sao, không phải muốn thăm dò sao, vậy thì sao cô có thể khiến anh họ thân yêu thất vọng được chứ!
Một người phụ nữ trung niên nhịn không được mở miệng:
"Mạc Nhiên, nên coi lại cách cư xử của mình đi, cô không thấy ở đây có rất nhiều người lớn sao, Mạc gia đã dạy cô như vậy sao? Thật đúng là không có giáo dưỡng!"
Nếu cô đoán không lầm thì người này là thím tư của Mạc Nhiên nhỉ, cũng phải cảm ơn Tiểu Mai vì cái quyển gia phả có kèm hình chụp kia rồi, nếu không cô cũng không biết ai với ai đâu. Mà vị thím tư này cũng quá lộ liễu rồi, có ghét nhau thì cũng ém ém vào chút chứ.
"Thím nói vậy là quá đáng rồi, nếu xét về thân phận thì hình như thím không có quyền nói chuyện ở đây đó nha." đúng vậy, tuy đây là thời hiện đại nhưng ở một đại gia tộc có từ lâu đời như Mạc gia thì lại phân biệt chính thứ rất rõ ràng. Thím tư kia chỉ là vợ của một người con thứ thì không có tư cách chỉ trích dòng chính như cô.
Thở dài trong lòng, trước kia coi phim cổ trang cô ghét nhất là cái vụ phân biệt đối xử này, không ngờ hôm nay lại dùng tới nó để đè người ta.
Vị thím tư kia tức nổ đom đóm mắt nhưng không thể cãi lại, chỉ hậm hực kiếc cô một cái sắc lẻm sau đó ngồi lại chỗ của mình. Mày của các vị trưởng bối trong sảnh càng nhíu chặt thêm nhưng cũng không thể can thiệp, dù sao nếu xét về bối phận trong gia tộc thì cô nói không có sai.
Không khí trong sảnh bây giờ rất căng thẳng, mọi người ai cũng nhìn chằm chằm vào bạn nữ đang thản nhiên uống trà không chút để ý tới tình hình xung quanh kia, ánh mắt không phải là tức giận thì cũng là không hài lòng, khó chịu, tò mò, tuyệt nhiên không có ai vui mừng vì cô xuất viện.
Cái này là nên trách cô làm người quá thất bại, âm mưu ly gián của anh họ kia quá thành công hay trách tình cảm trong hào môn quá lạnh bạc đây.
Cười nhạt một tiếng, cô cũng thật khâm phục bạn Mạc Nhiên nguyên chủ kia, nếu là cô sống ở một môi trường không chút tình người, người thân gặp nhau là đâm chọt khiêu khích, dè bỉu khinh thường thế này thì không chết sớm mới lạ đó.
Đúng là không phải lúc nào có tiền cũng là hạnh phúc nhỉ, thật nhớ cuộc sống bình dân trước kia của cô ghê!
Bạn nữ nào đó thì đang không ngừng yy tự kỉ, không biết rằng trong bóng tối có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Hừ, té bể đầu nên cũng khôn ra không ít nhỉ, hôm nay biết nhẫn nhịn rồi cơ đấy, nếu bình thường là đã nhào lên như chó dại cắn người ta vài phát rồi.
Nhưng cũng chỉ có thế thôi! Không phải sao, dù sao ngu lâu năm rồi thì sao có ngày khôn ra được chứ, nhưng đùa một con nhóc có đầu óc hơn một chút cũng vui hơn đùa một đứa não phẳng tuột, hắn cũng không ngại cho cô ta sống thêm vài ngày nữa đâu, hắn còn chưa chơi chán.
Trong ánh mắt của người nọ tràn ngập tia hứng thú giống như dã thú đang nhìn thấy con mồi, hoàn toàn khác xa với cái hình tượng ôn nhu thường ngày. Ôn nhu sao? Hừ, cũng chỉ là một lớp mặt nạ thôi, dù sao ở một nơi cá lớn nuốt cá bé như ở những đại gia tộc thì việc đưa bộ mặt thật ra chẳng khác nào tự sát.
Không khí trong sảnh dường như đông cứng lại, bạn nhỏ nào đó vẫn thong dong thưởng trà như một người qua đường Giáp, trong lòng không ngừng lắc lư, cô không nghĩ là một người thâm sâu như vị anh họ kia của cô lại cất công mời cả gia đình tới thế này chỉ vì muốn thăm dò cô, người như hắn mà bắn tên ra thì phải trúng ba bốn con nhạn mới khiến hắn động tay làm.
Quả nhiên, một lúc sau, một người đàn ông đẩy của bước vào phòng. Tới rồi, anh họ thân yêu của cô!
(Vốn chap này sẽ cho anh họ lên sàn a~ nhưng viết một hồi lại lang mang quá nên đành ủy khuất anh ấy chờ chương sau)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.