Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng

Chương 37:




CHƯƠNG 37

Nếu đã không biết thì cả đời này y cũng không muốn biết.


“Huyền Thanh!”
Cái đuôi ngoe nguẩy bỗng nhiên gọi to, Huyền Thanh vừa thấy Thiên Tứ thì lập tức bỏ chạy, Thiên Tứ cưỡi đám mây nho nhỏ, đuổi theo đóa mây bự trước mặt đang phóng nhanh như hỏa tiễn.
“Đừng đuổi theo ta!” Thấy Thiên Tứ bắt kịp mình, Huyền Thanh liền nhảy dựng lên, xoay đầu lại nói với nó, trực tiếp nhảy lên một đóa Bạch Vân cách đó mấy chục trượng, liều mạng phóng về phía trước.
“Ta không đuổi theo ngươi nha, là ngươi đột nhiên cao hứng! Mỗi ngày cùng ta chơi trò “Ngươi chạy, ta đuổi” thôi!” Thiên Tứ bày ra vẻ mặt vô tội, vui vẻ lắc lắc cái đuôi, tốc độ đuổi theo càng lúc càng nhanh.
Một trận mồ hôi lạnh bất tri bất giác tuôn ra như suối, Huyền Thanh âm thầm đưa tay lau đi, dưới chân không dám dừng lại, vạn nhất bị Thiên Tứ tóm được, cái cổ của hắn nhất định sẽ không yên a~~Đừng thấy Thiên Tứ còn nhỏ mà xem thường, chỉ cần nó cúi xuống cắn một cái liền khiến cho hắn tâm tê phế tẫn.
Ai~~Hay cho câu: Đánh là thương, mắng là yêu, nhưng tuyệt đối không được lấy chân đạp, sư đệ à, chuyện này cứ tạm thời ghi vào sổ nợ đã! Sau này, chúng ta sẽ từ từ mà cùng nhau giải quyết!
Đột nhiên, một đạo quang quang từ trên trời giáng xuống, một vị Tiên Nhân đứng trên Tử Vân xuất hiện trước mặt Huyền Thanh.
Vị Tiên Nhân kia cải trang thành một vị Tiên Nhân tầm thường nhất, một thân Lăng Tiên Pháp Y (1) bạch sắc, đầu đội Cửu Tiêu Tiên Quan(2) , quanh thân không có lấy một tia Tiên Khí lưu động, nhất nhất che giấu toàn bộ sức mạnh của mình, chỉ có đóa Tử Vân kia là biểu kỳ cho thân phận của y, Tiên Giới Chi Tôn.
Y mệ không gió cũng phi vũ, vị Tiên Nhân khoanh tay mà đứng, dáng vẻ tựa hồ đã chờ đợi từ lâu.
Huyền Thanh lập tức dừng lại, cái lưng đau nhói vì bị Thiên Tứ từ phía sau ôm chấm lấy, vừa định cắn Huyền Thanh một cái thì ngẩn lên nhìn thấy vị Tiên Nhân kia hướng nó mỉm cười, nó chớp mắt vài cái, rồi kinh hỉ phát hiện kia chính là vị Tiên Nhân thiếu chút nữa mang nó về nhà.
Chẳng hiểu tại sao Thiên Tứ đối với vị Tiên Nhân này rất có hảo cảm, vừa nhìn thấy nó liền không kiềm nổi lòng mình muốn nhào tới ôm lấy y, nhưng lại bị Huyền Thanh một tay ôm trở về.
Thiên Nhất liếc mắt nhìn Thiên Tứ đang ngọ nguậy trong tay của Huyền Thanh, kia chính là Ngũ Trảo Kim Long thừa hưởng huyết mạch của Ngao Phóng đây sao?! Ấu Long vừa sinh ra có thể biến huyễn thành hình người, nhưng Ngũ Trảo Kim Long kia ngay cả nhân hình cũng biến không xong.
Diện mạo của Thiên Tứ và Ngao Phóng tương tự nhau khiến cho mục quang của Thiên Nhất càng thêm thâm trầm, hơn nữa khi nó hướng y mỉm cười, khóe môi hồng nhuận khẽ cong lên, đôi kim mâu lấp lánh dáng vẻ cực kỳ giống Ngao Phóng.
Áp chế tâm tình rối bời, Thiên Nhất nghiêm mặt nói: “Huyền Cơ Đạo Môn xuất hiện cũng đã hơn một vạn năm, trong Tiên Sách có ghi: Thành Tiên Giả(3) được mấy nghìn tên, Thiên Tiên Giả được một trăm tên, Khai Sơn Tổ Sư – Kiếm Tông Chi Phái: Huyền Khải được xưng tụng là Kiếm Tiên Tiên Giới, chỉ cần tu luyện thêm một nghìn năm thì sẽ đạt đến cảnh giới Kim Tiên, chỉ duy nhất Tổ Sư Tâm Tông Chi Phái: Huyền Thanh, một vạn hai nghìn năm trước khi xảy ra Tiên Ma Chi Chiến, trong lúc y đang độ Thiên Kiếp thì đột nhiên đụng phải Cửu Tru Thiên Lôi Kiếp, cho nên buộc lòng kéo theo tên ma tướng, lúc đó đang tháo chạy xuống nhân gian, đồng quy vu tận, từ đó về sau không rõ tung tích, nhưng gần đây Tiên Sách bỗng xuất hiện một vị Thiên Tiên gần bốn trăm năm độ kiếp Thành Tiên, quả nhiên chính là ngươi, Huyền Thanh! “
Y hoàn toàn biết rõ thân phận của Huyền Thanh, thậm chí cả những chuyện ngay cả hắn cũng không biết.
“Tiên Tôn đại giá quang lâm có phải là vì nó mà đến?” Hắn vung phất trần lên gõ vào đầu Thiên Tứ một cái, đột nhiên bị gõ đau điếng Thiên Tứ liền ôm đầu tức giận lườm Huyền Thanh, Huyền Thanh vẫn hồn nhiên đưa tay chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng kia, “Thật có lỗi, tiểu gia hỏa này là do ta nuôi dưỡng từ nhỏ, thứ cho ta không đem nó tặng cho ngươi được! “
Thiên Tứ thở phì phì cố mở miệng nói, nhưng vẫn gật đầu phối hợp cùng hắn, “Nhưng nếu ngươi còn chọt tay vào mặt ta nữa, thì ta bỏ đi tìm chủ mới à!”
“Không chọt thì không chọt, ai sợ ai.” Huyền Thanh chậm rãi thu tay về, sau đó nhìn về phía Thiên Nhất, lấy lại vẻ “đoan chính” thường ngày, khách khí nói: “Tiên Tôn, nếu ngươi vì Thiên Tứ mà đến đây thì xin mời quay về cho!”
“Ta quả thật là vì Thiên Tứ mà đến, nhưng cũng không phải là vì Thiên Tứ mà đến, Thiên Tứ là Ngũ Trảo Kim Long, ở Long Tộc, chỉ có huyết mạch của Long Đế mới có thể sinh hạ Ngũ Trảo Kim Long, mấy đời mới sinh được một con, ta tuy rằng không biết mẫu thân của Thiên Tứ là ai, nhưng phụ thân của nó chắc chắn là Long Đế, cho nên ta hy vọng có thể đưa Thiên Tứ đến gặp mặt Long Đế.” Thiên Nhất nói rõ mục đích đến đây của mình.
Quả nhiên trong chuyện này có điều uẩn khúc, Long Đế bị nhốt trong Thiên Ngục đã hơn một vạn năm, quả trứng của Thiên Tứ bất quá cũng được mấy trăm năm, làm sao có thể là con của Long Đế chứ? Huyền Thanh nghĩ không ra lý do khiến Tiên Tôn lừa gạt họ, quay sang hỏi Thiên tứ: “Ngươi có muốn đi gặp phụ thân của mình không?”
Thiên Tứ gật đầu lia lịa.
“Nếu Thiên Tứ muốn đi, vậy thì chúng ta sẽ theo ngươi đi gặp hắn một lần.”
Hình dạng của phụ thân trông như thế nào nhỉ? Mọi người đều nói con rồng trưởng thành đều có một cái đuôi rất to, rất xấu xí, vậy chẳng lẽ sau này nó lớn lên nó cũng giống như phụ thân của mình sao? Thiên Tứ úp mặt vào tấm lưng của Huyền Thanh mà suy nghĩ.
Chú Thích:

(1) Lăng Tiên Pháp Y: Là bộ đồ của các đạo sĩ ngày xưa. Đại khái là giống bộ này này:


(2) Cửu Tiêu Tiên Quan: Hay được gọi là phát quan. Giống mũ của mấy anh đẹp zai này này!
(3) Tiên Giả: Là người đắc đạo trở thành Tiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.