Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng

Chương 26:




CHƯƠNG 26

Huyền Thanh sau khi lấy được nước từ Thánh Tiên Thiên Trì, vội vàng quay về Trúc Cư, ném Tửu Hồ Lô lên nút bình tự động bung ra, bày ra Thiên Linh Chi Khí Trận đặt quả trứng nằm ở giữa, mặc dù nó đã mất đi sinh mệnh nhưng bởi vì vỏ ngoài của nó kiên ngạnh vô cùng, Thiên Lôi vẫn chưa phá hủy hết nguyên thần, Huyền Thanh cảm thấy hơi thở mỏng manh truyền đến từ bên trong trứng, liền đem Tiên Khí bảo vệ nó, khiến nguyên thần rơi vào trạng thái ngủ say, tránh xảy ra trường hợp nguyên thần quá yếu mà tự mình phi tán.


Nước từ Thánh Tiên Thiên Trì rốt cuộc có thể cứu lấy sinh mệnh của quả trứng hay không thì Huyền Thanh không biết, nhưng cũng nên thử một lần, bất luận kết quả như thế nào hắn cũng phải thử một lần.
Nước từ Thánh Tiên Thiên Trì bay ra khỏi Tửu Hồ Lô, đổ lên người quả trứng, tẩy hết màu cháy đen do Cửu Tru Thiên Lôi Kiếp gây ra, Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc và lão Hòe già không dám động đậy im lặng chờ đợi kết quả.
Thủy lưu của Thánh Tiên Thiên Trì chảy đến đâu thảo hoa khai nở đến đó, chớp mắt đã bao trùm hết đình viện đơn sơ, sinh mệnh khí dồi dào lắp đầy từng ngóc ngách, nhưng đã nửa canh giờ trôi qua, quả trứng y nguyên không hề nhúc nhích, Huyền Thanh mục quang ảm đạm nhìn quả trứng, mi tâm chau lại.
Quả nhiên thất bại, ngay cả Thánh Tiên Thiên Trì cũng không thể cứu sống quả trứng, hắn nhất định phải tìm cách khác, Huyền Thanh nhắm mắt lại, không khỏi thở dài đem tâm tình bất ổn giấu vào bên trong, xoay người nói: “Vài ngày nữa, ta lại thử cách khác.” Nếu không được, hắn sẽ đưa quả trứng trả về Long Tộc, Long Tộc nhất định sẽ có cách, quả trứng và hắn vốn không có duyên phận với nhau cuối cùng cũng đành buông tay ra.
Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc và lão Hòe già chán nản gật đầu, kỳ thật trong lòng cũng đã minh bạch nếu Thánh Tiên Thiên Trì không thể giúp quả trứng sống lại, thì thế gian này còn có cách nào cứu được nó!?
Bầu không khí tan thương đột nhiên bị một tiếng sấm xua tan đi, mới vừa trải qua Lôi Kiếp Huyền Thanh sắc mặt khẽ biến, ngẩng lên nhìn trời, rõ ràng bầu trời vẫn còn trong xanh không một đám mây, chẳng hiểu sao lại xuất hiện tiếng sấm, không giống Thiên Lôi khi Độ Kiếp, nhưng tia chớp kia lại hướng Huyền Thanh mà giáng xuống, Huyền Thanh lập tức nhảy sang một bên, tia chớp đánh trúng Tiên Linh Chi Khí Trận, trận pháp dường như nhận được sức mạnh cực đại liền bùng phát, không ngừng hấp thu Tiên Linh Chi Khí khắp bốn phương tám hướng, hấp thu cả Thánh Tiên Thiên Trì trong Tửu Hồ Lô, quả trứng nằm giữa trận pháp bạo xuất quang mang mãnh liệt, hào quang rực rỡ phóng thẳng tận trời cao, chạm đến Tiên Giới, không ngừng lôi kéo Tiên Linh Chi Khí từ Tiên Giới xuống Nhân Gian, liền kinh động chúng Tiên nhân.
Tiên Tôn nhìn vô số tia sáng dưới chân, hệt như tiếng gầm của Long ngâm truyền đến, như tuyên bố điều gì, kêu gọi điều gì, khiến y cảm thấy quen thuộc.
Thanh âm này giống tiếng Ngao Phóng phát ra kêu gọi Long Tộc, nhưng đó là trong trận chiến của vạn năm về trước, bây giờ, Ngao Phóng không thể kêu gọi Long Tộc được nữa, nhưng chỉ có Ngao Phóng mới có thể phát ra thanh âm giống như vậy—— Hoặc là kẻ thừa hưởng huyết mạch từ Long Đế.
Thừa hưởng huyết mạch. . . Con của Ngao Phóng.
“Nguyên lai là thế, ta như thế nào lại quên mất?” Tiên Tôn cảm thấy buồn cười liền tự hỏi chính mình, mục quang thẳng hướng Thiên Ngục tâm tư bi thống, không phải vì bị người ấy từ chối tấm chân tình của mình mà đau, đau là bởi vì người ấy không chịu chừa đường lui cho Long Tộc.
“Ha ha ha, sinh ra rồi! Con của ta cuối cùng cũng được sinh ra rồi! Ta không làm gì được ngươi, ngươi có thể uy hiếp được ta sao? Chi ước Tiên Tôn Long Đế năm xưa, cuối cùng cũng có thể chấm dứt trong tay ta! Ha ha ha. . .”
Kim Long bị trói chặt vào Xanh Thiên Trụ điên cuồng đại tiếu, song mục nhuộm một màu đỏ tươi vô cùng dữ tợn, có thể thấy được tiên huyết lâm li chảy trên từng lân phiến.
Long Đế thê thảm nhưng vẫn phong cuồng——Ngao Phóng.
Tiên Tôn Thiên Nhất, cái tên ấy chạm lên cốt, khắc trong tâm, cả đời không thể nào quên được.
Ngao Phóng nhớ đến biểu tình thờ ơ vạn năm không đổi của y, nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp y, nhớ đến vẻ mặt của y lúc ở bờ biển Tiều Nham một thân đạo bào bạch sắc cưỡi Tử Vân hướng hắn mà bay đến . . . Đủ loại kí ức lần lượt thiểm hiện trong tâm trí.
“Quả thực, càng yêu ngươi thì ta lại càng hận ngươi, vì cớ gì lại bước đến tử lộ này ? Là tuyệt vọng sao?!. . . Ha ha ha. . .”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.