Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng

Chương 10:




CHƯƠNG 10: TIỂU CÔNG BỎ NHÀ ĐI BỤI.

Quả trứng nhảy vào lòng bàn tay Huyền Thanh, dùng pháp lực nhỏ nhoi của mình mang Tiên Nhưỡng trong Tửu Hồ Lô xuất ra ngoài, đắm chìm trong Tiên Linh Chi Khí, quả trứng phấn khích đảo đảo vài vòng, cho đến khi giọt rượu cuối cùng trong bình hóa thành nước lã, nó mới lắc lắc người, cọ cọ vỏ trứng ướt át lên mặt Huyền Thanh lấy lòng.
Nâng quả trứng lên, Huyền Thanh vô ngữ hỏi trời cao, sau đó thở dài: “Tại sao lúc nào ta cũng bất lực trước con tửu quỷ này vậy nè?”
Bạch Vân vừa đáp xuống, trứng vội vàng ôm lấy bình rượu, dùng sức đưa xuống đất, Huyền Thanh thỉnh thoảng lại vung phất trần đỡ lấy bình, phòng khi trứng lỡ tay làm rơi xuống đất.
Quả trứng cần mẫn đặt bình rượu lên thạch bàn dưới tán Hòe già, rồi lại lăn xăn trở lại đám mây, tiếp tục công cuộc khuân vác Tiên Nhưỡng. Đây cũng là dịp giúp nó phát huy bớt tinh lực dư thừa, Huyền Thanh thoải mái ngồi xuống, vỗ vỗ đầu Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc, hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hơn ba trăm tuổi.” Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc phát ra thanh âm yêu kiều giống hệt nữ tử.
Sau khi quả trứng nghe được liền dừng động tác lại, “Bịch! Bịch!” nhảy lên đùi Huyền Thanh, nghiêng người nhìn xuống Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc, sau đó lượn một vòng xung quanh, ý tứ không nói cũng hiểu. Huyền Thanh lại làm như không hiểu, vuốt ve nó, nói với Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc chẳng hiểu vì lý gì lại đứng lui về phía sau: “Ngươi trước hết cứ ở đây đã, rau quả tươi ngon quanh đây không thiếu, cứ tự nhiên ăn.”
Quả trứng nghe thấy hắn đồng ý giữ lại Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc, liền nhảy lên phản đối, Huyền Thanh dùng phất trần gõ lên đầu nó, “Phản đối không hiệu lực.”
Trứng xoay người, lập tức nhảy đến trước mặt Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc, nhảy ba cái thật mạnh, tỏ vẻ bất mãn với nó, rồi lại đứng trước mặt Huyền Thanh nhảy tiếp ba cái thật mạnh, cũng tỏ vẻ bất mãn đối với hắn, sau đó tức giận hướng viện môn mà nhảy đi, thấy Huyền Thanh không đuổi theo, nó đứng trước cửa nhảy thêm ba cái thật mạnh tiếp.
Cư nhiên không đuổi theo nó, nó bỏ nhà đi tìm dưỡng chủ mới cho biết, hừ!
Quả trứng hạ quyết tâm, vừa muốn đi, thì chợt nhớ tới năm mươi sáu bình Tiên Nhưỡng, nó không thể mang theo nhiều như vậy, liền quay đầu lại đẩy ra một bình cùng nhau “hành tẩu giang hồ”.
Một lúc lâu sau, Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc nhịn không được liền hỏi Huyền Thanh: “Ngươi không chạy theo nó sao?”
Huyền Thanh cười ha hả vài tiếng rồi trả lời: “Chờ nó đi xa đã, ta đuổi theo cũng không muộn, tính khí của nó lúc nào cũng vậy, tương lai của ta nhất định sẽ vô cùng phiền toái.” Tính chiếm hữu của quả trứng này thật quá mức mãnh liệt, hắn thật sự chịu không nổi, đây cũng là lúc dạy dỗ nó.
“Nhưng mà. . .”
Lão Hòe già cành lá lay động ý bảo Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc không cần lo lắng, Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc liền đi đến nằm dưới tán cây, không thèm nói nữa.
Lại một lúc sau đó, Huyền Thanh không chút hoang mang liền đứng dậy đuổi theo quả trứng.
Chờ thân ảnh của hắn khuất xa, Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc mới ngẩng đầu lên nói: “Quả trứng kia không phải là một quả Trứng Tiên bình thường, hình như là . .”
Lão Hòe già làm động tác: Đừng nói nữa, nói với Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc: Xem như cái gì cũng không biết, Huyền Thanh chưa từng đối với vật gì mà nhiệt tình như vậy, hãy để cho hắn cao hứng thêm vài ngày nữa.
Thất Sắc Mai Hoa Thần Lộc gật đầu hiểu ý.
Đi xa như vậy, mà Huyền Thanh vẫn không thèm đuổi theo nó, nó nhất định sẽ tìm được dưỡng chủ mới, nhất định sẽ khiến cho hắn tức phun máu chết luôn! Trứng một bên nghĩ ngợi một bên đẩy đẩy bình rượu, đường đi xa xôi quả trứng vừa đi vừa thở phì phò.
Đúng lúc này, nó nhìn thấy một đóa Tường Vân Tử Sắc lướt qua, một vị Tiên Nhân Tiên Khí phiêu phiêu vừa thấy đã động lòng, quả thật là một dưỡng chủ không tồi.
Quả trứng ném bình rượu sang một bên, phóng thẳng lên trời, xuất hiện trước mặt vị Tiên Nhân.
Vị Tiên Nhân sửng sốt, dừng lại, khó hiểu nhìn quả Trứng Tiên đáng ra phải ở trong ***g ấp này.
Quả trứng xoay xoay vài vòng giữa không trung, sau đó lật người bổ nhào xuống, lăn lăn một vòng. . . Làm ra đủ loại động tác dễ thương, dụ dỗ vị Tiên Nhân hãy mang nó về nhà.
“Cha mẹ của ngươi đâu?” Vị Tiên Nhân nhẹ giọng hỏi.
Trứng lắc lắc người, tỏ vẻ không biết.
“Ngươi không có cha mẹ vậy thì theo ta tu hành đi.”
Đạt được mục nhưng trứng lại ngập ngừng do dự, ngoái đầu nhìn lại phía sau, vẫn như cũ không thấy bóng dáng Huyền Thanh đâu, nó thất vọng nhảy lên vai vị Tiên Nhân, không giống như trước kia mè nheo làm nũng, mà ngược lại ủ rũ nằm vật xuống.
Tiên Nhân vừa định bay đi, đột nhiên một tiếng la thất thanh từ đằng xa vọng lại: “Tên gia hỏa kia mau đứng lại cho ta! Thả trứng của ta xuống!”
Vừa quay đầu lại, thì một Tán Tiên cưỡi mây lao đến với tốc độ ánh sáng, chớp mắt đã giành lại được quả trứng, người này chính là Huyền Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.