Xu Thiên Dẫn

Chương 6:




cường độ thiên kiếp yết nghịch lân, duyến phân hóa khứ thả quy vô
«Độ thiên kiếp bóc nghịch lân, cho đi chữ duyên đổi lại chữ phận.»
Spoil: Ứng Long ca đáng iu của ta bị phi lễ. Tội lắm!!! Ghét, ngày càng ghét Thiên Xu, anh vừa vừa phải phải thôi chứ. Ngược thân anh Long của tui T^T~ ***hức hức *** Cái tựa ta chém 

Lúc này, phương xa sấm chớp dậy trời, Thiên Xu nghe được lông mày nhíu chặt.
Dứt khoát nói: “Bản quân đến đây, tự nhiên có chuyện muốn nhờ cậy Ứng Long vương.”
Ứng Long hiếu kỳ: “A? Nghĩ không ra trên đời này còn có thứ gì đó mà Tham Lang tinh quân lấy không được, không biết muốn thứ gì trên người bản tọa nha?”
“Bản quân muốn một mảnh nghịch long lân*.”
Nghịch lân*: vảy ngược rất quý rất quý, ẩn hưởng rất lớn.Ác nhơn >_< Ứng Long thần sắc chợt lạnh lẽo, vẻ cười cợt lúc trước đã biến mất, thần sắc trên mặt vô cùng khó coi: “Nếu là bảo bối khác, cũng có thể cho mượn, cho dù không hoàn trả cũng không sao. Chỉ là vảy rồng… không tiện cho mượn.” Long tộc rất đông đúc, một thân lân long mạnh mẽ như thép cứng, dù là thần binh lợi khí đến đâu cũng chẳng mảy may. Nghịch lân tồn tại như tử huyệt của loài rồng, người nào có ý muốn cướp đoạt, phạm vào sẽ phải giết. Đối phương kiên quyết cự tuyệt, Thiên Xu thế nhưng không có nửa điểm lui bước: “Nghịch long lân, bản quân cần dùng, mong Ứng Long vương nhượng một bước.” “Ngươi muốn dùng nghịch lân làm gì?” Thiên Xu không nói, cũng không có ý định đáp lại. Đôi mắt màu vàng óng hơi cong cong, bỗng nhiên nở nụ cười: “Chẳng lẽ, đúng là có người nghịch thiên mà gặp phải thiên kiếp, Tham Lang tinh quân muốn mượn nghịch long lân của bản tọa sở dĩ để cho người này vượt qua kiếp nạn này?” Ứng Long khi nghịch thiên, tự nhiên phải chịu thiên kiếp. Nhưng mà hắn khiến tiên yêu phải e sợ, nên vẫn là không làm được gì để trừng phạt kẻ phạm trọng tội, yêu long này. Thứ nhất thân mang long lân, có khả năng ngăn cản với thiên lôi, chịu bách kiếp mà không mảy may tổn hại. Đặc biệt nghịch long lân, yêu lực càng ngưng tụ thì càng cường độ càng cao, nếu có trong tay vật ấy, chớ nói giải kiếp phá hồn, cho dù là gặp phải lịch kiếp, vẫn bình an. Thiên Xu mặc dù nét mặt cố giấu diếm, nhưng lòng lại thầm giật mình, nghĩ không ra tâm tư Ứng Long tinh tế như vậy, dễ dàng có thể đoán được chân tướng mọi chuyện. “Người nào cần dùng, chuyện này không liên quan đến ngươi.” Thiên Xu tiến lên trước nửa bước. “Bản quân chỉ hỏi, ngươi có cho mượn hay không?” Ứng Long nhìn thấy con ngươi đen phía sau rục rịch, con ngươi ánh kim lần đầu lộ ra vẻ không hờn giận: “Chẳng lẽ tinh quân dự định dùng sức mạnh?” Yêu khí bùng phát, trong lớp đất bụi bay mù mịt cuồng long hiện hình ra, rít gào, trên đỉnh tháp xoay mình cuồn cuộn, tòa tháp không có linh châu trấn thủ, dĩ không kiên cố như trước, đâu thể chịu được chấn động như vậy nghiêng qua nghiêng lại, một lớp đất đá, bụi mù kéo đến, tòa tháp lung lay sắp đổ, cát đá rơi lả tả. Một lớp đất đá xẹt qua cũng là lúc ngọn lửa phía Đông tắt ngúm, bên trong một mảnh hắc ám bao trùm, sau đó lần lượt là phía Bắc, góc hướngTây, không gian tối đen bao trùm. Lúc này Ứng Long chậm rãi đứng dậy, thân thể cao to trong điện hét to một tiếng, vì bên trong mờ mịt, che đi biểu tình khuôn mặt nên hỉ nộ khó phân biệt, nhưng mà tiếng thú thét gào trong màn đêm, vang thật xa. Long ngâm điên cuồng gào thét, ánh đèn chiếu sáng duy nhất trong tháp trong nháy mắt bị long tức thổi tắt. Trong bóng tối, long vương hiện nguyên hình, sợi râu dài, lớp vảy cứng, cái đuôi vung vẩy, móng vuốt sắc bén, trên lưng một đôi cánh bừa bãi xoè ra. Đôi cánh rồng đồ sộ!! Tòa tháp này đây, sao lại có khả năng dung chứa thân hình to lớn của long vương! Ứng Long rít gào, bốn móng vuốt giẫm trên mặt đất, khom lưng ngẩng đầu, đỉnh tháp bị hắn đội lên kêu “Kẽo kẹt”, mái ngói bằng sứ men xanh đùng đùng rơi xuống, thẳng tắp từ tầng chín mươi chín ào ào hi sinh. “Lạch cạch!!” Trên mặt đất một đống đổ nát, chim thanh loan đang ngủ gật trước tháp một phen hoảng sợ. Thanh loan ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trong lớp đất đá toán loạn có một con rồng to lớn phun ra một con sóng cuồn cuộn, hòa trong đất đá đen ngòm phun ra, cự long bay lượn trong không trung, cái đuôi xoay vòng, trong tòa tháp phảng phất như bị bịt kín bởi một tầng sương mù mờ ảo. Con rồng chạm nhẹ vào đỉnh tháp khiến lớp ngói trên đỉnh tháp kêu ’lộp độp’ một tiếng, cuối cùng rồi anh dũng hi sinh.. Lúc này trong tháp, Thiên Xu mắt lạnh xem tòa tháp hầu như đã trở thành đồ bỏ đi dưới móng vuốt của cự long. Hắn vung tay, trên người tức thời xuất hiện một đoạn xiềng xích ngang, trong lòng bàn tay hắn lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, đoạn xiềng xích bung ra, chỉ trong khoảng nửa khắc bên trong tòa tháp xiềng xích đều hiện ra một tầng ánh sáng u ám, phảng phất như trong vung ra bắt giữ cái gì đó, vô số xiềng xích ‘lạch tạch’ di động, một vòng dây xích lớn hé ra thật từ trên cao rơi thẳng xuống. Cự long bị giựt lại, giãy dụa đứng lên, nỗ lực sử dụng móng vuốt cắt đứt đoạn xích kia. Long trảo sắc bén không gì sánh được, thần binh cũng khó mà chống chọi, chỉ là móng vuốt khi lướt qua vòng xiềng xích, cũng không mảy may tổn hao gì. Ứng Long càng giãy dụa, xiềng xích càng buộc chặt, chỉ trong chốc lát, con rồng bị cầm giữ trong vòng xích lớn đích, ngay cả đôi cánh cũng bị kiềm hãm, khớp xương kêu ‘kẽo kẹt’. Thiên Xu lúc này bước lên phía trước, xem xét con rồng vẫn đang giãy dụa, ngữ điệu không một chút dao động, phảng phất như trần thuật một câu chuyện thực hiển nhiên: “Hai nghìn năm trước, ngươi bại ở dưới tay bản quân.” Từ trên cao nhìn xuống, bình tĩnh, nhìn Ứng Long bị quản chế đang rít gào không ngừng, đột nhiên con rồng hé miệng hướng tới Thiên Xu! “Làm càn!” Thiên Xu lạnh giọng quát, nghiêng người một bên, long thủ vồ hụt, thấy tay phải hắn đột nhiên lộ ra, khéo tay đặt tại trên cổ rồng, đột nhiên dùng lực, hung hăng phun vòi nước nện ở tảng đá trên mặt đất, dùng sức mãnh liệt, nhất thời tạo cái hố thật sâu trên mặt đất. Móng rồng cứng cáp, bất ngờ không kịp phòng ngự liều lĩnh rơi vào hố tạo nên một lỗ thủng, trong đầu’ ông ông’ vang dội. Thần trí ngưng trệ, pháp thuật tức tán, toàn thân rồng đầy bụi đất, nhanh tan biến trong hư vô. Ứng Long thật vất vả tỉnh lại, đang muốn giãy dụa, đột nhiên cảm thấy cổ họng hút không khí lạnh, Thiên Xu đang dùng tay bóc mảnh vảy trên người hắn a! Nghịch lân sở dĩ cự tuyệt người khác đụng chạm vào, đó là bởi vì đây chính xác là bộ phận yếu ớt mẫn cảm nhất trên người, hôm nay thân thể bị trận pháp trói buộc, cả người lại bị Thiên Xu quản chế, nghìn vạn năm qua, Ứng Long chưa từng chịu qua vũ nhục như vậy, lúc này rít gào giận dữ: “Tham Lang!! Ngươi —— khinh người quá đáng!!” [ôi~ siêu cute nha. **hắc hắc, đụng chạm a~**] Thiên Xu không biết điều dừng lại, trái lại tiếp tục đụng vào, nghịch lân kích thước dài, rất khó phát hiện, Thiên Xu nhíu mày, hai tay dùng lực, lúc này móng vuốt rồng bay qua, không đợi Ứng Long mở miệng mắng to, một cước dẫm nát trên yết hầu hắn, ngón tay bắn ra quả đạn lửa, ngọn đèn bên góc tường một lần nữa dấy lên. Trong tháp một lần nữa sáng rõ, chiếu sáng chân thân Ứng Long. Ứng Long thượng cổ, toàn thân ngăm đen thon dài, lại cường tráng, sừng dài màu vàng cam, vây cứng như thép, vảy đen như mực, một đôi cánh xám đen, ngay cả bị áp chế trong xiềng xích lại bị người quản chế, nhưng vẫn như trước uy phong không thay đổi gì. Thiên Xu ngừng lại, hắn cũng không phải là chưa thấy qua long tộc. Hôm nay tứ hải thái bình, long tộc sinh sôi nảy nở hưng thịnh, trên thiên giới rồng bay so với thế gian cũng không ít hơn. Nhưng mà trong trí nhớ chỉ duy có một con rồng uy vũ bất phàm, hai con ngươi vàng lấp lánh nhìn người ta kiêu ngạo như thế, trước sau như nhau hai nghìn năm trước cũng thế, khiến người ta chấn động không thôi. Chỉ bất quá, hắn không có ý ôn chuyện. Ánh sáng song song cũng chiếu ra vị trí nghịch lân, mảnh vảy rồng nơi nào cũng đều giống nhau hệt như mảnh vảy hắn đang cố lấy ra cực kỳ to lớn, nhìn qua bất quá giống hệt vỏ nghêu, nhìn kỹ mới phát hiện. Thiên Xu cúi người xuống, chạm tay vào. Ứng Long ngay cả khi ở trong lao tù, nhưng cũng là vị yêu đế oai phong, từng là vị thần đứng đầu, trên đời này không có yêu ma hoặc là thần tiên nào có cam đảm bén mảng đến gần hắn mười bước chân, chứ nói chi là đụng vào nghịch long lân của hắn. Thiên Xu này, một lần rồi một lần triệt để chọc tức hắn. Nhưng mà hắn cũng không tiếp tục gào thét nữa, lạnh lùng nhìn thẳng Thiên Xu, thanh âm nghiến răng nghiến lợi đi ra: “Tham Lang, ngươi dám?!” Thiên Xu không đáp, vùi đầu vào hạ thủ, thủ pháp nhanh chóng mà dứt khoát, nắm lấy vảy rồng bứt ra. “Tê ——” Bên trong tháp có tiếng da thịt bị xé rách cực kỳ rõ ràng. Một vảy rồng màu đen bị hắn bứt bong ra từng màng, vảy đi liền với da thịt, thậm chí nơi đó không rõ là máu hay thịt nữa. Bứt vảy cực kỳ đau nhức, như bị người ta xẻo mảnh da, huống chi khi vảy chính là chỗ yếu ớt nhất chỗ cổ họng?! Cơn đau nhức rất khó hình dung, trong nháy mắt ngay cả đôi con ngươi vàng óng cũng bị co rút lại, con rồng toàn thân co quắp, nhưng mà tiếng rít gào cực kỳ đau nhức lại bị nuốt xuống, hắn Ứng Long, cũng không có phát sinh nửa điểm tiếng động. Thiên Xu đứng lên, nhận lấy mảnh vảy, thối lui hai bước tay thu hồi trận pháp, xiềng xích linh hoạt lùi về tại chỗ, khôi phục nguyên trạng như trước. Pháp thuật mặc dù đã thu hồi, nhưng Ứng Long nằm trên mặt đất trong nhất thời thế nhưng không phản kích. Tiếng sấm nổ vang xa xa, hiển nhiên thiên kiếp đã gần đến, không thể chần chờ nữa. Thiên Xu toan bước rời đi, nói: “Đắc tội rồi.” Nói xong xoay người giẫm chận tại chỗ ly khai. Bỗng nhiên, phía sau nghe thấy Ứng Long suy yếu cười. “Kẻ nghịch thiên phải chịu tai kiếp… thiên mệnh đã tới, không thể chống đỡ. Ngươi thế nhưng lại lấy nghịch lân bản tọa để chống chọi thiên kiếp…” Thiên Xu chân đã dậm bước, thế nhưng hơi quay đầu lại. Ứng Long chậm rãi biến hình người, đôi chỗ huyết nhục không rõ, cực kỳ thảm liệt. Hắn cũng không có đi để ý tới vết thương ở yết hầu, mặc cho máu tươi rơi xuống y phục. Vẫn như cũ lợi hại một đường chằm chằm nhìn thẳng bóng lưng, ngữ khí, đúng là nồng đậm đắc ý trêu chọc: “Tham Lang, ngươi thế nhưng mà đi nghịch thiên!” “Oanh ——” Tường bị oanh tạc ra một lỗ hổng khổng lồ, gió từ chín tầng mây bên ngoài tháp cuốn vào, tản bên trong tháp lạnh lẽo, ánh dương bắn vào tháp, thẳng rọi vào trên người nam tử, như vị thần bầu trời đồ sộ đứng sừng sững, bất động như núi. “Ứng Long vương.” Hắn thanh âm trấn định tự nhiên, vẫn chưa vì Ứng Long khiêu khích nói như vậy mà có nửa phần dao động. “Hôm nay nhân gian hỗn loạn lâm nguy, xin khuyên các hạ một câu, an phận thủ thường, tính mệnh không lo.” Nói xong không đợi Ứng Long đáp lại, phi thân nhảy ra ngoài tháp, nhưng chưa thi triển khinh công, thẳng tắp thả người rơi xuống. Tiếng hót chim loan hót trong trẻo cất vang, thần điểu giương cánh bay tới, giữa không trung Thiên Xu chậm rãi hạ xuống trên lưng, chim loan xanh sải đôi cánh dài bay đi, ra khỏi khoảng không. Ứng Long ngưng mắt nhìn chấm nhỏ màu xanh xa xa, sắp khuất dạng. “An phận thủ thường?” Hắn chậm rãi vung tay, hời hợt nhìn bức tường bị sứt mẻ kia, thi triển pháp thuật, lỗ hổng lớn trên bức tường to lớn trong nháy mắt che lại như mới tinh. Ánh dương dần dần tắt, bên trong trở nên u ám, mơ hồ có thể thấy được nam nhân khóe miệng hiện lên một mạt tiếu ý nhợt nhạt mà ý vị thâm trường*. ý vị thâm trường*: thi vị, có hứng thú (ý xấu đóa nhưng ảnh đâu có làm chiện xấu như ai kia) Màn đêm phủ xuống trong nháy mắt, rốt cục đôi mắt vàng óng nhiếp nhân khép lại … =========================== Khi Thiên Xu lên trên lưng thanh loan, trên bầu trời quang cảnh như khi tòa tháp đổ sập xuống, lúc này một mảnh hồng sắc, sấm càng ngày càng kịch liệt, hầu như muốn xé rách trời cao. Đột nhiên huyết quang lan tràn, một đạo thiên lôi đỏ đậm đánh rớt xuống. Hướng tới trên người yêu tiên tóc bạc cùng với yêu quái hóa thành thanh sư* lôi thú! thanh sư*: sư tử xanh Thiên lôi đỏ thẫm như muốn xé rách bầu trời, mắt thấy bọn hắn sắp hồn phách phá tan, Thiên Xu không nghĩ ngợi được gì thêm, lắc nhẹ mình, chắn trước mặt, triển khai chưởng hướng trên trời, nhưng thấy trong tay hắn cầm một mảnh vảy rồng màu đen như mực bất quá khi nghịch long lân gặp xích lôi, lại biến ảo kỳ diệu trở thành một màn chắn, trong bầu trời đen kịt phảng phất như có ánh sáng phản lại, dị thường lạ lùng. Xích lôi cũng không phải rảnh rỗi, nhất thời bị ngăn cản, bỗng nhiên huyết quang mạnh mẽ, từ trên trời giáng xuống dồn sức mạnh mẽ như vạn quân, hai vật gặp nhau giằng co kịch liệt, điện tích tản ra khắp nơi thậm chí làm cho trong núi, ngọn lửa bùng lên hừng hực. Mắt thấy màn chắn tuy là cứng cỏi, nhưng xích lôi biến ra lực lượng vạn quân, chỉ mỗi Tham Lang hắn, cũng khó chống đỡ. Rơi vào đường cùng, Thiên Xu tay trái nắm lấy cổ tay phải, bàn tay chống đỡ hứng lấy. Cự ly chưởng hắn vung ra không quá ba tấc, hồng điện sáng rực, tiếng sấm ầm ầm, khiến hai tay hắn tê dại, trên trán dần dần chảy ra tầng mồ hôi. Đứng ở phía sau hắn, Thiên Tuyền thấy hắn đột nhiên xuất hiện, không khỏi lấy làm kinh hãi, nhưng mà trong lòng vừa nghĩ cũng rõ ràng. Thiên Xu thường ngày tuy là nghiêm khắc, nhưng đối với đồng tông luôn luôn rất tốt, hôm nay… là do trợ hắn độ kiếp mà đến. Yêu tiên tóc bạc khẽ kêu một tiếng, toàn thân yêu lực phóng thích cuồn cuộn, mặt đất bằng phẳng bốn phía bay vút lên, ngăn cản điện tích. Bên cạnh lôi thú cũng phục hồi lại tinh thần, chống đỡ mặt đất, đầu ngẩng lên trời gầm một tiếng, đột nhiên trận lôi điện chặn ngang, thẳng hướng xích điện mà tới. Trong lúc nhất thời, lực lượng hai bên chống lại, trong thiên địa sấm chớp chấn động, sáng cả một vùng, tiếng gió thổi gào thét tựa như quỷ khóc thần gào, đủ thấy lực lượng hai bên lợi hại ra sao, khiến thiên địa động dung. Xích điện thế hung mãnh tới, khi đi lại gấp gáp. Đột nhiên, mây xanh kéo tới sấm chớp thu hồi, giống như thần thu cánh tay, bay vào bầu trời. Áp lực một khi tan mất, Thiên Xu không khỏi lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã xuống đất, nhưng thắt lưng hắn đứng thẳng như tùng. Chỉ là khóe miệng kéo ra một tia tiên huyết, thụ thương không nhẹ. Trái lại hai người Thiên Tuyền cùng Ly Khế, có màn chắn bảo hộ, lông tóc vô thương. Lúc này hai bên trái phải bỗng nhiên xuất hiện một người nhỏ bé, hiếu kỳ quan sát vật trong tay Thiên Xu mơ hồ ẩn ẩn tia sát khí chính là nghịch long lân, khó hiểu hỏi: “Thiên Xu, thứ ngươi cầm là đồ vật gì? Lợi hại như vậy, có thể chống chọi thiên kiếp?!” Thiên Xu ổn định tâm thần, không muốn lộ ra thân mình thụ thương, quay đầu lại, mới vừa rồi chú ý tới đứa nhỏ này, đó chính là hồn phách của Vũ Khúc tinh quân Khai Dương mượn thân thể nhập phàm. Hắn cũng không có ý giấu diếm, nói: “Nghịch long lân.” Khai Dương cũng đã từng nghe qua một hồi đại chiến yêu tiên, Ứng đế là rồng đen có sừng, tự nhiên cũng nhớ kỹ vị Ứng Long vương nghịch thiên kia. Lập tức khó có thể tin mở to hai mắt nhìn nhìn: “Thiên Xu, ngươi… Ngươi đi nhổ vảy tên kia?!” “Đúng thì làm sao?” Khai Dương hầu như bị kinh sợ. cười gượng gạo: “Tỏa yêu tháp bị hủy, căn bản không giữ được ‘ hắn ’, nếu ‘ hắn ’ giận dữ ở dưới nhân gian quấy rối, chẳng lẽ không phải tai họa sao?” Nhớ tới yêu đế ở bên trong tháp bị trận pháp của hắn làm khó nhưng vẫn như cũ rục rịch muốn vùng ra, Thiên Xu hừ lạnh một tiếng, cơn gió nhẹ làm trường bào xanh phất phới, thân hình hắn cao to, thần uy bất khả xâm phạm. “Có khả năng cầm giữ hắn một lần, nhất định có thể có lần hai. Nếu hắn không chịu an phận, cũng không cần phải vào tỏa yêu tháp.” Thanh âm rét lạnh không giấu sát khí, trong mắt không chút nào che lấp sự ngoan tuyệt cùng cái chết xơ xác tiêu điều. Khai Dương không khỏi rụt cổ lại. Thiên Xu không để ý tới hắn, đi tới trước mặt Thiên Tuyền, giao nghịch long lân trên tay cho hắn, nói: “Có nghịch long lân bảo hộ, có khả năng vượt qua bách kiếp.” Thiên Tuyền tiếp nhận, cũng không ngại ngùng, gật đầu: “Cảm tạ.” “Không cần.” Thiên Xu trên mặt giấu diếm nửa phần ấm áp, vẻ mặt nghiêm khắc. “Ngươi đã thành yêu, nếu làm chuyện ác, ta sẽ giết, không chút lưu tình.” Thiên Tuyền cười nhẹ, gật đầu: “Yên tâm. Ta tự có chừng mực.” Khai Dương nhiều chuyện chạy qua, nói: “Ta nói Thiên Xu, ngươi làm người thật tốt! Thiên Tuyền hôm nay ngay cả chân thân đều mất, nguyên thần ở bên ngoài nhưng lại rất nguy hiểm, ta nhớ kỹ hai trăm năm trước ngươi có thu hạ một con xà tinh, tấm da kia của nó ngươi có thể có để lại? Nếu có nó, Thiên Tuyền liền có thể lấy lại nguyên thân nha!” Thiên Xu trong lòng không hờn giận, đường đường tinh quân, thế nào muốn ta dùng đồ vật tà đạo. “Nếu còn có ý đó, chẳng lẽ là muốn vào trong thiên trì tịnh hồn?” Khai Dương bị ngữ khí lạnh lẽo của hắn làm chết khiếp, cuống quít lắc đầu: “Không, không! Ta không nói gì cả nha!” Thiên Xu quay đầu lại nhìn về phía Thiên Tuyền, nói: “Bộ da xà ta đã thiêu từ lâu, yêu vật như vậy còn ở lại trên đời chính là tai họa.” Nói xong, trở tay một cái, bàn tay xuất hiện một đóa tịnh liên, hoa này trong suốt, tràn đầy tiên khí. “Dùng đóa nguyên anh này, chỉ cần chuyên tâm tu luyện, liền có khả năng hóa ra hình thể.” Nguyên anh chính là thi thể yêu thần Xi Vưu thượng cổ ngàn năm biến thành, có điều không phải da xà tinh. Khai Dương thấy, cũng không khỏi tấm tắc: “Đóa sen nguyên anh chỉ có yêu vật thượng cổ ngàn năm chết đi trên thi thể hóa ra một đóa, Thiên Xu, ngươi thế nào tìm được?” Thiên Xu hờ hững nói: “Ta ở hạ giới ngàn năm, chẳng lẽ là giống như với ngươi du ngoạn khắp nơi?” “Tất nhiên không giống, rất khác…” Khai Dương cười đến có điểm xấu hổ, xưa nay Tham Lang tinh quân cá tính lạnh lùng, có thể làm đến như vậy là đã quá giới hạn rồi, cũng không dám nói thêm yêu cầu gì. Thiên Xu không hề để ý tới Khai Dương, chuyển mục ngưng mắt nhìn yêu tiên tóc bạc trước mắt, thẳng đến khi thanh sư không nhịn được phải hiện ra hình người, đứng ở phía sau Thiên Tuyền trừng mắt nhìn chằm chằm hắn. Thiên Xu thấy chẳng đáng để ý tới, tiện nhất tay lên, liền thấy thanh loan từ trên trên trời cao giáng xuống, rơi xuống bên cạnh hắn. “Bảo trọng.” Ngữ khí vẫn không có nửa phần hòa hoãn. Thiên Xu bước lên lưng chim, cũng không quay đầu lại bay thẳng lên. Từ nay từ biệt, chỉ sợ không ngày gặp lại… Biết vậy, hắn nhịn không được quay đầu lại. Xa xa thấy trên mặt đất lang yêu hóa hình người, cùng yêu tiên tóc bạc tay nắm chặt tay. Kiếp nạn đã qua, hai người tâm ý liên thông, không cần để ý ánh mắt người bên ngoài. Thân hình Thiên Tuyền so với lang yêu cao hơn nửa cái đầu, mái tóc Thiên Xu tự cười giễu, cười đến mức trong chua sót không người hay biết. Yêu cũng tốt, tiên cũng được. Chí ít Thiên Tuyền không cần phải cô độc một người ở trước bàn cờ, ngồi đó lẻ loi ngàn năm. Hôm nay, đã có người đi cùng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.