Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 117: Xử Lý Đại Minh Tinh (15)




Đối diện cửa vào là một cái giường lớn, có hai người đang ở trên giường.
Nói chính xác là một người ngồi ở mép giường, còn người còn lại thì đang quỳ gối giữa hai chân người nọ.
Quý Hào là cái người đang ngồi kia, y mặc một chiếc váy hai dây bằng tơ tằm, làn váy bị sốc lên. Sắc mặt y đỏ bừng mất tự nhiên, đôi mắt thon dài chứa đầy mị ý bất tận, môi đỏ khẽ nhếch, y hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt ra nhìn Thân Giác.
Y cong môi cười cười, "Cậu đã đến rồi sao, còn sớm hơn tôi đoán một chút đó."
Nói xong, y vỗ vỗ bả vai người đang quỳ, "Được rồi, cậu đi ra ngoài đi."
Người đang quỳ rất nghe lời mà đứng lên, lúc xoay người, Thân Giác mới nhận ra người mới vừa phục vụ Quý Hào là ai.
Là Thời Trình.
Lúc Thời Trình nhìn thấy Thân Giác, bước chân rõ ràng hơi khựng lại một chút, sau đó vội vàng cúi đầu lướt nhanh qua người Thân Giác, cứ như chỉ cần anh đứng lại nhiều thêm một giây thôi, thì họa diệt thân sẽ ập lên đầu mình.
Quý Hào chậm rì rì đứng lên, thong thả đi rót một ly rượu vang đỏ. Y uống một ngụm rượu, nhuận ướt đôi môi, mới nhẹ giọng nói: "Đừng đứng ở cửa nữa, vào đi."
Thân Giác nghĩ  nghĩ một chút, bước vào, cũng trở tay đóng cửa lại.
Quý Hào nghe được tiếng đóng cửa, phụt cười một tiếng. Y quay đầu, đôi mắt chứa thâm ý mà nhìn Thân Giác, "Xem ra cậu thật sự rất yêu cái tên đại minh tinh kia, có điều nếu như hắn biết cậu lựa chọn như vậy, có phải hắn sẽ cảm thấy cậu không tín nhiệm hắn hay không?"
"Anh rốt cuộc muốn cái gì? Cứ nói thẳng đi." Thân Giác lạnh mặt nhìn Quý Hào, một màn vừa nãy khiến cậu có chút ghê tởm.
Cậu vừa rồi nhìn lướt qua bóng dáng Thời Trình quỳ, mới phát hiện ra dáng người Thời Trình có chút giống Thiệu Qua.
Cậu không thể không nghi ngờ là Quý Hào cố ý.
"Gấp cái gì chứ?" Quý Hào lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, trong mắt là tươi cười ác ý, "Đêm nay tới tận khuya vị đại minh tinh kia mới về được, cậu yên tâm, cho dù cậu ở nơi này của tôi ngây ngốc bảy tám tiếng đồng hồ, hắn cũng chả biết đâu."
Nói xong, y buông ly rượu vang đỏ xuống, chậm rãi đi về phía Thân Giác.
Y cứ tùy ý mà dẫm bàn chân trần của mình lên gạch men sứ màu đen, hai màu đen trắng hình thành sự tương phản đối lập, Thân Giác không khỏi nhìn thoáng qua. Vậy mà lại phát hiện kẻ điên Quý Hào này còn sơn móng chân màu đỏ thẫm.
Nhìn bề ngoài Quý Hào ăn diện trang điểm không khác gì một người phụ nữ, nhưng hành động của y lại không giống phụ nữ một chút nào.
Y đứng trước mặt Thân Giác, vươn ngón tay thon dài nhéo nhéo cằm Thân Giác, "Có muốn tắm rửa trước không?"
"Không cần." Thân Giác nghiêng mặt tránh đi tay đối phương.
Quý Hào không thèm để ý mà cười cười, lần này y vươn tay vuốt ve phía sau cổ Thân Giác, "Đừng bài xích tôi như vậy, hiện tại cậu mang thai còn chưa đầy ba tháng, tôi có thể làm gì cậu được cơ chứ? Lỡ đâu đứa nhỏ này sảy mất, đến lúc đó biết giải thích với Thiệu Qua như thế nào bây giờ?" Y dựa sát vào Thân Giác, môi hai người cách nhau rất gần, chỉ cần rướn người thêm một chút là có thể chạm tới, "Cũng không thể nói cậu dâm đãng thành tính, ở bên ngoài mây mưa chơi rớt cả con được."
Y lại cười, phảng phất như lời y vừa nói cực kỳ thú vị. Y cứ vui đùa ghê tởm như vậy, không màng đến cảm xúc của đối phương chút nào.
Ánh mắt Quý Hào hơi hơi hạ xuống, dừng trên bụng Thân Giác. Mới được mấy tháng ít ỏi, Thân Giác lại gầy, căn bản nhìn không ra là cậu đang mang thai, nhưng Quý Hào lại nhìn chằm chằm đến thất thần, trong mắt lóe lên tinh quang khác thường.
"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, tôi đã biết rằng cậu đang mang thai, thật thú vị, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đàn ông có thể mang thai được đó." Quý Hào duỗi tay sờ lên bụng Thân Giác, "Trong cái bụng này thế mà lại có thể dựng dục một sinh mệnh mới, cậu quả thực là quái vật."
Thân Giác bắt được tay Quý Hào, "Tôi có phải quái vật hay không, thì có liên quan gì tới anh? Không bằng anh trực tiếp nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi phải làm gì thì anh mới chịu buông tha cho tôi và Thiệu Qua?"
Quý Hào nháy mắt một cái, vứt ngược cho Thân Giác một cái nhìn mị ý, "Kỳ thật tôi cũng không biết, chỉ là tôi cảm thấy cậu và Thiệu Qua đều rất thú vị, nói thật, cả hai người tôi đều muốn, có điều tôi cá chắc là cậu sẽ không đồng ý đâu, cho nên tôi chỉ có thể cố dằn lòng lại, chỉ cần một người mà thôi." Nói tới đây, đáy mắt y lại lập loè quang mang khác thường, tựa như dã thú đang nhòm ngó con mồi trong đêm tối, "Đương nhiên, nếu cậu nguyện ý cùng Thiệu Qua hầu hạ tôi, tôi sẽ rất vui luôn đó, cũng sẽ coi đứa nhỏ trong bụng cậu như con đẻ của mình."
Kẻ điên.
Đúng thật là một kẻ điên.
Lần đầu Thân Giác gặp phải kẻ điên không theo lẽ thường như vậy, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại một chút, ở mạt thế, đạo đức quan của con người tất sẽ bị lệch lạc, vì dẫu sao thì tang thi trước khi bị con người giết cũng là con người mà.
Ở mạt thế, không nói đạo đức, chỉ bàn thực lực.
Quý Hào có thể trong mấy tháng ngắn ngủi thành lập được một căn cứ có quy mô như thế này đã chứng minh được thực lực của y.
Y còn mở cả lầu bán hoa, cho phép các công chúa và thiếu gia kiếm chắc trên da thịt, riêng điểm này thôi cũng đã chứng tỏ rằng Quý Hào tuyệt đối không phải là người có đạo đức gì đáng nói cho cam.
Có thể nói, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài của Quý Hào đều có vẻ bệnh trạng, không thể lấy tiêu chuẩn của người bình thường ra để quy chụp y được. Chỉ có người như y mới có thể nghĩ ra được chủ kiến muốn cả Thân Giác và Thiệu Qua đồng thời hầu hạ mình.
Loại người không có chuẩn mực đạo đức này cũng sẽ không chịu nói đúng sai, thật đáng sợ, cũng thật ghê tởm. Khó trách lúc trước trong danh sách những người được lên phi thuyền lại không có Quý Hào. Loại người này ở loạn thế có thể xưng vương, nhưng ở thái bình thịnh thế ắt sẽ là tặc.
"Tôi không đáp ứng, Thiệu Qua cũng sẽ không đáp ứng." Thân Giác gạt tay Quý Hào ra.
"Được thôi, tôi cũng đoán là cậu sẽ không đáp ứng mà." Quý Hào thở dài, dường như có chút tiếc nuối, "Kỳ thật đáp ứng thì có cái gì không tốt đâu? Với một người là vậy, với hai người cũng là thế, chẳng lẽ cậu thật sự yêu cái tên đại minh tinh kia? Quên đi, tôi cũng không miễn cưỡng cậu, có điều chuyện vừa rồi bị cậu làm hỏng, vậy phiền cậu phải tiếp tục rồi."
Thân Giác mím môi, không nói gì. Quý Hào thấy thế, cho rằng Thân Giác đồng ý, thuận tay lôi kéo người lên giường.
Y ngồi xuống vị trí lúc nãy, sau đó ngước mắt nhìn Thân Giác, "Quỳ xuống đi."
Hàng mi dài của Thân Giác run lên, sau đó như là cam chịu mà chậm rãi quỳ xuống. Đồng thời, cậu trộm lấy lưỡi dao dấu dưới lòng bàn tay. Lưỡi dao này cậu đã chuẩn bị từ trước, chỉ chờ thời cơ là sẽ trực tiếp đâm vào điểm yếu của Quý Hào, tuy rằng tay cậu phỏng chừng cũng sẽ bị thương, nhưng kiểu gì cũng sẽ không bị nặng như Quý Hào.
Đầu gối cậu mới vừa chạm đất, thanh âm sung sướng của Quý Hào đã vang lên phía trên đỉnh đầu, "Nhanh lên."
Ánh mắt Thân Giác tối sầm lại, vươn một bàn tay lên, một tay còn lại chuẩn bị lấy lưỡi dao ra. Nhưng cậu chỉ mới vừa hơi cử động, bỗng nghe thấy tiếng cửa sau lưng bị mở ra.
Thân Giác sửng sốt, lập tức quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt của Thiệu Qua.
Cặp mắt kia vẫn luôn đẫm màu nâu lưu li tuyệt đẹp, mà lúc này lại bị che phủ một tầng bóng ma.1
Vẻ mặt Thiệu Qua cứng đờ nhìn Thân Giác và Quý Hào, nửa ngày, hắn trực tiếp xoay người rời đi. Thân Giác lập tức đứng lên đuổi theo Thiệu Qua, nhưng bả vai lại bị người ấn xuống, mà lưỡi dao trong tay cũng bị người rút ra.
"Thứ này quá nguy hiểm, lần sau đừng có đụng vô nữa nha." Thanh âm Quý Hào giống như ác ma, "Trò chơi vui vẻ như thế này lí nào tôi lại chỉ chơi với mình cậu được? Tôi cũng rủ hắn cùng chơi nữa, có điều chỉ là cá cược nho nhỏ mà thôi. Tôi cá rằng cậu sẽ tìm đến tôi, sẽ bò lên giường tôi, hắn không tin, nhưng bây giờ nhìn xem, hắn thua rồi, cho nên về sau hắn sẽ là của tôi."
Nói xong, y trực tiếp đẩy Thân Giác ra, đứng lên, nhìn xuống lưỡi dao nhỏ trong tay, phát ra một tiếng cười khẽ, "Thật là hư quá đi, định thiến tôi đấy hả?"
Lúc này Thân Giác mới ngộ ra, ngay từ lúc bắt đầu khi cậu nghe xong lựa chọn mà Quý Hào đưa ra thì cậu đã thua rồi, căn bản cậu không có cơ hội thắng. Chỉ là không ngờ tới, cậu còn bị lợi dụng một phen.
"Rất tức giận hả? Được rồi, tôi đây lui một bước được chưa? Tôi lại cho cậu thêm một cơ hội nữa nhé. Đêm nay cậu ở lại đây, buổi sáng ngày mai hãy về, nếu hắn ta vẫn còn chấp nhận cậu, tôi cho các cậu một cơ hội được ở bên nhau, nhưng nếu hắn không tin giữa cậu và tôi là trong sạch mà đẩy cửa rời đi, như vậy thì cậu thua. Tiền đặt cược cậu cứ lựa một trong hai, một là cậu mở chân ra cho tôi thượng ngay trước mặt hắn, hai là cậu đưa hắn lên giường tôi." Quý Hào từ trên cao nhìn xuống Thân Giác, tung ra những lựa chọn nhìn như nhân từ nhưng lại cực kì ghê tởm.
Thứ Quý Hào muốn chơi đùa là nhân tâm, là loại khoái cảm khi chà đạp lên hỉ nộ ái ố của người khác.
Thân Giác đứng lên, lạnh nhạt mà nhìn Quý Hào, "Dựa vào cái gì mà tôi phải cá cược với anh chứ? Vì anh có dị năng hoặc tâm? Hay bởi vì anh không có người nào khác để uy hiếp?"
Quý Hào nghe thấy cậu đáp trả, dường như càng thêm kích động, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Thân Giác, "Thế cậu định chống đối tôi kiểu gì đây?"
"Tôi chống đối anh làm gì, tôi trực tiếp nhận thua." Thân Giác nói tới đây, cười châm chọc một chút, "Tôi có thể cùng Thiệu Qua hầu hạ anh, ba năm bảy anh ở với tôi, hai tư sáu anh sang chỗ hắn, nghe cũng không tồi đâu. Mới nãy chẳng phải anh cũng nói rồi sao, với một người cũng là vậy, cùng hai người cũng như thế."
Quý Hào nghe vậy thì hơi nhíu mi, tựa như suy ngẫm Thân Giác đang nói thật hay giả. Thân Giác cũng tùy ý để đối phương đánh giá, bản thân thì quét mắt đánh giá xung quanh căn phòng, "Phòng của anh so với dưới lầu khá hơn nhiều, tôi có thể dọn lên ở thật sao?"
Quý Hào trầm mặc một hồi lâu, mới gật đầu cười, "Có thể chứ, đêm nay có thể dọn lên luôn."
"Ồ, thế thì khá tốt, có điều tôi đang mang thai, không thể mang vác vật nặng được, anh có thể giúp tôi đi lấy hành lý không?" Thân Giác nhìn Quý Hào nói, "Đúng rồi, bây giờ tôi mới mang thai chưa được mấy tháng, hay buồn ngủ sớm lắm, nếu anh có nhu cầu làm một số vận động không hài hòa, có thể lên lầu bảy làm được không?"
Ý cười bên khóe môi Quý Hào càng sâu, nhưng lời nói thì cực lạnh, "Cậu tưởng mình đang đi dưỡng thai đấy à?"
Thân Giác làm trò trước mặt Quý Hào, gật đầu thật mạnh, "Đúng vậy, chiếu theo lời anh nói, bây giờ Thiệu Qua là người của anh, tôi đây cũng là người của anh, con của tôi và Thiệu Qua còn không phải cũng là con của anh sao? Hai ngày trước anh còn nói muốn đứa nhỏ gọi anh là ba, nếu đã là ba thì cũng phải hoàn thành trách nhiệm của một người ba đi chứ."
Nói tới đây, Thân Giác đi tới trước mặt Quý Hào, khóe môi bên trái khẽ nhướn lên, "Đây chẳng phải là niềm vui của người làm cha mà trên mạng vẫn thường hay nói đấy sao? Tôi đây còn phải nói một câu chúc mừng anh đó."
********
Tác giả có lời muốn nói: Bắt trùng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.