Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 91: Địa ngục Phú Dã 9




Ngay trước mặt trợ lý, thi thể bác sĩ Hách bị bức tranh đáng sợ nhai nuốt từng chút từng chút một, máu tươi và nội tạng vương vãi đầy sàn. Lúc bác sĩ Hách bị cắn đứt chân, máu phun tung tóe lên mặt gã trợ lý. Hắn sợ hãi đến cực độ, cổ họng phát ra mấy tiếng "ô ô" không rõ ràng, hắn muốn hét lên mà không được. Hắn lùi ra sau từng bước, định rời đi khi bức tranh chưa phát hiện, sau đó chạy trốn thật xa.
Nhưng lúc hắn vừa định xoay người, cổ hắn bỗng đau nhói, sau đó hắn rơi vào bóng tối. Trợ lý ngã xuống, phía sau là Ngụy Hiểu Hiểu mặt không thay đổi. Cô ném vật nặng trong tay xuống, giơ tay lau vết máu phun lên mặt. Cô nhìn bức tranh "Quái Đản", từ từ nở nụ cười, giọng nói đầy dịu dàng: "Thêm đồ ăn."
Cửa phòng trưng bày ở tầng 5 hơi hé mở, Ngụy Chi Chi thấy rõ ràng cảnh tượng trong phòng, bé đã chứng kiến toàn bộ quá trình, gồm cả việc Ngụy Hiểu Hiểu gom nội tạng của bác sĩ Hách và kéo trợ lý cho bức tranh ác quỷ ăn luôn. Ngụy Chi Chi ôm chú hề xấu xí rời đi, xuống đến lầu 2 thì thấy Tề Nhân ôm Ngụy Ninh lên lầu.
Vẻ mặt Ngụy Ninh rất mệt mỏi, cơ thể nhỏ bé nép vào lòng Tề Nhân. Cô đang đau lòng an ủi cậu bé: "Ninh Ninh, rốt cuộc cha gọi con đến làm gì vậy? Sao lần nào con cũng mệt như vậy? Có muốn mẹ hầm canh bổ cho con... Thôi, hay là con nghỉ ngơi trước đi. Ngoan nha Ninh Ninh..." Cô ngẩng đầu lên, thấy Ngụy Chi Chi lẳng lặng đứng ở hành lang nhìn bọn họ, cô hơi sửng sốt, không được tự nhiên nói: "Chi Chi, sao con ở đây?"
"Con không thể ở đây sao?"
"Không phải, mẹ không có ý này. Nhưng bây giờ con nên ngủ trưa trong phòng, nếu không buổi chiều sẽ không có tinh thần học bài." Tề Nhân muốn đi qua nắm tay Ngụy Chi Chi, nhưng bị bé tránh né.
Cô bé chạy ra xa: "Con muốn đi tìm Trần Tiểu Dương, mọi người không chơi với con."
Tề Nhân không vui: "Chi Chi, sao con lại gọi như vậy? Có biết lễ phép không hả?"
Ngụy Chi Chi không thèm để ý đến Tề Nhân, xoay người nhảy ba bước, chạy được bốn năm mét, cô bé quay người lại nói: "Sao mẹ không dẫn Ninh Ninh rời đi?"
Tề Nhân không nghe rõ: "Cái gì?" Nhưng Ngụy Chi Chi ẩn trong bóng tối, không hiểu sao bóng dáng bé nhỏ đó lại trông cực kỳ âm u lạnh lẽo. Tề Nhân rùng mình một cái trong lòng, kiềm nén sợ hãi hỏi: "Chi Chi, con vừa nói gì?"
"Mẹ lãng tai rồi! Hi hi hi..." Cô bé cười lanh lảnh chạy đi xa. Tề Nhân bỗng có cảm giác bị trêu chọc, nhưng trong lòng lại không tức giận, vì ngày thường bị cô bé trêu chọc đã thành thói quen. Cô muốn nhớ lại, không biết từ lúc nào đã quen với trò đùa của bé, thế nhưng đáng tiếc, ký ức không rõ ràng.
Có điều gần đây Ngụy Chi Chi càng ngày càng khiến người ta sởn tóc gáy. Thỉnh thoảng khi bé lẳng lặng nhìn chằm chằm ai đó, đôi mắt đen tuyền như chứa đựng bóng tối khiến người ta không cách nào chạy thoát. Hơn nữa bé còn nói mấy lời kỳ quái, điên điên khùng khùng. Tề Nhân ôm chặt Ngụy Ninh, thầm nghĩ không biết có phải nhà trưng bày quá tà môn nên cô bé bị ma nhập không.
Lúc Ngụy Chi Chi xuất hiện thì Ngụy Ninh đã tỉnh, cậu vùi đầu vào hõm cổ nhìn Ngụy Chi Chi sau lưng Tề Nhân, lúc này cô bé đang đứng ở cuối hành lang nhìn hai mẹ rời đi, cho đến khi hai người đi vào phòng, vách tường ngăn cản tầm mắt của bé.
Tề Nhân đặt Ngụy Ninh xuống giường, kéo chăn đắp kín rồi định ra ngoài, Ngụy Ninh bỗng nói: "Mẹ, chúng ta đi khỏi nơi này được không?"
Cô sửng sốt, sau đó cười nói: "Được."
Hai mắt Ngụy Ninh sáng lên, nhưng ngay sau đó, Tề Nhân lại nói tiếp: "Nhưng chúng ta phải nói với cha con, cha con đồng ý rồi thì cả nhà chúng ta mới có thể rời đi."
Tia sáng trong mắt Ngụy Ninh lập tức tắt ngúm, bé kéo chăn che kín đầu không muốn nói chuyện. Cách cái chăn, Tề Nhân hôn lên trán bé một cái rồi nói nhỏ: "Mẹ yêu con." Sau đó cô ra khỏi phòng, đi qua hầu hạ Ngụy Quang Minh.
Căn phòng trẻ em trở nên lạnh lẽo vắng lặng, ngọn đèn mờ tối đột nhiên tắt ngúm, rèm cửa tự động kéo lại dù không có ai, bóng tối bao trùm cả căn phòng. Vách tường bắt đầu vặn vẹo, giống như có vô số xoáy nước, vô số ác quỷ từ trong tường vươn tay ra, chúng nhoài cả nửa người ra khỏi tường, muốn bổ nhào lên giường, tham lam thèm nhỏ dãi Ngụy Ninh nho nhỏ đang nằm trên giường.
Bọn chúng nỉ non thì thầm:
"Theo chúng tôi đi."
"Đồng ý với chúng tôi."
"Thật muốn."
"Thèm quá."
Bỗng một tiếng "cách" vang lên, ngọn đèn sáng lên, trong nháy mắt, tất cả những thứ quỷ dị vặn vẹo không thuộc về thế giới này biến mất. Ngụy Ninh từ từ kéo chăn xuống, trông thấy Ngụy Chi Chi dựa người vào mép giường nhìn xuống.
Ngụy Chi Chi nhìn thẳng vào cậu bé, mặt mày rạng rỡ: "Ninh Ninh, em thích Trần Tiểu Dương đúng không? Chúng ta giữ ảnh lại được không? Bạn bè của ảnh cũng rất thú vị, để bọn họ vĩnh viễn ở với chúng ta được không?"
Ngụy Ninh: "Không tốt."
"Tại sao?"
Cậu bé bình tĩnh trả lời: "Bọn họ sẽ không đồng ý."
"Không có khả năng!" Ngụy Chi Chi không vui lẩm bẩm: "Ảnh thích chị lắm đó, bọn họ cũng rất thích chúng ta. Hai chúng ta đi hỏi Trần Tiểu Dương, nhất định ảnh sẽ đồng ý." Nói đến câu sau, giọng nói cô bé rất chắc chắn.
Ngụy Ninh nói: "Ảnh không gọi là Trần Tiểu Dương, ảnh tên là Trần Dương. Ngay cả tên mà chị cũng gọi sai, chắc chắn ảnh sẽ không đồng ý."
Ngụy Chi Chi giận tái mặt, nhìn thẳng vào Ngụy Ninh. Hai đứa bé năm tuổi vô cùng lạnh lùng nhìn nhau, cảnh tượng rất quỷ dị. Ngụy Chi Chi đột nhiên hét lên, tiếng hét sắc bén the thé đầy tức giận khiến Ngụy Ninh lập tức không khỏe. Cậu bé vốn không quá thoải mái, hiện tại bị Ngụy Chi Chi công kích càng thêm không khỏe. Mà tất cả vật dụng trong phòng vì tiếng hét chói tai của Ngụy Chi Chi mà đua nhau vỡ tan nát.
Hoa văn vàng sậm trên tường bắt đầu chuyển động, chậm rãi tỏa ra kim quang. Kim quang chống lại tiếng hét của Ngụy Chi Chi, khiến nó dần tối đi. Mỗi khi kim quang tối đi, hư ảnh trong vách tường lại càng rõ ràng hơn, chúng nhảy loạn lên, như đám "người" đang cuồng hoan bên trong.
Ngụy Chi Chi dừng hét, liếc mắt nhìn hoa văn vàng sậm trên vách tường rồi nhảy xuống giường, ôm chú hề xấu xí vui vẻ xoay vòng vòng trong phòng: "Chị không thèm nghe em, không thèm. Em ngốc như vậy, ngu xuẩn như vậy, yếu ớt như vậy, Trần Tiểu Dương sẽ không ở cùng em. Ha ha, chắc chắn là em đang ghen tỵ, đúng không?" Bé dừng lại không xoay vòng nữa, nghiêng đầu ngây thơ hỏi: "Ninh Ninh, em ghen tỵ với chị sao?"
Ngụy Ninh lắc đầu, vẫn không lên tiếng. Ngụy Chi Chi đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt cậu bé. Hai đứa bé kề sát vào nhau, cô bé bay lơ lửng giữa không trung, gương mặt không chút thay đổi: "Ninh Ninh, càng ngày chị càng không thích em. Sau khi em ăn hạt châu kia thì không thích chị nữa, không chịu chơi với chị, còn không để người khác chơi với chị. Chị rất không vui, Ninh Ninh. Sớm biết vậy, chị sẽ không lừa em ăn ba hạt châu." Cô bé bỗng ủ rũ: "Có điều chị không thích hạt châu đó, chị biết cha muốn ăn hạt châu. Ha ha, chị không để cha ăn. Ha ha ha ha, ông ta không ăn được, cực kỳ tức giận, ha ha ha."
Ngụy Chi Chi rất vui vẻ, chân trần nhảy xuống giường bắt đầu nhảy múa xoay vòng vòng. Ngụy Ninh từ từ nhắm mắt lại, như ngày thường không nhìn cô bé mời "người" chơi trò chơi.
Trong phòng của Trần Dương, cậu đang kể lại chuyện oan hồn có lệnh bài đặc xá của Phong Đô cho Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo nghe. Tuy Trương Cầu Đạo hơi ngạc nhiên nhưng thật ra trong lòng hắn đã lờ mờ đoán được. Mao Tiểu Lỵ thì vô cùng ngạc nhiên: "Không phải chứ? Trương Cầu Đạo, anh đã biết rồi?"
"Đoán đại khái thôi."
Cô lại hỏi Trần Dương: "Anh Trần, anh biết từ khi nào vậy?"
"Không lâu lắm. Đại khái lúc bác sĩ Hách chết thì anh mới xác định."
Lúc này có người gõ cửa. Trương Cầu Đạo ở gần nhất đứng lên mở cửa, Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi đi vào. Trần Dương vừa thấy hai người liền hỏi: "Thế nào?"
Khấu Tuyên Linh trả lời: "Cậu bảo chúng tôi điều tra hoa văn màu vàng trên tường trong nhà trưng bày là gì đúng không? Chúng tôi đã tra được, đó chính là "Kinh Lăng Nghiêm" bằng tiếng Phạn."
*Tiếng Phạn: tiếng Ấn Độ cổ.
Trần Dương hỏi: "Tất cả các vách tường trong nhà đều được viết Kinh Lăng Nghiêm?"
"Đúng vậy."
Mọi người kinh ngạc không thôi, nhưng nhớ lại nhà trưng bày âm u, quỷ khí dày đặc thì có thể hiểu được. "Kinh Lăng Nghiêm" là bộ kinh quan trọng nhất và cũng dài nhất trong Phật giáo, được gọi là vua trong các bài kinh. Phần lớn các kinh của Phật giáo đều có thể trấn tà trừ ma, trong đó "Kinh Lăng Nghiêm" là bộ kinh có thể diệt trừ tất cả tà ma trên thế gian. Mỗi câu mỗi chữ đều có thể trấn tà trừ ma.
Hẳn là mười lăm năm trước, khi nhà trưng bày được tu sửa, Ngụy Quang Minh đã mời cao tăng viết "Kinh Lăng Nghiêm" lên tất cả các vách tường trong nhà để trấn tà.
Mao Tiểu Lỵ nói: "Trước kia nhà trưng bày là dinh thự thời xưa, vốn đã tà môn. Những người vào ở đây hầu như chết hết, cũ nát không còn nhìn ra hình dạng. Ngụy Quang Minh mua với giá thấp, mời cao tăng đến trấn áp các thứ tà môn, khiến âm khí trong nhà càng thêm dày đặc. Vậy là "Kinh Lăng Nghiệm" dùng để trấn áp "người" mà Ngụy Chi Chi nói?"
Khấu Tuyên Linh nói: "Tám chín phần là vậy. Đúng rồi, tôi vừa xuống lầu lấy cơm, không thấy thi thể của bác sĩ Hách đâu. Còn mơ hồ nghe tiếng cãi nhau của Phùng Bình và Ngụy Miên Miên, hình như Phùng Bình đang mắng chửi trợ lý của bác sĩ Hách. Có vẻ như tên trợ lý bỏ chạy mà không dẫn hắn theo. Nhưng Ngụy Miên Miên cãi lại là mấy chiếc xe trong gara vẫn còn, trợ lý không có khả năng đi bộ một mình, đặc biệt lúc trời mưa tầm tã thế này."
Trần Dương nói: "Không thấy tên trợ lý và thi thể bác sĩ Hách? Bên ngoài cũng không có?"
"Không có." Khấu Tuyên Linh lắc đầu nói: "Tôi đã cố ý kiểm tra, lúc đầu tôi cũng nghĩ là Ngụy Quang Minh ném xác bác sĩ Hách ra ngoài. Lúc đó tôi đứng trước cửa sổ quan sát, thấy người phụ nữ áo trắng mà bác sĩ Hách từng nói. Người này đứng trong mưa, nhìn chằm chằm cả tòa nhà, đúng là oan hồn chết oan, chấp niệm chưa tan, mất đi lý trí. Vì giết bác sĩ Hách, oan hồn biến thành lệ quỷ, người đầy huyết sát. Bà ta không có lệnh bài đặc xá của Phong Đô, thế nên còn có một oan hồn khác đang giữ lệnh bài."
Trần Dương nói: "Người mặc áo trắng là vợ cũ của Ngụy Quang Minh, theo lý mà nói, chấp niệm của bà ấy chưa tan, chỉ cần giết bác sĩ Hách thì có thể giải trừ chấp niệm. Thế nhưng bà ấy vẫn lảng vảng bên ngoài nhà trưng bày, chứng tỏ còn có người khác hại chết bà ấy."
Trương Cầu Đạo lên tiếng: "Ngụy Quang Minh? Loại trừ người thân của bà ấy ra thì chỉ còn Ngụy Quang Minh. Ông ta ích kỷ lạnh lùng, rất có thể vợ cũ uy hiếp ông ta chuyện gì đó nên bị ông ta giết chết."
Mao Tiểu Lỵ hỏi: "Sao không nghi ngờ Tề Nhân? Cô ta càng có khả năng tranh chấp lợi ích với vợ cũ của Ngụy Quang Minh."
"Không thể. Lúc Tề Nhân gả cho Ngụy Quang Minh thì ông ta và vợ cũ đã ly hôn từ lâu. Tài sản đã phân chia, hai người này không có xung đột lợi ích." Trương Cầu Đạo nói.
Mao Tiểu Lỵ nói tiếp: "Ngụy Quang Minh và vợ cũ không làm ăn chung, bà ta không thể chịu nổi sở thích kỳ quái của Ngụy Quang Minh và mấy món đồ sưu tầm kinh dị nên mới ly hôn. Lúc hai người ly hôn cũng không có tranh chấp về tài sản. Nếu đã không tranh giành tài sản thì chỉ còn lại một mối liên hệ duy nhất."
"Con cái." Trương Cầu Đạo nói.
Khấu Tuyên Linh tiếp lời: "Ngụy Kiệt có sở thích giống Ngụy Quang Minh, quan hệ cha con của hai người có thể nói là hài hòa, hơn nữa Ngụy Kiệt cũng không quá thân thiết với mẹ. Lúc đó Ngụy Miên Miên đang đi học ở nước ngoài, tính tình không tốt lắm, cũng không thân thiết với cha mẹ. Còn Ngụy Hiểu Hiểu, tích cách tương đối nhát gan ít nói, lúc hai người ly dị, cô ta chỉ mới 11, 12 tuổi, đúng là đứa con mà bà vợ quan tâm lo lắng nhất. Hơn nữa Ngụy Quang Minh từng vì một món đồ sưu tầm mà gả con gái cho một người đàn ông hơn 50 tuổi, không chừng vì lý do này mà phát sinh tranh chấp."
"Khoảng thời gian không đúng. Lúc Ngụy Hiểu Hiểu gả cho ông già 50 tuổi kia thì bà vợ trước đã gặp nạn rồi." Mao Tiểu Lỵ chỉ ra.
"Không chắc trước đó Ngụy Quang Minh có lợi dụng Ngụy Hiểu Hiểu không, chẳng qua chúng ta không biết mà thôi." Khấu Tuyên Linh phân tích: "Vợ trước của Ngụy Quang Minh rất xinh đẹp, bác sĩ Hách là bác sĩ tư nhân, nhiều lần đến nhà trưng bày, có lẽ vì vậy mà thèm muốn bà ấy. Sau đó ông ta nảy sinh tà tâm, cưỡng hiếp rồi giết chết bà ấy. Nhưng trong lời nói của Ngụy Quang Minh, hai người cãi nhau, nửa đêm bà ấy bỏ đi. Tôi nghĩ, nếu nguyên nhân cãi nhau là Ngụy Hiểu Hiểu thì dù cãi nhau kịch liệt đến đâu, lúc bỏ đi bà ấy cũng sẽ cương quyết đưa Ngụy Hiểu Hiểu theo, mà không phải bỏ đi một mình?"
"Vậy nên?"
"Nên lúc bác sĩ Hách cưỡng hiếp rồi giết bà ấy, Ngụy Quang Minh chắc chắn có mặt ở đây."
Trần Dương nhìn Lục Tu Chi hỏi: "Kinh Lăng Nghiêm dùng để trấn áp phong ấn tà linh vào vách tường, vậy còn xá lợi đâu rồi?"
"Bị ăn."
Mấy người còn lại không hiểu ra sao, càng không biết thì ra xá lợi trong lời đồn thật sự tồn tại. Mọi người sôi nổi hỏi: "Bị ai ăn?"
Trần Dương lên tiếng: "Tôi hiểu rồi. Sắp xếp đầu đuôi mọi chuyện, để tôi nói." Cậu giở trang đầu tiên của quyển vở ghi các manh mối: "Nguyên nhân cãi nhau của Ngụy Quang Minh và vợ cũ không phải là Ngụy Hiểu Hiểu, mà chính là Ngụy Chi Chi."
"Sao lại là Ngụy Chi Chi?"
"Bởi vì mẹ của Ngụy Chi Chi chính là vợ trước của Ngụy Quang Minh, không phải là Tề Nhân."
Tề Nhân bưng bàn ăn nhỏ vào phòng vợ chồng Ngụy Kiệt, nói thật, trong lòng cô không vui. Đúng là lúc chưa lấy Ngụy Quang Minh, cô thật sự có yêu đương một thời gian với Ngụy Kiệt, khiến sau này hai vợ chồng Ngụy Kiệt không ưa cô, luôn soi mói bới móc. Mà Ngụy Quang Minh lại coi trọng Ngụy Kiệt.
Hai vợ chồng Ngụy Kiệt đều bị thương, Tề Nhân rất hả giận. Chẳng qua trước khi Ngụy Quang Minh chết, cô không dám xé rách mặt. Tề Nhân bước vào phòng, trong phòng hoàn toàn tối đen, rèm cửa được kéo kín, cũng không mở đèn. Căn phòng mờ tối lúc này tối đen giơ tay không thấy ngón, Tề Nhân tức giận bật đèn, vừa xoay người thì gương mặt thon gầy lạnh lùng của Ngụy Kiệt đập vào mắt cô, thì ra hắn đứng ngay sau lưng cô, khiến cô sợ đến nín thở.
Tề Nhân nén giận: "Sao anh đứng ngay sau lưng tôi?"
Hai mắt Ngụy Kiệt đờ đẫn, một lúc lâu sau hắn mới hỏi ngược lại: "Sao lại là cô?"
Tề Nhân tức đến bật cười: "Không có tôi đưa thức ăn lên thì ai, ai thèm để ý đến hai người?"
"Ngụy Hiểu Hiểu đâu?"
"Không biết." Tề Nhân đặt mạnh bàn ăn xuống, cố ý oán trách: "Ngày thường chỉ xuất hiện trước mặt cha cô ta, lúc cần giúp đỡ thì không thấy tăm hơi đâu. Một người, hai người, ai ai cũng giở thủ đoạn, làm bộ làm tịch." Thấy nói thế là Ngụy Kiệt vẫn không phản ứng, Tề Nhân không vui lườm một cái rồi xoay người định đi. Đột nhiên một bàn tay dưới gầm bàn vươn ra nắm lấy chân cô.
Tề Nhân hoảng hồn hét lên, cúi đầu nhìn thì thấy là Hứa Duyệt, cô hô to: "Hứa Duyệt?! Cô điên rồi hả? Buông tay! Buông ra!" Tề Nhân làm liều, hung ác đạp mạnh lên cổ tay Hứa Duyệt, gần như đạp gãy mới miễn cưỡng vùng ra được.
"Hứa Duyệt, cô điên rồi hả?"
Hứa Duyệt nằm nhoài dưới gầm bàn, đầu tóc rối bù cười hì hì như điên, không thèm để ý đau đớn trên cổ tay, thì thầm nói: "... Đến báo thù rồi, chúng ta phải chết, phải chết hết." Cô lầm bầm mơ hồ không rõ, rước lấy ánh mắt chán ghét của Ngụy Kiệt.
Hắn vơ lấy cái chén ném vào Hứa Duyệt: "Câm miệng!"
Cái chén sứ đập vào trán Hứa Duyệt vỡ tan tành, mà trán cô cũng lập tức chảy máu đầm đìa, nhưng cô cười càng quỷ dị hơn: "Báo ứng. Không ai trốn thoát, là báo ứng." Cô chui ra, túm lấy cổ áo Tề Nhân điên cuồng gào lên: "Báo ứng, mày biết không? Mày cũng trốn không thoát, mày đã sớm... hức... Chạy không thoát... Á!"
Ngụy Kiệt tóm lấy Hứa Duyệt, tàn nhẫn mà đánh. Tề Nhân sợ hãi chạy ra khỏi phòng: "Điên rồi điên rồi, tất cả đều điên rồi." Xưa nay Hứa Duyệt tự cho là cao quý ưu nhã, ngày thường rất để ý đến hình tượng, thích nhận xét người khác là kẻ điên. Cô ta ghét những người lôi thôi lếch thếch, nhưng giờ đây chính cô ta lại điên điên khùng khùng. Còn Ngụy Kiệt, tuy tính tình không tốt lắm, nhưng ít ra hắn vẫn tôn trọng Hứa Duyệt.
Tề Nhân đi qua đi lại trong phòng khách, có cảm giác hai chữ "báo ứng" mà Hứa Duyệt nói cứ quanh quẩn bên tai, làm lòng người bất an. Cô cứ đi tới đi lui, không để ý lại đi đến chỗ thi thể bác sĩ Hách từng nằm, cô thầm nghĩ quá xui xẻo, đồng thời cảm thấy phòng khách âm u đến đáng sợ. Tề Nhân do dự mãi, cô vẫn đang lựa chọn giữa Ngụy Quang Minh và con trai.
Gần đây Ngụy Quang Minh quá kỳ quái, khiến người ta khiếp sợ. Tề Nhân vừa nghĩ vừa nhìn lên lầu, đứng ở đây thấy cái đồng hồ trang trí ở lầu 2, cô không tự chủ được đi đến gần, mở đồng hồ ra. Bên trong trống không, nhưng trong đầu cô bỗng hiện lên hai chữ "báo ứng" của Hứa Duyệt, và cả thi thể của Ngụy Chi Chi.
Cơ thể cô bé cong queo đầy vết thương xanh tím, quanh năm bị ngược đãi, suy dinh dưỡng khiến cơ thể gầy đến đáng sợ, xương sườn nhô hẳn ra. Gương mặt cô bé chết lặng, dần dần tái nhợt lạnh lẽo, hai mắt đen tuyền mở to, dường như không rõ bé đã làm gì sai mà phải chịu những ngược đãi đau đớn đó.
Cô bé chết không nhắm mắt.
Chết không nhắm mắt!
Tề Nhân hoảng hồn lắc đầu, thầm nghĩ có lẽ cô bị ảo giác. Cô nhìn kỹ lại lần nữa, trong đồng hồ trống không. Tề Nhân nhếch môi, cứng ngắt nói: "Không thể nào? Gần đây mệt quá nên mới bị ảo giác."
Cô lảo đảo lùi ra sau vài bước, lắc đầu phủ nhận: "Con của mình, sao mình lại không biết? Chắc chắn là mệt quá, sao mình lại hoang tưởng con gái mình gặp chuyện không hay? Ảo giác... Là ảo giác, về ngủ một giấc là hết."
Tề Nhân xoay người rời đi, vừa đi được mấy bước, cô bỗng nghe thấy tiếng động phía sau. Cô do dự quay đầu lại, phát hiện không biết từ lúc nào, đồng hồ đã đóng lại, bên trong phát ra tiếng "rầm rầm". Tề Nhân hoảng hốt, tiếng động này nghe rất quen, giống như trước đây cô đã từng nghe tiếng động kịch liệt, tiếng khóc và tiếng hét chói tai bên trong đồng hồ.
Tề Nhân lùi ra sau từng bước, tiếng "rầm rầm" cũng dừng lại, ngay giây sau đó, nó bỗng vang lên kịch liệt hơn, đồng hồ bỗng nhiên bị đá tung cửa. Một thi thể tay chân vặn vẹo bò ra, hai tay hai chân bé bị dây thừng trói đến biến dạng, lúc bò chỉ dùng đầu gối và khuỷu tay ma xát sàn nhà, bé nhanh chóng bị trầy trụa, máu dây ra đầy sàn.
"Hô, hô..." Tề Nhân thở hổn hển, cả người run rẩy nhìn thi thể bé nhỏ từ từ bò đến gần. Thi thể bò đến chân cô, leo lên bắp chân, lên đến vai, cuối cùng kề sát vào mặt cô. Khóe mắt Tề Nhân liếc nhìn gương mặt trắng hếu của bé, hai mắt bé đen kịt, môi mím lại một đường dài, đột nhiên cái miệng mở to ra, lộ ra một hang động tối đen, thi thể rít lên chói tai.
Tề Nhân đau đớn hét lên, cô che tai lảo đảo tránh thoát, lúc chạy xuống cầu thang, cô té ngã ngay chỗ Hứa Duyệt từng té, cũng bị gãy chân y hệt Hứa Duyệt. Trong lúc hoảng hốt, dường như cô trông thấy Ngụy Chi Chi ôm búp bê đứng ở đầu cầu thang từ trên cao nhìn xuống, mặt không thay đổi, bỗng bé cất tiếng cười hi hi ha ha, vui vẻ rời đi.
Cô nhớ ra rồi, năm năm trước cô sinh một cặp sinh đôi, nhưng bé gái là chị đã chết ngay lúc đó. Hai năm sau, đứa trẻ đáng thương trong nhà này cũng không thể sống sót. Sau đó nữa, trong nhà trưng bày bỗng xuất hiện một bé gái năm tuổi, trong một đêm, mọi người nhận định bé gái chính là đứa con gái lớn trong cặp sinh đôi của cô, mà chính cô cũng nghĩ như vậy.
Tề Nhân nỉ non: "Báo ứng..."
Cô nhớ ra rồi, Ngụy Chi Chi đã chết.
Cô bé chết không nhắm mắt, cô bé trở về rồi.
Trong phòng trưng bày ở tầng 5, Ngụy Hiểu Hiểu dịu dàng lau máu trên bức tranh, nhỏ giọng nói: "Vẫn còn đói à?"
Cô im lặng một lúc, giống như đang nghe bức tranh trả lời. Sau khi nghe được câu trả lời, cô nói tiếp: "Dưới lầu còn có mấy người, có thể cho mày ăn no. Thế nhưng có mấy thiên sư, nhìn qua cũng không có bản lĩnh gì. Mày sợ không? Không sợ? Vậy chúng ta đi!"
Ngụy Hiểu Hiểu ôm bức tranh "Quái Đản" xoay người đi ra cửa. Ác quỷ trong tranh ăn được hai người càng trở nên rõ ràng, hình dạng đáng sợ nổi lên trên giấy.
______________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Chi Chi mới là Phú Dã, Ninh Ninh là người.
: Địa ngục Phú Dã 9
Ngay trước mặt trợ lý, thi thể bác sĩ Hách bị bức tranh đáng sợ nhai nuốt từng chút từng chút một, máu tươi và nội tạng vương vãi đầy sàn. Lúc bác sĩ Hách bị cắn đứt chân, máu phun tung tóe lên mặt gã trợ lý. Hắn sợ hãi đến cực độ, cổ họng phát ra mấy tiếng "ô ô" không rõ ràng, hắn muốn hét lên mà không được. Hắn lùi ra sau từng bước, định rời đi khi bức tranh chưa phát hiện, sau đó chạy trốn thật xa.
Nhưng lúc hắn vừa định xoay người, cổ hắn bỗng đau nhói, sau đó hắn rơi vào bóng tối. Trợ lý ngã xuống, phía sau là Ngụy Hiểu Hiểu mặt không thay đổi. Cô ném vật nặng trong tay xuống, giơ tay lau vết máu phun lên mặt. Cô nhìn bức tranh "Quái Đản", từ từ nở nụ cười, giọng nói đầy dịu dàng: "Thêm đồ ăn."
Cửa phòng trưng bày ở tầng 5 hơi hé mở, Ngụy Chi Chi thấy rõ ràng cảnh tượng trong phòng, bé đã chứng kiến toàn bộ quá trình, gồm cả việc Ngụy Hiểu Hiểu gom nội tạng của bác sĩ Hách và kéo trợ lý cho bức tranh ác quỷ ăn luôn. Ngụy Chi Chi ôm chú hề xấu xí rời đi, xuống đến lầu 2 thì thấy Tề Nhân ôm Ngụy Ninh lên lầu.
Vẻ mặt Ngụy Ninh rất mệt mỏi, cơ thể nhỏ bé nép vào lòng Tề Nhân. Cô đang đau lòng an ủi cậu bé: "Ninh Ninh, rốt cuộc cha gọi con đến làm gì vậy? Sao lần nào con cũng mệt như vậy? Có muốn mẹ hầm canh bổ cho con... Thôi, hay là con nghỉ ngơi trước đi. Ngoan nha Ninh Ninh..." Cô ngẩng đầu lên, thấy Ngụy Chi Chi lẳng lặng đứng ở hành lang nhìn bọn họ, cô hơi sửng sốt, không được tự nhiên nói: "Chi Chi, sao con ở đây?"
"Con không thể ở đây sao?"
"Không phải, mẹ không có ý này. Nhưng bây giờ con nên ngủ trưa trong phòng, nếu không buổi chiều sẽ không có tinh thần học bài." Tề Nhân muốn đi qua nắm tay Ngụy Chi Chi, nhưng bị bé tránh né.
Cô bé chạy ra xa: "Con muốn đi tìm Trần Tiểu Dương, mọi người không chơi với con."
Tề Nhân không vui: "Chi Chi, sao con lại gọi như vậy? Có biết lễ phép không hả?"
Ngụy Chi Chi không thèm để ý đến Tề Nhân, xoay người nhảy ba bước, chạy được bốn năm mét, cô bé quay người lại nói: "Sao mẹ không dẫn Ninh Ninh rời đi?"
Tề Nhân không nghe rõ: "Cái gì?" Nhưng Ngụy Chi Chi ẩn trong bóng tối, không hiểu sao bóng dáng bé nhỏ đó lại trông cực kỳ âm u lạnh lẽo. Tề Nhân rùng mình một cái trong lòng, kiềm nén sợ hãi hỏi: "Chi Chi, con vừa nói gì?"
"Mẹ lãng tai rồi! Hi hi hi..." Cô bé cười lanh lảnh chạy đi xa. Tề Nhân bỗng có cảm giác bị trêu chọc, nhưng trong lòng lại không tức giận, vì ngày thường bị cô bé trêu chọc đã thành thói quen. Cô muốn nhớ lại, không biết từ lúc nào đã quen với trò đùa của bé, thế nhưng đáng tiếc, ký ức không rõ ràng.
Có điều gần đây Ngụy Chi Chi càng ngày càng khiến người ta sởn tóc gáy. Thỉnh thoảng khi bé lẳng lặng nhìn chằm chằm ai đó, đôi mắt đen tuyền như chứa đựng bóng tối khiến người ta không cách nào chạy thoát. Hơn nữa bé còn nói mấy lời kỳ quái, điên điên khùng khùng. Tề Nhân ôm chặt Ngụy Ninh, thầm nghĩ không biết có phải nhà trưng bày quá tà môn nên cô bé bị ma nhập không.
Lúc Ngụy Chi Chi xuất hiện thì Ngụy Ninh đã tỉnh, cậu vùi đầu vào hõm cổ nhìn Ngụy Chi Chi sau lưng Tề Nhân, lúc này cô bé đang đứng ở cuối hành lang nhìn hai mẹ rời đi, cho đến khi hai người đi vào phòng, vách tường ngăn cản tầm mắt của bé.
Tề Nhân đặt Ngụy Ninh xuống giường, kéo chăn đắp kín rồi định ra ngoài, Ngụy Ninh bỗng nói: "Mẹ, chúng ta đi khỏi nơi này được không?"
Cô sửng sốt, sau đó cười nói: "Được."
Hai mắt Ngụy Ninh sáng lên, nhưng ngay sau đó, Tề Nhân lại nói tiếp: "Nhưng chúng ta phải nói với cha con, cha con đồng ý rồi thì cả nhà chúng ta mới có thể rời đi."
Tia sáng trong mắt Ngụy Ninh lập tức tắt ngúm, bé kéo chăn che kín đầu không muốn nói chuyện. Cách cái chăn, Tề Nhân hôn lên trán bé một cái rồi nói nhỏ: "Mẹ yêu con." Sau đó cô ra khỏi phòng, đi qua hầu hạ Ngụy Quang Minh.
Căn phòng trẻ em trở nên lạnh lẽo vắng lặng, ngọn đèn mờ tối đột nhiên tắt ngúm, rèm cửa tự động kéo lại dù không có ai, bóng tối bao trùm cả căn phòng. Vách tường bắt đầu vặn vẹo, giống như có vô số xoáy nước, vô số ác quỷ từ trong tường vươn tay ra, chúng nhoài cả nửa người ra khỏi tường, muốn bổ nhào lên giường, tham lam thèm nhỏ dãi Ngụy Ninh nho nhỏ đang nằm trên giường.
Bọn chúng nỉ non thì thầm:
"Theo chúng tôi đi."
"Đồng ý với chúng tôi."
"Thật muốn."
"Thèm quá."
Bỗng một tiếng "cách" vang lên, ngọn đèn sáng lên, trong nháy mắt, tất cả những thứ quỷ dị vặn vẹo không thuộc về thế giới này biến mất. Ngụy Ninh từ từ kéo chăn xuống, trông thấy Ngụy Chi Chi dựa người vào mép giường nhìn xuống.
Ngụy Chi Chi nhìn thẳng vào cậu bé, mặt mày rạng rỡ: "Ninh Ninh, em thích Trần Tiểu Dương đúng không? Chúng ta giữ ảnh lại được không? Bạn bè của ảnh cũng rất thú vị, để bọn họ vĩnh viễn ở với chúng ta được không?"
Ngụy Ninh: "Không tốt."
"Tại sao?"
Cậu bé bình tĩnh trả lời: "Bọn họ sẽ không đồng ý."
"Không có khả năng!" Ngụy Chi Chi không vui lẩm bẩm: "Ảnh thích chị lắm đó, bọn họ cũng rất thích chúng ta. Hai chúng ta đi hỏi Trần Tiểu Dương, nhất định ảnh sẽ đồng ý." Nói đến câu sau, giọng nói cô bé rất chắc chắn.
Ngụy Ninh nói: "Ảnh không gọi là Trần Tiểu Dương, ảnh tên là Trần Dương. Ngay cả tên mà chị cũng gọi sai, chắc chắn ảnh sẽ không đồng ý."
Ngụy Chi Chi giận tái mặt, nhìn thẳng vào Ngụy Ninh. Hai đứa bé năm tuổi vô cùng lạnh lùng nhìn nhau, cảnh tượng rất quỷ dị. Ngụy Chi Chi đột nhiên hét lên, tiếng hét sắc bén the thé đầy tức giận khiến Ngụy Ninh lập tức không khỏe. Cậu bé vốn không quá thoải mái, hiện tại bị Ngụy Chi Chi công kích càng thêm không khỏe. Mà tất cả vật dụng trong phòng vì tiếng hét chói tai của Ngụy Chi Chi mà đua nhau vỡ tan nát.
Hoa văn vàng sậm trên tường bắt đầu chuyển động, chậm rãi tỏa ra kim quang. Kim quang chống lại tiếng hét của Ngụy Chi Chi, khiến nó dần tối đi. Mỗi khi kim quang tối đi, hư ảnh trong vách tường lại càng rõ ràng hơn, chúng nhảy loạn lên, như đám "người" đang cuồng hoan bên trong.
Ngụy Chi Chi dừng hét, liếc mắt nhìn hoa văn vàng sậm trên vách tường rồi nhảy xuống giường, ôm chú hề xấu xí vui vẻ xoay vòng vòng trong phòng: "Chị không thèm nghe em, không thèm. Em ngốc như vậy, ngu xuẩn như vậy, yếu ớt như vậy, Trần Tiểu Dương sẽ không ở cùng em. Ha ha, chắc chắn là em đang ghen tỵ, đúng không?" Bé dừng lại không xoay vòng nữa, nghiêng đầu ngây thơ hỏi: "Ninh Ninh, em ghen tỵ với chị sao?"
Ngụy Ninh lắc đầu, vẫn không lên tiếng. Ngụy Chi Chi đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt cậu bé. Hai đứa bé kề sát vào nhau, cô bé bay lơ lửng giữa không trung, gương mặt không chút thay đổi: "Ninh Ninh, càng ngày chị càng không thích em. Sau khi em ăn hạt châu kia thì không thích chị nữa, không chịu chơi với chị, còn không để người khác chơi với chị. Chị rất không vui, Ninh Ninh. Sớm biết vậy, chị sẽ không lừa em ăn ba hạt châu." Cô bé bỗng ủ rũ: "Có điều chị không thích hạt châu đó, chị biết cha muốn ăn hạt châu. Ha ha, chị không để cha ăn. Ha ha ha ha, ông ta không ăn được, cực kỳ tức giận, ha ha ha."
Ngụy Chi Chi rất vui vẻ, chân trần nhảy xuống giường bắt đầu nhảy múa xoay vòng vòng. Ngụy Ninh từ từ nhắm mắt lại, như ngày thường không nhìn cô bé mời "người" chơi trò chơi.
Trong phòng của Trần Dương, cậu đang kể lại chuyện oan hồn có lệnh bài đặc xá của Phong Đô cho Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo nghe. Tuy Trương Cầu Đạo hơi ngạc nhiên nhưng thật ra trong lòng hắn đã lờ mờ đoán được. Mao Tiểu Lỵ thì vô cùng ngạc nhiên: "Không phải chứ? Trương Cầu Đạo, anh đã biết rồi?"
"Đoán đại khái thôi."
Cô lại hỏi Trần Dương: "Anh Trần, anh biết từ khi nào vậy?"
"Không lâu lắm. Đại khái lúc bác sĩ Hách chết thì anh mới xác định."
Lúc này có người gõ cửa. Trương Cầu Đạo ở gần nhất đứng lên mở cửa, Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi đi vào. Trần Dương vừa thấy hai người liền hỏi: "Thế nào?"
Khấu Tuyên Linh trả lời: "Cậu bảo chúng tôi điều tra hoa văn màu vàng trên tường trong nhà trưng bày là gì đúng không? Chúng tôi đã tra được, đó chính là "Kinh Lăng Nghiêm" bằng tiếng Phạn."
*Tiếng Phạn: tiếng Ấn Độ cổ.
Trần Dương hỏi: "Tất cả các vách tường trong nhà đều được viết Kinh Lăng Nghiêm?"
"Đúng vậy."
Mọi người kinh ngạc không thôi, nhưng nhớ lại nhà trưng bày âm u, quỷ khí dày đặc thì có thể hiểu được. "Kinh Lăng Nghiêm" là bộ kinh quan trọng nhất và cũng dài nhất trong Phật giáo, được gọi là vua trong các bài kinh. Phần lớn các kinh của Phật giáo đều có thể trấn tà trừ ma, trong đó "Kinh Lăng Nghiêm" là bộ kinh có thể diệt trừ tất cả tà ma trên thế gian. Mỗi câu mỗi chữ đều có thể trấn tà trừ ma.
Hẳn là mười lăm năm trước, khi nhà trưng bày được tu sửa, Ngụy Quang Minh đã mời cao tăng viết "Kinh Lăng Nghiêm" lên tất cả các vách tường trong nhà để trấn tà.
Mao Tiểu Lỵ nói: "Trước kia nhà trưng bày là dinh thự thời xưa, vốn đã tà môn. Những người vào ở đây hầu như chết hết, cũ nát không còn nhìn ra hình dạng. Ngụy Quang Minh mua với giá thấp, mời cao tăng đến trấn áp các thứ tà môn, khiến âm khí trong nhà càng thêm dày đặc. Vậy là "Kinh Lăng Nghiệm" dùng để trấn áp "người" mà Ngụy Chi Chi nói?"
Khấu Tuyên Linh nói: "Tám chín phần là vậy. Đúng rồi, tôi vừa xuống lầu lấy cơm, không thấy thi thể của bác sĩ Hách đâu. Còn mơ hồ nghe tiếng cãi nhau của Phùng Bình và Ngụy Miên Miên, hình như Phùng Bình đang mắng chửi trợ lý của bác sĩ Hách. Có vẻ như tên trợ lý bỏ chạy mà không dẫn hắn theo. Nhưng Ngụy Miên Miên cãi lại là mấy chiếc xe trong gara vẫn còn, trợ lý không có khả năng đi bộ một mình, đặc biệt lúc trời mưa tầm tã thế này."
Trần Dương nói: "Không thấy tên trợ lý và thi thể bác sĩ Hách? Bên ngoài cũng không có?"
"Không có." Khấu Tuyên Linh lắc đầu nói: "Tôi đã cố ý kiểm tra, lúc đầu tôi cũng nghĩ là Ngụy Quang Minh ném xác bác sĩ Hách ra ngoài. Lúc đó tôi đứng trước cửa sổ quan sát, thấy người phụ nữ áo trắng mà bác sĩ Hách từng nói. Người này đứng trong mưa, nhìn chằm chằm cả tòa nhà, đúng là oan hồn chết oan, chấp niệm chưa tan, mất đi lý trí. Vì giết bác sĩ Hách, oan hồn biến thành lệ quỷ, người đầy huyết sát. Bà ta không có lệnh bài đặc xá của Phong Đô, thế nên còn có một oan hồn khác đang giữ lệnh bài."
Trần Dương nói: "Người mặc áo trắng là vợ cũ của Ngụy Quang Minh, theo lý mà nói, chấp niệm của bà ấy chưa tan, chỉ cần giết bác sĩ Hách thì có thể giải trừ chấp niệm. Thế nhưng bà ấy vẫn lảng vảng bên ngoài nhà trưng bày, chứng tỏ còn có người khác hại chết bà ấy."
Trương Cầu Đạo lên tiếng: "Ngụy Quang Minh? Loại trừ người thân của bà ấy ra thì chỉ còn Ngụy Quang Minh. Ông ta ích kỷ lạnh lùng, rất có thể vợ cũ uy hiếp ông ta chuyện gì đó nên bị ông ta giết chết."
Mao Tiểu Lỵ hỏi: "Sao không nghi ngờ Tề Nhân? Cô ta càng có khả năng tranh chấp lợi ích với vợ cũ của Ngụy Quang Minh."
"Không thể. Lúc Tề Nhân gả cho Ngụy Quang Minh thì ông ta và vợ cũ đã ly hôn từ lâu. Tài sản đã phân chia, hai người này không có xung đột lợi ích." Trương Cầu Đạo nói.
Mao Tiểu Lỵ nói tiếp: "Ngụy Quang Minh và vợ cũ không làm ăn chung, bà ta không thể chịu nổi sở thích kỳ quái của Ngụy Quang Minh và mấy món đồ sưu tầm kinh dị nên mới ly hôn. Lúc hai người ly hôn cũng không có tranh chấp về tài sản. Nếu đã không tranh giành tài sản thì chỉ còn lại một mối liên hệ duy nhất."
"Con cái." Trương Cầu Đạo nói.
Khấu Tuyên Linh tiếp lời: "Ngụy Kiệt có sở thích giống Ngụy Quang Minh, quan hệ cha con của hai người có thể nói là hài hòa, hơn nữa Ngụy Kiệt cũng không quá thân thiết với mẹ. Lúc đó Ngụy Miên Miên đang đi học ở nước ngoài, tính tình không tốt lắm, cũng không thân thiết với cha mẹ. Còn Ngụy Hiểu Hiểu, tích cách tương đối nhát gan ít nói, lúc hai người ly dị, cô ta chỉ mới 11, 12 tuổi, đúng là đứa con mà bà vợ quan tâm lo lắng nhất. Hơn nữa Ngụy Quang Minh từng vì một món đồ sưu tầm mà gả con gái cho một người đàn ông hơn 50 tuổi, không chừng vì lý do này mà phát sinh tranh chấp."
"Khoảng thời gian không đúng. Lúc Ngụy Hiểu Hiểu gả cho ông già 50 tuổi kia thì bà vợ trước đã gặp nạn rồi." Mao Tiểu Lỵ chỉ ra.
"Không chắc trước đó Ngụy Quang Minh có lợi dụng Ngụy Hiểu Hiểu không, chẳng qua chúng ta không biết mà thôi." Khấu Tuyên Linh phân tích: "Vợ trước của Ngụy Quang Minh rất xinh đẹp, bác sĩ Hách là bác sĩ tư nhân, nhiều lần đến nhà trưng bày, có lẽ vì vậy mà thèm muốn bà ấy. Sau đó ông ta nảy sinh tà tâm, cưỡng hiếp rồi giết chết bà ấy. Nhưng trong lời nói của Ngụy Quang Minh, hai người cãi nhau, nửa đêm bà ấy bỏ đi. Tôi nghĩ, nếu nguyên nhân cãi nhau là Ngụy Hiểu Hiểu thì dù cãi nhau kịch liệt đến đâu, lúc bỏ đi bà ấy cũng sẽ cương quyết đưa Ngụy Hiểu Hiểu theo, mà không phải bỏ đi một mình?"
"Vậy nên?"
"Nên lúc bác sĩ Hách cưỡng hiếp rồi giết bà ấy, Ngụy Quang Minh chắc chắn có mặt ở đây."
Trần Dương nhìn Lục Tu Chi hỏi: "Kinh Lăng Nghiêm dùng để trấn áp phong ấn tà linh vào vách tường, vậy còn xá lợi đâu rồi?"
"Bị ăn."
Mấy người còn lại không hiểu ra sao, càng không biết thì ra xá lợi trong lời đồn thật sự tồn tại. Mọi người sôi nổi hỏi: "Bị ai ăn?"
Trần Dương lên tiếng: "Tôi hiểu rồi. Sắp xếp đầu đuôi mọi chuyện, để tôi nói." Cậu giở trang đầu tiên của quyển vở ghi các manh mối: "Nguyên nhân cãi nhau của Ngụy Quang Minh và vợ cũ không phải là Ngụy Hiểu Hiểu, mà chính là Ngụy Chi Chi."
"Sao lại là Ngụy Chi Chi?"
"Bởi vì mẹ của Ngụy Chi Chi chính là vợ trước của Ngụy Quang Minh, không phải là Tề Nhân."
Tề Nhân bưng bàn ăn nhỏ vào phòng vợ chồng Ngụy Kiệt, nói thật, trong lòng cô không vui. Đúng là lúc chưa lấy Ngụy Quang Minh, cô thật sự có yêu đương một thời gian với Ngụy Kiệt, khiến sau này hai vợ chồng Ngụy Kiệt không ưa cô, luôn soi mói bới móc. Mà Ngụy Quang Minh lại coi trọng Ngụy Kiệt.
Hai vợ chồng Ngụy Kiệt đều bị thương, Tề Nhân rất hả giận. Chẳng qua trước khi Ngụy Quang Minh chết, cô không dám xé rách mặt. Tề Nhân bước vào phòng, trong phòng hoàn toàn tối đen, rèm cửa được kéo kín, cũng không mở đèn. Căn phòng mờ tối lúc này tối đen giơ tay không thấy ngón, Tề Nhân tức giận bật đèn, vừa xoay người thì gương mặt thon gầy lạnh lùng của Ngụy Kiệt đập vào mắt cô, thì ra hắn đứng ngay sau lưng cô, khiến cô sợ đến nín thở.
Tề Nhân nén giận: "Sao anh đứng ngay sau lưng tôi?"
Hai mắt Ngụy Kiệt đờ đẫn, một lúc lâu sau hắn mới hỏi ngược lại: "Sao lại là cô?"
Tề Nhân tức đến bật cười: "Không có tôi đưa thức ăn lên thì ai, ai thèm để ý đến hai người?"
"Ngụy Hiểu Hiểu đâu?"
"Không biết." Tề Nhân đặt mạnh bàn ăn xuống, cố ý oán trách: "Ngày thường chỉ xuất hiện trước mặt cha cô ta, lúc cần giúp đỡ thì không thấy tăm hơi đâu. Một người, hai người, ai ai cũng giở thủ đoạn, làm bộ làm tịch." Thấy nói thế là Ngụy Kiệt vẫn không phản ứng, Tề Nhân không vui lườm một cái rồi xoay người định đi. Đột nhiên một bàn tay dưới gầm bàn vươn ra nắm lấy chân cô.
Tề Nhân hoảng hồn hét lên, cúi đầu nhìn thì thấy là Hứa Duyệt, cô hô to: "Hứa Duyệt?! Cô điên rồi hả? Buông tay! Buông ra!" Tề Nhân làm liều, hung ác đạp mạnh lên cổ tay Hứa Duyệt, gần như đạp gãy mới miễn cưỡng vùng ra được.
"Hứa Duyệt, cô điên rồi hả?"
Hứa Duyệt nằm nhoài dưới gầm bàn, đầu tóc rối bù cười hì hì như điên, không thèm để ý đau đớn trên cổ tay, thì thầm nói: "... Đến báo thù rồi, chúng ta phải chết, phải chết hết." Cô lầm bầm mơ hồ không rõ, rước lấy ánh mắt chán ghét của Ngụy Kiệt.
Hắn vơ lấy cái chén ném vào Hứa Duyệt: "Câm miệng!"
Cái chén sứ đập vào trán Hứa Duyệt vỡ tan tành, mà trán cô cũng lập tức chảy máu đầm đìa, nhưng cô cười càng quỷ dị hơn: "Báo ứng. Không ai trốn thoát, là báo ứng." Cô chui ra, túm lấy cổ áo Tề Nhân điên cuồng gào lên: "Báo ứng, mày biết không? Mày cũng trốn không thoát, mày đã sớm... hức... Chạy không thoát... Á!"
Ngụy Kiệt tóm lấy Hứa Duyệt, tàn nhẫn mà đánh. Tề Nhân sợ hãi chạy ra khỏi phòng: "Điên rồi điên rồi, tất cả đều điên rồi." Xưa nay Hứa Duyệt tự cho là cao quý ưu nhã, ngày thường rất để ý đến hình tượng, thích nhận xét người khác là kẻ điên. Cô ta ghét những người lôi thôi lếch thếch, nhưng giờ đây chính cô ta lại điên điên khùng khùng. Còn Ngụy Kiệt, tuy tính tình không tốt lắm, nhưng ít ra hắn vẫn tôn trọng Hứa Duyệt.
Tề Nhân đi qua đi lại trong phòng khách, có cảm giác hai chữ "báo ứng" mà Hứa Duyệt nói cứ quanh quẩn bên tai, làm lòng người bất an. Cô cứ đi tới đi lui, không để ý lại đi đến chỗ thi thể bác sĩ Hách từng nằm, cô thầm nghĩ quá xui xẻo, đồng thời cảm thấy phòng khách âm u đến đáng sợ. Tề Nhân do dự mãi, cô vẫn đang lựa chọn giữa Ngụy Quang Minh và con trai.
Gần đây Ngụy Quang Minh quá kỳ quái, khiến người ta khiếp sợ. Tề Nhân vừa nghĩ vừa nhìn lên lầu, đứng ở đây thấy cái đồng hồ trang trí ở lầu 2, cô không tự chủ được đi đến gần, mở đồng hồ ra. Bên trong trống không, nhưng trong đầu cô bỗng hiện lên hai chữ "báo ứng" của Hứa Duyệt, và cả thi thể của Ngụy Chi Chi.
Cơ thể cô bé cong queo đầy vết thương xanh tím, quanh năm bị ngược đãi, suy dinh dưỡng khiến cơ thể gầy đến đáng sợ, xương sườn nhô hẳn ra. Gương mặt cô bé chết lặng, dần dần tái nhợt lạnh lẽo, hai mắt đen tuyền mở to, dường như không rõ bé đã làm gì sai mà phải chịu những ngược đãi đau đớn đó.
Cô bé chết không nhắm mắt.
Chết không nhắm mắt!
Tề Nhân hoảng hồn lắc đầu, thầm nghĩ có lẽ cô bị ảo giác. Cô nhìn kỹ lại lần nữa, trong đồng hồ trống không. Tề Nhân nhếch môi, cứng ngắt nói: "Không thể nào? Gần đây mệt quá nên mới bị ảo giác."
Cô lảo đảo lùi ra sau vài bước, lắc đầu phủ nhận: "Con của mình, sao mình lại không biết? Chắc chắn là mệt quá, sao mình lại hoang tưởng con gái mình gặp chuyện không hay? Ảo giác... Là ảo giác, về ngủ một giấc là hết."
Tề Nhân xoay người rời đi, vừa đi được mấy bước, cô bỗng nghe thấy tiếng động phía sau. Cô do dự quay đầu lại, phát hiện không biết từ lúc nào, đồng hồ đã đóng lại, bên trong phát ra tiếng "rầm rầm". Tề Nhân hoảng hốt, tiếng động này nghe rất quen, giống như trước đây cô đã từng nghe tiếng động kịch liệt, tiếng khóc và tiếng hét chói tai bên trong đồng hồ.
Tề Nhân lùi ra sau từng bước, tiếng "rầm rầm" cũng dừng lại, ngay giây sau đó, nó bỗng vang lên kịch liệt hơn, đồng hồ bỗng nhiên bị đá tung cửa. Một thi thể tay chân vặn vẹo bò ra, hai tay hai chân bé bị dây thừng trói đến biến dạng, lúc bò chỉ dùng đầu gối và khuỷu tay ma xát sàn nhà, bé nhanh chóng bị trầy trụa, máu dây ra đầy sàn.
"Hô, hô..." Tề Nhân thở hổn hển, cả người run rẩy nhìn thi thể bé nhỏ từ từ bò đến gần. Thi thể bò đến chân cô, leo lên bắp chân, lên đến vai, cuối cùng kề sát vào mặt cô. Khóe mắt Tề Nhân liếc nhìn gương mặt trắng hếu của bé, hai mắt bé đen kịt, môi mím lại một đường dài, đột nhiên cái miệng mở to ra, lộ ra một hang động tối đen, thi thể rít lên chói tai.
Tề Nhân đau đớn hét lên, cô che tai lảo đảo tránh thoát, lúc chạy xuống cầu thang, cô té ngã ngay chỗ Hứa Duyệt từng té, cũng bị gãy chân y hệt Hứa Duyệt. Trong lúc hoảng hốt, dường như cô trông thấy Ngụy Chi Chi ôm búp bê đứng ở đầu cầu thang từ trên cao nhìn xuống, mặt không thay đổi, bỗng bé cất tiếng cười hi hi ha ha, vui vẻ rời đi.
Cô nhớ ra rồi, năm năm trước cô sinh một cặp sinh đôi, nhưng bé gái là chị đã chết ngay lúc đó. Hai năm sau, đứa trẻ đáng thương trong nhà này cũng không thể sống sót. Sau đó nữa, trong nhà trưng bày bỗng xuất hiện một bé gái năm tuổi, trong một đêm, mọi người nhận định bé gái chính là đứa con gái lớn trong cặp sinh đôi của cô, mà chính cô cũng nghĩ như vậy.
Tề Nhân nỉ non: "Báo ứng..."
Cô nhớ ra rồi, Ngụy Chi Chi đã chết.
Cô bé chết không nhắm mắt, cô bé trở về rồi.
Trong phòng trưng bày ở tầng 5, Ngụy Hiểu Hiểu dịu dàng lau máu trên bức tranh, nhỏ giọng nói: "Vẫn còn đói à?"
Cô im lặng một lúc, giống như đang nghe bức tranh trả lời. Sau khi nghe được câu trả lời, cô nói tiếp: "Dưới lầu còn có mấy người, có thể cho mày ăn no. Thế nhưng có mấy thiên sư, nhìn qua cũng không có bản lĩnh gì. Mày sợ không? Không sợ? Vậy chúng ta đi!"
Ngụy Hiểu Hiểu ôm bức tranh "Quái Đản" xoay người đi ra cửa. Ác quỷ trong tranh ăn được hai người càng trở nên rõ ràng, hình dạng đáng sợ nổi lên trên giấy.
______________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Chi Chi mới là Phú Dã, Ninh Ninh là người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.