Lúc này cửa chính bỗng mở ra, một đôi nam nữ vừa cãi nhau ầm ĩ vừa đi vào. Người đàn ông liên tục mắng người phụ nữ: "Không có việc gì về đây làm chi? Bây giờ thì hay rồi, mưa to tắc đường, lại phải ở đây một đêm. Mẹ nó, căn nhà âm u quỷ dị này vốn không phải nơi dành cho người ở. Tôi bị mỡ heo che hết lý trí mới trở về với cô, còn phải ở lại một đêm. Dm!"
Người phụ nữ gào lên: "Chứ không phải tài sản của cha tôi che mất lý trí của anh nên anh mới vội vã về đây à! Đã mơ ước tài sản của cha tôi lại không muốn ở đây, về đây là lại lải nhải, đẩy hết sai lầm lên đầu tôi. Vừa ngu xuẩn vừa nhát gan, không hiểu sao tôi lại lấy loại người như anh!"
"Ngụy Miên Miên, cô là thứ đàn bà chanh chua! Nói lý lẽ có được không? Chính cô sáng sớm thấy trời mưa, nghĩ chân cha cô có bệnh cũ bèn vội chạy về ra vẻ hiếu thảo. Mẹ nó! Sao ngày thường không về? Ở trong nhà trưng bày thì sợ hãi, vừa thấy có cơ hội làm màu thì lập tức chạy về, còn dám nói tôi? Tôi còn chưa trách bản thân sao năm xưa lại cưới loại người như cô, cô dám mắng tôi?"
Giọng nói Ngụy Miên Miên càng bén nhọn, tức giận đến nỗi ánh mắt muốn hóa thành kiếm đâm nát chồng. Móng tay đỏ tươi của cô rục rịch, giống như ngay giây sau sẽ nhào lên cào ông chồng: "Phùng Bình, làm người phải có lương tâm! Nếu không có cha tôi thì anh có ngày hôm nay không? Anh quay về với tôi chẳng phải vì mơ ước các mối quan hệ xã giao và các món sưu tầm của cha tôi sao? Đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì trong bụng, tốt nhất anh nên câm miệng đi, đừng chọc tôi không vui."
Quả thật Phùng Bình hơi e dè, chẳng qua vẫn tức giận nói: "Cô nghĩ tôi thích mấy món sưu tầm này lắm à? Tôi còn không biết cha cô và cô là loại người gì sao? Đừng tưởng tôi không biết chuyện mấy năm trước! Hổ dữ không ăn thịt con, ông ta..."
"Phùng Bình!"
Một tiếng hô lớn như sét đánh ngang tai, hai vợ chồng lập tức ngậm miệng. Ngụy Miên Miên quay đầu nhìn lại, là Ngụy Quang Minh nhìn thấy trời mưa nên ra khỏi thư phòng, nhìn mặt ông là biết ông đã nghe thấy đoạn cãi nhau vừa rồi của hai người. Ngụy Miên Miên cẩn thận lấy lòng: "Cha, sao cha không ở trong thư phòng?"
"Ở trong thư phòng thì sao thấy được một màn mất mặt của hai đứa." Ngụy Quang Minh tức giận trách mắng, thấy hai người còn muốn cãi lại, ông giơ gậy dậm mạnh xuống đất: "Câm miệng!" Sau đó ông quay sang phía phòng khách, nói với nhóm Trần Dương vẫn ngồi đó nãy giờ: "Thật ngại quá, gia giáo không nghiêm, khiến mọi người chê cười rồi."
Trần Dương ôn hòa nói: "Không có việc gì. Chân của Ngụy tiên sinh còn đau không?"
"Bệnh cũ mà thôi, quen rồi." Ngụy Quang Minh phất tay nói không sao rồi lại hỏi tiếp: "Mọi người đã tra được là thứ gì quấy nhiễu nhà trưng bày chưa? Có cách giải quyết không?"
"Đã có manh mối, còn cần xác định."
Phùng Bình chen vào: "Mấy người là ai? Đến tra cái gì?"
"Không được vô lễ! Bọn họ là thiên sư." Ngụy Quang Minh quát lớn.
Phùng Bình bị quát nhưng không tức giận hay e sợ, ngược lại rất vui vẻ: "Nên mời thiên sư từ sớm. Con thấy nhà ta rất âm u, còn trưng bày mấy thứ kỳ quái như vậy, nên trừ tà."
Ngụy Quang Minh không thèm nhìn gã con rể không có đầu óc, nếu không phải con gái ông sống chết đòi lấy hắn thì ngay cả việc nhìn loại ngu xuẩn này ông cũng không thèm. Thấy Trần Dương chỉ mới điều tra ra manh mối, chân ông lại đau đến run lên bèn chống gậy quay vào thư phòng. Đi được vài bước, ông bỗng nhớ đến gì đó bèn quay lại nói: "Tôi muốn hỏi dùm bác sĩ Hách, sáng nay ông ta thấy một người phụ nữ mặc áo trắng đứng dưới mái hiên, không biết là gì?"
Trần Dương rũ mắt: "Có lẽ là ma quỷ trong rừng đến rú mưa, không có gì đáng ngại. Mấy thứ đó không vào nhà được."
"Tôi sẽ nói lại với bác sĩ Hách."
Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo liếc nhìn nhau, thầm hỏi sao lại có người phụ nữ áo trắng? Trương Cầu Đạo bèn kể lại chuyện bác sĩ Hách không còn sống được lâu nữa cho cô biết. Cô nàng bĩu môi chậc một tiếng, rõ ràng là bác sĩ cứu người, xảy ra việc này phỏng chừng là lòng dạ xấu xa.
Ngụy Miên Miên thấy bị mất mặt trước mặt người ngoài, hơn nữa cô cũng không quá thích thiên sư, lại vội lấy lòng Ngụy Quang Minh bèn mặc kệ nhóm Trần Dương, chạy nhanh vào thư phòng làm tròn chữ hiếu. Còn về Phùng Bình, từ trước đến giờ hắn vốn không thích cha vợ, mà ông cũng không thích hắn. Mấy năm trước hắn còn cố lấy lòng, hiện giờ gặp mặt cũng lười.
Hắn đi đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống nói với nhóm Trần Dương: "Mấy người nhất định phải bắt sạch mấy thứ tà môn trong nhà, căn nhà này thật sự quá quỷ di, cũng chỉ có ông bố vợ kỳ quái của tôi là ở được."
Khấu Tuyên Linh hỏi: "Không phải có rất nhiều người sống ở đây sao? Sao trong mắt anh chỉ còn có một mình Ngụy tiên sinh?"
"Mấy người không biết đâu, cha vợ tôi rất bảo thủ, thích mấy thứ cổ quái. Ông sưu tầm da người, thi thể... Sống ở nơi thế này không sợ sao được? Vừa rồi mấy người cũng nghe mụ đàn bà chanh chua kia chửi đó, đúng, cha vợ cung cấp các mối quan hệ xã giao cho tôi, nhưng ngoài ra thì đều là tôi tự mình làm ăn, còn về mấy món sưu tầm, tôi không hề mơ ước chút nào. Tôi à sợ hãi, tôi không có sở thích kinh khủng này."
Phùng Bình bưng bát cháo và cầm bánh bao lên bắt đầu ăn ngấu nghiến, ăn xong lại nói tiếp: "Cũng chỉ có ông anh vợ, cô em vợ và bà mẹ kế là chịu được cái nhà này. Anh vợ giống hệt ông bố vợ, yêu thích mấy thứ quỷ dị. Còn cô em thì cả ngày âm trầm nặng nề, không nói một câu. Cuối cùng là mẹ kế trẻ tuổi kia, không biết cô ta thần kinh thô hay là người theo thuyết vô thần nữa, chậc chậc."
Trương Cầu Đạo gõ gõ bàn: "Lúc nãy tôi nghe hai người nói bị tắc đường? Núi lở chắn đường à?"
"Không phải." Phùng Bình xua tay: "Chúng tôi đang trên đường đến đây, vừa đi qua đoạn đường kia thì một tia sét giáng xuống, đánh vào cây đại thụ làm nó ngã ra giữa đường, xe cộ không qua lại được nữa. Mưa quá to, muốn dọn dẹp cây đổ rất phiền phức. Tôi định về đây với vợ rồi tối quay về nhà tôi, ai ngờ mưa to tắc đường, chắc phải ở lại đây một đêm rồi." Hắn lắc đầu thở dài: "Ở đây quá âm u, tôi thật sự không muốn ở lại."
Trần Dương nói: "Thật trùng hợp. Vừa nãy anh có nói "đừng tưởng tôi không biết chuyện ông ấy làm năm đó", đó là chuyện gì vậy?"
Gương mặt tươi cười của Phùng Bình lập tức cứng ngắt, cực kỳ mất tự nhiên. Hắn cười gượng: "Ồ? Tôi có nói vậy sao? Tôi, tôi còn có việc, đi trước..."
Mao Tiểu Lỵ trực tiếp nhảy lên bàn, cùng Trương Cầu Đạo đè vai Phùng Bình xuống: "Có nói hay không?"
"Tôi, không, tôi thật sự không biết, tôi chỉ thuận miệng nói... Được được, tôi nói, tôi nói được chưa. Buông tay ra trước đi, đau."
Lúc này Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo mới buông vai hắn ra, Phùng Bình vừa xoa vai vừa không được tự nhiên nhìn mọi người, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Thật ra chuyện này cũng không phải là chuyện gì to tát. Mấy người cũng biết cha vợ tôi yêu thích mấy thứ kỳ dị, thích đến phát điên ấy. Mấy năm trước, có người sưu tầm được một bức thangka bằng da người vô cùng quý báu, đối phương không chịu bán nhưng lại nhìn trúng Ngụy Hiểu Hiểu, là cô em vợ của tôi. Người này đã năm sáu chục tuổi rồi còn muốn thiếu nữ nhà người ta. Người bình thường sẽ không đồng ý yêu cầu hoang đường này, nhưng cha vợ tôi đồng ý."
"Vậy là thật sự gả Ngụy Hiểu Hiểu?"
"Không thành, trên đường thành hôn thì gặp tai nạn xe cộ, Ngụy Hiểu Hiểu bị thương, còn lão già vô sỉ kia thì chết tại chỗ. Đương nhiên con trai con gái lão ta không muốn Ngụy Hiểu Hiểu về nhà đó chia tài sản, thế nên cuộc hôn nhân không thành. Vì vậy mà Ngụy Hiểu Hiểu không gả đi."
Mao Tiểu Lỵ nói: "Shhh! Đây là cha ruột sao?"
"Vậy mới nói như phát điên!" Phùng Bình chỉnh chỉnh cổ áo, đứng lên nói: "Tôi thật sự có việc, tôi đi trước đây." Nói xong hắn chạy nhanh như chớp, rất sợ Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo chặn hắn lại.
Mao Tiểu Lỵ nhìn theo bóng lưng hắn: "Tin được không?"
Trương Cầu Đạo trả lời: "Không nói dối, nhưng lại là hai câu chuyện hoàn toàn khác nhau."
Cô quay đầu sang, mở to mắt tò mò hỏi: "Vậy là sao?"
Trương Cầu Đạo hơi sửng sốt, thầm nghĩ lúc này trông Mao Tiểu Lỵ thật dễ thương, vì thế hắn vô thức giơ tay nhéo mặt cô.
Cô nàng cũng sửng sốt: "Anh nhéo em làm gì?"
Hắn hoàn hồn, làm như không có việc gì buông tay: "Thử xem có thể nhéo cho em thông minh hơn không."
Mao Tiểu Lỵ tức giận, giương nanh múa vuốt nhào tới cào hắn. Thật lâu mới náo loạn xong, cô bỗng nghe giọng nói cực kỳ hiền hòa của Trần Dương: "Quậy xong chưa?"
Trần Dương nhìn Trương Cầu Đạo, lại nhìn sang Mao Tiểu Lỵ, nhịn không được nở nụ cười vui mừng. Cậu thầm nghĩ ngày phân cục có thể ôm cục cưng nhỏ không còn xa nữa rồi, tương lai phân cục sẽ bị cục cưng bé nhỏ chiếm lĩnh. Trần Dương càng cười càng không cách nào kiềm chế. Cậu vừa cười vừa nói: "Ý của Cầu Đạo là chuyện Phùng Bình chỉ trích Ngụy Quang Minh lúc nãy là chuyện khác chứ không phải chuyện gả Ngụy Hiểu Hiểu."
"Chuyện khác là chuyện gì nhỉ?" Lần đầu tiên Mao Tiểu Lỵ nghĩ nụ cười của Trần Dương có thể làm cô nổi da gà.
"Không biết." Trần Dương đứng dậy: "Giao cho mọi người đi thăm dò, cố lên." Cậu dừng một chút rồi bổ sung, lần này nói với bốn người: "Vợ chồng đồng lòng, chuyện gì cũng xong."
Lục Tu Chi nghe vậy cười tủm tỉm, chống cằm quang minh chánh đại nhìn Khấu Tuyên Linh, người sau che mặt yên lặng ăn sáng. Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo nhìn nhau, sau đó đồng loạt làm như buồn nôn.
Trần Dương cười híp mắt đi lên lầu, đến hành lang thì gặp Hứa Duyệt, vợ của Ngụy Kiệt. Cô đứng giữa hành lang, gương mặt tái nhợt hoảng hốt. Lúc Trần Dương đi ngang qua, cô đột nhiên giơ tay định níu cậu. Cậu nhanh chóng lùi ra sau vài bước: "Có việc gì à?"
Hứa Duyệt nuốt nuốt nước bọt, ánh mắt đầy cầu khẩn: "Cậu chơi với nó được không?"
"Nó? Là ai?"
"Không, không phải nó, là bọn họ." Hứa Duyệt mong đợi hỏi: "Cậu chơi với bọn họ được không?" Dưới ánh mắt đầy mong chờ của Hứa Duyệt, Trần Dương lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không thích chơi. Cô đang làm "quỷ" sao? Tìm ai?"
Cả người Hứa Duyệt run lên, luống cuống tìm kiếm: "Đúng, phải tìm ra mới được. Không thể làm "quỷ" được, phải tìm được..." Cô bỗng cứng ngắt cả người nhìn về phía đồng hồ quả lắc rất to phía trước. Cô nở nụ cười vui vẻ, chạy đến trước đồng hồ nhón chân mở đồng hồ ra, thì ra đây chỉ là đồ trang trí hình đồng hồ.
Mặt đồng hồ bị giật ra, một cây kim đồng hồ sắc bén bắn vọt ra. Trần Dương nhanh tay lẹ mắt kéo Hứa Duyệt qua một bên, nếu không cô đã bị kim đồng hồ đâm vào mắt rồi. Hứa Duyệt chưa hoàn hồn, đồng hồ bỗng đánh mấy tiếng "boong boong", cửa phía dưới từ từ mở ra, bên trong là một thi thể nho nhỏ bị trói tay chân gấp khúc, làn da xám đen đầy vết thương, vẻ mặt hoảng sợ, trên cổ có vết dây hằn rất rõ ràng. Đó chính là Ngụy Chi Chi.
Trần Dương vội vàng ôm lấy cô bé kiểm tra hơi thở. Ngay giây sau, Ngụy Chi Chi đột ngột bật dậy, lè lưỡi "lêu lêu lêu", vô cùng đắc ý cười to, tiếng cười lanh lảnh khiến người ta nghe mà khó chịu xen lẫn bất an.
Hứa Duyệt bỗng hoảng hốt gào lên: "Á!!!!"
Cô hét chói tai, hoảng loạn chạy xuống dưới lầu, ai ngờ lại bước hụt khiến cô té lăn xuống cầu thang, bị gãy một chân. Đau đớn như kim châm cũng không khiến cô sợ hãi bằng thi thể của Ngụy Chi Chi lúc nãy. Cô thở hổn hển, phát ra mấy tiếng như một loài thú nào đó, ánh mắt sớm tan rã nhưng vẫn ráng bò về phía cửa.
Ngụy Ninh đứng trên đầu cầu thang nhìn xuống, gương mặt không hề thay đổi, cậu bé lẩm bẩm: "Không cần sợ hãi, chỉ mới bắt đầu thôi."