*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi cửa mộ đóng lại, ba người chỉ có thể tiến vào trong phòng mộ chủ. Gần cửa có hai phòng nhỏ, dưới đất đầy vàng bạc châu báu và các món đồ đồng tinh xảo tuyệt đẹp bị vất tán loạn. Còn có đồ chơi của trẻ em như cờ lục bát được làm bằng ngọc, vô cùng quý báu.
Bộ tượng táng hai hình nhân chơi Lục bác, thời Đông Hán (25–220).
Sáu miếng ngọc đổi màu của trò chơi Lục bác lấy từ lăng mộ vua Triệu Văn Đế nước Nam Việt (trị vì từ năm 137 TCN – 122 TCN)
*Lục bác (tiếng Trung: 六博; bính âm: liù bó; Wade-Giles: liu po) là một trò chơi dạng cờ phổ biến của Trung Quốc thời cổ đại. Một số nghiên cứu cho rằng trò chơi này chủ yếu dành cho hai người chơi, theo đó mỗi người chơi lần lượt di chuyển sáu con cờ xung quanh các điểm đối xứng của một bàn cờ vuông dựa theo kết quả gieo sáu chiếc que, vốn được sử dụng như quân xúc xắc trong các trò chơi hiện đại.
Bên cạnh cửa phòng nhỏ ngổn ngang là một con ngựa gỗ, còn có trống bỏi, đèn kéo quân bằng ngọc lưu ly, v.v... rất nhiều đồ chơi trẻ em, đều được làm bằng vật liệu trân quý. Đa số thuộc về thời Chiến Quốc, một số là thời triều Tống.
Trần Dương nhặt một cái trống bỏi lên, trống đã cũ nhưng bóng loáng, dườn như thường được cầm trong tay. Cậu ngẩng đầu nhìn vào trong phòng nhỏ, bên trong có bốn quan tài bằng đá.
Khấu Tuyên Linh cũng phát hiện bốn quan tài đá trong căn phòng nhỏ đối diện. Hai người liếc nhìn nhau rồi tách ra đi vào xem. Lục Tu Chi đứng ngoài hành lang cúi đầu trầm tư, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh lùng mang theo sát khí.
Dường như có vật gì đó vụt thoáng qua, cùng với từng tràng cười chói tai vừa quỷ dị vừa dồn dập mà tai người không nghe thấy được. Khấu Tuyên Linh ló đầu ra từ căn phòng nhỏ gọi Lục Tu Chi: "A Chi?"
Lục Tu Chi quay đầu cười cười: "Đến đây."
Nói xong hắn đi vào phòng, cùng Khấu Tuyên Linh xem xét quan tài đá. Trong căn phòng nhỏ đối diện, Trần Dương thử đẩy đắp quan tài, thế mà thật sự đẩy được.
Quan tài đá nặng nề phát ra tiếng động, gương mặt của thi thể trong quan tài lộ ra. Trần Dương nhìn thoáng qua, con ngươi lập tức co trút: "Mao cương!"
Thi thể trong quan tài đá thế mà sống động như người thật, dù gương mặt tái nhợt nhưng cơ thịt đầy đủ. Mái tóc đen nhánh, móng tay dài chừng 3cm ánh lên tia xanh tím. Đây là một cô gái, mặc Shenyi tay áo rất rộng và lỏng lẻo, điển hình trang phục nữ thời Chiến Quốc, tóc đen búi lên. Gương mặt và làn da lộ ra ngoài có một tầng lông trắng ngắn ngủn, cổ tay và tứ chi bị đinh sắt đóng vào quan tài đá.
Quan tài đá này được dựng thẳng, cao to lại dài rộng. Thi thể bên trong nhắm mắt, quỳ gối hướng mặt về phía đông nam, cánh tay bị đinh dài cố định, xương cổ tay cũng bị xuyên thấu. Rất rõ ràng đây là một người bị tuẫn táng, sau khi bị cố định tư thế thì nhốt lại trong quan tài, không biết là do 36 quan sát cục tụ âm khí và sát khí hay vì oán khí quá nặng của bản thân mà thành mao cương.
Nhìn quần áo hoa lệ của thi thể, trong quan tài có 5 đỉnh 4 quỹ làm vật bồi táng. Thời Chiến Quốc, mặc dù lễ nhạc sụp đổ nhưng người xây dựng tòa cổ mộ này tôn sùng triều Chu, coi trọng lễ nhạc, thế nên xây dựng cổ mộ theo lễ chế triều Chu. Thời kỳ Thương Chu, quy định tuẫn táng có rất nhiều yêu cầu nghiêm khắc, vua dùng 9 đỉnh 8 quỹ, chư hầu thì 7 đỉnh 6 quỹ, sĩ phu 3 đĩnh 2 quỹ.
*Đỉnh (鼎) là những chiếc vạc thời tiền sử và Trung Quốc cổ đại. Chúng là một trong những vật dụng quan trọng nhất được sử dụng trong các nghi lễ của Trung Hoa. Chúng được làm thành hai hình: hình trụ cầu có ba chân và hình chữ nhật với bốn chân, được gọi là phương đỉnh. Chúng được sử dụng để nấu ăn, cất giữ và lễ vật cho các vị thần hay tổ tiên.
*Quỹ (簋) là dụng cụ người Trung Quốc cổ đại dùng đựng hoặc nấu thức ăn, cũng dùng làm lễ khí, lưu hành từ triều Thương đến Đông Chu. Quỹ là lễ khí hiến tế quan trọng, dùng phối hợp với đỉnh, quỹ là số chẵn, đỉnh là số lẽ. Số lượng sử dụng có hạn chế cấp bậc nghiêm ngặt, căn cứ theo sử sách, chỉ có vua mới được dùng 9 đỉnh 8 quỹ, chư hầu thì 7 đỉnh 6 quỹ, khanh đại phu 5 đỉnh 4 quỹ, sĩ phu 3 đĩnh 2 quỹ.
Đỉnh và quỹ ở thời kỳ Thương Chu tượng trưng cho địa vị cao thấp, địa vị trong cổ mộ cũng tương tự như vậy. Vậy nên thân phận cung nữ này không thấp, có khả năng và tư cách làm người tuẫn táng. Thời cổ, chọn người tuẫn táng cũng có quy định nghiêm ngặt, chia làm người tuẫn, người cúng tế và người hiến tế. Trong đó thân phận người tuẫn không thể thấp, phải gần với chủ mộ. Sau là người cúng tế với tư cách là vật cúng tế, thật ra không có phân biệt lớn với người hiến tế.
Chẳng qua đôi khi người cúng tế phải chọn đồng nam đồng nữ, vì người cổ đại cho rằng đồng nam đồng nữ là tiên nhân chuyển thế, nếu giết họ đặt trong mộ có thể thành tiên. Tuy cổ mộ này có người tuẫn, không có đồng nam đồng nữ làm người cúng tế nhưng chủ nhân cổ mộ là một bé gái chín tuổi, bị coi là mắt trận, có thể nói là không hề có chút nhân tính.
Trần Dương sợ đánh thức mao cương trước mặt, chậm rãi đẩy nắp quan tài lại. Chỉ còn 5cm nữa thôi thì bỗng nhiên một cánh tay giơ ra cản nắp quan tài, móng tay thật dài cọ xát với nắp quan tài phát ra tiếng rít chói tai. Con ngươi Trần Dương co rút, ngay giây sau cậu nghiêng người tháo sợi dây đỏ, cùng lúc nắp quan tài bị đá bay, đập mạnh lên tường khiến bụi bay khắp nơi.
Trần Dương lưu loát dùng dây đỏ quấn lấy quan tài đá, mao cương bên trong đã mở mắt, vừa muốn bay ra thì bị dương khí trên sợi dây đỏ làm bị thương. Nó bắn mạnh ngược lại vào trong quan tài, gào lên một tiếng thảm thiết. Cậu thấy thế lập tức đẩy nhanh tốc độ quấn dây đỏ quanh quan tài, khiến mao cương không cách nào rời khỏi.
Mao cương nhìn chòng chọc Trần Dương, nó hơi nhếch môi, lộ ra hai răng nanh bén nhọn sau đôi môi đỏ mọng. Cậu giơ tay làm dấu thiên sư, giữa hai ngón tay chính là lá bùa Ngũ Lôi. Mao cương trong quan tài đá thấy thế bỗng gào lên, ba quan tài đá phía sau bắt đầu rục rịch. Trần Dương đổi thành bùa trấn tà dán lên trán mao cương, tạm thời che dấu hơi thở của nó.
Sau đó cậu cấp tốc tháo ba lô, lấy chu sa và rượu gạo, vừa trộn vào nhau vừa quan sát ba quan tài đá còn lại. Cậu cầm bút lông chấm chu sa vẽ bùa trấn tà lên quan tài, tạm thời dùng dương khí phong ấn mao cương. Đa số cương thi tồn tại trong cổ mộ, là nơi âm tà nhất. Vật âm tà chỉ sợ dương khí, thế nên tạm thời bị khống chế.
Lúc Trần Dương vẽ được nửa lá bùa trấn tà lên quan tài thứ ba thì nắp quan tài bị đá bay. Cậu linh hoạt tránh né nhưng không kịp ngăn mao cương thoát ra ngoài. Nó tấn công về phía Trần Dương, mười móng tay cứng như đao thép, lóe lên ánh sáng màu tím. Cậu giơ cánh tay ngăn cản đòn tấn công của nó. Mao cương cong năm ngón tay, xẹt qua cần cổ Trần Dương. Cậu ngửa ra sau, tóm chặt mao cương mà mượn lực bật người ra phía sau lưng nó, bút lông chấm chu sa lập tức vẽ bùa trấn tà lên lưng mao cương.
Nó bị dương khí làm bị thương, xoay người nhắm ngay đầu Trần Dương mà tấn công. Cậu ngước mắt nhìn, xoay cổ tay dựng thẳng bút lông, dùng nó như vũ khí chống đỡ bàn tay của mao cương. Bàn tay mao cương bị phỏng một vết màu đen.
Trần Dương cắn lấy bút lông, hai tay đồng loạt tóm chặt lấy hai tay mao cương rồi đá mạnh vào đầu gối nó, nhưng không hề có tác dụng gì. Cả người mao cương cứng như đồng, sức lực vô cùng lớn, nó hất mạnh Trần Dương về phía quan tài đá bị quấn dây đỏ.
Mao cương trong quan tài không đếm xỉa đến thương tích do dây đỏ gây ra mà vươn tay ra muốn nắm lấy cần cổ Trần Dương, lúc móng tay sắp cắm vào cổ cậu, Trần Dương nhả bút lông trên miệng ra, bút lông vừa khéo rơi vào lòng bàn tay cậu, ngăn cản mười ngón của mao cương.
Mao cương bên ngoài nghe tiếng hét nhào về phía trước, khóe mắt cậu liếc nhìn nút thắt của dây đỏ, nhẹ nhàng kéo một cái mở ra, đồng tiền cổ chạm đến mao cương phía sau khiến nó gào lên rồi vội lùi ra sau.
Trần Dương né được mao cương phía sau rồi cùng dây đỏ trói chặt nó, dây đỏ không ngừng làm nó bị thương, cuối cùng mất đi năng lực hành động. Lúc này cậu cởi dây đỏ rồi xỏ đồng tiền cổ vào, sau đó cậu nhìn về phía mao cương trong quan tài, nó đang núp trong quan tài, nhìn có vẻ đáng thương tội nghiệp.
Lúc này bỗng một tiếng gào của cương thi vang lên bên ngoài mộ chủ, mấy mao cương nghe tiếng gào bỗng khôi phục bình tĩnh, không tiếp tục tấn công Trần Dương nữa. Mao cương dưới chân bị quất roi không khống chế được run bần bật, lúc này nó run rẩy bò lại vào quan tài, trên đường còn rút cái nắp quan tài bị đá văng dính trên vách tường ra tự đậy lại, trong lúc đó còn uất uất ức ức liếc nhìn Trần Dương.
Trần Dương: "..." Làm như cậu bắt nạt chúng nó vậy.
Cậu lùi ra sau, đi ra khỏi phòng mộ, không hề buông lỏng cảnh giác. Ra đến ngoài, cậu trông thấy Khấu Tuyên Linh đỡ Lục Tu Chi đi ra khỏi phòng mộ nhỏ kia. Khấu Tuyên Linh lên tiếng: "Chúng tôi gặp bốn quan tài đá trong đó, là người tuẫn, địa vị rất cao, thân phận tương đương hộ vệ, thân thủ rất lợi hại. A Chi bị thương rồi."
Lục Tu Chi bị thương? Trần Dương nhướng mày nhìn về phía Lục Tu Chi. Hai mắt đối phương bình tĩnh không hề gợn sóng, cậu lập tức hiểu rõ, hơi đồng tình nhìn Khấu Tuyên Linh vẫn ngô nghê không biết gì. Xem ra ngày lão Khấu rơi vào tay giặc không còn bao xa nữa.
Trần Dương hỏi: "Hai người có nghe thấy tiếng gào không?"
"Có nghe. Bốn con mao cương vì nghe tiếng gào mới ngừng tấn công."
"Sau phòng mộ nhỏ là tiền đường và hậu thất, mộ chủ nhân được chôn ở hậu thất. Địa vị của thứ phát ra tiếng gào lúc nãy phải cao hơn tám con mao cương kia, không chỉ địa vị cao khi còn sống mà sau khi chết cũng vậy."
Người tuẫn trong phòng nhỏ đã thành mao cương, vậy thứ kia phải là phi cương nghìn năm. Phi cương nghìn năm am hiểu pháp thuật, không sợ ánh mặt trời, như người sống. Thi huyết chứa kịch độc, tích huyết thành cương.
Lần trước nghĩa trang Trường Hòa xuất hiện phi cương, vì đối phó nó mà mất ba thiên sư Thượng Thanh, có thể thấy được nó khó đối phó đến cỡ nào.
Tâm trạng ba người nặng nề, cẩn thận và cảnh giác đi qua cửa đá đến tiền đường. Tiền đường được bố trí vô cùng hoa lệ, bên trong bày 7 đỉnh 6 quỹ, là tiêu chuẩn của chư hầu. Còn có rất nhiều chậu gốm chén sứ, trân châu và các vật phẩm quý báu hai thời Chiến Quốc và triều Tống lăn đầy đất. Tiền đường giống như đại sảnh của nhà cửa thời cổ đại, còn có bàn ghế và đèn dầu.
Trước mặt ba người là một cô gái mặc quần áo hiện đại đứng xoay lưng về phía họ. Trong cổ mộ xuất hiện một cô gái mặc quần áo hiện đại, nhìn thế nào cũng thấy có âm mưu.
Trần Dương tiến lên một bước, trấn định hỏi: "Cô là ai?"
Cô gái vẫn xoay lưng về phía ba người, nghe vậy trả lời: "Nếu như tôi nói tôi là chủ mộ thì sao?"
"Câu hỏi ngược của cô đã phủ định việc này." Trần Dương bình tĩnh nói.
Cô cười khẽ: "Tôi hỏi một câu ngu ngốc rồi." Cô ta dừng một chút rồi hỏi tiếp: "Mấy người biết giải Rubik không?" Giọng nói cô có vẻ buồn phiền: "Tiểu chủ nhân của tôi không giải Rubik được, hiện tại rất không vui. Tôi cũng không giải được, nếu mấy người giải được, tôi sẽ đưa mấy người rời khỏi cổ mộ."
Khấu Tuyên Linh lên tiếng: "Chúng tôi đến đây vì muốn ngăn cản các người biến núi Bút Giá và núi Thiết Vi thành bát đại địa ngục, quan trọng hơn là bố trí lại 36 quan sát cục. Hơn nữa mấy người còn hủy phong thủy ở núi Bút Giá, chôn quan tài bằng đồng trong phạm vi phần mộ tổ tiên Khấu gia, phá hỏng phong thủy mộ tổ nhà tôi. Đây coi như là kết thù."
Cô gái hơi kinh ngạc, lập tức cười xin lỗi: "Xin lỗi, tiểu chủ nhân nhà tôi hơi tùy hứng. Cô bé ở một chỗ mãi buồn chán, lại thích phong cảnh hữu tình ở núi Bút Giá, chôn quan tài đồng ở phạm vi mộ tổ là muốn nhắc nhở người nhà họ Khấu dời mộ. 36 quan sát cục đi theo tiểu chủ nhân. Về phần bát đại địa ngục, tiểu chủ nhân xem kinh Phật bèn học theo làm bừa." Giọng nói của cô đầy vẻ cưng chiều, mặc dù xin lỗi nhưng lại chẳng có thành ý, vô cùng dung túng cho tiểu chủ nhân trong miệng cô ta.
Trần Dương có thể khẳng định "tiểu chủ nhân" này chính là mắt trận của 36 quan sát cục, là bé gái chín tuổi kia. Còn cô gái này chính là gia thần. Cậu lên tiếng: "Mộ tổ nhà người ta đang an ổn, các người nói chiếm là chiếm? Năm 2018 rồi, không thịnh hành chế độ nô lệ. Chiếm phần mộ tổ tiên nhà người khác, hủy phong thủy, phải bị đánh."
*Gia thần 家臣: gia nhân của các khanh, đại phu (chức quan to thời xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ) thời Chiến Quốc.
Cô gái xoay người, cười khanh khách nhìn Trần Dương.
Khấu Tuyên Linh và Trần Dương vừa nhìn thấy cô ta, vẻ mặt lập tức biến đổi: "Từ A Ni?"
Cô cười nói: "Tôi không phải Từ A Ni."
Ánh mắt Trần Dương biến đổi: "Cô là nữ chủ nhân Phòng Ước Nguyện?"
"Đúng vậy. Khi đó tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Xin chào, Trần Dương. Tôi họ Cơ, tên Khương." Cơ là quốc họ của vương triều Chu, Cơ Khương là Vương Cơ của vương triều Chu. Cô vuốt cằm nói tiếp: "Tôi đúng là Vương Cơ, chẳng qua địa vị thấp, bị làm gia thần phụ tá tiểu chủ nhân chặt đầu giết người trong huyệt mộ, phục hưng triều Chu. Tôi vốn chỉ là hồn phách, sau đó Từ A Ni tìm đến cổ mộ, xin tiểu chủ nhân một giọt máu cương thi. Tôi và cô ta đạt thành hiệp nghị, ngàn năm sau, ả tự nhường thân thể cho tôi, còn tôi hoàn dương."
Trần Dương hỏi: "Cô đã từng muốn tìm tôi?"
"Vì cậu là người chí âm."
"Vậy nên?"
Cơ Khương nói: "Đừng khẩn trương, tôi không muốn hại cậu. Chẳng qua cậu là người chí âm, tiểu chủ nhân nhà tôi là sao Hoa Cái, cũng là mệnh cách kỳ lạ. Đáng tiếc chỉ vì lý do này mà bị làm mắt trận, thành công cụ trả thù nước Tấn, bị giam trong cổ mộ hai ngàn năm. Mà cậu có thể đưa tiểu nhân ra khỏi cổ mộ. Nếu cậu đưa chủ nhân ra ngoài, mấy người không cần lo lắng chuyện núi Bút Giá và bát đại địa ngục nữa."
Trần Dương cười lạnh: "Vậy nên tôi phải đưa một con phi cương ra khỏi cổ mộ?"
Cơ Khương thở dài: "Tiểu chủ nhân chỉ ham chơi, không có quan niệm chính tà. Vậy nên tôi mới muốn cô bé đi theo cậu, trong lòng cậu thiện ác phân minh, người ngoài không dao động được. Có cậu, tiểu chủ nhân sẽ không làm bậy."
Trần Dương lắc đầu từ chối: "Tôi không đồng ý."
Tính nguy hiểm của phi cương không chỉ nằm ở thực lực mạnh mẽ của nó, mà còn vì thi độc trong máu của nó. Vu Linh Thứu từng dùng thi độc cương thi hủy diệt cả một tòa thành phồn hoa, huống hồ là chính bản thân cương thi. Nghĩ đến đây, lông mày Trần Dương nhảy một cái: "Bảy trăm năm trước, thi độc cương thi trong tay Vu Linh Thứu là lấy từ cổ mộ?"
Cơ Khương bình tĩnh nhìn Trần Dương: "Đúng. Nhưng chúng tôi bị lừa. Từ A Ni không thực hiện lời hứa giao thân thể cho tôi, cấu kết với Vu Linh Thứu. Thể chất của hắn giống cậu, có thể mang tiểu chủ nhân ra ngoài. Thế nhưng hắn lừa lấy máu của tiểu chủ nhân, phải bị trừng phạt. Tôi cũng lừa hắn, máu cương thi trong tay hắn chỉ là máu của mao cương đã bị pha loãng, không đủ để biến con người thành cương thi."
"Xin lỗi, phi cương như một quả bom hẹn giờ, không cẩn thận sẽ biến cả thành phố thành cương thi. Nếu như cô bé không thể không chế bản thân, đột nhiên tức giận sẽ liên lụy đến phân cục của tôi. Tôi không thể vì yêu cầu của cô mà vô trách nhiệm mang một con phi cương ra ngoài sinh sống cùng mọi người."
Cơ Khương nói: "Tiểu chủ nhân chưa từng hút máu."
"Đó là vì cô bé chưa từng gặp người." Trần Dương phản bác xong lại cảm thấy không đúng, cậu nói sai rồi. Cô bé từng gặp người, vào thời Tống ngàn năm sau, có người đào lầm vào cổ mộ khiến rất nhiều người chết. Cậu hỏi lại: "Mấy người chết bên ngoài không tính là người sao?"
"Cậu có gặp người hiến tế trong phòng mộ phụ không? Cấp bậc của chúng rất thấp, không thể tự điều khiển bản thân, ngửi thấy mùi người sẽ không khống chế được, bị kích thích muốn ăn thịt người. Chuyện xảy ra bên ngoài, chúng tôi ở trong này không biết gì cả, khi đó chúng tôi đang ngủ say. Lúc chúng tôi tỉnh lại thì phát hiện cổ mộ bị người ta đào, rất nhiều người chết. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến tiểu chủ nhân. Muốn trách thì trách bọn họ lòng tham không đáy, biết rõ công nhân đào sai chỗ còn tiếp tục đào xuống, tham lam vật bồi táng trong cổ mộ."
Thấy Trần Dương và Khấu Tuyên Linh đều không thay đổi, Cơ Khương thở dài: "Một đứa bé vì thể chất mà từ nhỏ đã bị giam ở tông tộc, rốt cuộc có thể đi ra thì lại bị biến thành mắt trận để báo thù, bị chết trong huyệt mộ, cô bé làm sao biết được cái gì là chính tà thiện ác? Tuy rất nhiều người vì cô bé mà chết, nhưng đó là tội của cô bé sao? Tiểu chủ nhân muốn chuyển đến nơi khác, rất biết điều thông báo trước cho mọi người, quan tài bằng đồng vốn là quan tài của cô bé. Tiểu chủ nhân không hiểu thiện ác, nhưng biết lễ."
Lúc này, phía sau Cơ Khương vang lên một giọng của một bé gái: "Khương, có mùi người?"
Cơ Khương nghiêng người, ba người Trần Dương trông thấy chủ nhân ngôi mộ, một bé gái mặc Shenyi lộng lẫy sang quý, vì quanh năm không gặp ánh mặt trời mà làn da trắng nõn không bình thường. Ngũ quan tinh xảo đáng yêu, vẻ mặt lãnh đạm, hai mắt đen tuyền, nhìn kỹ thì ra là trùng đồng. (mắt có 2 con ngươi)
Thời cổ đại, trùng đồng tượng trưng cho đế vương, lại là nữ mệnh Hoa Cái, mệnh cách kỳ lạ, quý không thể tả. Chẳng qua thân là con gái, lại sinh ra trong nhà của phương sĩ, trái lại bị kiêng kỵ.
Bé gái nhìn chằm chằm Trần Dương, một lúc sau, hai mắt cô bé như phát ra vầng sáng chói lóa. Cô bé đi đến trước mặt Trần Dương khẽ hỏi: "Trần Tiểu Dương?"
"Anh là Trần Dương, em có thể gọi là anh trai."
"Em lớn hơn anh hai ngàn tuổi."
"Địa vị bạn đời của anh cao hơn em. Luận bối phận hay thân phận, em đều phải gọi là anh." Đối diện với bé gái, Trần Dương không có cách nào làm mặt lạnh.
Hai mắt cô bé ánh lên ý cười: "Em là Ngồi Tuyên. Ngỗi là hậu nhân của Viêm Đế, Đại Vũ, Tuyên ý chỉ xinh đẹp." Trước thời Chiến Quốc, mọi người lấy dòng họ vi tôn, mỗi dòng họ đều có thể truy ra nguồn gốc tôn quý. Không khó nhìn ra, cô bé rất tự hào về dòng họ của mình.
"Ngỗi Tuyên?"
"Đúng." Cô bé vươn tay: "Anh có thể ôm em một cái không?"
Khấu Tuyên Linh vừa định mở miệng ngăn cản, hắn không xác định có phải Cơ Khương và Ngỗi Tuyên cố ý lừa bọn họ không, nhưng Lục Tu Chi kéo hắn, lắc đầu không nói. Khấu Tuyên Linh không thể làm gì khác hơn là đứng một bên quan sát, không nói nữa.
Trần Dương ngồi xổm xuống nhìn Ngỗi Tuyên, cuối cùng vươn tay ôm lấy cô bé. Ngỗi Tuyên ôm cổ Trần Dương, vui vẻ cười rộ lên. Cô bé nhỏ giọng nói: "Em rất thoải mái."
Cậu không hiểu ra sao: "Hả?"
Ngỗi Tuyên cười nói: "Em thích Trần Tiểu Dương. Em biết Trần Tiểu Dương, thế nhưng phải đợi đến đêm khuya mới đi cứu Trần Tiểu Dương được. Xin lỗi nha, Trần Tiểu Dương."
Trần Dương càng nghe càng không hiểu ra sao: "Em đang nói gì vậy?"
Ngỗi Tuyên ngoan ngoãn nhìn cậu, làm Trần Dương mềm lòng, suýt nữa dao động ý niệm. Cậu thở dài nói: "Xin lỗi, anh không thể đảm đương nổi trách nhiệm một khi đưa em ra ngoài."
Phi cương thật sự quá nguy hiểm, dù Ngỗi Tuyên có thể khống chế bản tính, cậu cũng không thể bảo đảm cô bé sẽ không chảy máu. Huống chi cô bé không nhận biết được thiện ác, bé biết giết người là sai, trừ việc này ra thì làm gì cũng được. Ví dụ như phá hỏng phong thủy núi Bút Giá và mộ tổ tiên Khấu gia, đây là hại ba đời nhà người ta.
Ngỗi Tuyên lắc đầu: "Không sao, em ôm Trần Tiểu Dương là được rồi." Cô bé nhìn xuống, bàn tay nho nhỏ chỉ nắm được hai ngón tay của cậu. Bé kéo Trần Dương vào hậu thất, cũng chính là nơi đặt mộ của bé. Ngỗi Tuyên giống như không đợi kịp muốn tặng cho cậu tất cả những báu vật mà cô bé cất giấu, bé cầm món đồ chơi không đáng tiền đưa cho cậu: "Tặng cho anh."
Ngại ngùng lại mong chờ tặng báu vật cho người mình thích, mong hắn cũng thích như mình. Chỉ cần đối phương hài lòng thì bản thân cũng vui vẻ.
Trần Dương nhận báu vật của Ngỗi Tuyên, bé cười đến mặt mày cong cong. Cô bé nhoài nửa người vào trong quan tài bằng đá, chân ngắn bên ngoài nhấc cao lên bảo trì cân bằng, lấy món đồ mà cô bé thích nhất trong quan tài rồi chạy đến ngồi cạnh Trần Dương: "Đây là đồ chơi Khương mang từ bên ngoài vào, Khương nói rất nhiều người không mua được món này, rất quý giá."
Cô bé trịnh trọng mở hộp ngọc ra, bên trong là một cái hộp nhạc, bé cẩn thận cầm trong lòng bàn tay. Trên hộp nhạc có ghi năm 1710, được giữ gìn rất mới, có thể thấy được bé rất yêu thích hộp nhạc này. Ngỗi Tuyên trịnh trọng đưa hộp ngọc và hộp nhạc cho Trần Dương: "Tặng cho anh."
Gương mặt nhỏ nhắn cực kỳ căng thẳng, dường như rất không nỡ nhưng vẫn muốn tặng cho Trần Dương.
Cậu buồn cười, cũng thấy khó hiểu: "Sao lại tặng anh?"
"Vì em thích Trần Tiểu Dương." Lúc nói câu này, gương mặt Ngỗi Tuyên cực kỳ trịnh trọng.
"Vì sao thích anh?"
"Thoải mái." Ngỗi Tuyên ngồi nhích lại gần Trần Dương: "Khí tức trên người Trần Tiểu Dương làm em rất thoải mái. Ngoài việc này ra thì em cũng thích Trần Tiểu Dương." Bé giơ ngón trỏ chỉ vào ngực cậu: "Nơi này có thứ gì đó, từ mờ nhạt trở nên rõ ràng, kiên định, không thể bẻ gãy. Em vẫn luôn quan sát anh."
Ánh mắt Trần Dương trở nên kỳ quái: "Vẫn luôn quan sát anh? Em biết anh từ trước à?"
"Biết. Khương nói chỉ có người chí âm mới có thể mang em ra khỏi cổ mộ. Vu Linh Thứu lừa Khương, Khương nói muốn quan sát. Khương nói cho em biết anh." Thế nên Ngỗi Tuyên càng ngày càng thích Trần Dương, bởi vì họ là cùng một loại người, càng bởi vì Trần Dương là người mà cô bé hướng tới, là ánh sáng trong thế giới của cô bé.
"Vừa rồi em nói đêm khuya mới đến cứu anh... Là có ý gì?"
Ngỗi Tuyên cười cười nhìn Trần Dương, kéo tay cậu nói: "Trần Tiểu Dương muốn gặp Vu Khôi sao?"
Con ngươi Trần Dương đột nhiên co rút, Vu Khôi chính là tên thật của cụ Vu.
"Em biết ông nội Vu đang ở đâu sao?" Sau khi ông Vu qua đời, thỉnh thoảng ông có xuất hiện trong giấc mơ của cậu, nhưng lại không nói tình hình cụ thể của ông cho cậu biết.
"Thành Hoàng ở Bình Thành chính là Vu Khôi."
Một tia sáng chợt lóe trong đầu Trần Dương, cậu nhớ rõ khi đến Bình Thành, Độ Sóc hàm hồ dặn cậu có gì khó khăn thì tìm Thành Hoàng Bình Thành. Bình thường hắn sẽ dặn dò trực tiếp gọi hắn.
"Boong... boong... boong."
Ba tiếng chuông của đồng hồ Tây Dương vang lên trong phòng mộ, kim đồng hồ chỉ số hai. Ngỗi Tuyên nắm tay Trần Dương đi ra ngoài: "Lúc này cửa mộ thất có thể mở từ bên trong, mọi người tranh thủ nhanh đi ra ngoài."
Cậu nghe vậy nghi hoặc hỏi: "Còn em?"
Ngỗi Tuyên khó hiểu, Trần Dương nhỏ giọng nói: "Em không muốn anh mang em ra ngoài sao?"
"Anh rất khó xử." Cô bé lắc đầu nói: "Em không muốn làm khó anh." Bé dừng một chút rồi bổ sung: "Em biết nhà họ Khấu là bạn của anh, em sẽ không đến núi Bút Giá ở nữa, anh đừng để ý."
Trái tim Trần Dương bỗng co rút, trong lòng chua xót khó chịu. Không phải vì Ngỗi Tuyên thoái nhượng, dù sao hành động của cô bé cũng không đúng. Nhưng có lẽ dù là ai, khi đối mặt với người yêu mến mình nhiều như vậy thì đều động lòng.
Ngỗi Tuyên nói với Khấu Tuyên Linh: "Thú trấn hà thần ở núi Bút Giá vốn để trấn áp thứ đó trong đầm nước ở cổ mộ, chỉ cần vớt lên rồi vét hết bùn dưới đầm, phong thủy núi Bút Giá sẽ khôi phục như ban đầu."
Cơ Khương bỗng che trước mặt Ngỗi Tuyên, cô bé bình tĩnh nói: "Khương, cô cũng cùng tôi tiễn Trần Dương sao?"
Một lúc lâu sau, Cơ Khương thở dài: "Ừm."
Ngỗi Tuyên đưa ba người Trần Dương ra ngoài qua một cửa mộ khác, cửa mộ này phải dựa theo bát quái phương vị kết hợp đúng thời gian mới có thể mở ra.
Trước khi Trần Dương đi, Cơ Khương chạy ra cửa mộ nói với cậu: "Quỷ đạo Vu tộc khởi nguồn từ phương sĩ vương triều Chu hoặc sớm hơn nữa. Vu tộc sùng bái thần Thanh Y. Nữ Bạt Thanh Y được truyền là thủy tổ cương thi. Mẫu tộc của Ngỗi Tuyên có huyết thống Nữ Bạt, vốn đã phai nhạt gần như không còn. Đến Ngỗi Tuyên lại bắt đầu xuất hiện sự lại giống. Cậu cũng biết đó, Nữ Bạt không hút máu, Ngỗi Tuyên không hút máu mà sống. Nếu cậu muốn biết nhiều hơn thì có thể hỏi Vu Khôi, và cả Phong Đô đại đế. Sau khi hiểu rõ, cậu nên suy nghĩ lại xem có muốn đưa Ngỗi Tuyên ra khỏi cổ mộ không."
_______________________________
*Sự lại giống: hiện tượng 1 số đặc điểm của tổ tiên xa xôi bỗng xuất hiện lại ở đời con cháu.
*TỨ ĐẠI CƯƠNG THI THỦY TỔ: DOANH CÂU, HẬU KHANH, HẠN BẠT, TƯỚNG THẦN.
Trong sự tích dân gian, cương thi vô hồn vô phách, bất tử bất hoại. Cương thi dễ đạt tới trường sanh bất tử. Chỉ cần không gặp chuyện ngoài ý muốn, thọ mệnh cương thi trên căn bản sẽ là vô hạn! Càng kỳ lạ chính là cương thi thích uống máu người, đồng thời người bị cắn sẽ biến thành cương thi mới! Trên thực tế, trong truyền thuyết mặc dù có tứ đại cương thi thuỷ tổ, nhưng không phải ai cũng là cương thi hút máu! Trong tứ đại cương thi thuỷ tổ chỉ có Tướng Thần mới là cương thi hút máu, bởi vậy, những cương thi mà chúng ta đồn có thể đều là hậu đại của Tướng Thần. Tướng Thần là do thân Hống (Còn gọi là Vọng Thiên Hống, là thần thú thượng cổ trong truyền thuyết của Trung Quốc) biến thành, vô hồn vô phách, bởi vậy, các cương thi hậu đại của Tướng Thần không có hồn phách, đồng thời kế thừa đặc tính hút máu của Tướng Thần.
Hạn Bạt:
Con gái của Hoàng Đế nguyên danh là Nữ Bạt, tướng mạo xinh đẹp, đồng thời cũng hết sức thiện lương. Sau một lần Hoàng Đế đại chiến Xi Vưu, Hạn Bạt vì lo lắng cho cha của mình mà tinh thần và thể xác đều mỏi mệt, lâm vào bạo bệnh. Bệnh tình của Nữ Bạt cực kỳ nghiêm trọng, dựa theo lời Vu sư ngay lúc đó đã nói, Nữ Bạt không có thuốc nào cứu được.
Mà vào lúc bệnh tình của Nữ Bạt nguy kịch, một phần hồn phách của Hống phá phong ấn của Nữ Oa và Phục Hy, trốn thoát. Để trả thù Nữ Oa, một phần hồn phách của Hống len lén lẻn vào căn phòng của Nữ Bạt, nhân cơ hội đoạt được thân thể của Nữ Bạt. Mà phần hồn phách này của Hống bản thân lại không hoàn chỉnh, hồn phách không hoàn chỉnh không thể chiếm thân thể của Nữ Bạt.
Hống vì cướp đoạt thân thể của Nữ Bạt mà cố gắng dung hợp hết hồn phách của mình và ba hồn bảy phách của Nữ Bạt. Lúc dung hợp, thân thể của Nữ Bạt xảy ra dị biến. Tóc Nữ Bạt bắt đầu trắng xóa rụng đi, trán của nàng xuất hiện nhiều nếp nhăn, nước trong thân thể của nàng bắt đầu bốc hơi, trở nên cực kỳ khô cạn. Càng đáng sợ hơn chính là, thân thể Nữ Bạt tản mát ra một loại nhiệt lượng khổng lồ! Khu vực vài dặm quanh nơi ở của Nữ Bạt, hơi nước bốc lên rất nhanh, đất đai trở nên khô hạn không gì sánh được.
Nữ Bạt dị biến khiến Hoàng Đế và thôn dân sợ hãi. Rơi vào đường cùng, Hoàng Đế phải đuổi Nữ Bạt ra ngoài, Nữ Bạt lưu vong ở phương bắc.
Bởi vì Nữ Bạt đến đâu, nước sông và hồ bốc hơi sạch sẽ đến đó cho nên Nữ Bạt được gọi là Hạn Bạt. Cũng chính vì vậy, Hạn Bạt bị mọi người xưng là thần hạn hán.
Bởi vì Hạn Bạt là do Nữ Bạt và hồn phách của Hống dung hợp cho nên Hạn Bạt vẫn lưu lại một bộ phận ký ức của Nữ Bạt. Cũng chính vì vậy, lúc Hoàng Đế đại chiến Xi Vưu, Nữ Bạt đã bang trợ Hoàng Đế đánh lùi Xi Vưu. Hạn Bạt cũng đã có một cống hiến cho nhân loại.
Sau đó, Hạn Bạt bôn tẩu khắp nơi ở phương bắc, khiến nhiều nơi ở phương bắc khô hạn, rất nhiều địa phương biến thành sa mạc vô tận. Bất đắc dĩ, Đế Sử Ứng Long phải tru diệt Hạn Bạt.