Cuối cùng Trần Dương và Độ Sóc cùng tản bộ đến trạm xe bus kế tiếp rồi mới lên xe, lúc này đã khuya lắm rồi. Khi bọn họ về đến nhà trọ đã xấp xỉ hai giờ sáng. Trong sân đang có một nhóm người đốt lửa ăn tiệc tối, có chút náo nhiệt.
Bà chủ thấy hai người liền chào hỏi: "Có người đang chờ hai cậu đó."
Trần Dương nhìn qua, đó là một người đàn ông xa lạ. Đột nhiên Hồ Tương đi ra từ sau lưng người này, thấy Trần Dương bèn ngoắc ngoắc. Hai người đi qua mới biết vị này chính là Thẩm Nhất Hồi – đệ tử tại gia của Bạch Vân Quan, đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
"Vào phòng rồi nói." Trần Dương đi trước mở cửa, vào phòng ngồi cạnh Độ Sóc, nhìn Hồ Tương và Thẩm Nhất Hồi: "Hồ Tương, sao chỉ có mình em quay về?"
Hồ Tương sụt sịt mũi, viền mắt đỏ lên: "Không thấy chị họ và mọi người đâu hết."
Trần Dương nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Nhất Hồi nói: "Để tôi nói trước." Hắn sắp xếp từ ngữ rồi mới lên tiếng: "Đêm nay Anh Nam muốn đến nhà họ Diệp số 444 điều tra tin tức, có nói cho tôi biết. Tôi vốn không nghĩ căn nhà đó có vấn đề gì, vì tôi đã điều tra qua, không có tà khí, âm khí, thậm chí là một chút oán khí cũng không có, rất sạch sẽ. Thế nên dù tôi cảm thấy không cần thiết nhưng vẫn yên tâm để Anh Nam đi. Chẳng qua không ngờ bọn họ biến mất hết."
Không nói những chuyện khác, chỉ nói nhà họ Diệp số 444 không có vấn đề là không đúng. Trần Dương nói: "Quá sạch sẽ đã là một vấn đề lớn rồi, rõ ràng đã có ba vụ thảm án nhưng lại không có một chút oán khí. Chuyện này là vấn đề rất lớn."
Thẩm Nhất Hồi cào cào tóc, suy sụp tinh thần thở dài: "Cậu nói rất đúng. Khi tôi ý thức được quá sạch sẽ là một vấn đề thì đã xảy ra chuyện, lúc gửi tin nhắn cho Hồ Anh Nam mà không nhận được tin trả lời, tôi đã biết bọn họ có lẽ đã gặp bất trắc. Tôi lái xe đến nhà họ Diệp số 444, gặp được Hồ Tương. Hồ Tương không vào nhà mà đợi ở ngoài, một lúc sau không còn nghe được âm thanh gì. Tôi đi vào, không phát hiện tung tích của bất kỳ người nào, tôi là nói, không hề có vết tích người đi vào lưu lại."
Nói cách khác, nhóm người Hồ Anh Nam mất tích trong nhà họ Diệp số 444, dấu vết bọn họ từng đi vào cũng bị xóa sạch. Có lẽ một thời gian nữa, mọi người cũng sẽ quên đi Hồ Anh Nam, Mao Tiểu Lỵ, Khấu Tuyên Linh và mấy người kia.
Loại năng lực này thật sự rất đáng sợ.
Khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Trần Dương nhìn Hồ Tương, vẻ mặt nghiêm túc: "Kể lại tất cả mọi chuyện em biết đi."
Hồ Tương kiềm nén nghẹn ngào, cố nhớ lại tình hình lúc đó.
"Mọi người vào nhà, em sợ hãi nên ở lại trong xe chờ. Sợ ngủ quên mất nên em lấy điện thoại ra xem bọn họ phát trực tiếp, thời gian bắt đầu là 12 giờ, lúc đi vào nhà là 11 giờ 30 phút. Lúc đó rất đông người, không chỉ có một nhóm của chị họ. Chị em vào cuối cùng, đi một vòng trong nhà vẫn không phát hiện được gì. Sau đó họ định đi lên lầu hai, vừa đến đầu cầu thang thì màn hình tối đen. Tiếp theo em nghe tiếng la hét hoảng sợ trong nhà, ai cũng gào thét chói tai. Thế nhưng vài phút sau, tất cả âm thanh bỗng im bặt. Em rất sợ, định cả gan đi vào. Thế nhưng chị họ từng nói với em, nếu bọn họ gặp phải chuyện bất trắc gì thì em đừng đi vào mà phải nhanh chóng báo cho anh và anh Thẩm."
Trần Dương an ủi cô: "Em làm rất đúng. Em có nhớ rõ tổng cộng bao nhiêu người vào nhà không?"
"Đại khái... hai mươi người." Hồ Tương cố gắng nhớ lại: "Nhóm bọn em là bảy người, ngoài trừ nhóm chị họ, Dương Tiêu còn dẫn theo hai người trong Câu lạc bộ. Ngoài ra còn có ba nhóm, lần lượt là ba người, bốn người và sáu người. Vì bọn em đến sớm nhất nhưng đi vào trễ nhất nên em nhớ rất kỹ."
"Em có nhớ bọn họ gào thét lúc mấy giờ, rồi đột nhiên biến mất lúc mấy giờ không?"
"Em nhớ, em nhìn trực tiếp rất kỹ. Lúc mọi người gào thét là 1 giờ 36 phút, liên tục đến mười phút. Đến 1 giờ 46 phút thì đột nhiên im bặt, tất cả đều biến mất hết."
"Đột nhiên biến mất trong chớp mắt?"
"Đúng vậy."
Trần Dương cảm thấy rất khó giải quyết, nếu là người thường không cách nào chống trả thì có thể hiểu được, nhưng cùng đi còn có Hồ Anh Nam, Trương Cầu Đạo, Mao Tiểu Lỵ và Khấu Tuyên Linh. Khấu Tuyên Linh đã là thiên sư Ngũ Lôi cấp ba, ngay cả hắn mà cũng không có sức đánh trả, chứng tỏ việc này rất khó khăn.
Hơn nữa đến giờ cậu vẫn không hiểu vì sao vụ thảm án trước kia có lưu lại hồ sơ mà vụ án bạn học của Hà Đào lại bị xóa hết dấu vết. Vật gì có thể xóa hết vết tích của một người từng tồn tại trên thế gian? Ngoại trừ thần linh, còn có thứ gì?
Thế nhưng không có thần linh nào lại hung bạo như thế.
"Đưa anh xem video Hồ Anh Nam phát trực tiếp."
Hồ Tương lấy di động ra tìm trang web, cô tìm được video lưu lại, ấn mở rồi đưa cho Trần Dương. Cậu nhận lấy rồi dựa vào Độ Sóc cùng xem.
Thẩm Nhất Hồi đã xem qua video này vô số lần, thế nên không xem nữa.
Video bắt đầu quay từ lúc mọi người tiến vào nhà họ Diệp số 444, người quay là hai bạn học của Dương Tiêu. Bọn họ còn không tin quỷ thần hơn cả Dương Tiêu, toàn bộ quá trình đều cười hi hi ha ha. Ít nhất Dương Tiêu có thái độ nghiêm túc, dùng lý trí muốn bài trừ mê tín, còn hai người này lại giống như đến thám hiểm vui chơi.
Sau khi Dương Tiêu giới thiệu xong, hai người cũng mặt mày rạng rỡ tự giới thiệu, còn kéo nhóm Trương Cầu Đạo vào. Chỉ là giới thiệu có vẻ cợt nhả, trực tiếp nói thân phận thiên sư của mọi người, rõ ràng có ý trêu tức.
Bên Trương Cầu Đạo nghe thế, chỉ liếc nhìn mà không để trong lòng. Thế nhưng *đạn mạc đều đang khen nhan sắc bọn họ, còn nói nếu thiên sư mà đẹp trai như thế thì dù mê tín mọi người cũng muốn thành fan.
*bình luận chạy ngang màn hình.
Trần Dương không hiểu nổi mạch não của giới trẻ bây giờ, vì vậy đóng bình luận rồi tiếp tục xem.
Nhà họ Diệp số 444 có tất cả hai tầng, ở thượng Hải tấc đất tấc vàng mà nó có diện tích đến chừng 200 m2, bên ngoài còn có sân. Nếu như không phải quá tà môn, sợ là hơn chục triệu cũng không mua được.
Lầu một rất đông người, hi hi ha ha giống như đang chơi trò thám hiểm kích thích, tùy tiện động vào đồ đạc, lớn tiếng ồn ào, thậm chí tùy ý di chuyển đồ đạc trong phòng.
Bên Trương Cầu Đạo khuyên nhủ vài câu làm bọn họ khó chịu, lập tức vây lại muốn đánh nhau. Đương nhiên bọn họ không phải là đối thủ với Trương Cầu Đạo, huống chi còn có Mao Tiểu Lỵ.
Cô nàng tinh quái, thừa dịp bọn họ vây lại, nhét vài lá bùa vào tay Trương Cầu Đạo, Khấu Tuyên Linh và Hồ Anh Nam. Ba người kia cầm lấy, liếc nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của Mao Tiểu Lỵ, sau đó lập tức vọt vào đám người, tùy tiện tóm lấy vài người rồi nhét bùa vào miệng họ bắt nuốt.
Hiện trường trở nên cực kỳ hỗn loạn, có người không khống chế được tay chân đánh bạn học, đối phương cũng có động tác tương tự. Có người vốn không vừa mắt người nào đó, lúc này lại đầy tình ý. Mao Tiểu Lỵ giữ lại một lá bùa, có người không trúng chiêu muốn đánh bọn họ, tuy nhiên không hiểu sao trên người lại chồng chất thương tích.
Trần Dương lắc đầu bật cười, Hồ Tương rất tò mò, vì thế hỏi chuyện này là sao. Cậu bèn giải thích: "Tiểu Lỵ vẽ bùa trêu chọc bọn họ, không thể khống chế là bùa thế thân, không hiểu sao lại vừa mắt đối phương là bùa hòa hợp nhân duyên Cửu Thiên Huyền Nữ, bùa Tiểu Lỵ giữ lại mà quý nhân chúc phúc ba ngày, nói cách khác là bùa đổi vận."
Hồ Tương cảm thán tác dụng của lá bùa này, hơi động lòng, bỗng nghe Trần Dương nói: "Có điều thời gian có tác dụng chỉ trong mười phút, công lực của Tiểu Lỵ vẫn chưa quá cao."
Quả nhiên, mười phút sau bùa hết hiệu lực, hiện trường lộn xộn từ từ khôi phục. Mấy người trúng chiêu kinh ngạc không thôi, cũng không dám trêu chọc nhóm Trương Cầu Đạo nữa, trái lại còn cách thật xa. Hơn nữa không biết có phải vì chuyện này quá mức quỷ dị không, trong lòng bọn họ hơi kính sợ, không dám tùy tiện di chuyển đồ đạc trong phòng.
Tiếp theo có vài người đi lên lầu hai từng là hiện trường án mạng, lúc này nhóm Mao Tiểu Lỵ vẫn còn ở dưới lầu một. Bọn họ đi về phía trần nhà mà Hồ Tương từng đề cập có người phụ nữ tóc dài quỷ dị xuất hiện. Bỗng mọi người nghe thấy tiếng hét hoảng loạn chói tai. Bọn họ lao ra, định chạy lên lầu hai. Vừa đến đầu cầu thang thì màn hình tối đen, âm thanh cực kỳ hỗn loạn, tiếng gào khóc, kêu cứu, hét lớn đủ cả. Một giây sau, mọi tiếng động bỗng im bặt.
Trần Dương nhíu mày, Độ Sóc giơ ngón trỏ chạm vào màn hình, kéo lùi ra sau vài phút, ngay một giây trước khi màn hình tối đen rồi nói: "Ở đây có một đứa bé."
Trần Dương cúi đầu nhìn, quả nhiên phát hiện một đứa bé ngồi trong một góc rất kín đáo, nhìn chằm chằm về một hướng. Đó chính là đầu cầu thang, hoặc là nó đang nhìn chằm chằm người trên cầu thang.
Bây giờ có thể biết được, nhà họ Diệp số 444 xuất hiện nữ oán, người cao to đeo mặt nạ đồng xanh, còn có một tiểu quỷ.
Trần Dương tắt điện thoại rồi nói: "Tối nay tôi và anh Độ sẽ đến đó."
Phỏng chừng ban ngày sẽ không tìm được manh mối gì, hơn nữa ba vụ án đầu đều xảy ra vào nửa đêm. Có lẽ đó là thời điểm đặc thù, lại nói cậu cũng tin tưởng năng lực của nhóm người Khấu Tuyên Linh, chống đỡ một buổi tối không thành vấn đề.
Thẩm Nhất Hồi lên tiếng: "Tôi cũng đi."
Trần Dương không phản đối.
Hồ Tương cũng muốn đi nhưng bị Thẩm Nhất Hồi từ chối: "Em chỉ là người thường, đi chính là chịu chết. Bọn anh còn phải phân tâm để ý đến em, đừng lộn xộn."
Hồ Tương nghe thế cũng từ bỏ ý định, cô chỉ là lo lắng cho Hồ Anh Nam.
Mọi việc được quyết định như vậy, Thẩm Nhất Hồi và Hồ Tương ra về, lúc rời đi còn nhìn Độ Sóc một cái. Không biết tại sao, ngay từ đầu đối phương không làm hắn chú ý đến, giống như hoàn toàn che giấu sự tồn tại của bản thân, nhưng vừa mở miệng lại khiến người khác không thể nào lơ là.
Thẩm Nhất Hồi hiểu rõ, phỏng chừng người này là một cao nhân. Phân cục Đại Phúc vốn là nơi ngọa hổ tàng long, không hổ là phân cục ở thủ đô.
Người vừa đi, Trần Dương lập tức tranh thủ hỏi Độ Sóc: "Anh Độ, anh biết gì sao? Trương Cầu Đạo và mọi người không sao chứ?"
Hắn vỗ vỗ đầu cậu nói: "Đi ngủ."
Cậu đẩy tay Độ Sóc ra, ngạc nhiên nói: "Dưới tình huống này, sao em có thể ngủ được?"
"Ngủ không được?"
Trần Dương im lặng nhìn Độ Sóc vài giây, sau đó nhanh chóng đứng lên nhảy ra khỏi lòng hắn: "Em sẽ đi ngủ ngay bây giờ."
Đáng tiếc đã chậm vài bước, hắn nắm lấy cổ chân Trần Dương làm cậu bổ nhào rồi đè xuống ghế sô pha, bàn tay từ eo theo quần áo trượt xuống, dùng hành động thực tế giúp cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Độ Sóc ôm Trần Dương vào phòng tắm, sau đó lại ôm cậu lên giường, kéo chăn kín người. Toàn bộ quá trình cậu đều mệt mỏi buồn ngủ, hắn hôn lên trán cậu một cái rồi đứng dậy đi ra cửa.
Mục tiêu rõ ràng, đi thẳng đến một căn phòng, hắn đứng trước cửa không cần mở miệng, cánh cửa lại tự động mở ra. Độ Sóc đi vào phòng, trong phòng có một người mặc đồ xanh đeo mặt nạ đồng xanh.
Người áo xanh vừa thấy hắn, lập tức dập đầu hành đại lễ, cực kỳ thành khẩn cung kính: "Đại đế."
Độ Sóc ở trong phòng vài phút rồi rời đi. Không lâu sau khi hắn đi khỏi, người áo xanh đi ra ngoài, đồng hành còn có bốn năm người áo xanh khác. Bọn họ đều rời khỏi nhà trọ, lẫn vào trong màn đêm.
Lúc Độ Sóc về đến phòng, Trần Dương đang ngủ mơ mơ màng màng. Phát hiện chăn bị xốc lên, nghe được hơi thở quen thuộc, cậu lập tức tự động kề sát vào lòng Độ Sóc, nắm lấy áo hắn nỉ non: "Đi đâu vậy?"
"Đi ra ngoài gặp một người."
"Ừm."
"Ngủ đi."
Trần Dương an tâm ngủ.
Chạng vạng, Thẩm Nhất Hồi lái xe đến nhà trọ tìm hai người. Vào ban ngày, Tô giám viện có đến tìm Trần Dương trò chuyện vài câu, dù sao Hồ Anh Nam bị mất tích cũng là đệ tử của cô, nghe giờ giấc đêm nay Trần Dương định đi đến nhà họ Diệp số 444, cô tạm thời không thể rời khỏi Tử Dương Cung, bèn nói đêm nay Tử Dương Cung mở pháp hội cầu phúc cho mọi người.
Thẩm Nhất Hồi chở Trần Dương và Độ Sóc đi về phía nhà họ Diệp số 444. Trên đường, hắn quan sát Độ Sóc qua kính chiếu hậu. Độ Sóc phát hiện, lãnh đạm nhìn thẳng Thẩm Nhất Hồi.
Thẩm Nhất Hồi lập tức rùng mình một cái, trở nên cảnh giác. Cho đến khi Độ Sóc dời tầm mắt một lúc lâu, hắn mới từ từ bình tĩnh lại, cũng không dám dò xét Độ Sóc nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Có nhân vật như vậy ở đây, xác xuất cứu được Hồ Anh Nam sẽ cao hơn.
Lúc ba người đến nhà họ Diệp số 444 đã gần 6 giờ 30 phút. Bầu trời vẫn chưa hoàn toàn tối đen nhưng căn nhà lại như bị bao phủ trong bóng tối, khiến người khác nhìn thấy mà sinh ra cảm giác bất an.
Nhà họ Diệp số 444 sửa sang lại hai lần, lại nằm trong khu đất mới quy hoạch. Chẳng qua không biết là do ba vụ thảm án trước kia hay là do bản thân căn nhà khiến người ta cảm thấy âm u rợn người, xung quanh không có nhiều người ở. Trái lại chu vi bên ngoài lại có rất đông người, vô cùng náo nhiệt. Bên ngoài còn có một quảng trường, đang mở nhạc, các bác gái đang nhảy múa trên quảng trường.
Lúc chiếc xe đi vào bên trong, đột nhiên thanh âm như bị đứt đoạn, trở nên yên lặng như tờ. Bầu không khí như thế này, thảo nào không ai dám vào ở.
Bỗng có tiếng "cốc cốc" vang lên, cửa sổ xe bị gõ hai cái. Trần Dương ngẩng đầu, trọng thấy một nam sinh đứng bên ngoài. Cậu quay kính xe xuống, người kia vừa cười vừa nói: "Hai người cũng đến thám hiểm nhà ma à?"
"Nhà ma?"
Nam sinh giơ ngón cái, chỉ vào nhà họ Diệp số 444 sau lưng: "Hiện tại nó rất hot trên internet, chỉ cần phát trực tiếp chắc chắn có người xem. Đặc biệt huyền bí, nghe nói tối qua lại có một nhóm người đến thám hiểm, đang phát trực tiếp thì đột nhiên màn hình tối đen rồi gào thét hỗn loạn. Ha ha, hiện tại bắt đầu có topic thảo luận xem bọn họ rốt cuộc là giả vờ hay là thật sự gặp phải chuyện gì kỳ quái."
"Nếu thật sự là gặp phải chuyện thần quái, cậu còn dám tới?"
"Sao lại không dám? Người sợ quỷ, quỷ càng sợ người. Chúng tôi nhiều người, nhiều dương khí, quỷ thấy đều sợ."
Trần Dương gật đầu: "Cậu cũng biết nhiều quá nhỉ, xem ra cậu tin quỷ thần đúng không?"
"Thà tin có còn hơn không."
"Vậy mà cậu còn dám tới?"
Dù tin nhưng không kính nể quỷ thần, mang tâm tình đùa vui càng làm người khác không thích. Nam sinh kia gật đầu: "Thử thách tinh thần bản thân thôi... Thế nào, có muốn gia nhập với chúng tôi không?"
Trần Dương nở nụ cười: "Chúng tôi chỉ có ba người."
"Không sao. Chúng tôi có sáu người, cộng lại là chín người, đông người dễ làm việc." Lúc này lại có hai nam sinh khác tiến lên thuyết phục bọn họ, cũng bày tỏ sẽ nhường lầu hai cho Trần Dương đi phát trực tiếp trước.
Cậu cười mà như không cười: "Lẽ nào các cậu định lấy chúng tôi làm bia đỡ đạn?"
Mấy nam sinh cười ngượng ngùng, có một người thấy nói lâu như vậy mà Trần Dương vẫn không đồng ý, tức giận mắng một câu, đại ý là đừng thấy nể mặt mà không cần. Phản ứng của Trần Dương chính là dứt khoát nâng kính xe, suýt chút nữa kẹp tay người mắng chửi.
Trần Dương lạnh mặt: "Vướng víu."
Thẩm Nhất Hồi nói: "Đánh bọn họ ngất xỉu đi."
Lông mày cậu khẽ nhúc nhích, nhìn Độ Sóc. Hắn nói: "Để bọn họ vào nhà rồi dọa một chút, trị cái bệnh tự cao tự đại này."
Trần Dương mặt mày rạng rỡ, gật đầu tán thành. Kế tiếp, khi nhóm người kia vào nhà họ Diệp, cậu dán vài lá bùa chiêu hồn, gọi cô hồn dã quỷ gần đó đến. Nhóm nam sinh kia mới vừa vào không đến nửa tiếng đã bị dọa tè ra quần, gào thét liên tục, lúc chạy ra còn hô hoán có quỷ.
Trần Dương xé bùa chiêu hồn rồi dùng bùa tống hồn đưa cô hồn dã quỷ đi, lúc này cậu mới quay vào trong xe đợi thời gian. Đến nửa đêm, ba người xuống xe, đóng cửa ngẩng đầu nhìn trời đêm, không một chấm nhỏ, ánh trăng ảm đạm.
Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có. Có thể thấy được rất tà môn.
Độ Sóc đứng cạnh Trần Dương, cùng cậu đi vào nhà. Mục tiêu của ba người rất rõ ràng, hướng thẳng lên lầu hai. Lúc đến đầu cầu thang, Trần Dương không tự giác nhìn qua góc kín ở đầu bậc thang, không thấy tiểu quỷ trong video xuất hiện.
Nhìn đồng hồ, hiện tại chỉ mới hơn mười hai giờ, xem ra vẫn chưa đến lúc. Bước lên lầu hai, phát hiện cầu thang vừa vặn nằm giữa hành lang tầng hai, thế là bọn họ tách ra đi về hai hướng.
Lúc tách ra, Thẩm Nhất Hồi lấy một chùm chuông trong túi ra đưa cho Trần Dương: "Chuông chiêu hồn của Bạch Vân Quan, có lời nói thì lắc một cái, có thể nghe được tiếng chuông của đối phương."
Trần Dương nhận chùm chuông, đi về hướng khác Thẩm Nhất Hồi, đương nhiên Độ Sóc đi cùng cậu. Hành lang dài từ đầu tới cuối được sơn mài đen, hai bên là phòng lớn. Hay người đẩy cửa phòng, đi vào quan sát một vòng, trong phòng có một ít đồ đạc. Hai người đi đến cuối phòng lại thấy một cánh cửa, mở ra là một căn phòng nhỏ.
"Cấu trúc căn phòng rất kỳ lạ." Trần Dương đứng trước một cái gương trong phòng nhỏ, vừa nhìn chằm chằm vết đen trên gương vừa nói: "Hướng nhà không đúng, quay lưng về phía bắc, nhìn về phương nam nhưng hơi lệch, lệch về hướng đông 15o. Trùng hợp đè lên quỷ tuyến, chủ hung. Ở lâu trong căn nhà thế này, không phát sinh án mạng mới là lạ. Thế nhưng mấy căn nhà xung quanh lại không phạm phong thủy cấm kỵ thế này, chỉ có nhà họ Diệp số 444."
Trần Dương lắc đầu: "Tà tính."
"Phòng trong phòng, hướng phòng là hướng sát, cửa chính lại đối mặt với cầu thang." Độ Sóc xoay người, chỉ chỉ cửa phòng ngủ và cái gương: "Cửa trong gương, bố cục phong thủy hỏng bét."
Phong thủy ngôi nhà hoặc là phong thủy bố trí có ảnh hưởng lớn đối với sinh hoạt hàng ngày của người thường, nhất là Trung Quốc rất để ý đến phong thủy. Một khi không cẩn thận, nhà ở bị người khác động tay chân hoặc là phạm phải điều gì cấm kỵ trong phong thủy, nhẹ thì hao tài, nặng thì tan cửa nát nhà.
Phòng trong phòng, cửa phòng ngoài đè hướng sát, cửa phòng đặt đối diện gương, đề là tụ sát, điều cấm kỵ trong phong thủy. Về phần cửa lớn đối diện cầu thang, chỉ là tổn thất tiền tài, không có gay go như ba loại trước.
Phòng trong phòng đã phạm vào đại kỵ của phong thủy, ngoài phòng lại đè lên quỷ tuyến, tà càng thêm tà, ở trong căn nhà thế này, không gặp họa sát thân là không có khả năng. Thế nhưng người thiết kế căn nhà không thể nào phạm phải cấm kỵ phong thủy trí mạng như vậy, đây đúng là hại người.
Trần Dương cúi người nhìn kỹ xem vết tích màu đen trên gương là thứ gì, đột nhiên cậu nhìn thấy trong gương phản xạ ra một bóng đen. Cậu quay phắt đầu lại, một bóng đen từ cửa phòng ngủ chợt lóe qua.
"Anh Độ, em đi xem sao."
Cậu nói xong lập tức chạy ra ngoài, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Độ Sóc chậm một bước, nhưng hắn cũng không đuổi theo. Hắn quay đầu nhìn chằm chằm cái gương, một khắc sau* (cái này là 15′ nhé, nhưng mà để đại đế nhìn cái gương 15′ thì khổ thân đại đế quá nên để nguyên là khắc nhé), cái gương "rắc" một tiếng, xuất hiện vài vết nứt.
"Đừng đánh chủ ý lên người Trần Dương, nếu không, ta sẽ cho các ngươi thành Quỷ tộc đúng với tên gọi."
Hắn vừa nói xong, cái gương lại vang lên âm thanh nứt vỡ, trên mặt gương xuất hiện vô số vết nứt, thậm chí có vài chỗ xuất hiện bột phấn. Có thể thấy những người này có ý đồ với Trần Dương, khiến Độ Sóc rất tức giận.
Sau khi Độ Sóc rời đi, trong phòng xuất hiện mấy người áo xanh đeo mặt nạ đồng xanh. Đó chính là nhóm người trong nhà trọ kia, trong mắt người đứng đầu đầy kính nể và sợ hãi.
"Đại tiên sinh, hắn là ai? Tại sao kiêu căng điên cuồng như vậy?" Một người khá trẻ tuổi trong nhóm người áo xanh không hiểu, cũng không cam lòng hỏi: "Trần Dương là truyền nhân của Quỷ đạo, là Vu tộc. Vu tộc đồng mạch đồng tông với Quỷ tộc chúng ta, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, hắn dựa vào cái gì chỉ trích chúng ta tính kế Trần Dương?"
Theo lời người này là có thể hiểu được, mấy người áo xanh này hẳn là con dân nước Thục cổ đã biến mất từ lâu, hậu duệ Quỷ Tộc Tam Nhãn. Còn về bóng đen vừa rồi, chính là một cô hồn bọn họ dẫn qua để hấp dẫn sự chú ý của Trần Dương.
Đại tiên sinh quát lớn người trẻ tuổi: "Chú ý lời nói của ngươi! Từ nay về sau, nếu như cần Trần Dương giúp đỡ, phải lấy lễ mà tiếp đón. Nếu như hắn không nhận lời thỉnh cầu của chúng ta thì cũng không được cưỡng cầu."
Trong Quỷ tộc, địa vị của Đại tiên sinh tương đương với trưởng tộc, hắn răn dạy, những người khác tất nhiên tuân theo. Người trẻ tuổi vâng lời, nhưng vẫn không kiềm nén được nghi ngờ trong lòng: "Đại tiên sinh, rốt cuộc hắn là ai?"
"Là thần mà chúng ta phải kính sợ."
Trần Dương đuổi theo bóng đen đến cuối hành lang, không có đường nào khác nhưng cũng không thấy bóng đen đâu. Cậu dừng lại quan sát bốn phía, kết cấu ngôi nhà bị lệch, ánh trăng hoàn toàn không chiếu vào, đừng nói buổi tối, dù là ban ngày cũng rất tối tăm.
Trần Dương giơ điện thoại chiếu sáng, lúc quay người, cậu chú ý thấy trong góc có một cánh cửa chỉ cao đến nửa người. Cậu đi qua kéo cánh cửa, rất dễ dàng kéo ra.
Sau cửa là một cầu thang đi thông xuống dưới. Trần Dương cúi người đi vào, đi được một đoạn thì có thể đứng thẳng người, tiếp tục đi xuống. Rốt cuộc đi đến bậc thang cuối cùng, phỏng chừng cậu đã đi qua tầng một xuống một căn phòng ngầm dưới đất.
Trước mắt là một không gian rộng lớn, bên trong có dụng cụ tra tấn cũ kỹ, còn có mặt nạ bằng đồng xanh Tung Mục treo trên tường và cọc gỗ, cọc sắt, cọc đồng xanh được sắp xếp gọn gàng, còn có một cái chùy đồng.
Cậu thuận tay cầm di động rọi khắp tường, trông thấy ba thi thể được treo trên đó, dựa vào quần áo rách nát của họ, có thể biết được giới tính. Một đôi nam nữ thành niên, còn lại là một đứa bé.
Cặp mắt ba người đều bị đóng cọc, người đàn ông là cọc gỗ, người phụ nữ là cọc sắt, còn đứa bé là cọc đồng xanh. Trần Dương không biết các cọc khác nhau thì có sự phân biệt gì, có điều xem ra hài cốt ba người này, ít nhất đã chết sáu, bảy mươi năm.
Chẳng lẽ là người nhà họ Diệp đầu tiên chết ở đây? Không đúng, người nhà họ Diệp có bốn người, ở đây chỉ có ba thi thể.
Trần Dương lùi ra sau một bước, dời đèn chiếu sáng, khóe mắt bỗng thấy bóng dáng của một đứa bé chợt lóe bên cạnh thi thể. Cậu nhìn lại lần nữa, góc tường trống rỗng. Tầng hầm ngầm còn có rất nhiều lồng giam, trong lồng đầy hài cốt, dường như trước khi chết họ đã vùng vẫy rất nhiều.
Trần Dương đi đến hai lồng giam cuối cùng, trông thấy Hồ Anh Nam và Trương Cầu Đạo, bên cạnh còn có những người khác, tất cả đều rơi vào trạng thái ngủ say. Lồng giam kia cũng là mấy người đang ngủ say, trong đó có Khấu Tuyên Linh và Mao Tiểu Lỵ.
Cậu cố gắng lay tỉnh bọn họ, thế nhưng họ vẫn không tỉnh lại. Cẩn thận nhìn thì phát hiện bọn họ đều thiếu mất một hồn, thế nên mới hôn mê bất tỉnh.
Thế nhưng ở đây, ngoại trừ linh hồn đứa bé và bóng đen vừa dẫn cậu đi thì không còn hồn phách nào khác, nhiều hồn phách như vậy đã đi đâu?
Ngay lúc Trần Dương đang khó hiểu, phía sau truyền đến tiếng xé gió. Cậu không kịp suy nghĩ, cơ thể đã tiến lên một bước né tránh, vừa quay đầu lại liền thấy một bóng dáng cao lớn, đeo mặt nạ đồng xanh Tung Mục, tay cầm búa và cọc đồng.
Cùng lúc đó, chuông chiêu hồn trong túi Trần Dương kịch liệt rung lên.
Di động cũng phát ra giọng nói nhắc nhở – 1 giờ 36 phút.