Xinh Đẹp Như Vậy Mà Lại Là Alpha

Chương 36:




Lạc Tinh Vũ còn chưa hết sửng sốt, thì Nguyên Dục đã ghé đầu dựa lên vai cậu, chóp mũi khẽ chạm vào lỗ tai.
Cậu có chút mờ mịt, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.
Vừa mới phân hoá thành công, đã bị người cưỡng chế phát tình, đầu óc cứ quay cuồng trong mơ hồ. Mãi đến khi được Nguyên Dục đỡ dậy, được tin tức tố mãnh liệt của hắn bao quanh, mới khiến Lạc Tinh Vũ thoáng tỉnh táo lại.
Chóp mũi Nguyên Dục đụng vào mặt, bàn tay hắn từ eo chuyển tới vành tai, mạnh bạo ép cậu quay đầu đi, môi mỏng cũng dán lên gáy.
Lạc Tinh Vũ cảm giác được Nguyên Dục hé miệng, đè răng vào tuyến thể của mình. Trong khoảnh khắc đó, tin tức tố càng trở nên nồng đậm, làm chân cậu cũng có chút nhũn ra.
Lạc Tinh Vũ dần tỉnh táo lại, lần thứ hai cảm nhận được tin tức tố của Nguyên Dục dường như có chút gì đó rất giống với đám người Giản Húc khi nãy, mà cậu chẳng thể nào diễn tả thành lời được, nhưng theo bản năng thì vẫn nhận ra...
Đây không phải là tin tức tố của Omega --
Lạc Tinh Vũ hoảng sợ mà mở to hai mắt, chưa kịp đẩy Nguyên Dục ra thì đã cảm giác được cơn đau nhói tựa như kim đâm truyền tới từ sau cổ. Ngay sau đó một luồng tinh tức tố nóng bỏng mãnh liệt chen vào trong tuyến thể của câu.
"A......" Cả người Lạc Tinh Vũ cứng đờ, ngón chân vô thức cuộn tròn lại, cậu muốn ngửa đầu lên nhưng lại bị Nguyên Dục đè lại. Lạc Tinh Vũ chỉ đành nhắm chặt mắt, siết chặt tay, gắt gao bám vào áo quần của Nguyên Dục.
Tin tức tố dũng mãnh mang theo sự kích thích cường liệt mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể khiến cậu mệt mỏi không chịu nổi. Hai cánh tay vô lực vòng qua cổ Nguyên Dục, song vẫn chẳng có chút tác dụng chống đỡ nào. Cả cơ thể đều phải dựa vào bàn tay đang siết lấy eo mình của Nguyên Dục mới miễn cưỡng không bị trượt xuống.
Ý thức của cậu như thể lơ lửng giữa không trung, cả người mông lung như lạc vào cõi tiên, cực độ hoảng sợ được thay thế bởi khoái cảm dồn dập khiến cậu chẳng tài nào suy nghĩ được cái gì. Thân thể mẫn cảm đến nỗi cánh tay của Nguyên Dục đang dán ở trên lưng cũng như thể dấy lên một ngọn lửa hừng hực.
Lạc Tinh Vũ không nhịn được mà phóng thích càng nhiều tin tức tố đáp lại hắn. Trong cổ họng phát ra từng tiếng rên rỉ nỉ non, ở những chỗ khác cũng dần dần nổi lên phản ứng.
Cậu vừa mới thích ứng với tốc độ như vậy, thì một luồng tin tức tố không hề báo trước lại mạnh mẽ rót vào trong cơ thể. Hai mắt vừa khép vào đột nhiên mở to ra, đồng tử khẽ co rút, thân thể mới thoáng thả lỏng lại trở nên căng cứng.
Nguyên Dục cắn chặt hơn một chút, nhưng Lạc Tinh Vũ đã không còn cảm nhận được đớn đau trên da thịt nữa. Một lượng tin tức tố khổng lồ đột ngột chui vào trong tuyến thể, khiến cậu cảm thấy tuyến thể của mình như muốn nổ tung.
"Nguyên Dục, Nguyên Dục --" Lạc Tinh Vũ muốn tránh thoát, lại bị Nguyên Dục dùng sức mà đè chặt, vây khốn cậu trong khoảng trống giữa bức tường với người mình, có đẩy thế nào cũng không thoát ra nổi.
"Cậu buông tôi ra! Mau buông tôi ra!" Giọng nói của Lạc Tinh Vũ tràn ngập thống khổ, khóe mắt đỏ hoe, môi cũng bị cắn tới bật máu.
Cậu không chịu nổi nữa, bèn há miệng hít một hơi thật sâu. Đôi môi khô nứt không ngừng run rẩy, cậu mếu máo, nước mắt lã chã rơi, rồi nhỏ giọng cầu xin, "Đau quá, tôi đau quá......"
Cậu chỉ hận không thể bật khóc thật to, người bên cổ bỗng nhiên khựng lại, không chút do dự mà buông cậu ra.
Lạc Tinh Vũ hoàn toàn không có sức lực, chậm rãi trượt xuống đất. Nguyên Dục vội vàng đỡ lấy cậu, cả hai cùng ngồi xổm dưới đất.
Cậu ngồi dưới đất, trước mắt tối lại từng mảng. Giữa cơn mê mang, cậu thoáng liếc nhìn Nguyên Dục một cái, sắc mặt đối phương cũng không được tốt lắm, trông có vẻ tái nhợt hơn ngày thường, môi hắn khẽ run, như thể đang cố gắng kiềm nén điều gì đó.
Cậu nghe thấy Nguyên Dục nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
Thanh âm kia mỗi lúc một xa, cậu há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói gì thì trước mắt đã tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
*
Lạc Tinh Vũ đã có một giấc mơ rất dài, các cảnh trong mơ chắp ghép lại với nhau, lộn xộn mà không ngừng thay đổi.
Cậu thậm chí còn mơ thấy chuyện lúc bé, trong căn phòng tối đen như mực, có một đám trẻ con trạc tuổi cậu, cùng hai kẻ buôn người kia.
Ngoài ra, còn có một cảnh Lạc Tinh Vũ bị đưa tới một căn phòng khác.
Trong phòng có rất nhiều trẻ con, tuổi tác xấp xỉ nhau. Tuy không thấy rõ mặt, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự hoang mang sợ hãi trên gương mặt của chúng.
Đây là nơi "tiêm thuốc". Để khiến những đứa trẻ này có thể phân hóa nhanh hơn sau khi đã được xác nhận là Omega, bọn buôn người sẽ được tiêm một chất xúc tác vào trong cơ thể chúng.
Chất xúc tác này vô cùng nguy hiểm, những đứa trẻ bị phân hóa thất bại thì có thể sẽ chết --
Lạc Tinh Vũ không ngồi trong khu "tiêm thuốc", mà chỉ là một nơi rút máu đơn thuần.
Bác sĩ bịt kín khẩu trang đang chuẩn bị rút máu của cậu, trước khi châm kim còn dỗ dành vài câu: "Đừng sợ đừng sợ, không đau một chút nào."
Khoảnh khắc kim tiêm đâm vào động mạch chủ, Lạc Tinh Vũ đột nhiên mở bừng mắt ra.
Ánh đèn trắng sáng rực cùng trần nhà sạch sẽ lọt vào trong tầm mắt của cậu, trên đỉnh đầu còn có mấy chai nước truyền, và ống truyền thật dài nối tới tay phải cậu.
Lạc Tinh Vũ nhìn kim tiêm với băng dán trên tay phải, lại nhìn sang người đang ngồi bên giường bệnh.
"Mẹ......" Lạc Tinh Vũ khẽ hô một tiếng, mới phát hiện cổ họng đã khàn tới mức chẳng phát ra nổi âm thanh.
Mẹ Lạc duỗi tay lấy bình nước bên cạnh, mở nắp nhét một chiếc ống hút vào, rồi đưa tới bên miệng Lạc Tinh Vũ: "Tỉnh rồi! Con thấy trong người thế nào?"
Lạc Tinh Vũ uống nước xong, giọng nói đã bớt khàn, nhưng vẫn mang theo một chút âm mũi: "Vẫn ổn ạ...... Con ngủ bao lâu rồi mẹ?"
"Mấy tiếng đồng hồ." Mẹ Lạc lấy điện thoại ra nhìn, "Bây giờ 12 giờ 37 phút, lúc con tới bệnh viện là gần 11 giờ. Cơ thể không có vấn đề gì lớn, bác sĩ đã tiêm thuốc ức chế cho con rồi, nhưng mà......"
Mẹ Lạc nói tới đây thì dừng lại, Lạc Tinh Vũ nhắm mắt gật gật đầu, cũng không hỏi bà "nhưng mà" cái gì. Bây giờ cậu vẫn còn hơi choáng, đầu óc thì trống rỗng, ngay cả những chuyện đã xảy ra mấy tiếng trước cũng chưa nhớ lại được.
"Bác sĩ nói do phản ứng căng thẳng*, cho nên mới bị phân hóa muộn." Mẹ Lạc nói, "Vì sự cố lúc nhỏ mà các chức năng cơ thể đã tự động bảo vệ con, đồng thời cũng che giấu gen Omega trong người. Hiện tại phản ứng căng thẳng lại biến mất...... Con đã nhớ lại chuyện hồi bé sao?"
(*Đã giải thích ở chương 27.)
Lạc Tinh Vũ mở to mắt nhìn trần nhà, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu.
Cậu không nhớ những chuyện đã xảy ra lúc nhỏ, nhưng lại chậm rãi nhớ lại những gì đã xảy ra ở khu điểm mù kia.
"Không sao, không nhớ ra cũng tốt." Mẹ Lạc xoa đầu con trai, "Con ngủ tiếp đi, đêm nay y tá sẽ tới rút kim truyền."
"Vâng." Lạc Tinh Vũ ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
"Thằng nhóc Giản Húc cũng được đưa tới bệnh viện, chị con đang ở bên đó, để mẹ qua xem thế nào." Khi mẹ Lạc nhắc tới Giản Húc, trong giọng nói mang theo sự giận dữ. Bà đứng dậy, đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu hỏi Lạc Tinh Vũ, "Nguyên Dục vẫn đang ở bên ngoài, có cần gọi thằng bé vào không?"
Làn mi Lạc Tinh Vũ khẽ run, mím môi trầm mặc nửa ngày trời mới nói: "Omega cũng có thể đánh dấu Omega sao?"
Thật ra trong lòng cậu đã có đáp án, nhưng vẫn không nhịn được mà đi hỏi, giống như đã biết rõ cái hố trước mắt có những thứ bản thân chẳng thể nhìn thấy được, song vẫn cố chấp nhảy xuống dưới.
Không chỉ có việc đánh dấu, mà hương vị tin tức tố của Nguyên Dục cũng nói rõ hắn là một Alpha.
Cậu không thể chấp nhận được chuyện Nguyên Dục vẫn luôn lừa dối mình. Thật ra cũng không thể coi là lừa dối được, ngay từ đầu Nguyên Dục đã nói rõ một lần, nhưng cậu lại không tin, cho nên về sau cũng không giải thích nữa.
Có lẽ hắn cảm thấy cậu thật ngu ngốc.
Không nằm ngoài dự đoán, Lạc Tinh Vũ nghe thấy mẹ mình đáp: "Không thể."
Mẹ Lạc dừng một chút rồi nói tiếp, "Nguyên Dục che giấu chuyện này là có nỗi khổ riêng, để nó giải thích rõ ràng với con đi."
"Con biết." Lạc Tinh Vũ nghiêng đầu, rầu rĩ nói, "Nhưng bây giờ con không muốn nhìn thấy cậu ấy."
Sau khi mẹ Lạc rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Lạc Tinh Vũ. Có lẽ do đã ngủ quá nhiều, nên hiện tại cậu có nhắm mắt bao lâu cũng chẳng thể ngủ được.
Cậu mở mắt, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng bệnh im lìm một hồi, sau đó duỗi tay trái sờ soạng chăn gối một lượt.
Áo khoác với quần dài trên người đã được cởi ra, trong túi và những chỗ khác đều không có điện thoại.
Bây giờ ngoại trừ ngủ thì cậu chẳng làm được cái gì sất.
Thế thì lại ngủ vậy.
Lạc Tinh Vũ nhắm mắt lại.
Ngủ.
Giấc ngủ này rất ngắn, ngắn tới mức Lạc Tinh Vũ phải hoài nghi bản thân có ngủ thật hay không.
Cậu không nghe thấy tiếng người bước vào phòng, nhưng có thể cảm nhận được có người nâng tay phải của mình lên rồi xé băng dán, rút kim tiêm ra, và có người nắm lấy tay cậu.
Hình như còn có tiếng người đi ra ngoài, chỉ có điều áp lực trên tay vẫn còn tồn tại. Đầu ngón tay người nọ mát lạnh, khiến cậu vô cùng thoải mái.
Mặc dù đã được tiêm thuốc ức chế, thế nhưng cơ thể mới phân hóa còn chưa thể kiểm soát được tin tức tố, nên khi ngủ tin tức tố vẫn bị tràn ra ngoài.
Giấc ngủ chẳng yên ổn chút nào, vì cậu lại nằm mơ, có vài cảnh trong mơ khiến cậu khó chịu nhíu mày.
Ngay sau đó, có một mùi hương quen thuộc chậm rãi lan tỏa ra toàn bộ không gian, lặng lẽ bao quanh cơ thể Lạc Tinh Vũ.
Mùi hương này hòa vào tin tức tố của cậu, vỗ về tuyến thể cậu, giúp cậu thả lỏng tinh thần ngay lập tức.
Khung cảnh trong mơ bỗng nhiên trở nên sáng ngời. Trong mơ cậu giẫm lên ván trượt, lướt một vòng quanh quảng trường Thái Dương, gió mát phả vào mắt làm mồ hôi trên trán bay đi.
Cậu trượt vài vòng, vui sướng nhìn về một hướng nào đó, ý thức nói cho cậu biết rằng, nơi ấy có một người vô cùng quan trọng.
Một người là điểm bắt đầu, cũng là điểm cuối cùng của cậu.
Người đó là Nguyên Dục......
Lạc Tinh Vũ mở bừng mắt ra, đầu óc gần như là tỉnh táo trong nháy mắt, như thể vừa rồi cậu không hề ngủ thiếp đi.
Đỉnh đầu vẫn là ánh đèn trắng cùng trần nhà sạch sẽ, chẳng qua chai nước truyền thì đã bị mang đi, chỉ còn lại một cái giá trống trơn.
Tay phải của cậu bị ai đó nắm chặt, ngón tay cái của đối phương đè lên miệng vết thương, bốn ngón còn lại thì đan vào kẽ tay cậu.
Lạc Tinh Vũ vừa cúi đầu đã nhìn thấy Nguyên Dục đang ngồi ở chỗ mẹ mình vừa mới ngồi khi nãy.
Nguyên Dục lẳng lặng mà nhìn cậu, trong đôi mắt bình tĩnh chợt lóe lên một tia cảm xúc chẳng rõ ý nghĩa.
Lạc Tinh Vũ mở to mắt nhìn hắn, môi hơi bĩu lên rồi lập tức mím lại, có vẻ tủi thân cực kỳ: "Tôi không muốn nhìn thấy cậu."
Nguyên Dục mím môi: "Tôi biết."
Hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nửa ngày trời vẫn chẳng thốt lên lời. Cuối cùng chỉ đành cụp mắt, nhìn tay phải của Lạc Tinh Vũ, "Cậu đang ngủ, rút kim tiêm ra phải giữ miệng vết thương."
Lạc Tinh Vũ hít sâu một hơi, vẫn trừng mắt mà nhìn Nguyên Dục, khóe mắt phiếm hồng, thoạt nhìn không giống như tức giận, ngược lại càng như là muốn khóc.
Cậu không nói gì, đột nhiên rút tay phải về rồi nhét vào trong chăn, cả người co lại, sau đó duỗi tay trái kéo chăn che kín toàn bộ cơ thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.