Editor: Kỳ Giản Niệm
1.
Năm lớp 10, tôi ngồi cùng bàn với một người bạn hồi cấp 2, tên là Vạn Trường Minh, lúc học cấp 2, tôi và cậu ấy rất ít khi nói chuyện với nhau, nhưng tình cờ thật, chúng tôi lại học chung cấp 3, sau đó cũng thân nhau hơn.
Vạn Trường Minh thích chơi bóng rổ, có một hôm, cậu ấy hẹn đấu với lớp bên cạnh, muốn kéo tôi đi cùng, nhưng tôi không đi.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, nên tôi muốn về nhà sớm.
Sau khi tan học, tôi cầm cốc đi xuống tầng lấy nước, vừa đi vừa nghĩ xem nên mua quà gì cho mẹ, lúc xếp hàng lấy nước, tôi nghĩ, hay là tặng bà ấy một bó hoa nhỉ.
Đúng lúc nước đầy cốc, tôi cúi đầu đậy nắp lại, vừa quay đầu thì phát hiện có một người đứng sau tôi.
Cô ấy đi không phát ra tiếng động nào, lúc này chỉ có hai chúng tôi, tôi không ngờ sau lưng lại có người, vừa mới nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt cô ấy thì chúng tôi đã va vào nhau.
Cô ấy loạng choạng lùi lại hai bước, thấy cô ấy sắp ngã đến nơi, tôi vô thức giữ chặt tay cô ấy.
Tay cô ấy mềm mại, ấm áp như bông, đợi cô ấy đứng vững rồi, tôi mới buông tay ra.
Tôi vội nói xin lỗi với cô ấy: “Thật sự xin lỗi cậu, tôi không cố ý đâu.”
Cô ấy cầm một chiếc cốc màu xanh lục, khuôn mặt sạch sẽ, buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt to lấp lánh, khuôn mặt hồng hào, đáng yêu.
Cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười: “Không sao.”
2.
Sau tiết học cuối cùng của buổi chiều, Vạn Trường Minh cầm quả bóng rổ dưới ngăn bàn lên, hỏi tôi: “Phương Trạm, cậu không đi thật đấy à? Vương Vân ở lớp bên vẫn luôn gào thét muốn đánh bại cậu đấy.”
Tôi lắc đầu: “Không được, lần sau đi.”
Cậu ấy bất đắc dĩ vỗ vai tôi rồi rời đi, tôi dọn dẹp sách vở xong, dắt xe ra khỏi cổng trường, đi đến một cửa hàng bán hoa cách đó không xa.
Tôi chọn một bó cẩm chướng, lúc chủ tiệm gói hoa lại, tôi lấy tiền trong cặp sách ra, nhất thời không để ý, một đồng xu rơi xuống mặt đất, kêu “Đinh!”, tôi vội ngồi xổm xuống nhặt, nhưng vừa mới khom lưng xuống, một đôi giày thể thao trắng bỗng xuất hiện trước mặt tôi, sau đó, một bàn tay nhỏ nhắn nhặt đồng xu đang lăn lông lốc lên.
Cô ấy đứng trước mặt tôi, mỉm cười đưa đồng xu trong tay cho tôi.
Lúc nhận lấy viên đồng xu, đầu ngón tay tôi chạm vào lòng bàn tay của cô ấy, tôi cảm thấy ngón tay của mình tê dại mất rồi.
“Cảm ơn cậu.”
Cô ấy chính là cô gái mà tôi vô tình va phải, không ngờ lại gặp được cô ấy ở cửa hàng bán hoa này.
Hiển nhiên cô ấy cũng nhận ra tôi, cô ấy mỉm cười, để lộ hai cái răng khểnh nhỏ, “Không có gì.”
“Bạn học à, hoa của em này.” Chủ tiệm đưa bó hoa cho tôi.
Cô ấy thấy vậy, hỏi tôi: “Cậu mua hoa tặng mẹ hả?”
Tôi gật đầu, “Hôm nay là sinh nhật bà ấy.”
Cô ấy cười: “Mẹ cậu nhất định sẽ rất vui.”
Lúc cô ấy cười trông thật đáng yêu, làm tôi bất giác mỉm cười.
3.
Buổi tối, ba mẹ đi làm về sớm, ba tôi ở trong bếp làm món cá kho, còn mẹ ngồi trên ghế đan len.
Tôi vừa mở cửa, bà lập tức bỏ cuộn len xuống, cầm lấy cặp sách trong tay tôi, “Con về rồi à?”
Tôi cười, đưa bó hoa giấu sau lưng cho bà, ánh mắt bà sáng ngời, vui vẻ nhận lấy bó hoa.
“Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.” Tôi khẽ nói.
Bà cầm hoa, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Cô ấy nói đúng thật, mẹ tôi thật sự rất vui.
4.
Sáng thứ 6 có tiết tiếng Anh, Vạn Trường Minh lấy truyện tranh trong ngăn kéo ra đọc lén, nhờ tôi che cho cậu ấy.
Tôi nhìn chằm chằm giáo viên tiếng Anh, xem cô chữa bài.
Vạn Trường Minh chọc chọc tay tôi, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nghĩ cậu được bao nhiêu điểm?”
Tiếng Anh là điểm yếu của tôi, thật sự rất tệ, tôi liếc nhìn cậu ấy, nói, “Xem vận may thôi.”
Vạn Trường Minh cười, “Cũng may là mình không chép của cậu.”
Mặc kệ cậu ấy vui vẻ khi người khác gặp họa, tôi ngước mắt nhìn lên bục giảng, nghiêng đầu nói nhỏ: “Cô tới kìa!”
Quả nhiên, tên nhóc này lập tức nhét truyện tranh vào ngăn kéo, cầm sách giả vở đọc từ đơn, cậu ấy ngước mắt lên nhìn giáo viên, chỉ thấy cô đang chăm chú chữa bài, vốn không nhúc nhích gì, lúc này cậu ấy mới nhìn ra ý đồ của tôi.
Vạn Trường Minh nắm chặt tay lại muốn đấm về phía tôi, tôi cười, vội lấy sách che mặt lại.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, tôi không cười nổi nữa.
Giáo viên tiếng Anh cầm bài thi đứng dậy, mặt không cảm xúc liếc nhìn đám học sinh bên dưới, tôi có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt đầy sát khí của cô,
“Các em làm bài thi kiểu gì thế? Sao nhiều bài điểm kém như này?!”
Cô chống hai tay lên bàn, nói lớn: “Đã thế còn có bài được mỗi 30 điểm! Bài thi có nhiều câu trắc nghiệm như thế, dù khoanh bừa cũng không thể nào thấp vậy được!”
Tôi không dám nhìn giáo viên, thậm chí còn không dám ngẩng đầu.
“Tuy rằng bài thi lần này không quá dễ, nhưng không đến nỗi không làm nổi! Bài cao nhất của lớp ta chỉ được 123 điểm, cao nhất toàn trường là 145 đấy!”
Cả lớp ở phía dưới im lặng như tờ.
Lúc nhận bài kiểm tra, tôi nhìn con số 92 vừa được viết lên đó, thầm thở phào nhẹ nhõm, may là đạt.
Nhưng Vạn Trường Minh lại than khóc với tôi, “Sao mình có mỗi 75 điểm? Phương Trạm, cậu được bao nhiêu thế?”
Cậu ấy nghiêng đầu nhìn, quả nhiên, sau khi thấy con số 92 thì bị k1ch thích, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ ơi, sao lần này cậu thi tốt vậy chứ?”
Tôi đẩy mặt cậu ta ra, ngồi thẳng người: “Trời cho đấy.”
Vạn Trường Minh suýt tức hộc máu: “Cái rắm.”
5.
Giờ thể dục giữa giờ, Vạn Trường Minh khoác vai tôi đi xuống cầu thang, bỗng cậu ấy chỉ vào một bạn nữ, nói: “Cậu nhìn thấy không, cô bạn kia chính là người đạt 145 điểm môn Anh đấy!”
Tôi nhìn theo hướng ngón tay Vạn Trường Minh chỉ, là cô ấy.
Một bạn nữ đang khoác tay cô, nhỏ giọng thì thầm gì đó, còn cô vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng.
Tôi quay sang hỏi Vạn Trường Minh: “Cậu ấy học lớp nào?”
“Lớp hai, nghe nói học giỏi tiếng Anh lắm, đứng nhất rất nhiều lần.”
Cô ấy nhanh chóng hòa vào dòng người, tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng ngày càng xa dần.
Tôi hỏi Vạn Trường Minh cô ấy tên gì.
Vạn Trường Minh gãi đầu, nói: “Họ Liễu… ừm… hình như tên là Liễu Hiểu Vũ.”
6.
“Phương Trạm, có người tìm cậu kìa.”
Tôi đứng dậy đi ra ngoài cửa, có một cô gái đứng bên ngoài, là chị họ của tôi – Viên Nhất Giai.
Hôm nay chị ấy không mang sách ngữ văn nên tôi cho chị ấy mượn sách.
“Chị cảm ơn nhé! Nếu không thì hôm nay chị mày chết chắc rồi.”
“Không có gì ạ.”
Tôi cầm lấy sách, chị ấy lại nói tiếp: “Mẹ chị bảo hôm nay mày qua nhà chị ăn cơm, cô chú cũng đến, sau khi tan học chị phải trực nhật, mày đứng ở cửa lớp chị chờ nhé, hai chị em mình đi chung.”
Tôi gật đầu.
Sau khi tan học, tôi đeo cặp xuống tầng, Viên Nhất Giai học lớp hai, chung khối với tôi.
Tôi chợt nhớ tới lời Vạn Trường Minh nói, Liễu Hiểu Vũ học lớp hai.
Không hiểu sao tôi bỗng cảm thấy khẩn trương, hít sâu một hơi, tôi chầm chậm đi đến lớp hai.
Hơn nửa học sinh trong lớp đã ra về rồi, thấy tôi đứng ở cửa, Viên Nhất Giai vẫy tay với tôi, nói sắp xong rồi.
Tôi phất tay với chị ấy, tỏ vẻ đã biết.
Ngước mắt nhìn quanh một vòng, tôi phát hiện ra một bạn nữ đứng trước bảng đen, đang nhón chân lên lau bảng, cánh tay cô mềm mại trắng nõn.
Tôi không nhịn được tiến lên mấy bước.
Lau bảng xong, cô ấy quay đầu lại, lúc nhìn thấy tôi, cô ấy hơi ngơ ngác, sau đó nở một nụ cười.
Đúng là cô ấy thật.
Tôi nắm chặt quai cặp, mỉm cười.
Viên Nhất Giai cất chổi xong, đeo cặp đi đến vỗ vai tôi, “Đi thôi.”
Chị ấy bước ra ngoài, tôi xoay người đuổi theo, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được liếc nhìn Liễu Hiểu Vũ.
Cô ấy đã quay đi mất rồi.
Tôi hơi thất vọng, nhanh chóng rời khỏi đó.