Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 97: Tìm Người





Bởi vì trước đó thấy hai người có quen biết nhau, cho nên hiệu phó mới gọi cho anh hỏi có phải cô bé có chuyện gì hay không.
Dù sao cô nhóc cũng là thủ khoa đầu vào, lại là sinh viên nhỏ tuổi nhất từ khi trường thành lập đến giờ nên đặc biệt quan tâm cô.
Mạnh Hạo Tuấn trả lời qua loa rồi lái xe trở về, anh nghĩ có lẽ cô nhóc kia đã chọn xong rồi.
Nhưng nghỉ học mà không thông báo thì không được, nếu cô đã chọn xong hoặc muốn học ngành khác hoặc muốn đổi chuyên khoa anh điều có thể giúp cô.
Nhưng đến khi Mạnh Hạo Tuấn bước vào nhà, căn nhà lạnh ngắt giống như đã lâu không có người ở.
Anh cảm giác có gì đó không đúng lên tiếng gọi.
"Tha Lin."
Không có ai trả lời, cũng không có bất kỳ tiếng động nào phát ra ngoại trừ tiếng của chính anh.
Mạnh Hạo Tuấn sải bước chân thật nhanh đi đến trước cửa phòng cô, anh đưa tay đẩy cửa, cửa không khóa.
Anh đi vào bên trong rất gọn gàng sạch sẽ, nhưng không có bóng dáng của cô nhóc.

Tủ quần áo trống trơn, chiếc vali màu hồng cũng biến mất, Mạnh Hạo Tuấn khẽ chau mày.
Anh nhìn thấy trên bàn trang điểm có một lá thư và chiếc thẻ ngân hàng được đặt ngay ngắn và một con dao mổ.
Đây là con dao có khắc tên Hipusi lần đó ở Mỹ khi anh cứu tổng thống đã được ông ấy tặng.
Lúc xuống Yên Bái thăm con bé không biết bị nó lấy từ lúc nào, sau về tìm không được anh nghĩ đã mất rồi.
Lần trước đến ký túc xá thu dọn đồ với con bé mới phát hiện ra là nó đang giữ.
.Anh đưa tay lấy bức thư mở ra, bên trong là nét chữ gọn gàng nắn nót.
"Cảm ơn chú ngày đó đã cứu cháu, cũng cảm ơn chú ba năm qua đã luôn giúp đỡ cháu.Tiền mà chú cho cháu mỗi tháng cháu cũng không có xài đến, bây giờ trả lại chú.
Về sau mong chú sự nghiệp hanh thông, một đời bình an.
Tạm biệt chú tình yêu của cháu.
Mù Tha Lin."
Cầm bức thư trên tay Mạnh Hạo Tuấn khẽ run, anh không nghĩ con bé lại đưa ra lựa chọn như thế này.
Mạnh Hạo Tuấn vội vàng lấy điện thoại gọi cho Mạnh Hạo Nhiên.
"Hạo Nhiên giúp anh tìm một người, anh sẽ gửi video qua cho em tìm càng nhanh càng tốt."
Mạnh Hạo Nhiên có chút bất ngờ, anh trai cậu chưa từng có việc gì mà phải tìm đến cậu.
"Anh hai anh muốn tìm ai?
Mạnh Hạo Tuấn mệt mỏi day day hai bên thái dương.
"Mù Tha Lin, con bé bỏ nhà đi 1 tuần rồi."
"Mù Tha Lin làm sao mà con nhóc đó vào đây rồi?"
"Chuyện dài lắm khi nào rảnh sẽ nói với em."
"Được em sẽ tìm ngay."
Mạnh Hạo Tuấn kết thúc cuộc gọi sau đó liên hệ với phòng giám sát của chung cư.
Anh trực tiếp đến phòng an ninh yêu cầu trích xuất camera vào đêm thứ hai.

Trong camera ghi lại hình ảnh Mù Tha Lin kéo vali rời khỏi chung cư, sau đó ở trước cổng chung cư bắt một chiếc taxi, taxi chạy về hướng đại lộ.
Mạnh Hạo Tuấn lấy toàn bộ đoạn video gửi qua cho Mạnh Hạo Nhiên.
Sau khi nhận được Mạnh Hạo Nhiên liền cử người liên hệ với tài xế taxi đã chở Mù Tha Lin hôm đó.
Mạnh Hạo Tuấn bên này cũng thử gọi điện thoại cho Mù Tha Lin, nhưng số điện thoại không liên lạc được.
Anh miên man suy nghĩ, có phải bản thân đã quá nghiêm khắc và nặng lời hay không, dù sao đó cũng chỉ là một cô bé 16 tuổi.
Nếu như lúc đó anh đủ nhẫn nại hơn một chút, giải quyết vấn đề khéo léo hơn một chút con bé sẽ không đến mức phải bỏ đi.
Anh biết Sài Gòn này khắc nghiệt cỡ nào, một đứa trẻ không tiền, không nhà không người thân sẽ phải sống ra sao.
Chưa kể con bé còn ở trên vùng cao xuống, cho dù nó có thông minh đến đâu cũng không thể đề phòng được lòng người hiểm ác.
Đang miên man thì điện thoại của Mạnh Hạo Nhiên gọi đến cắt ngang những suy nghĩ của anh.
"Tìm được chưa?"
"Em xin lỗi vẫn chưa tìm được, chỗ con bé xuống taxi khu vực đó camera giao thông rơi vào điểm mù, không xác định được hướng đi."
Sài Gòn này nói lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ nhưng để tìm một người lại không phải chuyện dễ dàng.
Mạnh Hạo Nhiên biết anh trai mình đang lo lắng cho cô bé kia, chuyện anh trai nhận nuôi và giám hộ cô bé người Mông này ba năm trước anh cũng đã nghe anh trai nói quan.

Chỉ là bây giờ cô nhóc này vì sao lại xuất hiện ở đây, còn bỏ nhà đi nữa.
Anh thật rất muốn hỏi anh trai nhưng anh biết lúc này không phải lúc thích hợp.
"Anh hai hay anh nhờ cậu chủ thử xem, bên Hoàng Trác Nghiêm ra tay sẽ nhanh hơn chúng ta."
"Ừm để anh gọi, em cứ tiếp tục tìm có gì gọi cho anh."
"Dạ."
Mạnh Hạo Tuấn suy nghĩ một hồi vẫn quyết định gọi cho Lý Cảnh Phong.
Đầu dây bên kia đổ chuông Lý Cảnh Phong rất nhanh bắt máy.
Phải biết Mạnh Hạo Tuấn rất ít khi gọi cho anh vào đêm khuya, trừ khi có chuyện khẩn cấp.
"Có chuyện gì sao?"
Lý Cảnh Phong lên tiếng, anh nghe bên kia có một tiếng thở dài.
"Cảnh Phong có lẽ phải phiền cậu rồi, tôi cần tìm một người.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.