Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 90: Đó Là Thằng Nào





Không bà không được gục ngã, bà phải mạnh mẽ, mạnh mẽ để bảo vệ con trai bà, nó còn quá nhỏ tâm hồn còn quá mong manh.
Nó sẽ không chịu nổi một đã kích nào ngoài kia, nếu bà không bảo vệ nó bà sợ sẽ mất đi nó mãi mãi.
"Đừng sợ, con không phải sợ có mẹ ở đây.
Không phải bệnh, con không có mắc bệnh gì cả.
Khải nghe mẹ nói này, con phải nhớ cho kỹ dù con có như thế nào con cũng là đứa con mà mẹ luôn tự hào.
Yêu thôi mà không có sai hay đúng, không cần phân biệt nam hay nữ.
Yêu là yêu thôi con đã hiểu chưa."
"Nhưng mà mẹ, con sợ sợ mọi người sẽ ghét bỏ con, sợ cha mẹ sẽ không cần con nữa."
"Sao cha mẹ lại không cần con chứ.
Con tin tưởng mẹ không, nếu con tin tưởng mẹ mẹ sẵn sàng làm bạn cùng con.

Bất kể chuyện gì con không tìm được lời giải hãy cứ nói với mẹ, mẹ sẽ giúp con.
Con yêu ai thích ai điều có thể nói với mẹ.
Mẹ không ngăn ngấm con sống thật với chính bản thân mình.
Nhưng mà con còn chưa đủ trưởng thành, thế giới ngoài kia rất khắc nghiệt họ sẽ bóp nát tình yêu của con, dẫm đạp lên nó, chê cười khinh nhờn nó.
Cho nên nếu con muốn bọn họ chúc phúc nó, ngưỡng mộ nó thì con phải đủ trưởng thành, đủ bản lĩnh để đứng ở nơi cao nhất.
Nơi mà bọn họ không chạm tới con, nơi con có thể bảo vệ người con yêu dưới đôi cánh của mình trước mặt người đời.
Con có hiểu những gì mẹ nói không?"
Vậy là từ sau hôm đó bà thấy con trai bà ngày một giỏi giang, ngày một trưởng thành hơn, giống như bà nói, nó muốn đứng ở nơi cao nhất.
Nhưng giấy không gói được lửa trong một lần hai mẹ con tâm sự thì bị chồng bà phát hiện.
Ông lên cơn đau tim suýt chút nữa thì đột quỵ, nhà họ Viên chỉ có mình Viên Khải là cháu đích tôn, ông làm sao chấp nhận con trai mình có tính hướng lệch lạc như vậy.
Hai cha con xảy ra xung đột, vì không muốn cha phải tức giận Viên Khải khi đó vừa học xong đại học đã chuyển ra ngoài ở.
Thỉnh thoảng lễ tết mới về, bà biết con trai ở bên ngoài vất vả làm việc để chứng minh bản thân với cha nó, không có ông nó vẫn có thể làm được.
Hy Quang là một tay nó tạo nên, không có bất kỳ sự giúp đỡ nào từ nhà họ Viên cả. 
"Đó là thằng nào, mày xem mà giải quyết cho tốt đừng có để nó ăn vạ cái nhà này."
Lời của vợ mình cũng không thể làm lay động ông Tài.
Với ông mà nói có một đứa con đàn ông không ra đàn ông, đàn bà không ra đàn bà là nỗi nhục nhã nhất đời này của ông.
Ông đã từng nghĩ nếu biết trước nó là đứa như vậy, ông đã bóp chết từ khi lọt lòng rồi.
Không phải ông ta chưa từng ra ngoài kiếm người sinh con, nhưng mà vợ ông ta cũng không phải một người phụ nữ dễ chọc vào.
Năm xưa ông ta chỉ là một tên sinh viên nghèo, nhờ có tiền bên nhà vợ mới có thể dựa vào đầu tư bất động sản nhỏ nhỏ ban đầu mà phất lên.
Về sau ông ta nhìn trúng thị trường phim ảnh, đầu tư phim mới trở thành ông trùm của giới giải trí như bây giờ. 
Cho dù lớn mạnh là thế nhưng tập đoàn Viên Thị vẫn có 35% cổ phần do vợ ông nắm giữ.
Nếu không có bà ta đứng ra chống đỡ ông đã từ mặt thằng con này từ lâu rồi.
Còn để cho nó bôi tro trắc trấu vào mặt nhà họ Viên sao.
"Là Tiêu Lâm, ba yên tâm con và em ấy không phải quan hệ đó.
Hôm qua em ấy uống say nên con mới đưa em ấy về thôi, em ấy cũng không biết con như vậy.
Chuyện này con sẽ giải quyết ba đừng lo."
"Nhà họ Tiêu, mày không hồn thì giải quyết cho tốt đừng có để liên lụy đến tao, bằng không đừng có trách tao ác."
Nói xong ông Tài tức giận đùng đùng bỏ lên lầu.
Bà Lệ vừa thương con vừa tức chồng nhưng không làm gì được.
Bà kéo tay con trai ngồi xuống ghế, từ lúc vào nhà nó đã dám ngồi đâu, con trai bà thật đáng thương, ruột gan bà cũng xót xa.

"Con có làm sao không để mẹ xem nào."
"Mẹ, con không việc gì mẹ đừng lo."
Nhìn thấy sự lo lắng và quan tâm ấm áp của mẹ vẫn như năm nào, lòng anh bỗng ấm lại.
"Con đó không cần phải để lời ba con trong lòng, có việc gì cũng đã có mẹ đây rồi trời có sập mẹ cũng chống cho con."
"Cảm ơn mẹ."
Hai mắt anh cay cay, trong những tháng năm tăm tối của cuộc đời, khi đó trái tim anh còn nhỏ bé mong manh và đầy sợ hãi.
Nếu không có mẹ dẫn đường chỉ lối, nếu không có mẹ thấu hiểu và bao dung hết thẩy bản ngã con người anh.
Có lẽ anh đã sớm chìm trong ngục tối, vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời, hoặc có khi anh đã là một nấm mồ xanh cỏ ngoài kia. 
Mẹ dùng tất cả tình yêu của mình bảo hộ anh.
Để đến bây giờ anh có thể không chút sợ hãi mà bước ra ánh sáng, kể cả có bị người đời vùi dập anh cũng không màng đến.
Anh tin mình đã đủ mạnh, đủ mạnh để giống như mẹ nói khiến người khác phải nhìn mình, phải khát khao, phải chúc phúc phải ngưỡng mộ dù tình yêu của anh có là cái gì đi chăng nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.