Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 66: Gạt Đi Quá Khứ





Giọng Mạnh Hạo Tuấn trầm thấp điềm tĩnh, chẳng ai có thể nghe ra được những bão tố cuồn cuộn trong lòng anh lúc này.
Mạnh Hạo Nhiên khẽ chau mày, đột nhiên anh trai lại nhắc đến ba, còn là trong tình trạng này, cậu cảm thấy một dự cảm không lành, nhưng cậu vẫn không lên tiếng im lặng lắng nghe.
Mạnh Hạo Tuấn biết em trai mình đang chờ mình nói tiếp, cũng không nhanh không chậm mà mở lời.
"Thật ra ông ta vẫn còn sống, sống rất tốt ở Bắc Kinh."
Tim Mạnh Hạo Nhiên chấn động bàn tay siết chặt thành quyền khẽ run.
ngôn tình sủng
"Là ông ta...!bỏ rơi chúng ta sao?"
Giọng cậu run run, không cần anh trai nói cậu cũng có được đáp án rồi.
Mạnh Hạo Tuấn cuối cùng cũng đem hết mọi chuyện về thân thế nói cho em trai mình.
Mạnh Hạo Nhiên sau khi nghe xong thì lại bình tĩnh vô cùng.
Trong kí ức của cậu không có hình bóng của người cha, hồi ức về mẹ cũng mờ nhạt chẳng rõ.
Kí ức của cậu chỉ có anh trai, anh trai là cha cũng là mẹ.

Người suốt 6 năm chưa từng ăn lấy một bữa no để nhường phần cho cậu.
Khi trời nắng cả ngày phơi mình ở bãi rác nhặt ve chai, khi trời mưa sẽ ôm lấy cậu dưới gầm cầu che cho cậu khỏi ướt.
Mỗi ngã đường điều cõng cậu trên vai, đôi chân có rách đến chảy máu cũng sẽ nhường cậu đi dép.
Uống nước sông bẩn cũng nhường nước sạch phần cậu.
Cậu không có cảm tình với cái người gọi là cha kia, càng không quan tâm ông ta sống chết thế nào.
Nhưng mà ông ta khiến anh trai cậu phải sống cuộc đời như vậy, cậu hận rất hận.
Nhưng hận đến đâu cậu cũng không muốn anh trai mình vì một con người như vậy mà sống cả đời trong bóng tối.
Khi đó cậu chỉ là một đứa bé còn đang quấn tã, cái gì chưa từng cảm nhận được thì sẽ chẳng có đau thương.
Nhưng anh trai thì khác, trong kí ức của anh ấy bởi vì từng được yêu, từng được sống như một cậu ấm.
Cho nên khi bị vức bỏ, khi phải trở thành một đứa trẻ ăn mày, thì những oán hận cùng đau khổ trong lòng anh ấy phải chịu đựng suốt 28 năm qua lớn đến chừng nào.
Cậu có thể cảm nhận được những hơi thở khó khăn cùng trái tim quặn thắt bên trong vẻ mặt điềm tĩnh của anh mình lúc này.
Cậu nắm lấy tay anh trai nhìn thẳng vào mắt anh mình.
"Anh chúng ta không cần bọn họ vẫn có thể sống tốt.
Em chỉ cần có anh là đủ rồi, bọn họ sống hay chết, giàu hay nghèo không can dự đến chúng ta.
Đừng để chỉ vì bọn họ mà phá hỏng cuộc sống của chính mình."
Mạnh Hạo Tuấn nhìn em trai mình, trong mắt thằng bé không một tia gợn sóng, nhưng lại đầy kiên định, không phẫn nộ cũng chẳng đau thương.
Lý Cảnh Phong nói đúng, em trai anh đã lớn rồi, không còn là một cậu bé cần anh bảo bọc nữa.

Mạnh Hạo Tuấn tựa như rút được gánh nặng, đôi vai căng cứng gồng gánh suốt ngần ấy năm bây giờ cũng có thể thả lỏng một chút.
"Anh, 28 năm qua anh điều che chở em dưới đôi cánh của mình.
Nhưng bây giờ em đã trưởng thành rồi, em có đôi cánh của chính em, có thể bay cũng có thể che chở anh.
Cho nên anh từ bây giờ hãy sống vì anh thôi, được không anh."
Cứ thế hai anh em họ ôm lấy nhau trong đêm tối.
Họ đã luôn như vậy trong suốt thời ấu thơ, trong những lúc tối tăm của cuộc đời không một tia sáng.
Bây giờ hay sau này vẫn vậy họ vẫn là chỗ dựa cho nhau, chỉ có điều cuộc đời họ từ bây giờ sẽ không còn bị bóng tối bao phủ nữa.
Ngày hôm sau Mạnh Hạo Tuấn đốt toàn bộ những gì mà anh tra được về Mạnh Hạo Quân.
Anh cũng từ bỏ chuyện đi đến Bắc Kinh, Hạo Nhiên nói đúng bọn họ sống hay chết không có liên quan gì đến nhau.
Những gì mà người đàn bà kia đã làm với mẹ con anh, bà ta cũng phải đang phải trả giá.
Bây giờ con gái bà mắc bệnh thiếu máu cơ tim cục bộ.
Căn bệnh này xảy ra khi các mạch cung cấp máu cho tim bị thu hẹp.

Khi không được điều trị, bệnh mạch vành có thể dẫn đến đau ngực, suy tim và rối loạn nhịp tim dẫn đến tử vong.
Bọn họ điên cuồng bỏ tiền, mời rất nhiều chuyên gia trong lĩnh vực tim mạch, muốn tiến hành phẫu thuật nới rộng mạch vành.
Nhưng loại phẩu thuật cần trình độ cao và đầy nguy hiểm như vậy, chẳng ai có đủ trình độ đảm nhận ngoại trừ thiên tài trong giới y học Hepius.
Vì để mời được Hepius bọn họ không tiếc nhờ đến giới hắc đạo.
Chỉ là Mạnh Hạo Quân cả đời này sẽ không bao giờ ngờ đến, Hepius mà ông ta bán hết gia tài cũng không mời nỗi, lại là đứa con trai ông ta từng vứt bỏ ở một đất nước xa xôi là anh.
Ban đầu anh muốn đến đó muốn nhìn cảnh bọn họ cầu xin anh, muốn để bọn họ biết cái gì là chết trong tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ anh chẳng cần thiết làm điều đó nữa.
Em trai anh đã lớn, bọn họ bây giờ có công việc mà người khác ước mơ, có địa vị xã hội, có bạn bè có nơi để về.
Anh giờ đây muốn buông bỏ gạt đi quá khứ, có lẽ về sau này tương lai họ sẽ có những tổ ấm cho riêng mình, một tương lai êm ấm như thế, một gia đình nhỏ giống như Lý Cảnh Phong anh thật sự rất mong chờ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.