Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 57: Atinfan





Lý Cảnh Phong nhấn chuyển tiếp tin nhắn qua cho Mạnh Hạo Nhiên, đồng thời Chí Hùng cũng sẽ nhận được.
Hai người bọn họ không dám thở mạnh, trong mail chuyển tiếp có liên kết địa chỉ mail gốc.
Là mail của cậu chủ nhỏ, cái này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ bọn họ vô năng.
Bọn họ có mấy chục nhân viên ở bộ phận truyền thông, mà còn không phản ứng nhanh bằng một cậu bé 4 tuổi.
Xin lỗi thật tâm thì bọn họ chưa bao giờ dám xem cậu chủ nhỏ nhà mình, là một cậu nhóc 4 tuổi miệng còn hôi sữa như hàng triệu những đứa trẻ ngoài kia.
Bởi vì hơn ai hết bọn họ biết được đằng sau gương mặt búng ra sữa kia, là một bộ óc mà ngay cả bọn họ cũng không dám tưởng tượng.
"Cậu nói xem mấy nhân viên IT kia có phải sắp mất việc rồi không?"
Chí Hùng thở dài nhìn Mạnh Hạo Nhiên, Mạnh Hạo Nhiên không trả lời câu hỏi của cậu chỉ hỏi lại một câu.
"Có phải trong mắt cậu chủ nhỏ chúng ta quá ngu ngốc hay không, cho nên mới phải tự mình ra tay."

"Cái này không phải việc chúng ta thông minh hay ngu ngốc.
Mà là năng lực bảo vệ mẹ được kích hoạt, cậu hiểu không?"
Chí Hùng lắc đầu nhìn Mạnh Hạo Nhiên, đúng là không hiểu phong tình.
Cho đến bây giờ vẫn còn ế chảy thay là đúng rồi, người ta có kích hoạt năng lực bạn trai, năng lực bạn gái.
Còn riêng cậu chủ nhỏ nhà bọn họ chính là bị kích hoạt năng lực con trai.
Hội nghị cuối cùng cũng kết thúc, tất cả các bên điều đạt được mục đích mà mình mong muốn.
Có một vài hiệp ước kinh tế được ký kết giữa chính phủ các nước, nhưng đó là chuyênn của chính phủ không liên quan đến Lý Cảnh Phong anh.
Lý Cảnh Phong từ chối tham gia buổi tiệc tối, đáp trực thăng trở về Sài Gòn.
So với các buổi tiệc xã giao nhàm chán kia thì anh muốn được về nhà ăn cơm vợ nấu hơn.
Trần Tuyết cuối cùng cũng kết thúc công việc, thời gian còn sớm cô ghé siêu thị mua đồ để nấu bữa tối cho hai cha con.
Cô cùng trợ lý đẩy xe đến chỗ bán thực phẩm tươi sống để mua một ít thịt cá.
Linh An không thể ngờ một người như bà chủ còn có thể tự mình xuống bếp, còn biết làm cả bánh kem.
"Chị có cái gì mà chị không biết làm không, nấu ăn ngon, đánh nhau giỏi, diễn xuất thì lại đỉnh, chị đúng là thần tiên hạ phàm mà."
"Thôi đi cô nương không cần cô phải khen, có khen cũng không được ăn đâu."
Cô còn không hiểu trợ lý nhà cô sao, con bé này luôn rất tò mò về chồng con cô.
Lúc nào cũng nói muốn được gặp cục cưng nhà cô một lần,cô còn lâu mới mắc mưu.
Trong lúc hai người đang chọn đồ, không chú ý bên cạnh có một vài nữ sinh đang nhìn bọn họ.

Ban đầu cả hai không để ý, nhưng mãi đến khi họ rời quầy thực phẩm tươi sống đi sang chỗ khác những nữ sinh kia cũng đi theo.
Lúc này Trần Tuyết mới thở dài, hẳn là bị nhận ra rồi.
Hôm qua đến giờ cô phủ sóng toàn cõi mạng thế cơ mà.
Nhưng cô cũng không tỏ thái độ gì cả, cùng lắm là bị chụp vài tấm ảnh mà thôi, cho đến khi một cô bé trong số đó bước lên chặn cô lại.
Trần Tuyết nhìn cô bé kia từ trên xuống dưới, trên người còn mặc đồng phục học sinh.
"Cô là Trần Niệm Tuyết phải không?"
Cô bé kia hung hăng quát lớn khiến những người đang có mặt trong siêu thị cũng phải quay lại nhìn về phía họ.
Trần Tuyết không định sẽ tranh chấp hay đôi co với một cô nhóc, cô chỉ khẽ tháo mắt kính và khẩu trang ra, cười một nụ cười vô cùng xinh đẹp và lịch sự.
Cô không muốn gây chuyện, nhưng nếu cô cứ thế bỏ đi, hẵng là cô bé này cũng sẽ không để cô đi, nhìn bộ dạng chắc là antifan của cô.
À mà phải nói là fan của Trương Mẫn Chi mới đúng.
"Phải chị là Trần Niệm Tuyết, em muốn xin chữ ký sao."
Giọng cô dịu dàng bình thản, rất nhiều người đang vây xem khi nhìn thấy gương mặt của cô, có người cũng nhận ra cô, có người thì chỉ thấy quen mắt mà không nhớ tên.
Nhưng khi nghe được câu nói của cô tất cả điều cảm thán một câu, thì ra là người nỗi tiếng, cũng thật xinh đẹp.

Nhưng trái với suy nghĩ của mọi người cô bé học sinh kia lại làm ra một hành động khiến người ta phải sốc.
Cô bé nhổ một bãi nước bọt rồi hách mặt lên quát thẳng vào mặt cô.
"Xin chữ ký cô xứng sao, đồ thứ gái lẳng lo leo lên được lên giường đàn ông liền muốn cướp tài nguyên của chị tao à, mày tưởng mày là ai?
"Này ăn nói cho đoàng hoàng còn nhỏ mà đã mất dạy như vậy à."
Linh An tức sôi người vội tiến lên một bước chen chắn cho bà chủ nhà mình.
Nếu không phải chị Tuyết kéo tay cô lại, cô thật sự muốn đập cho con nhỏ này một trận.
Từ lúc bên này ồn ào đã có một số người lấy điện thoại ra quay lại, còn có một số đang phát trực tiếp.
Nhìn thấy vô số điện thoại hướng về phía bọn họ, Trần Tuyết không thể để Linh An làm ra chuyện lỗ mãn, vì dù sao cũng chỉ là một cô bé.
Không cần biết ai đúng ai sai, một khi bọn họ động tay chính là tự tìm đường chết..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.