Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 118: Tàu Lượn Siêu Tốc





Trần Tuyết mặt mày ủ dột đi lại chỗ hai cha con.
Cô thật sự rất thích trò này mà, muốn thử một lần cũng không được, thôi đành chịu số phận vậy.
Nhìn thấy cô ảo não trở về Lý Cảnh Phong kéo cô ngồi xuống ghế quan tâm hỏi.
"Sao vậy em?"
"Không chơi được, bọn họ nói cục cưng không đủ tuổi, không được chơi."
Hai mắt cô đỏ hoe, uất ức cứ như vừa bị ai bắt nạt vậy.
Đây rõ ràng là đang mách lẻo với anh, muốn anh an ủi sao.
Lý Cảnh Phong đưa tay xoa đầu cô vợ nhỏ.
"Thật sự rất muốn chơi trò đó sao?"
Cô gật đầu lia lịa, sau đó lại lắc lắc, cô khịt khịt mũi, cục cưng không được chơi cô cũng không muốn chơi nữa.
"Đi thôi, đi chơi trò vợ anh thích."
Vừa nói anh vừa ôm lấy con trai tay kia nắm lấy tay cô kéo đến chỗ soát vé.

Nhân viên bán vé và nhân viên soát vé vừa nhìn thấy cô gái lúc nảy trở lại còn dẫn theo cả chồng và cậu con trai thì khẽ thở dài.
Nhưng mà khi nhì thấy nhóc con đáng yêu quá thể kia, đang nhìn họ bằng ánh mắt long lanh thì họ có chút không biết làm sao.
"Chú ơi, Bo không thể chơi ạ, Bo rất thích tàu lượn, chú cho Bo chơi một lần thôi cũng được, được không chú?"
Giọng nói non nớt đáng yêu khiến người ta không kiềm lòng được.
Nhưng mà quy định là quy định lỡ xảy ra chuyện gì bọn họ làm sao giữ nỗi chén cơm.
Lý Nguyên Vũ dùng hết tuyệt chiêu mà vẫn không lay động được người soát vé.
Lý Cảnh Phong lúc này mới đi đến một góc cách đó không xa lấy điện thoại gọi cho ai đó, bên kia rất nhanh liền bắt máy.
"Chủ tịch ạ, không biết ngài gọi có chuyện gì không ạ?"
Bởi vì địa vị của nhà họ Lý ở Việt Nam vô cùng lớn, cho nên những người bên ngoài điều quen dùng từ ngài để xưng hô với anh nhằm bày tỏ sự kính trọng.
Lý Cảnh Phong chỉ nhẹ đáp.
"Có cậu bạn nhỏ muốn chơi tàu lượn siêu tốc trong khu vui chơi của ông, nhưng chưa đủ tuổi, phiền giám đốc Mạnh châm chước một tí được chứ."
"Vâng vâng vâng đương nhiên là được ạ, chủ tịch yên tâm tôi sẽ xuống ngay."
"Không cần, đừng gây thêm phiền phức."
"Dạ tôi đã biết tôi sẽ xử lý ngay xin ngài chờ cho một lát."
Rất nhanh từ bộ đàm nội bộ, hai nhân viên bán vé và soát vé nhận được cuộc gọi của giám đốc khu vui chơi.
Ông ấy đích thân ra lệnh cho bọn họ cho cậu bạn nhỏ chưa đủ tuổi kia qua cửa.
Bọn họ vừa sợ vừa ngơ ngác nhìn một nhà ba người trước mặt.
Ngoại trừ cậu bé đáng yêu như một thiên thần, thì hai người cha mẹ lại quá đỗi bình thường không thể bình thường hơn.

Nhưng mà người có thể để giám đốc đích thân gọi điện cho họ phá vỡ quy tắc, thật sự không thể nào nhìn vẻ ngoài mà đánh giá thân phận người khác được.
Cũng may lúc nảy bọn họ cho dù là cách nói chuyện hay thái độ phục vụ điều đúng mực, không có làm gì quá, bằng không thì bát cơm cũng sớm mất rồi.
Vậy cho nên hai người vô cùng lẽ phép mở cửa soát vé cho ba người họ đi vào.
Trần Tuyết vô cùng phấn khích ngồi vào ghế, Lý Cảnh Phong cũng bế con trai lên, cậu nhóc được đặt ngồi ở giữa ba mẹ, hai người hai bên giúp con trai cài dây an toàn.
"Ông xã là anh làm à?"
"Ừm chỉ cần em muốn, dù là mặt trăng cũng có thể lên."
"Ông xã em lợi hại nhất."
Cô tranh thủ nhướm người hôn anh một cái, Lý Cảnh Phong rất là hưởng thụ lời khen của vợ.
Cô đương nhiên sẽ không bỏ quên bé cưng của mình, cũng cúi người hôn con trai một cái, sau đó nghiêm chỉnh cài dây an toàn.
"Cục cưng à con đã sẵn sàng chưa, có hồi hộp không?"
"Có ạ."
"Nếu sợ cứ nắm tay ba mẹ nhé."
"Dạ."
Tàu lượn bắt đầu khởi hành, những bánh răng tựa như tàu hỏa trên đường ray xe lửa bắt đầu chậm rãi hướng về phía trên cao, tạo nên một phương thẳng đứng, Trần Tuyết bất giác nắm chặt đai an toàn.
Chưa đợi mọi người chuẩn bị tinh thần xong thì nó đã lao từ trên cao xuống với tốc độ kinh người, đến nỗi tóc của tất cả mọi người đều bị thổi dựng ngược lên.

Không còn phân biệt được tiếng ai với ai, cô cảm thấy tim mình sắp trụy đến nơi rồi, ngay cả mắt cũng không dám mở.
Hai cha con nào đó lại cứ như hai pho tượng ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, cả hai đưa mắt nhìn cái người đang gào thét đầy sợ hãi bên cạnh, cảm tưởng màng nhĩ cũng sắp lủng luôn rồi.
Sau một vòng Trần Tuyết giống như một cái xác sống chao đảo được Lý Cảnh Phong đỡ ra ngoài.
Ban đầu cô còn mạnh miệng lắm muốn chơi vài vòng cơ.
Nhưng mà mới đi có một vòng đã bị dập cho tả tơi hoa lá.
"Không ổn rồi, ruột gan em lộn hết cả rồi."
Cô thật sự muốn ói, vừa nói xong đã chạy lại bên bồn cây cảnh muốn nôn.
Nhưng làm gì có cái gì để nôn, chỉ là cảm giác lục phủ ngũ tạng lúc này đang bị quấn một nùi lại với nhau vậy, khó chịu vô cùng.
"Nguyên Vũ con ở đây trông mẹ nhé, ba đi mua nước."
"Vâng ạ.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.