Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 1: Xuyên Qua Thế Giới





Mùa đông năm 2030, trong cái lạnh thấu xương của đất trời Sa Pa, trên đỉnh Hàm Rồng tuyết phủ trắng trời.
Một thân ảnh chật vật mình đầy thương tích đứng trong gió tuyết.
"Linh Đan cô không còn đường để chạy đâu, giao nó cho chúng tôi."
Người đàn ông với bộ râu quai nón nhìn cô bằng một nụ cười đầy chế giễu.
Trần Tuyết đưa mắt nhìn một khoảng trắng mênh mông lạnh giá, cũng nhìn những con người từng cùng cô vào sinh ra tử, cô không thể hiểu vì có gì mọi chuyện lại trở thành như bây giờ.
"Mạnh Hùng anh vì sao phản bội tổ chức, phản bội quốc gia.
Chúng ta thân là một người lính nhưng anh lại chỉa súng vào đồng bào mình, anh không thấy thẹn với lương tâm sao."
Mạnh Hùng chợt cười lớn, tiếng cười như vang vọng giữa không trung như náo động một mảnh rừng yên tĩnh.
Anh ta từng bước tiến sát về phía cô.
"Lương tâm có thể mài ra để ăn sao cô bé tôi nói cho em biết, thế giới này có tiền liền có thể sai khiến quỷ thần.
Cái gì mà quốc gia, cái gì mà vinh quang điều không đáng một đồng.
Đưa nó cho tôi, tôi có thể đảm bảo một đời về sau em có thể ăn sung mặc sướng tiền tiêu cả đời không hết."
"Chỉ vì tiền mà anh bán đứng tổ quốc, tàn sát đồng đội.
Xem như tôi đã nhìn nhầm anh, được nếu các người muốn có thứ đó vậy bước qua xác tôi rồi hãy nói."
Dứt lời cô đưa tay rút khẩu súng bên hông chỉ là chưa kịp làm hành động, tiếp theo dưới chân một trận rung chuyển, chỗ đất nơi cô đứng bỗng nứt ra, cô cứ như thế rơi xuống vực sâu.

Giữa không trung cô nghe thấy tiếng kêu thất thanh hỗn tạp, có người gọi tên cô.
Cảm giác ngạt thở bao trùm trong cuốn phổi, tứ chi đau đớn co rút, cả thân thể cô dần chìm vào dòng nước lạnh băng.
Trong mơ hồ cô bị một ai đó kéo ra khỏi mặt nước.
"Niệm Tuyết mở mắt ra nhìn tôi này."
Đạo diễn một thân ướt sũng không ngừng lây bả vai cô.
Trái tim anh khẽ run, đáng nhẽ ra anh phải phát hiện sớm mới đúng, vì sao lại cho rằng cô đang diễn.
Anh mặt kệ trước mắt bao nhiêu người vội vàng thực hiện hô hấp nhân tạo cho cô.
Cuối cùng cô cũng bị sặc nước ho khan mà tỉnh lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!
2.
Trai Thẳng Giúp Trai Thẳng
3.
Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
4.
Tôi Mù Mặt Nhưng Tôi Nhan Khống
=====================================
"Gọi cứu thương đi."
Đạo diễn nhìn cô tỉnh lại mới thả lỏng tâm tình đang căng chặt như dây đàn của mình.
Anh đỡ cô tựa vào người mình, động tác nhẹ nhàn cẩn trọng tránh không động chạm quá mức.
Trần Tuyết đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, bên tai có có chút ù ù không nghe rõ âm thanh.
Cô có chút mụ mị đầu óc, cô chẳng phải đang quay phim ở Sa Pa sao, sau đó thì chỗ cô đứng tuyết bị lỡ, cô rơi từ trên núi xuống làm sao bây giờ lại ở hồ bơi, còn có những gương mặt xa lạ này là ai.
Một cô gái đôi mắt đỏ hoe ngồi xuống lấy khăn trùm lên người cô giọng có chút nấc nghẹn.
"Chị Tuyết chị làm em sợ muốn chết, chị có khó chịu chỗ nào không?"
"Đầu bị va đập có lẽ phải tới bệnh viện."
Cứ như thế cô mơ mơ hồ hồ lên xe cứu thương đến bệnh viện, sau khi làm một loạt kiểm tra bác sĩ kết luận bị chấn động não nhẹ cần nằm viện quan sát vài ngày.
Phó đạo diễn Tiêu Minh Trí thở phào một hơi.

Có trời mới biết lúc cô ngã xuống hồ bơi, nhìn những hình ảnh trong màn hình ai cũng cho rằng cảnh này cô diên quá đạt.
Đến khi đạo diễn hô cắt cô vẫn bất động khi đó mọi người mới biết cô thật sự xảy ra chuyện chứ không phải diễn.
Cũng may không có nghiêm trọng, bằng không chỉ sợ ảnh hưởng không nhỏ đến đoàn phim.
Sau khi hoàn thành hết mọi thủ tục để cô nhập viện, toàn bộ chi phí do đoàn phim chi trả, phó đạo diễn trở lại phim trường.
Trong phòng bệnh bây giờ chỉ còn lại cô và cô gái nhỏ kia.
"Em qua đây ngồi đi chị có chuyện muốn nói với em."
Sau khi sắp xếp lại mọi thứ cùng hoàn cảnh xung quanh, Trần Tuyết chắc chắn là mình hiện tại không phải là mình nữa.
Có lẽ đây là một chuyện phi thực tế đến cỡ nào, những chuyện mà khoa học không lý giải được.
Vì một lý do nào đó mà linh hồn cô hiện đang ở trên thân thể của người này.
Mà người này là ai, gương mặt ra sao bây giờ cô cũng chưa được nhìn rõ.
Nhưng cô chắc chắn một điều, cô gái này cũng là một diễn viên giống như cô.
Cũng may ít nhất cô sẽ không bỡ ngỡ với cuộc sống của người này.
Cô xuất thân là một diễn viên nhí đóng phim từ lúc 10 tuổi, trong 15 năm qua cô đã đạt được không biết bao nhiêu giải thưởng, đến cuối cùng lại chết khi đóng phim, đúng là sinh nghề tử nghiệp.
"Chị có chuyện gì dặn dò em ạ?"
"Ừm em cũng nghe bác sĩ nói rồi đó não của chị bị chấn động, hiện tại hình như chị không nhớ gì cả, không nhớ mình là ai, không nhớ được bất cứ chuyện gì hết."
Cô gái nhỏ hoảng sợ mở to mắt nhìn chằm chằm cô, đưa tay che miệng như thể sợ mình hét lên làm cô giật mình.
"Chị...!chị đừng doạ em, chị...!thật sự...!thật sự không nhớ gì hết sao?"
"Ừm vậy nên em có thể nói cho chị biết em tên gì, chị là ai sao, chị lại bị thương được không?"
Sau một hồi hoảng sợ qua đi cô gái nhỏ bắt đầu nghiêm túc kể lại cho cô mọi chuyện.

Cô ấy tên là Linh An là trợ lý của cô, mà cô tên Trần Niệm Tuyết 23 tuổi là diễn viên dưới trướng công ty giải trí Thiên Hà.
Trong làng giải trí cũng được xem như một ngôi sao hạng 3.
Lần này cô được đóng nữ thứ cho bộ phim "Mùa Dã Quỳ" của đạo diễn nỗi tiếng Trương Quan Vũ.
Lúc quay cảnh với nữ số 3 là cảnh cô bị đẩy xuống hồ bơi trong buổi dạ tiệc, lúc ngã xuống hồ bơi không cẩn thận nên bị thương.
Cô cũng biết được bây giờ là ngày 27 tháng 11 năm 2030, hiện bọn họ đang quay phim ở Đà Lạt nghĩa là cách một tuần sau khi cô xảy ra tai nạn ở Sa Pa.
Sau khi để Linh An ra ngoài mua bữa tối cô vội lấy điện thoại ra tin tức về chính mình.
Nhưng mà cho dù cô tìm kiểu gì cũng không có một chút tin tức nào cả.
Mọi thứ về cô cứ như chưa từng tồn tại vậy cho dù là tên tuổi, những bộ phim cô từng đóng, tài khoảng mạng cô từng sài, tất cả điều không tồn tại.
Rõ ràng vẫn là Việt Nam của năm 2030 vì sao lại không có cô.
Cô cứ như thế biến mất không dấu vết trên thế giới này, vậy còn ba mẹ cô, anh trai cô những người yêu thương cô thì sao họ cũng sẽ quên đi cô qua.
Cô cứ như vậy ngồi ngẩn ngơ một mình trong căn phòng tối xung quanh chỉ có mùi thuốc khử trùng.
Nếu trên đời này đã không còn tồn tại một Trần Tuyết vậy thì cô sẽ sống như một Trần Niệm Tuyết, dù sao tên của bọn họ cũng chỉ khác nhau một chữ.
Nếu ông trời đã ban ơn cho cô sống tiếp thì cô sẽ sống thật tốt, như vậy những người yêu thương cô sẽ không vì cô mà đau lòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.