5 giờ chiều, giờ tan tầm.
Đây là khoảng thời gian mà bất cứ một phương tiện giao thông nào cũng đều
nhăm nhe lao ra ngoài đường. Người đi vẫn cứ đi, xe chạy vẫn cứ chạy,
chỉ là làn đường chạy thì giống như mớ tóc rối quấn lại thành một đống
bùi nhùi. Làn xe máy thì các xe nhỏ nối đuôi nhau chạy, thỉnh thoảng có
chiếc xe buýt tấp vào trạm đón khách, làn xe lớn thì có cảnh sát giao
thông hay không thì luôn luôn trước xe lớn là 5, 6 chiếc xe máy chắn
ngang chắn dọc. Có chiếc còn được mười mấy cái xe máy ưu ái bu quanh 4
phía, xe máy chạy lên được một đoạn mới dám nhích bánh lên.
Người dễ tính đã quen với cái khung cảnh hỗn loạn này thì không sao, gặp kẻ
khó tính, còi xe lúc nào cũng vang lên ing ỏi như đang quát lớn: Lũ chúng mày tránh đường cho tao đi!
An Nhiên chốc chốc lại liếc nhìn lên cột đèn giao thông luôn dừng lại ở
màu đỏ từ 15 phút trước. Phía bên ngoài dòng xe cộ có thể nói là tắc
nghẽn cục bộ. Duy chỉ có một điều an ủi nàng là người cảnh sát giao
thông ngoài kia đang không ngừng vật lộn để khơi thông quãng đường.
Thật sự lúc này, nàng rất muốn có được cỗ máy phi hành ở một thế giới mà
nàng từng xuyên đến, nếu có nó, cái từ gọi là kẹt xe này sẽ không bao
giờ xuất hiện trong cuộc đời nàng. Đôi tay đặt lên vô lăng khẽ run lên,
nàng cố gắng kìm chúng lại. Nhưng không kìm nổi trái tim vẫn cứ bồn chồn không yên. 40 phút trước, Anh Khôi gọi điện cho nàng, hắn nói: “Người đàn ông của cô có dấu hiệu tỉnh lại.”
An Nhiên khi đó dường như không nghe được gì khác nữa, nàng cảm giác tai mình như bị ù đi, cả người đều ngây ngốc.
Nàng gục mặt xuống vô lăng, tin tức này đối với nàng vừa là niềm vui vừa là nỗi sợ hãi.
--- ------ ------ ------------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
1 tiếng đồng hồ sau, chiếc xe hơi của nàng mới tiến vào khuôn viên biệt thự.
Anh Khôi không biết khi nào đã đứng sẵn ở trước cửa, nhìn nàng tiến đến.
Hắn vẫn dáng vẻ lười biếng như cũ, tựa người vào cạnh cửa, nói móc:
“Cổ tích là công chúa tỉnh dậy và nhìn thấy hoàng tử đầu tiên. Nếu cô đến
muộn một chút nữa, sẽ có một hoàng tử tỉnh dậy và nhìn thấy một hoàng tử khác. Và câu chuyện chắc sẽ vui lắm đây.”
An Nhiên không
nói gì. Sức tưởng tượng của tên này có phải quá ghê gớm rồi hay không?
Trung của nàng không phải người cứ mở mắt nhìn thấy ai liền sẽ có tiếng
sét ái tình với kẻ đó. Nếu không may nhìn thấy một con heo, chẳng lẽ
muốn chui vào chuồng heo ân ân ái ái?
Đột nhiên nàng sực nhớ ra
một chuyện, kiếp trước bên cạnh Anh Khôi đúng là có một người đàn ông
xuất hiện, chỉ là sau đó nàng nghe hắn nói hắn là người tình của Trà My. Không lẽ hắn là sinh vật lưỡng tính, ai đến cũng không từ chối? Nàng
liền cảnh giác đứng lên, để Trung ở lại biệt thự này một mình có phải là đưa dê vào miệng cọp không nhỉ? Hắn không sờ mó gì Trung của nàng đấy
chứ!
Anh Khôi nhận thấy An Nhiên đứng khựng lại, nàng ngước lên nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn đề phòng:
“Không được nhắm đến Trung. Anh ấy là của em.”
!!!
Anh Khôi suýt chút liền trượt té. What the #$%#!! Ý nàng là hắn có ý đồ với tên ma ốm kia? Hắn đột nhiên muốn mở não nàng ra xem trong đó chứa cái
gì. Nhìn vẻ ngoài của hắn liền giống một kẻ thích đàn ông? Hắn nheo mắt
nhìn nàng, rõ ràng là đang kìm nén tức giận:
“Con mắt nào của cô thấy tôi nhắm đến anh ta?!”
Con mắt nào cũng thấy.
An Nhiên nhớ tới người đàn ông luôn kè kè bên cạnh Anh Khôi kiếp trước.
Nhưng nghĩ hắn chột dạ, nàng không dám nói ra, nàng lo lắng nàng cùng
Trung sẽ bị tên này thủ tiêu bịt miệng. Rơi vào tay một gã chuyên gia
trong giới y học, chắc đến cọng lông cũng không còn. Ách, hình như có
cái gì kỳ quái xen vào thì phải.
Thấy nàng không nói gì, hắn hừ một tiếng, rồi xoay người đi.
An Nhiên không để ý hắn. Gương mặt nàng trong chớp mắt có sự hốt hoảng
thoáng qua. Không một ai biết, từ đầu đến giờ, nàng chỉ là đang cố không chú tâm đến việc Trung tỉnh lại. Hướng mắt về phía căn phòng Trung đang nằm, An Nhiên nhắm mắt lại, khẽ thở dài, nàng vốn biết rồi sẽ có một
ngày nàng phải đối mặt với việc này. Cũng là không có cách nào tránh
được thôi. Nghĩ đến đó, nàng cất bước.
Cạch.
An Nhiên mở
cửa, tầm mắt nàng chạy thẳng đến vị trí của Trung. Nơi đó, có một người
đàn ông đang nhắm chặt đôi mắt. Nàng tiến đến bên giường, lặng lẽ ngắm
nhìn gương mặt hắn. An Nhiên đưa tay đặt lên gò má Trung, nàng cảm nhận
được cơ mặt hắn khẽ chuyển động.
Đôi mắt Trung khẽ giật, rồi từ
từ mở ra. Hắn hướng tiêu cự mơ hồ ra xung quanh, chớp mắt thêm cái nữa,
cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, bèn hướng về phía đó. Rồi
hắn thấy nàng.
An Nhiên bắt gặp bóng dáng mình phản chiếu trong
đôi mắt Trung. Nàng bỗng dưng muốn chạy trốn, nhưng lý trí ép nàng phải
ngồi lại.
An Nhiên cố mỉm cười thật tươi: “Chào anh, thật may là anh đã tỉnh.”
Nàng đỡ hắn ngồi dậy, với tay lấy ly nước đưa đến bên miệng hắn. Trung vô
thức thuận theo hành động của nàng. Hắn uống một ngụm, rồi vẫn nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt ngơ ngác. Trung nhìn nàng hồi lâu, lâu đến mức An
Nhiên nghi ngờ không biết hắn có nghe thấy lời nàng nói hay không. Ngay
lúc nàng định lặp lại, hắn đáp, giọng khàn đặc: “Phải, thật là may mắn.”
An Nhiên biết lúc này hẳn là lần đầu tiên nàng gặp hắn trong kiếp này, nàng mỉm cười nói: “Anh đã hôn mê một thời gian khá dài. May mắn cứu chữa kịp thời, nên vết
thương của anh sẽ không để lại di chứng. À, anh chắc hẳn không biết tôi, xin tự giới thiệu, tôi là…”
“Anh biết.”
An Nhiên mở to mắt kinh ngạc, nàng giống như nghe nhầm cái gì: “Anh…”
“Anh biết em là ai, Nhiên…”
Trung mỉm cười dịu dàng. An Nhiên nhìn lại hắn, phát giác được đôi mắt đang
nhìn nàng kia ấm áp và quen thuộc đến lạ. Nàng biết rõ chủ nhân của đôi
mắt này.
“Đừng khóc, Nhiên.”
Nước mắt nàng bất chợt trào ra không ngừng. Nàng lao vào lòng hắn khóc lớn,
đây thực sự là Trung! Không phải một Kiên Trung chưa từng gặp nàng, mà
là Kiên Trung đã từng ở bên nàng đến tận lúc chết.
Nàng ôm chặt
lấy hắn, lặp đi lặp lại tên hắn không ngừng. An Nhiên đến lúc này mới
dám bộc phát hết nỗi sợ hãi hoang mang trong lòng, tuy rằng kiếp này
nàng cứu hắn kịp thời, nhưng nàng biết rõ, nàng thay đổi nhiều lắm,
không còn là một An Nhiên thất tình đau khổ gặp hắn thuở ban đầu, hắn
cũng không còn là một kẻ ngồi trên xe lăn. Hai con người gặp nhau ở hai
thời điểm khác biệt, trong hai hoàn cảnh cũng hoàn toàn khác. Nàng không dám cam đoan, kiếp này Trung vẫn sẽ yêu thương nàng. Xuyên qua nhiều
thế giới, nàng biết rõ, có khi chỉ gặp nhau sai một giây, vốn là vợ
chồng đều có khả năng biến thành kẻ thù. Nàng luôn muốn trốn tránh viễn
cảnh Trung tỉnh dậy, và chỉ coi nàng như ân nhân cứu mạng, sau đó hắn
rời đi, yêu thương một người con gái khác. Nếu thật sự như thế, nàng
chắc chắn sẽ buông tay cho hắn đi, nhưng là trái tim nàng sẽ đau đớn đến không thở nổi.
Nhưng thật may, thật may là, thế giới này trả lại cho nàng một Kiên Trung vẹn toàn, từ thân xác đến tận cả linh hồn.