Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 84: Sáu linh khí




Ông Ngô đưa sinh hồn của Lâu Minh trở lại cơ thể anh, bởi vì ly hồn nên thân thể bị tiêu hao một lượng năng lượng, Lâu Minh cần ngủ một hai giờ mới có thể hồi phục. Mà trong khoảng thời gian này, ông Ngô kể lại chi tiết mọi chuyện đã xảy ra trong phòng ngủ cho mọi người cùng nghe.
“nói như vậy … Lâu Minh đã mang sát khí luân hồi ít nhất là mười lần.” Mà những lần luân hồi đó đều là chết trẻ, nghĩ đến điều này, Mao đại sư thở dài một hơi.
“Để tôi cho người đi tìm năm linh khí còn lại.” Bộ trưởng Lâu nghe chuyện xong vẫn trầm mặt không nói lời nào, lúc này chợt đứng lên, kích động muốn đi ra ngoài.
“Bộ trưởng Lâu.” Mao đại sư vội vàng ngăn lại “Tôi hiểu tâm trạng của ông, nhưng thế giới rộng lớn như vậy, ông đi đâu mà tìm năm linh khí kia được.”
“Kiếm đồng là do các nhà khảo cổ khai quật từ mộ cổ, như vậy những linh khí khác có thể ở bên trong các mộ cổ.” Bộ trưởng Lâu nói.
“một năm, các nhà khảo cổ có thể tìm được mấy mộ cổ? Lâu Minh không đợi được lâu như vậy đâu.” Mao đại sư nói.
“Vậy ông nói chúng ta phải làm thế nào đây?” Chỉ cần bộ trưởng Lâu vừa nghĩ tới việc nếu như không tìm được đủ sáu linh khí cực tà cực âm, thì đời này sang đời tiếp theo, Lâu Minh vẫn còn phải mang sát khí trong người, ông liền cảm thấy khó chịu, thậm chí là tức giận.
Nếu như không có biện pháp nào thì ông cũng đành chấp nhận. Nhưng bây giờ đã có biện pháp rồi, lại không thể tìm được năm linh khí cần thiết thì làm sao ông có thể cam tâm. Nếu đời này không tìm đủ, Lâu Minh lại một lần nữa chuyển thế, lần nữa lãng quên kí ức của một đời này, vậy chẳng phải là làm lại từ đầu hay sao. Nếu không may mắn, rất có thể đến lúc chết, Lâu Minh cũng chẳng biết về chuyện sáu linh khí này.
“Thực ra … cũng không phải là hoàn toàn không có manh mối.” Ông Ngô bỗng nhiênnói.
“Ông nội, ông có biện pháp sao?” Trần Ngư đỏ vành mắt, nắm chặt tay ông Ngô.
Từ khi nghe Lâu Minh đã mang sát khí luân hồi mười lần, Trần Ngư cảm thấy dường như có một tảng đá đang nè nặng lên ngực cô làm cô khó chịu không thể thở nổi.
Mười đời trước đó, anh Ba có gặp được người nào không sợ sát khí của anh giống nhưcô không, hay anh chỉ lẻ loi trơ trọi một mình trên cõi đời. Càng nghĩ Trần Ngư càng đau lòng, hai mắt đỏ ửng lên.
“Nhưng mà việc này có chút khó khăn.” Ông Ngô còn nói thêm.
“Dù khó khăn như thế nào cũng không bằng có manh mối, biện pháp như thế nào, ông nội mau nói đi.” Trần Ngư nhịn không được mà thúc giục.
“Trần tiểu hữu nói đúng, khó khăn chúng ta có thể vượt qua, chỉ cần có thể có được manh mối.” Mao đại sư cũng nói.
“Đúng thế, Ngô đại sư, phương pháp như thế nào ông cứ nói đi, vấn đề còn lại tôi sẽgiải quyết.” Bộ trưởng Lâu nói theo.
“Mọi người kích động như vậy làm gì, tôi đã nói ra thì tất nhiên sẽ không giấu diếm.” Ông Ngô ghét bỏ, gạt tay cháu gái ra rồi mới nói “Thực ra thì manh mối ngay trênngười của Lâu Minh.”
Đám người không hiểu nhìn ông Ngô, manh mối sao lại trên người Lâu Minh được?
“Phượng Lạc đã nói, ngài ấy đã rót sát khí vào sáu linh khí.” Ông Ngô phân tích “Mặc dù thời gian Phượng Lạc thức tỉnh rất ngắn, cũng không biết sáu linh khí được rót sát khí đang ở đâu, nhưng nhất định là Lâu Minh biết.”
“Kiếp trước của anh Ba?” Trần Ngư hiểu ra.
Ông Ngô tán thưởng nhìn cháu gái nhà mình, không hổ là đứa nhỏ thi đậu đại học Đế Đô, có đầu óc.
“Đúng rồi.” Lúc này, Mao đại sư cũng nhận ra, ông kích động nói “Mặc dù Lâu Minhkhông có kí ức của kiếp trước, nhưng sổ Sinh Tử dưới âm phủ đối với số kiếp mấy đời của một người sẽ ghi lại tỉ mỉ những gì người đó đã trải qua. Nếu có thể đọc Sổ Sinh Tử tìm tư liệu về mười đời trước của Lâu Minh thì có thể tìm được nơi mà năm linh khí còn lại đang được chôn giấu.”
“Sổ Sinh Tử? Có thể tìm đọc được sao?” Mặc dù bộ trưởng Lâu không phải là người của giới huyền học nhưng cũng biết đây là vật không phải là ai cũng có thể nhìn thấy.
“Người bình thường tất nhiên là không thể xem Sổ Sinh Tử được, nhưng mà quỷ sai thìcó thể.” Mao đại sư giải thích “Tuy là âm phủ có quy định, quỷ sai không được tùy ý tiết lộ kiếp trước kiếp này cho con người, nhưng nếu thực lực của Thiên Sư đủ mạnh và có quan hệ tốt với quỷ sai thì cũng không phải là không được. Dù sao thì kiếp trước khác với kiếp này, kiếp trước đã thành lịch sử, dù biết những chuyện xảy ra ở kiếp trước cũng không thay đổi được gì.”
“Vậy, Mao đại sư … ông có quen biết với quỷ sai để nhờ xem sổ Sinh Tử mấy kiếp của Lâu Minh không?” B trưởng Lâu hỏi.
“thật ngại quá, mặc dù bần đạo miễn cưỡng có thể coi là được xuống âm phủ một lần nhưng mà lại không quen biết với quỷ sai.” Mao đại sư quay qua nhìn ông Ngô “Chỉ sợ chuyện này phải nhờ Lạc Hà chân nhân đi một chuyến xuống âm phủ mới được.”
Vẻ mặt của bộ trưởng Lâu tràn đầy mong chờ nhìn ông Ngô.
“thật ngại quá, mặc dù xuống âm phủ một chuyến không phải là việc khó, tôi cũng coi như có quen biết một số quỷ sai, nhưng mà … khụ … Quan hệ của tôi với mấy người dưới âm phủ không được hòa thuận lắm.” Ông để một tội phạm truy nã của âm phủ đến tìm cảnh sát âm phủ đọc tư liệu, cái này không phải là đi tự thú à.
Mao đại sư không ngờ tới vậy mà ông Ngô cũng không thể đi âm phủ, lập tức nhăn mày, bắt đầu suy nghĩ về các mối quan hệ của mình trong giới huyền học, xem còn ai có đủ thực lực để đi âm phủ một chuyến hay không.
“Cấp bậc quỷ sai như thế nào mới có thể xem Sổ Sinh Tử ạ?” Nãy giờ vẫn yên lặng nghe mọi người nói chuyện, Trần Ngư bỗng lên tiếng hỏi “Phán Quan của đức Thành Hoàng có được không ạ?”
“cô biết cả Phán Quan?” Mao đại sư kinh ngạc.
“Vâng!” Trần Ngư lắc lắc điện thoại “Con có số điện thoại của cậu ta.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mao đại sư: Tôi có số điện thoại của tất cả các đại sư trong giới huyền học.
Bộ trưởng Lâu: Tôi có số điện thoại của các lãnh đạo cấp cao trong chính phủ.
Tây Thi: Tôi có số điện thoại của âm phủ.
Ông Ngô: Cái năm mà ta đại náo âm phủ, trên trần gian còn chưa có điện thoại nữa, nếu không ngay cả số của Diêm Vương ta cũng có nữa là …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.