Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 76: Trừ ma đêm giao thừa




Sau khi Trần Ngư đi không lâu, trong rừng cây lại đi đến ba Thiên Sư, cầm đầu là mộtthiếu niên đẹp trai nho nhã (mi thanh mục tú), nếu Trần Ngư ở đây thì nhất định nhận ra người này chính là chủ nhân của chuông chiêu hồn đã gặp ở thành phố Bình – Lục Ninh.
“Quan Hải, em không sao chứ?” Lục Ninh và hai người nữa vội vàng hỏi.
“Em không sao.” Người thiếu niên không vui vẻ gì, lắc đầu.
Phát hiện thiếu niên không vui, Lục Ninh ngạc nhiên nhìn người thanh niên đứng bên cạnh hỏi “Sao vậy ạ?”
Lo lắng cho mặt mũi của tiểu sư đệ, người thanh niên lắc đầu không nói gì.
Lục Ninh cũng không hỏi nhiều, chỉ lên tiếng nói “đã qua mười hai giờ, con vật của năm bắt đầu cắn nuốt không khí dơ bẩn, ác ma còn lại sẽ càng lợi hại hơn, mấy người chúng ta vẫn nên cùng nhau hành động đi, đừng có tách ra.”
“Lục Ninh nói đúng, năm người chúng ta hành động cùng nhau đi.” đi cùng Lục Ninh, người nhỏ tuổi hơn gật đầu đồng ý.
“Lương sư huynh, em đi trước dẫn đường, anh đi cuối cùng, Lương Vũ và Quan Hải đichính giữa.” Lục Ninh đề nghị.
Lương Quang gật đầu đồng ý với sắp xếp của Lục Ninh.
Năm người này, trừ Lục Ninh ra, bốn người còn lại đều là con cháu của hai dòng họ trừ ma nổi tiếng của Đế Đô, nhà họ Lương và nhà họ Tần. Vì muốn tích lũy điểm công đức, năm người kết thành đội đi trừ ma. Trong năm người thì tu vi kém hơn là Lương Vũ và Tần Quan Hải nên Lục Ninh để hai người đi giữa.
Nhóm năm người từ từ đi về phía trước, vừa đi vừa thuận tay trừ khử những ác ma gặp phải, đương nhiên là lực lượng chủ công vẫn là ba người phía trước và sau của nhóm.
đi ở giữa, Lương Vũ nhìn thiếu niên lúc trước khi xuất phát còn khí thế bừng bừng (sinh long hoạt hổ) nói muốn chém yêu trừ ma, nay bỗng nhiên lại ủ rũ cúi đầu, nhịnkhông được tò mò hỏi “Quan Hải, em làm sao vậy?”
“anh Lương Vũ …” Thiếu niên buồn rầu nhìn Lương Vũ nói “Em chợt phát hiện ra là mình thật vô dụng.”
Lương Vũ ngạc nhiên hỏi “Sao tự nhiên em lại nói vậy. Ông nội anh còn mới khen em mà. nói em đối với vật có âm sát khí vô cùng nhạy cảm.”
“…” Cũng vì thế mà thiếu niên mới đem sai lầm vừa rồi nhìn con người thành ác ma mà canh cánh trong lòng a. Cũng may lúc nãy là dùng kiếm gỗ đào, nếu dùng pháp khí khác mà làm bị thương người ta thì phải làm sao đây.
“Mặc dù bây giờ tu vi của em chưa thể bằng sư huynh của em được, nhưng đó là vì em khai thông muộn, đợi một thời gian nữa mà coi, chắc chắn em sẽ mạnh hơn so với sư huynh của em.” Lương Vũ nói “anh mới thảm đây này, tư chất của anh không tốt, chắc chắn là không qua được anh họ của anh.”
Tần Quan Hải cũng nghe một ít việc liên quan đến Lương Vũ, trước khi cậu được khai thông thì tình trạng của cậu cũng không khác gì Lương Vũ, cũng giống như trong dòng họ những gia tộc trừ ma sẽ có một số người không có thiên phú gì. Mà mạnh hơn Lương Vũ, chắc là người anh họ thiên tài không gì không biết “Lương Quang sư huynh và Lục Ninh sư huynh đều là thiên tài hiếm có trong huyền học, ba em nói tư chất của họ rất là hiếm có.”
“Bọn họ mà tính là thiên tài cái gì, anh còn biết một đại thần khác mới gọi là thiên tài đó.” Bạn trên mạng ‘sửa đường’ đại thần, năm nay mới học đại học năm nhất làm có thể thu thập được ác ma mà ngay cả thiên tài Lương Quang cũng không làm được.
nói đến mới nhớ, ‘sửa đường’ đại thần cũng ở Đế Đô, nếu như anh ấy cũng ra ngoài tích lũy công đức thì bây giờ cũng đang ở gần đây. Nghĩ đến đây, Lương Quang lấy điện thoại di động ra nhắn tin: Đại thần, đại thần, anh có ra ngoài trừ ma không?
“Còn có người giỏi hơn cả Lương Quang sư huynh và Lục Ninh sư huynh sao?” Tần Quan Hải kinh ngạc.
“Đương nhiên, không chừng bây giờ anh ấy đang ở gần đây đó.” Lương Vũ thấy nhắn tin xong mà đối phương vẫn chưa trả lời thì cảm thấy hơi mất mát, nhưng nghĩ đến có khả năng đối phương đang còn bận rộn trừ ma thì cũng không nghĩ nhiều nữa.
“A …” Hai người đang trò chuyện, Tần Quan Hải bỗng nhiên dừng chân, nhìn về mộtkhe núi phía nam mà sững người.
“Sao thế?” Lương Vũ bỗng nhiên thấy Quan Hải đứng bất động thì tò mò hỏi.
Tần Quan Hải không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng về khe núi phía nam, lông mày nhíu lại, không tự chủ mà run lên.
Phát hiện thiếu niên bất thường, Lương Vũ vội vàng gọi hai người đi phía trước “Lục Ninh, Thiệu sư huynh, chờ một chút.”
đang dò đường phía trước, Lục Ninh nghe vậy thì ngừng lại, quay người đi về phía hai người “Sao thế?”
“Quan Hải bỗng nhiên đứng bất động.” Lương Vũ giải thích.
Lục Ninh sững người lại, ánh mắt liếc nhanh trao đổi với sư huynh của Tần Quan Hải, hai người không hẹn mà cùng nhớ đến lời dặn của người lớn trong nhà cách đây khônglâu.
Lúc này, Lương Quang đi cuối cùng, vừa diệt xong một ác ma cũng đi lên, trông thấy bốn người đứng bất động thì tò mò hỏi “Sao mọi người đứng lại hết vậy?”
Lục Ninh không nói gì, chỉ nháy mắt ra hiệu về hướng Tần Quan Hải.
Hiển nhiên là Lương Quang cũng biết điều đặc biệt của Tần Quan Hải, cảm thấy kinh ngạc nhưng cũng không lên tiếng hỏi nữa.
Khoảng năm phút đồng hồ trôi qua, Tần Quan Hải mới dần dần phục hồi tinh thần, cậu giơ tay chỉ về phía khe núi mà cậu vẫn nhìn từ nãy “Bên kia … Hình như có vật gì đó, rất nguy hiểm.”
Tần Quan Hải là cháu trai nhỏ của chủ dòng họ Tần hiện nay, sinh ở một gia tộc huyền học thế gia như vậy nhưng trước đó không lâu, cậu vẫn không có cách nào cảm nhận được linh lực. Cho đến khi cậu được mười ba tuổi thì mới bắt đầu khai thông, sau đó có năng lực cảm nhận cực kỳ nhạy cảm, có thể dự báo trước nguy hiểm.
Trước khi ra ngoài, người nhà họ Tần đã dặn dò, lần này để Tần Quan Hải ra ngoài trừ ma chủ yếu là để trải nghiệm. Nếu như phát hiện điều gì mà Tần Quan Hải cảm nhận được là vật nguy hiểm thì nhất định không thể đụng vào.
“Vậy chúng ta tránh đi thôi.” Tương đối nhát gan-Lương Vũ nói.
“đi qua xem một chút đi.” Lương Quang chợt cảm thấy hứng thú, đêm nay ra ngoài gặp toàn ác ma có đạo hạnh không cao, đánh nhau mà không có tính thách thức gì cả.
“Nhưng bác Tần đã dặn đi dặn lại là nếu Quan Hải cảm nhận được điều nguy hiểm thìnhất định không được đi.” Lục Ninh khó xử nói.
“Quan Hải mới tu luyện được ba năm, năm nay là lần đầu tiên đi trừ ma, cậu ấy cảm thấy nguy hiểm không có nghĩa là cũng nguy hiểm với chúng ta.” Lương Quang nói.
Lục Ninh nghe vậy thì cảm thấy Lương Quang nói cũng có lý, mặc dù Tần Quan Hải rất nhạy cảm với những vật có âm-sát khí, nhưng tu vi của cậu quá thấp, cậu ấy cảm thấy nguy hiểm nhưng chưa chắc đã nguy hiểm với người khác.
“Như vậy đi, để anh một mình qua đó xem sao.” Lương Quang thấy Lục Ninh do dự thìquyết định một mình anh ta đi qua đó xem.
“không được, đã nói là cùng nhau hành động mà.” Lục Ninh do dự một chút rồi nói“Thiệu sư huynh, anh ở đây cùng Quan Hải và Lương Vũ chờ, em và Lương sư huynhsẽ qua đó thăm dò.”
“Em … Em cũng phải đi.” không đợi Thiệu sư huynh trả lời, Tần Quan Hải bỗng nhiên lên tiếng.
“không phải là em cảm giác có nguy hiểm sao? Nguy hiểm mà em còn muốn đi?” Lương Vũ hỏi.
“Em cảm giác nơi đó có thứ gì đó, rất tốt.” Tuy là nguy hiểm nhưng cũng rất tốt.
==
Mà bên kia, sau khi lợi dụng sát khí diệt trừ được sáu mươi ác ma, Trần Ngư móc điện thoại di động ra nhìn xem còn bao nhiêu thời gian thì lại nhìn thấy tin nhắn của ‘Mưa bay tháng ba’.
Mưa bay tháng ba: Đại thần, đại thần, anh có ra ngoài trừ ma không?
Trần Ngư thuận tay trả lời: Tôi đang ở ngoài, cậu cũng đang trừ ma sao?
Trần Ngư trả lời xong, vừa mới đem điện thoại bỏ vào túi thì lại nghe tiếng chuông báo tin nhắn đến, biết là đối phương trả lời. cô định lấy ra xem thì đối diện lại bay đến mộtcon ác ma. Trần Ngư nhíu mày lại, một chưởng bay ra, trực tiếp đập cho ác ma kêu thét lên.
một khi bắt đầu trừ ma, Trần Ngư liền quên luôn chuyện tin nhắn, đến khi cô nhớ rathì đã là hai mươi phút sau. Trần Ngư lấy điện thoại ra xem, chỉ thấy có hai chữ thật to thêm một dấu chấm than thật lớn:
Cứu mạng!

Bây giờ cô mới đi qua có còn kịp không?
Trần Ngư nhìn vị trí định vị phía sau phát hiện ‘Mưa bay tháng ba’ cách chỗ cô khoảng năm trăm mét.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâu Minh nói chuyện điện thoại cùng người nhà.
Mẹ Lâu: Con trai, lúc nãy sao con không nhận điện thoại.
Lâu Minh xấu hổ: Con không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Mẹ Lâu: Đêm nay con ăn món cay Tứ Xuyên sao? Môi sưng hết lên rồi kìa.
Lâu Minh im lặng che miệng …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.