Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 42: Ông ta sàm sỡ em




“Cái gì!!!” Khâu Hằng phẫn nộ nhìn người đàn ông, lúc này khuôn mặt tràn đầy vết thương nhìn hết sức đáng thương của ông ta trong phút chốc trở nên thật bỉ ổi.
Người đàn ông cũng không ngờ Trần Ngư sẽ nói như vậy, lập tức nghẹn một hơi trong ngực không cách nào thoát ra.
Trần Dương nghe xong, lại có người dám sàm sỡ em gái anh, anh đột nhiên quay đầu nhìn chòng chọc vào cái đầu heo kia, ngực thở hổn hển, ngay trước mặt người đàn ông đem lon nước trong tay bóp dẹp lép.
“Đưa ông ta về sở!” Trần Dương quay người, kéo Trần Ngư lên xe cảnh sát trước.
Khâu Hằng móc còng tay, trước ánh mắt không thể tin của người đàn ông, còng tayhắn ta lại đưa lên xe.
“Tôi không làm gì cô ta hết!” Lúc này người đàn ông mới nhớ ra chuyện phản đối.
“Vậy tại sao em ấy đánh ông?” Khâu Hằng hỏi.
“…” Vấn đề này không chỉ Trần Ngư khó trả lời mà người đàn ông cũng không trả lời được.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước cổng cục cảnh sát, Trần Dương với sắc mặt khó coiđi đằng trước, Trần Ngư chột dạ theo sau, Khâu Hằng thô bạo lôi kéo người đàn ông đivề phía văn phòng làm việc của cục cảnh sát.
“Rầm!” Trần Dương cầm súng lục đập xuống bàn làm các đồng nghiệp trong phòng cũng run lên một cái.
“Lão đại làm sao thế?” Có người vụng trộm đến hỏi thầm Lâu Hằng.
“Kia là em gái của lão đại.” Khâu Hằng hất hất cằm về phía Trần Ngư.
“Là người lần trước mời chúng ta ăn sáng ý hả?” Lần trước, khi Trần Ngư rời khỏi phòng nghỉ công vụ của Trần Dương, đã mua mười mấy phần ăn sáng cho mọi người, những người ở đây vẫn còn nhớ kĩ.
“Ừ.” Khâu Hằng nói xong, dùng sức kéo người đàn ông “Thằng cha này lại dám sàm sỡ em gái của lão đại, bị tôi bắt quả tang luôn.”
“Mẹ kiếp, ông chán sống hả?” Vị cảnh sát nhiệt tình định đưa tay dạy dỗ người đàn ông nhưng chợt phát hiện hắn ta đã quá thảm rồi, thế là yên lặng bỏ tay xuống, nhỏgiọng hỏi “Lão đại xuống tay hả?”
“Lão đại của chúng ta là người nghiêm chỉnh nhất, sao có thể tùy tiện đánh bị thương nghi phạm, là em gái Trần Ngư đã ra tay.” Khâu Hằng cũng nhỏ giọng trả lời.
Khâu Hằng và vị cảnh sát nhiệt tình cùng quay đầu nhìn về phía Trần Ngư, Trần Ngư chột dạ, mỉm cười trở lại.
“không hổ là em gái của lão đại!” Vị cảnh sát yên lặng dựng ngón tay cái lên.
Khâu Hằng rất tán thành nhẹ gật đầu.
Nghe toàn bộ lời bàn tán, người đàn ông nhịn không được trợn trắng mắt.
Lúc này, Trần Dương từ giữa phòng đi ra, áo khoác đã cởi ra, mặc một áo thun xanh navy, đập folder tài liệu một cái chát lên bàn, quát “Cậu thất thần gì đó, đem người lại đây!”
Khâu Hằng giật nảy người, kéo giật người đàn ông qua, dúi hắn ta ngồi lên ghế “Ngồi xuống!”
Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn Khâu Hằng, dường như muốn nói “Sao cậu dám đối xử với tôi như thế”.
“Nhìn cái gì, ông ngoan ngoãn cho tôi.” Khâu Hằng vung tay, một phát đập lên trán người đàn ông, ai bảo ông dám sàm sỡ em gái Trần Ngư.
Hai mắt người đàn ông vằn đỏ, nhưng chẳng ai thèm quan tâm đến hắn ta.
“Thi Thi, em cũng ngồi xuống đi!” Trần Dương nhìn về phía em gái nhà mình, dáng vẻ hoang mang lo sợ thế kia chắc chắn là đang sợ lắm đây.
“Vâng.” Trần Ngư vô cùng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trần Dương lật cặp tài liệu, trầm giọng hỏi “Tên gì?”
“…” Người đàn ông không trả lời.
“Tên?” Trần Dương lên giọng.
“…” Người đàn ông tiếp tục im lặng.
“Hỏi tên ông đó!” Khâu Hằng lại cho một cái tát tới.
Đột nhiên người đàn ông quay đầu, hung dữ trừng mắt nhìn Khâu Hằng. Từ khi hắn ta làm Thiên Sư, có người thường nào nhìn thấy hắn ta mà không cung kính, làm gì có ai dám đối xử với hắn ta như vậy!
“Nhìn cái gì vậy, hỏi tên của ông đó!” một cái tát nữa lại được Khâu Hằng vung lên.
“anh …” Ngón tay người đàn ông vừa động liền cảm giác được một nguồn linh lực vô cùng thuần khiết chấn động, hắn dừng lại việc niệm chú, quay đầu nhìn Trần Ngư.
Quanh thân Trần Ngư đang tỏa ra một nguồn linh lực thuần khiết, trong mắt là sựcảnh cáo nhìn hắn ta.
Bài vị của Ma Vương đã vỡ, tạm thời không thể triệu tập Ma Vương, linh lực của con nhóc này không nhỏ, hắn ta chưa chắc đã đánh thắng được, cảnh sát đều bên phe con nhóc này, xem ra hôm nay hắn ta đành phải nhận thua.
“Kỳ Trường Minh!” Người đàn ông cắn răng phun ra ba chữ.
“Khi nào, ở đâu, tại sao lại sàm sỡ em gái tôi?” Trần Dương nói xong, cây bút trong tay cũng ‘rắc’ một cái gãy đôi.
“…” Trong đầu Kỳ Trường Minh muốn phun một ngụm máu, mẹ nó, hắn sàm sỡ emgái anh ta khi nào chứ??
Trần Ngư chột dạ cúi đầu, đập vào mắt người ngoài là một cô gái nhỏ đang thương tâm, khổ sở muốn khóc.
“Thành thật khai báo, nhanh lên!” Lòng đầy căm phẫn, Khâu Hằng lại cho một cái tát giáng xuống, một tên đàn ông luống tuổi bỉ ổi, dám sàm sỡ cô gái nhỏ mười tám tuổi, ghê tởm!
==
Khi Trần Ngư rời khỏi cục cảnh sát thì trời đã tối, Trần Dương tự mình lái xe đưa Trần Ngư về đại học Đế Đô.
“anh, em vào trường đây.” Trần Ngư mở dây an toàn, định xuống xe.
“Thi Thi.” Trần Dương gọi “Sau này ra ngoài phải cẩn thận một chút.”
“anh, anh yên tâm, em rất giỏi đó, không để mình chịu thiệt đâu mà.” Trần Ngư nói.
Trần Dương nghĩ đến hình ảnh Kỳ Trường Minh người đầy vết thương, hình như lo lắng của mình hơi thừa thì phải.
“Em sắp nghỉ đông rồi hả?” Trần Dương lại hỏi.
“Vâng, em thi hết học kỳ trong hai tuần, sau khi thi xong thì nghỉ.” Trần Ngư nói.
“Thi cho tốt, nếu không rớt môn nào, anh mua cho em bộ máy tính mới.” Trần Dương xoa xoa đầu Trần Ngư.
Trần Ngư gật đầu cười cười, xuống xe, chờ anh trai nhà mình đi xa, tức giận đứng dậm chân “Kỳ Trường Minh đúng không, nếu tôi không có được máy tính, tôi không để ông yên đâu.”
Trần Ngư phát tiết xong, đang định đi về phía trường học, kết quả vừa quay đầu liền đối mặt với khuôn mặt trắng bệch của hồn ma, làm cô suýt chút nữa thì rút bùa trừ ma ra.
“Trần Thiên Sư, là tôi, là tôi.”
Trần Ngư định thần lại, cuối cùng nhận ra là sắc ma nữ “thì ra là cô, sao cô lại biến thành ác ma rồi?” Trần Ngư nhíu mày nhìn oán khí quanh thân ma nữ.
“Lúc đầu tôi định biến thành ác ma thì sức mạng sẽ tăng lên.” Sắc ma nữ có chút hiu quạnh, nói.
“Đầu đất!” Trần Ngư định trách mắng ma nữ mấy câu nhưng chợt nhớ đến lúc chiềucô ta đã kịp thời ‘gợi ý’ cho mình, vì thế hỏi “cô tìm tôi có chuyện gì?”
Ai ngờ Trần Ngư vừa nói xong, ma nữ chợt quỳ xuống làm Trần Ngư bị hù lùi ra sau hai bước.
“cô làm gì vậy, cô mau đứng lên đi.”
“Trần Thiên Sư, cầu xin cô cứu chúng tôi đi.” Sắc ma nữ cầu khẩn.
“Tôi đã nói rồi, tôi …”
“Tôi biết, chúng ta không quen không biết mà tôi lại mặt dày cầu xin cô giúp đỡ chúng tôi là không đúng, nhưng chúng tôi không biết có cách nào.” Sắc ma nữ cầu khẩn “Chỉ cần cô cứu chúng tôi, sau này khi có chuyện gì cần chúng tôi giúp đỡ, chúng tôi tuyệt đối không từ. Chúng tôi biết là phải có trả giá nhưng chúng tôi đều là hồn ma, khôngcó tiền tài trong người, ngoại trừ Hướng Nam có mấy món đồ cổ chôn cùng …”
Đồ cổ? Mắt Trần Ngư đột nhiên sáng lên, nhưng rất nhanh lại tối xuống “không phải là tôi không muốn giúp cô, nhưng bên cạnh Kỳ Trường Minh có con Ma Vương làm tay sai, tôi đánh không lại.”
“Vậy …” Sắc ma nữ nghĩ nghĩ rồi nói thêm “Vậy cô có thể làm Hướng Nam rời khỏi ngõnhỏ, chỉ cần chúng tôi rời khỏi ngõ nhỏ thì tên kia sẽ không dễ tìm được chúng tôi.”
“Vậy để tôi thử một chút coi.” Ai, mình quả nhiên là dễ mềm lòng mà, Trần Ngư bất đắc dĩ nghĩ.
Trần Ngư một lần nữa đi theo sắc ma nữ đến ngõ nhỏ, lúc này trong ngõ nhỏ, ác khíđã tan đi, Hướng Nam ôm Tiểu Khang đứng ở đầu ngõ trầm mặc nhìn Trần Ngư, trênmặt không còn vẻ kiêu căng như lúc đầu.
Cậu ta khom lưng về phía Trần Ngư nói “Cám ơn ngài!”
“Đừng, tôi chỉ đồng ý đến đây xem một chút thôi, cũng chưa chắc đã thành công.” Trần Ngư vội né tránh.
“Hôm nay, cám ơn ngài đã cứu chúng tôi.” Hướng Nam nói.
Từ trước đến nay, Trần Ngư ‘ăn mềm không ăn cứng’, hơi lúng túng nói sáng chuyện khác, nhìn cậu nhóc nhỏ trong ngực Hướng Nam hỏi “Cậu nhóc sao rồi?”
“Bị tên kia làm bị thương, Tiểu Khang không thể đầu thai cũng do hắn ta dở trò.” Sắc ma nữ đứng bên cạnh nói.
“Để tôi xem một chút.” Trần Ngư nghe xong thì tò mò đi tới.
Hướng Nam buông Tiểu Khang ra để cho Trần Ngư quan sát tỉ mỉ Tiểu Khang. Trần Ngư quan sát một lúc, sau đó vươn tay để lên phía trên trán của cậu nhóc, một luồng linh lực nhẹ nhàng từ ngón tay tràn ra, từ từ chảy vào cơ thể Tiểu Khang. Trong chốc lát, hình bóng Tiểu Khang đang chập chờn trở nên rõ nét hơn.
Khi linh lực đã lưu chuyển toàn thân Tiểu Khang, Trần Ngư phát hiện trên mu bàn tay phải của Tiểu Khang có một hình vẽ màu đỏ.
“Ấn câu hồn?” Trách không được âm phủ không thu, dán ấn câu hồn lên hồn ma là đánh dấu hồn ma đó đã có chủ, nhất định phải được chủ nhân đó đồng ý thì mới đượcđi đầu thai.
Trần Ngư thu hồi tay để trên trán Tiểu Khang, sau đó lại duỗi tay chỉ vào hình vẽ ấn câu hồn, linh lực theo hình vẽ ấn chảy vào, khoảng một phút sau, linh lực từ từ cắn nuốt hết dấu vết của ấn câu hồn.
“Cám ơn ngài!” Hướng Nam thấy hồn thể của Tiểu Khang đã khôi phục bình thường thìlại lên tiếng cám ơn Trần Ngư.
“Mặc dù tôi đã hóa giải ấn câu hồn trên người nhóc ma, nhưng hồn thể của nó đã bị thương, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, nếu không dù đi âm phủ đầu thai thì sau này đời đời kiếp kiếp cũng phải chịu ốm đau quặt quẹo.” Trần Ngư nói.
“Tiểu Khang có thể đi đầu thai?” Sắc ma nữ vui mừng nói.
“Chờ cậu nhóc tĩnh dưỡng cho khỏe đã.” Trần Ngư nhắc lại.
“Vậy là tốt rồi, cám ơn ngài.” Hướng Nam vô cùng vui mừng, bên cạnh sắc ma nữ cũng rất phấn chấn.
Trần Ngư không sợ có người oán hận cô nhưng lại sợ người khác cứ tạ ơn cô, côkhông thể quen với chuyện Hướng Nam bỗng trở nên khách khí với cô, thế là vội vàngnói sang chuyện khác “Đúng rồi, sao cậu lại không rời khỏi ngõ nhỏ được?”
Hướng Nam dừng lại một chút, đem Tiểu Khang đưa qua cho sắc ma nữ, rồi sau đó, nhấc hai tay lên, lập tức tiếng loảng xoảng loảng xoảng vang lên tiên tục, bốn sợi dây xích to bỗng nhiên xuất hiện dưới ánh đèn đường lờ mờ.
“Khóa xích hồn?” Trần Ngư kinh ngạc kêu lên một tiếng, lần đầu tiên cô nhìn thấy mộtkhóa xích hồn to như thế.
“Trần Thiên Sư, có biện pháp nào cởi bỏ nó không?” Sắc ma nữ sốt ruột hỏi.
“Theo lý thuyết, khóa xích hồn chỉ cần chém đứt là được, nhưng dây xích này quá lớn,hiện giờ tôi vẫn chưa đủ năng lực.” Trần Ngư khó xử nói.
“A?” Sắc ma nữ không nén nổi thất vọng.
“không sao đâu, bây giờ Tiểu Khang đã an toàn rồi, anh sẽ không bị tên kia cưỡng chế nữa, có rời khỏi đây được hay không cũng không quan trọng.” Ngược lại, Hướng Nam rất nhẹ nhàng nói.
Trần Ngư trầm ngâm một lát, rồi hỏi Hướng Nam “Cậu chết được bao lâu rồi?”
“Chắc khoảng sáu trăm năm.” Hướng Nam trả lời.
“Đồ cổ chôn cùng cậu có bao nhiêu món?” Trần Ngư lại hỏi.
“không nhiều lắm, chắc khoảng hai mươi món!” Mặc dù Hướng Nam không biết tại sao Trần Ngư lại hỏi vậy, nhưng vẫn thật thà trả lời.
Đồ cổ sáu trăm năm, khoảng hai mươi món, vậy là được bao nhiêu tiền? Trần Ngư móc điện thoại ra, nói lại một câu ‘chờ tôi một chút’, rồi chạy qua một bên gọi điện thoại.
“Thi Thi?” Lâu Minh đặt bút xuống.
“anh Ba, đồ cổ sáu trăm năm, có hai mươi món, đáng giá nhiều tiền không ạ?” Trần Ngư hưng phấn hỏi.
“Đúng là rất đáng giá đó.” Lâu Minh trả lời.
“anh Ba, em chia cho anh một nửa.” Trần Ngư cao hứng nói “anh cho em mượn thanh kiếm đồng dùng một chút.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Dương: Hôm qua chúng ta bắt một nhóm xã hội đen đánh nhau đúng không nhỉ?
Khâu Hằng: Vâng, đúng thế.
Trần Dương: Đem thằng cha kia nhốt chung vào đó đi.
Mắt Khâu Hằng sáng lên: Vâng, lão đại.
==
anh Ba biết Thi Thi là Thiên Sư nên biết chẳng có chuyện Thi Thi bị sàm sỡ đâu. Nhưng sẽ có người "báo thù" cho Thi Thi nè.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.