Xác Chết Loạn Giang Hồ

Chương 12: Thần Phong Bang Giở Trò Quái Ðản





Tiêu Lĩnh Vu hỏi Thương Bát câu gì hắn cũng trả lời. Hắn cười ha hả nói:
-Vì chiếc chìa khóa cung cấm đã được lệnh tỷ tỷ bán cho tại hạ rồi.
Khâu Tiểu San khẽ hừ một tiếng. Nàng ngầm vận chân lực vào tay phải cắp Tiêu Lĩnh Vu ra sức chạy về phía trước.
Thương Bát chạy vượt lên trước nói:
-Cô nương để tại hạ dẫn đường cho.
Trương Càn chỗ cánh tay bị chặt chưa khỏi hẳn. Gã chạy theo một hồi miệng vết thương lại bể ra. Máu tươi chảy dòng dòng. Gã cố gắng nhịn đau nhưng máu ra nhiều quá, không chịu đựng nổi. Hắn chạy được một lúc nữa rồi đầu óc choáng váng, chân bước loạng choạng. Cặp mắt hoa lên, té lăn xuống.
Hà Khôn theo sau Trương Càn, trong mình gã cũng bị mấy vết thương nhẹ. Sau một lúc chạy vội, gã thở hồng hộc. Vừa thấy Trương Càn té ngã muốn cứu viện mà không kịp.
Bỗng nghe cơn gió mạnh lướt qua bên mình, đột nhiên Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu vọt lên phía trước, vung tay ra ôm lấy Trương Càn, tay phải hắn điểm lẹ vào hai chỗ huyệt đạo để cầm máu cho gã.hắn lại móc lấy một viên thuốc bỏ vào
miệng gã bảo:
-Ngươi nuốt mau đi !
Rồi hắn không cần Trương Càn có nuốt hay không, ôm lấy gã mà chạy về phía trước.
Khâu Tiểu San đột nhiên dừng bước quay đầu lại hỏi:
-Chuyện gì vậy ?
Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu lạnh lùng đáp:
-Vết thương của gã lại vỡ ra suýt nửa té nhào. Bây giờ gã không việc gì nửa rồi.
Tại hạ phải ôm gã chạy đi cho lẹ.
Khâu Tiểu San nghĩ thầm:
-Bọn chúng hành động như vậy chắc là để thoát khỏi vòng vây cho lẹ rồi bức bách ta đưa chìa khóa cung cấm ra.
Tuy nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn xoay mình chạy về phía trước.
Ðường núi gập ghềnh, quanh co, đoàn người chạy suốt đêm cho đến lúc trời tang tảng sáng, chẳng hiểu đã đi được bao nhiêu đường đất.
Bỗng nghe hai tiếng chó sũa gâu gâu . Tiếp theo là tiếng quát vang:
-Mi là con chó mà khinh người thế ! Mi dám hổn hào cả với lão khiếu hóa ư ?
Thương Bát la thầm:
-Hỏng bét ! Mình sợ gặp lão quỷ quanh đi quẩn lại, sao còn chạm trán lão khiếu hóa này ?
Hắn dừng lại nhìn thì thấy chỗ ngã ba đường có một tòa miếu thổ địa trắng. Dưới gốc cây tùng trước miếu, một lão già áo rách trăm chỗ che không kín thân thể ngồi đó. Trước mặt lão đặt một cái chảo lớn. Bên cạnh đặt một cây gậy. Hai con chó lông đen đứng cácg chừng bốn năm thước nhìn chằm chặp lão già, muốn nhảy xổ lại.
Thương Bát khẽ huýt một tiếng còi kêu đôi chó về, chẳp tay thi lễ nói:
-Thẫm huynh ! Lâu nay tiểu đệ không được gặp.
Lão già từ từ quay đầu lại ngó Kim Toán Bàn Thương Bát một cái rồi nói:
-Thương huynh càng ngày càng phì mị, chắc là buôn bát phát tài lắm !
Thương Bát cười đáp:
-Nhờ tổ ấm cũng khá !
Lão già lam lủ chú ý nhìn hai con chó đen nói:
-Phải chăng đôi súc sinh kia là của Thương huynh ?
Kim Toán Bàn Thương Bát đáp:

-Tiểu đệ qua bên Tây Vực buôn bán, người ta không có tiền mua hàng nên đổi hai con chó này dắt về.
Lão già lam lũ nói:
-Hai con chó này bất nhả lắm ! Thương huynh nhiều tiền nên nuôi nó đi đâu cũng đưa đi theo để tỏ ra con người phú quý, lão khiếu hóa này coi chẳng thuận mắt chút nào.
Kim Toán Bàn Thương Bát cười đáp:
-Chúng là giống vật vô tri, xin Thẩm huynh miễn trách. Bây giờ tiểu đệ xin lỗi đó.
Hắn nói xong chắp tay xá một cái.
Lão già lam lủ đảo mắt ngó quanh, bỗng chú ý nhìn Khâu Tiểu San nói:
-Gớm thật ! Thương huynhbuôn bán càng ngày càng lớn, mua cả đến người nữa.
Khâu Tiểu San trong lòng tức giận đã toan nổi nóng, nhưng nàng lại nghĩ rằng:
-Thương Bát là người có uy thế trong võ lâm mà còn kính trọng lão ăn xin này.
Và coi lời lão tựa hồ không phải nói chuyện buôn bán thì chắc lão là một nhân vật có danh vọng lớn. Có khi lão là Phạn Cái nổi danh hào hiệp trên chốn giang hồ cũng chưa biết chừng.
Nàng nghĩ vậy rồi nín thinh.
Tuy nàng từng nghe mẫu thân đề cập đến danh hiệu Phạn Cái, nhưng chưa từng thấy mặt.
Bỗng nghe Thương Bát cười ha hả nói:
-Thẩm huynh dạy quá lời ! Cô nương đây là vị mại chủ rất lớn của bọn tiểu đệ.
Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu đột nhiên đặt Trương Càn xuống rảo bước tiến lại nói:
-Anh em tiểu đệ có việc buôn bán gấp rút, không rảnh để cùng Thẩm huynh trò chuyện lâu dài được. Vậy sau này chúng ta sẽ gặp nhau bây giờ tạm xin cáo biệt.
Lão già lam lủ buông tiếng cười rộ nói:
-Té ra lão nhị vẫn không bình tỉnh được như lão đại .
Ðỗ Cửu lạnh lùng hỏi lại:
-Phải chăng Thẩm huynh muốn làm khó dễ anh em tiểu đệ ?
Lão già lam lủ cười đáp:
-Không dám ! Không dám ! Mấy năm nay lão khiếu hóa gặp vận sa sút kiếm không đủ ăn, mà anh em các hạ tiền nhiều như nước, của chất như nón, phú xưng địch quốc thì cần gì một món hàng mà phải vội ? Bữa nay đã gặp lão khiếu
hóa đây, mong rằng quý huynh đệ nghĩ đến tình xưa, chia cho lão khiếu hóa này một chút cơm thừa canh cặn.
Ðỗ Cửu cười lạt đáp:
-Thẩm huynh muốn quấy rầy anh em tiểu đệ thì cứ nói huỵch toẹt ra.
Lão gia lam lũ thò tay vào trong chảo sắt để trước mặt bốc một nắm cơm đút vào miệng vừa nhai vừa cười, nói:
-Theo lẽ ra thì kẻ nghèo cùng không đối chọi với bậc phú quý. Quý huynh đệ giầu nhất thiên hạ mà lão khiếu hóa thì không có một chỗ cắm dùi. Nếu chúng ta xảy cuộc tỷ đấu thì tất nhiên lão khiếu hóa phải thua rồi.
Thương Bát xen vào:
-Thẫm huynh du ngoạn phong trần nổi tiếng hào hiệp. Tiểu đệ rất kính trọng .
Lão già lam lũ gạt đi:
-Ðừng nói thế ! Tiểu đệ không dám đâu !
Thương Bát lại nói:
-Chúng ta là người minh bạch không nói chuyện quanh co ám muội. Thẩm huynh tới đây phải chăng vì chiếc chìa khóa cung cấm ?
Lão già lam lũ đáp :
-Cái đó lão khiếu hóa cũng muốn, nhưng e rằng mình không có phúc lấy được.
Thương Bát biến sắc hỏi:
-Thẩm huynh có mời những tay trợ thủ đến không ?
Lão già lam lũ đáp:
-Thường thường lão khiếu hóa một mình bôn tẩu giang hồ. Nếu quả có tay trợ thủ thì cũng là chuyện ngẫu nhiên.
Thương Bát hỏi:
-Tiểu đệ có một điều cần nói trước được chăng ?
Lão gia lam lũ đáp:
-Lão khiếu hóa xin rửa tai để nghe lời cao luận.
Thương Bát đưa mắt nhìn Khâu Tiểu San nói:
-Lệnh đường của Khâu cô nương đây giữ chiếc chìa khóa cung cấm đó và đã bán cho tiểu đệ rồi. Nếu Thẩm huynh vì chuyện này mà tới đây thì tại hạ xin lỗi nói là Thẩm huynh đến chậm một bước và đã bị anh em tiểu đệ tranh tiên mất rồi.
Lão già lam lũ hỏi:
-Thương huynh nói vậy là chiếc chìa khóa cung cấm kia đã lọt vào tay Thương huynh rồi sao ?
Thương Bát đáp:
-Hiện giờ chưa thấy chiếc chìa khóa cung cấm đó.Có điều Khâu cô nương đây đã lập tờ khế ước bán cho anh em tại hạ rồi.
Lão già lamlũ lại thò tay vào chảo bốc hai nắm cơm nguội bỏ vào miệng vừa nhai vừa hỏi:
-Phải chăng Khâu cô nương đây là người thừa kế của Khâu Vân Cô ?
Khâu Tiểu San nói gnay:
-Ðó là tiên mẫu.
Lão già lam lũ bỗng đứng phắt dậy hỏi:
-Sao ? Té ra lệnh đường đã qua đời rồi ư ?
Khâu Tiểu San đáp :
-Gia mẫu đã tạ thế từ lâu rồi.
Lão già lam lũ đột nhiên buông tiếng thở dài, tự nói một mình:
-Trong đời lão khiếu hóa chưa từng khiếm khuyết ai chút gì. Chỉ có ...
Ðột nhiên lão cảnh giác im miệng không nói nữa,lão quay lại ngó Trung Châu Nhị Cổ thủng thẳng nói tiếp:
-Lão khiếu hóa nghe đồn có ai tới đây là được chia phần. Mấy năm qua quý huynh đệ buôn bán phát tài, về càng ngọc châu báu chẳng nói làm chi, nhưng chiếc chìa khóa cung cấm là một việc lớn lão khiếu hóa phải can thiệp vào .
Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu cười lạt ngắt lời:
-Lão khiếu hóa bất tất nói chuyện đường dài. Nếu lão muốn làm khó dễ anh em tại hạ cũng không sao, nhưng đừng để vạ lây đến người khác. Trung Châu Nhị Cổ đã ra chiêu bài từ lâu chứ không phải mới vài ba năm. Bất luận là ai mà muốn đập tan chiêu bài của anh em tại hạ thì bọn tại hạ phải ra tay nghênh tiếp. Ðỗ lão nhị này được nghe oai danh Phạn Cái từ lâu. Bữa nay gặp cơ hội lĩnh giáo cũng là một điều may mắn.
Lão già lam lũ lạnh lùng đáp:
-Muốn đánh nhau thì dĩ nhiênlão khiếu hóa phải bồi tiếp.
Kim Toán Bàn Thương Bát ngoài mặt lúc nàocũng hòa hoãn mà thực ra trong lòng rất nhiều mưu kế. Hắn coi chừng tình thế bữa nay khó bề giàn xếp. Nếu phải kéo dài thời gian thì sao bằng động thủ trước đi ?
Oai danh của Phạn Cái tuy chấn động giang hồ, nhưng sức một người chưa chắc đã ăn được anh em hắn.
Hắn đã tự tin liền tủm tỉm cười nói:
-Lão nhị ! Thẩm huynh võ công cao cường. Lão nhị phải cẩn thận mới được.
Hắn nói cây này tỏ ra tâng bốc PhạnCái mà kỳ thực là nhắc nhở Ðỗ Cửu nên động thủ sớm đi, đừng trùng trình nữa.
Thương Bát và Ðỗ Cửu ở với nhau được mấy chục năm trời như hình với bóng nên hiểu tâm lý nhau ngay.
Ðỗ Cửu nghe Thương Bát nói, liền dùng tay phải hộ thân, tay trái chuẩn bị cho khởi thế công. Hắn nghiêng mình sang một bên rồi xông về phía trước toan động thủ. Ðột nhiên có tiếng cười vọng lại.
Hắn ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy một bóng người vọt tới lẹ như sao sa, từ phía ngọn cây tùng gần đó hạ xuống. Bóng người mới này chỉ vọt đi hai cái đã đến trước mặt bọn chúng. Người hắn đem theo mùi rượu nồng nặc.
Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu vội thu hình lại, chú ý nhìn người mời đến thấy hắn thân thể cao lớn da mặt hồng hào, cái đầu trọc lóc, mình mặc áo cà sa mầu nguyệt bạch, nhưng dấy đầy dầu mở rất dơ dáy. Cặp mắt hắn nửa nhắm nửa mở đảo nhìn Trung Châu Nhị Cổ rồi cười nói:
-Ta cứ tưởng là ai ? Té ra là hai vị đại lão bản.
Dứt lời hắn thò tay về phía sau lưng lấy một bầy rượu rất lớn, mở nút ra dốc vào miệng uống ừng ực một hồi. Hắn từ từ hạ bầu rượu xuống dđậy nắp lại rồi cười nói:
-Rượu ngon qua ! Rượu ngon quá !
Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu lạnh lùng nói:
-Tiểu đệ quên mất là Tửu Tăng và Phạn Cái trước nay đi liền với nhau như bóng với hình.
Tửu Tăng cặp mắt lừ khừ say khướt. Người hắn luôn luôn lảo đảo tựa hồ bước chân không vững. Hắn cười ha hả nói:
-Cung hỉ nhị vị lão bản buôn bán đại phát tài !
Kim Toán Bàn Thương Bát trong lòng lo lắng ngoài miệng vẫn tươi cười đáp:
-Nhờ trời vẫn được lãi nhiều lổ ít, làm ăn cũng khá.
Tửu Tăng giơ tay mặt lên trỏ vào Thương Bát cười nói:
-Trước nay ông bạn khéo tính buôn đâu lãi đấy. Nhưng đêm nay e rằng ông bạn tính trật rồi đó.
Ðỗ Cửu hắng dặng một tiếng hỏi:
-Phải chăng hai vị .
Tửu Tăng cười khành khạch ngắt lời:
-Ông bạncòn nói gì nữa ?
Kim Toán Bàn Thương Bát biết rõ Tửu Tăng suốt ngày say bí tỷ mà thực ra hắn là một nhân vật cơ trí hơn người, chẳng bao giờ bắn tên không đích.
Hắn liền ngăn Ðỗ Cửu lại rảo bước tiến ra chắp tay cười hỏi:
-Tiểu đệ muốn thỉnh giáo: Còn bao nhiêu cao nhân muốn làm khó dể anh em tại hạ ?
Tửu Tăng cười khanh khách đáp:
-Bản hòa thượng hễ có rượu là thỏa mãn. Còn lão khiếu hóa này chỉ mong được bữa no. hai chúng ta chỉ là bì rượu túi cơm. Ðại lão bàn chắc chẳng coi vào đâu ?
Kim Toán Bàn Thương Bát từ lúc thấy Tửu Tăng xuất hiện đã biết ngay là cục diện đêm nay khó lòng đối phó. Tửu Tăng, Phạn Cái đã lừng lẫy tiếng tăm lại võ công cao cường. Nếu lấy một chọi một thì e rằng hàng mấy trăm chiêu mới phân thắng bại. Hắn đã không nắm vững được phần thắng đành phải chờ cơ hội sẽ tính.
Hắn liền cười ha hả nói:
-Huynh đài dạy quá lời ! Anh em tại hạ vẫn đem lòng ngưỡng mộ đại danh từ lâu.
Tửu Tăng mỉm cười nói:
-Không trách Trung Châu Nhị Cổ buôn bán phát tài, nay bần tăng mới rõ đại lão bản thật tài thuận gió giương buồm.
Thương Bát cươi nói:
-Bao giờ tiểu đệ cũng lấy câu hòa khí sinh tài làm phương châm.
Tửu Tăng nói:
-Hai vị đại lão bản làm ăn hưng thịnh đến trình độ mấy chục năm mà chưa bao giờ phải lổ vốn .
Thương Bát ngắt lời:
-Ðó là nhờ bạn hữu giang hồ có dạ nể vì anh em tại hạ.
Tửu Tăng đột nhiên cất giọng nghiêm nghị :
-Lâu ngày lên núi tất có phen gặp hổ. Chuyến này e rằng hai vị đại lão bản gặp chuyện rắc rối.
Thương Bát vẫn cười đáp:
-Giả tỷ Tửu Tăng, PhạnCái mà cố ý làm khó dễ anh em tại hạ thì thật rắc rối to !
Tửu Tăng hỏi:
-Ngoài bản hòa thượng và lão khiếu hóa .
Thương Bát ngắt lời :
-Anh em tiểu đệ nhận xét nông nổi không nghĩ ra được cao nhân nào ngoài hai vị nữa ?
Phạn Cái đột nhiên xen vào:
-Những cao thủ bang Thần Phong nhiều như cỏ mọc cũng đều đến cả.
Thương Bát nói:
-Anh em tiểu đệ đã được gặp mấy vị cao nhân ở bang Thần Phong nhưng bất quá họ có hư danh mà thôi.
Tửu Tăng cười lạt nói:
-Mọi người trong võ lâm hai vị đại lão bản không để vào mắt xanh đã đành,nhưng còn Thần Phong bang chúa .
Tửu Tăng chưa dứt lời thì mấy tiếng hú lanh lảnh vọng lại.
Tửu Tăng đột nhiên xoay mình đến bên cạnh Phạn Cái ngồi xếp bằng.
Bốn phía bóng người chuyển động. Hai con chó lớn sủa lên không ngớt.
Thương Bát quát hai con vật cho chúng im tiếng. Hắn đảo mắt nhìn tình thế chung quanh một lượt rồi khẽ bảo Khâu Tiểu San:
-Xin cô nương hãy dời gót đến bên khối đá lớn ở mé tả ngọn núi này, xem chừng đêm nay khó lòng tránh khỏi một cuộc ác đấu.
Chỉ trong chớp mắt, toán người bốn mặt đã tiến gần vào đến chỗ mấy người, chỉ còn cách mươi trượng.
Khâu Tiểu San đảo cặp mắt trong sáng nhìn phiến đá ở mé tả ngọn núi lồi ra,nhận thấy quả là nơi ẩn tránh rất hay, liền dắt Tiêu Lĩnh Vu đi tới.
Trương Càn, hà Khôn theo sau Khâu Tiểu San.
Thương Bát đảo mắt nhìn thế địch bốn mặt rồi tháo hai cái vòng sắt trên cổ chó ra. Hiển nhiên hắn thấy địch đến trong lòng hồi hộp.
Tiêu Lĩnh Vu đứng bên Khâu Tiểu San. Chàng chuyển động cặp mắt đảo nhìn tứ phía thì thấy những người tới gần đều mặc võ phục dạ hành, tay cầm binh khí. Ánh hào quang lấp loáng dưới bóng trăng.
Thương Bát, Ðỗ Cửu tìm chỗ lợi thế đứng xây lưng vào nhau.
Tiêu Lĩnh Vu thấy bọn đại hán võ phục bao vây bốn mặt đến hơn hai chục tên.
Nhưng họ tới gần còn chừng năm trượng thì dừng lại. Họ chia thành mỗi tốp năm,ba người trấn giữ những thông lộ bốn mặt, dường như chờ đợi chuyện gì.
Bỗng nghe một hồi thanh âm quái gở u ú vọng lại. Ngoài ra xuất hiện hai chấm đèn lửa.
Ðèn lửa này đi tới mau lẹ phi thường. Chỉ trong chớp mắt đã đến gần chỉ còn cách vài chục trượng, ánh đèn lửa đã soi rõ những người đi tới.
Tiêu Lĩnh Vu chú ý theo dõi, bất giác run lên. Một cảm giác hồi hộp từ trong tim nảy ra.

Chàng đã nhìn rõ hai người áo đen bé nhỏ mà cao, chúng giơ hai ngọn đèn lửa đầy tử khí để mở đường. Sau hai ngọn đèn là bốn đại hán thân hình cao lớn, oai phong lẫm liệt, hai cánh tay trần khiêng một thần tượng cao lớn mặt mũi hung dữ đang chạy lẹ tới.
Phía sau thần tượng này là bốn người toàn thân mặc áo đen thắt dây lưng sặc sỡ.
Giữa chốn thâm sơn vào lúc đêm khuya gió lạnh tuyết rơi mà xuất hiện những nhân vật quái đản này đem lại bầu không khí âm thầm rùng rợn.
Khâu Tiểu San thấy toàn thân Tiêu Lĩnh Vu run bần bật liền bảo:
-Tiểu đệ ! Bất tất phải sợ hãi !
Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy mùi hương thoang thoảng đưa vào mũi bất giác chàng ngửng đầu nhìn thấy Khâu Tiểu San tỏ vẻ bình tỉnh chẳng chút chi sợ sệt, liền động tâm nghĩ thầm:
-Tỷ tỷ là hàng nữ lưu còn không khiếp sợ, ta đường đường tấm thân nam tử sao lại nhút nhát thế này ?
Chàng liền phuởn ngực đứng thẳng người lên.
Trung Châu Nhị Cổ quanh năm bôn tẩu giang hồ, tuy đã nghe tiếng bang chúa bang Thần Phong nhưng chưa từng thấy mặt. Bang này mới quật khởi mà thế lực khuyếch trương rất mau lại đầy vẻ thần bí.
Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu thở phào một cái khẽ hỏi:
-Lão đại ! Bọn họ khiêng thần tượng hung dữ kia là có dụng ý gì ?
Kim Toán Bàn Thương Bát dùng thuật truyền âm nhập mật đáp:
-Mới nghe ba chữ Bang Thần Phong đã đoán ngay được người chủ sự thiện nghề hý lộng quỷ thần. Thấy điều quái lạ vẫn phải bình tỉnh, chưa gì đã hoảng hốt phải thất bại. Chúng ta hãy chờ coi xem bọn họ giở trò gì.
Bỗng thấy hai người cao gầy cầm hai ngọn phong đăng đầy tử khí đột nhiên dừng bước. Hai tay giơ cao nữa lên.
Bốn đại hán trần cánh tay từ từ đặt thần tượng hung ác xuống rồi đứng ở hai bên.
Thương Bát nhờ ánh đèn nhìn rõ thần tượng đặt xuống đất hãy còn cao đến bảy,tám thước. Ðầu thần tượng lớn bằng cái đấu. Mặt xanh lè, mũi cao miện rộng. Cặp mắt hé mở. Hai chiếc răng nanh chìa ra hai khóe miệng dài đến bảy, tám tấc. Hai tay đằng trước chắp lại để trước ngực. Còn hai tay phía sau giơ cao lên. Một tay cầm lệnh bài và một tay cầm trường kiếm.
Trung Châu Nhị Cổ kiến thức rộng rãi cũng không nhận ra được đây là thần tượng gì ?
Bổng thấy bốn người mặc áo đen thắt đai lưng sặc sở đi quanh đến trước mặt thần tượng, kính cẩn xá dài một cái. Ðột nhiên chúng xoay mình lại rồi một tên rảo bước đi về phía Trung Châu Nhị Cổ.
Thương Hải chú ý nhìn ra thấy người áo đen này thắt đai sặc sỡ có viết bốn chữ trắng "Ðàn tiền hộ pháp".
Người này đưa mắt nhìn Trung Châu Nhị Cổ một cái rồi quay thẳng về phía Khâu tiểu San.
Lãnh diện thiết bút Ðổ Cửu lạng người ra cản đường lớn tiếng quát :
- Ðứng lại !
Người áo đen đột nhiên vung tay mặt đánh ra một chưởng.
Ðổ Cửu đã vận động chân lực từ trước cũng xoay tay phóng chưởng phản kích.
Hai chưởng đụng nhau đánh "binh" một tiếng. Cả hai người cùng dội lại một bước.
Ðỗ Cửu giật mình kinh hãi nghĩ thầm :
- Chưởng lực thằng cha này rất thâm hậu !
Người áo đen cũng hơi kinh ngạc. Gả dừng bước lại, máy môi khẽ bật lên tiếng hỏi :
- Ai ?
Ðỗ Cửu vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói càng lạnh lẽo hơn. Nhưng thanh âm hắn chưa lạnh bằng giọng nói của người áo đen.
Kim toán bản Thương Bát cười khanh khách đáp :
- Anh em tại hạ là Trung Châu Nhị Cổ mở chiêu bài buôn bán. Từ những loại bằng da ở ngoài quan ải cho đến châu báu ở Nam Cương đều đủ hết. Nói sao bảo vậy. Ông bạn muốn mua thứ gì xin cứ nói ra.
Người áo đen dường như đã biết tiếng Trung Châu Nhị Cổ, gã đảo mắt ngó Thương Bát, Ðỗ Cửu rồi lạnh lùng lên tiếng :
- Hai tướng mở đường của bang chúa bản bang đã bị hại về tay hai vị...
Ðỗ Cửu ngắt lời :
- Cái đó là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.
Người áo đen đột nhiên dương cặp mắt nhìn chầm chập vào Khâu tiểu San hỏi :
- Vị cô nương kia phải chăng họ Khâu ?
Khâu tiểu San đáp :
- Bản cô nương chính là Khâu tiểu San. Các hạ có điều chi dạy bảo ?
Trương Bát buông tiếng cười gượng ngắt lời Khâu tiểu San :
- Khâu cô nương là người khách hàng của bọn tại hạ. Ông bạn có chi cần nói với anh em tại hạ là đủ.
Người áo đen cười khẩy một tiếng rồi xoay mình trở về phía thần tượng.
Thương Bát thừa cơ dùng phép truyền âm nhập mật nói :
- Lão nhị ! Cục diện đêm nay cực kỳ nguy hiểm, nguy hiểm nhất trong đời chúng ta. Bốn mặt cường địch bao vây rồi. Không kể đến Thần Phong bang chúa,chỉ bốn tên hộ pháp cũng đủ đối phó với anh em ta rồi. Người ta còn bốn đại hán để trần cánh tay, tên nào cũng uy mãnh phi thường, khó lòng ăn thua với họ. Tửu Tăng Phạn Cái lại không phải đồng đạo với chúng ta. Vì tình thế bắt buộc ta cần mượn sức hai lão đó để thoát vòng nguy hiểm. Trong vụ này phải khôn ngoan lắm mới được.
Lãnh diện thiết bút Ðỗ Cửu đáp :
- Bất cứ việc gì tiểu đệ cũng xin nghe mệnh lệnh của đại ca.
Thương Bát nói :
- Theo nhận xét của tiểu huynh thì lão khiếu hóa đến đây dường như có vẻ quan tâm đến Khâu tiểu San còn hơn cả chiếc chìa khóa cung cấm. Lão Túy tăng thì tâm cơ thâm trầm, cực kỳ mưu trá. Hắn muốn để chúng ta đấu với bang Thần Phong cho kiệt quệ rồi mới ngồi giữa thủ lợi. Nếu chúng ta có thể lợi dụng sự an nguy của Khâu tiểu San để khích động lão khiếu hóa ra tay thì lão Tửu Tăng tất nhiên trợ thủ vì hắn với Phạn Cái kết giao như chân, như tay. Lo gì không đưa lão vào vòng chiến ?
Ðỗ Cửu nói :
- Tiểu đệ xin theo lời đại ca.
Thương Bát nói :
- Việc nầy cần phải kín đáo để khỏi lọt vào tay Khâu tiểu San.
Ðỗ Cửu đáp :
- Tiểu đệ ghi nhớ rồi ...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.