Xà Yêu - Ngọc Giao

Chương 9: Tiểu Bạch và hòa thượng




*Chú ý: Chương dưới đây có cảnh H, các bạn 16- cân nhắc trước khi đọc, người viết không chịu trách nhiệm trả lại tâm hồn trong sáng cho các bạn đâu nha.:v
________
Tiểu  Bạch nắm tay ta lại, di chuyển xuống dưới, chạm phải một vật gì đó, dài, to, cương cứng và nóng bỏng tay. Ta hơi hoảng, rụt tay lại. Tiểu Bạch thoáng không hài lòng, ủy khuất thở dài:
" Thanh nhi... Ca ca khó chịu... Ca ca cần Thanh nhi..."
Ta rất rối loạn. Ta không trông thấy gì cả, cũng không biết phải làm gì, nghe thấy giọng Tiểu Bạch có vẻ khó chịu, ta liền lo lắng hỏi:
"Tiểu Bạch... Huynh không sao chứ? Huynh cần muội làm gì?"
Sau đó, ta lại nghe thấy Tiểu Bạch khẽ cười, hắn gục vào cổ ta, nhỏ giọng nói:
"Làm sao bây giờ? Ca ca thật muốn nuốt luôn Thanh nhi vào bụng..."
Hơi thở của hắn nóng rực, phả vào cổ ta, khiến cả người ta nhũn ra. Nghe Tiểu Bạch nói vậy, ta vội sợ hãi hỏi:
"Tiểu Bạch muốn ăn muội sao?"
Hu hu, chẳng phải Tiểu Bạch ăn chay sao?  Tiểu Bạch đói quá muốn đem ta làm thịt, làm sao bây giờ? (T. T)
Ta cố quẫy người, nhưng cả người chẳng biết bị hắn sử dụng loại chú nào khiến cho không thể nhúc nhích. Ta chỉ biết khóc xin:
"Tiểu Bạch, đừng ăn muội, muội xuống núi tìm gà rừng thỏ rừng cho huynh ăn, được không?"
Tiểu Bạch khẽ nhéo nhéo chóp mũi ta, thì thầm nói:
"Nhưng ca ca chỉ muốn ăn Thanh nhi, làm sao đây?"
Tiểu Bạch lại dán lên người ta, lưỡi hắn lướt từ trán xuống môi ta, liếm liếm mấy cái, lại trườn xuống nữa, xuống nữa... Ta cảm thấy như cả sinh mạng của mình đều đặt trên chiếc lưỡi của hắn, theo nó mà lên thiên đàng, xuống địa ngục. Cuối cùng, hắn dừng lại ở ngực ta, khẽ dỗ:
"Thanh nhi ngoan... Để ca ca ăn một chút nào... Ngoan thì mới không đau..."
Nói đoạn, chiếc lưỡi ấy đã cuốn lấy chỗ mềm mại trước ngực ta, ban đầu chỉ là khe khẽ liếm láp như nếm thử món khai vị, sau đó càng lúc càng mãnh liệt tựa hồ muốn mút ra sữa từ nơi ấy.  
Hu hu, Tiểu Bạch muốn uống sữa có thể tìm con bò tinh ở hang động Thanh Ngưu cách đây ba trăm dặm mà! Thanh Thanh ta dù có ăn cỏ cũng không thể có sữa cho hắn uống! (>_<)
Ta chỉ cảm thấy có chút đau, lại có chút ngưa ngứa, một loại cảm giác kỳ quái dâng lên. Ta khẽ rên khóc mấy tiếng, Tiểu Bạch lại càng kích động, một tay nắm lấy một bên mềm mại còn lại của ta xoa nắn, đuôi thì vuốt ve hai chân của ta, rồi dần dần len vào giữa.
Mãi đến khi hai bên mềm mại trước ngực ta đều bị hắn giày vò đến sưng vù, Tiểu Bạch mới thỏa mãn ngẩng đầu lên, khẽ cười cắn cắn vành tai ta, nói:
"Đôi thỏ con của Thanh nhi thật ngoan, biết đứng thẳng lên cho vi huynh ăn dễ dàng hơn. Thanh nhi xem..."
Nói đoạn, Tiểu Bạch vươn tay kéo nhẹ mảnh vải che mắt ta xuống. Ánh sáng lập tức ập tới khiến ta nhất thời hoa mắt, mãi một lúc sau mới thấy được cảnh tượng đang diễn ra. Vừa thấy, dù da mặt ta dày đến mấy cũng chỉ muốn độn thổ. Chỉ thấy Tiểu Bạch đang nằm trườn lên người ta, xiêm y hắn vẫn chỉnh tề phiêu dật, trong khi ta hoàn toàn lõa lồ. Điều này cũng chẳng có gì đáng sợ, trước khi tu thành hình người, bản cô nương vẫn không mặc gì mà bò khắp núi đấy thôi. Cơ mà, chẳng hiểu sao hôm nay ta lại thấy không giống. Càng khiến ta xấu hổ muốn chết chính là Tiểu Bạch đang rúc vào ngực ta, gặm mút ngon lành. Hắn chợt ngẩng đầu lên, ba ngàn tóc dài như thác đổ xuống, khóe môi hắn hãy còn bóng nhẫy nước, ái muội nói:
"Đôi thỏ trắng này quả là yêu tinh mà, ngon miệng đến độ khiến ca ca ăn bao nhiêu cũng không thấy đủ, thật muốn cắn một ngụm nuốt vào bụng luôn."
Dứt lời, hắn quả thật cắn nhẹ một cái, lại ngậm lấy hạt đậu đỏ day day một lúc. Ta bấy giờ chỉ còn biết trân mình rên la. Một chốc sau, Tiểu Bạch nhả đỉnh tròn ra, nó đã sưng lên, đẫm nước. Hắn nhìn, cười khẽ khen ngợi:
"Quả không uổng ca ca mỗi ngày đều cho Thanh nhi ăn đu đủ và đậu phụ."
Hu hu, tên Tiểu Bạch xấu xa, thì ra mỗi ngày hắn đều cho ta ăn đu đủ và đậu phụ là nhằm mục đích này sao? ㅠ.ㅠ
Cứ như vậy, Tiểu Bạch vần vò nửa người trên của ta thật lâu, đến lần thứ ba ta run bần bật lên ôm lấy hắn hét một tiếng, giữa hai chân chảy ra một loại chất lỏng kỳ quặc, hắn mới mỉm cười, bảo:
"Đến lúc ca ca cho Thanh nhi ăn rồi."
Tiểu Bạch cọ cọ chiếc đuôi vào giữa hai chân ta. Bấy giờ, ta mới thấy trên đuôi hắn đột nhiên xuất hiện hai cái cây rất dài và to, lại còn đỏ rực như sắt nung. Ta tò mò, chớp mắt hỏi:
"Tiểu Bạch, đó là gì thế?"
Tiểu Bạch cười cọ cọ trán vào cằm ta, đáp lấp lửng: 
"Là thứ có thể cho Thanh nhi lên tiên."
Ta thật nghiêm túc lắc đầu:
"Muội không muốn thành tiên."
Tiểu Bạch bật cười thành tiếng, cốc lên trán ta một cái:
"Thanh nhi ngốc, "lên tiên" này không phải là thành tiên đâu, nhưng lại càng vui sướng hơn nhiều, Thanh nhi nhất định sẽ thích."
Hắn càng nói, ta lại càng mù mờ không hiểu gì. Đang lúc ta tập trung suy nghĩ, chợt một cơn đau xé tựa như lúc lột da tán công lại ập tới. Một cái gì đó nóng rẫy đang đâm vào người ta. Ta đau đến muốn khóc, nhưng lại không có nước mắt để ứa ra. Loáng thoáng bên tai vang lên tiếng thủ thỉ dỗ dành của Tiểu Bạch:
"Thanh nhi ngoan, cố một chút, rất nhanh sẽ thoải mái vô cùng."
Tiểu Bạch lừa người! Ta không muốn nghe hắn nữa, còn bảo rằng sẽ vui sướng như "lên tiên", rõ ràng đau đến chết đi sống lại. 
Ta bị giày vò một lúc lâu, cuối cùng đau rát mới dịu đi dần, thay vào đó là một cảm giác râm ran dễ chịu mỗi lúc một dày thêm. Tiểu Bạch yêu thương hôn lên trán ta như vẫn vỗ về mỗi lần ta lột da tán công, chỉ có điều lần này nỗi đau của ta là do hắn gây ra. Tựa hồ cảm thấy có lỗi, Tiểu Bạch càng dịu dàng gấp trăm lần thường ngày, kiện nhẫn chậm rãi vào ra nhịp nhàng, ta cũng dần không thấy đau nữa. 
Một lúc sau, Tiểu Bạch thấy ta không còn trân mình  như lúc đầu, có lẽ cũng đoán được ta đã gần như hết đau, liền cười trìu mến nhìn ta, nói:
"Đến lúc cho Thanh nhi nếm thử cái còn lại rồi."
Ta thoáng chốc sợ đến xanh mặt, vội vàng năn nỉ:
"Tiểu Bạch, đừng mà! Muội rất đau..."
Tiểu Bạch cắn nhẹ vào hạt đậu đỏ trước ngực ta, nói:
"Thanh nhi nói dối, Thanh nhi đã hết đau rồi mà, phải không? Ngoan... Ca ca có hai bảo bối, Thanh nhi không thể chỉ thiên vị cho một cái ăn, còn một cái thì bỏ đói, đúng không? Ngoan, để ca ca ăn no, tối nay ca ca sẽ nấu thịt cho Thanh nhi ăn..."
Ta nghe đến tối nay có thịt ăn, cơ thể dần thả lỏng ra. Tiểu Bạch nhân cơ hội đâm nốt cái vừa to vừa nóng còn lại kia vào.
Vào chính lúc này, chợt từ xa vọng lại tiếng leng keng leng keng, tựa như thanh âm của cây pháp trượng trên tay hòa thượng. Khuôn mặt Tiểu Bạch lập tức đen lại, ta tựa hồ đã nghe thấy tiếng hắn nghiến răng. Tiểu Bạch đột nhiên không còn dịu dàng nữa, hắn dồn dập chiếm đoạt trên người ta, gấp gáp đoạt lấy. Ta vừa định rên thét lên, âm thanh lập tức bị bờ môi của hắn nuốt trọn. Hắn thầm thì căn dặn:
"Thanh nhi ngoan, không được lên tiếng. Pháp Hải đang ở gần đây, hắn sẽ nghe thấy..."
Ta tủi thân muốn nhe răng cắn người, lại không nỡ cắn Tiểu Bạch, đành cắn răng chịu đựng. Tiểu Bạch dồn dập nhấp thêm mấy mươi cái, cuối cùng ôm chặt lấy ta gầm khẽ một tiếng. Ta cảm thấy có một chất gì đó nóng rẫy được gieo vào cơ thể mình, nhưng vì quá mệt mỏi mà thiếp đi.
Rất nhiều năm sau nhớ lại, ta luôn giận đến nghiến răng ken két, nhưng lại không biết kể với ai, mà có nói cũng không ai tin. Ai cũng bị khuôn mặt vô hại của hắn lừa, không thể tin rằng bản cô nương ta từng bị con rắn tinh vẻ ngoài trông quân tử, đường hoàng như Tiểu Bạch lừa ăn đến ngất xỉu. Quả là mặt người dạ thú, hành tẩu giang hồ không thể tin vào bề ngoài mà! ㅠ.ㅠ
Hết chương 9.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.