Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 27: Lo trước khỏi họa




“Đứng lên đi, đường đường là Đông Công thiếu gia mà ngồi dưới đất thì còn ra cái gì”, Kim Bảo Nhi nhìn thấy người nào đó mặt đen mất một nửa, đành phải tiến lên đỡ lấy cánh tay hắn, “Lộ Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi sao lại giống đứa nhỏ so đo với nó.”
Đông Công Bằng liếc mắt nhìn Lộ Nhi vẫn cười to như cũ, lại còn lè lưỡi nhăn mặt với mình, hắn giật giật khóe miệng, cũng cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, phẫn nộ theo Bảo Nhi đứng lên, cảm giác lạnh lẽo ở mông làm hắn cả kinh.
Vươn tay ra chạm vào, sững sờ nhìn lại mảng đất ướt át.
“Ngồi vào vũng nước rồi, ta đưa ngươi đi thay y phục sạch sẽ trước, nhưng nhìn ngươi cao hơn ta một chút, mặc trước rồi về đổi lại cũng không muộn.” Cả người đứng cạnh nàng, y phục ướt áo dính vào mông của hắn, lộ ra hai bờ mông tròn đầy, hắn xấu hổ quay mặt, làm bộ như không có việc gì để nói.
Lộ Nhi châm chọc nhìn vẻ kinh hỉ hiện lên trên mặt Đông Công Bằng, tựa hồ nhờ họa được phúc, hắn cúi đầu nhìn toàn bộ y phục bị tẩm ướt, cười lạnh, xem ra Kim Bảo Nhi còn chưa phát hiện mình lấy quần áo của nàng ra giặt sạch.
Nhéo, ta nhéo, xem ngươi lấy gì mặc! Tay nhỏ ra sức xoa nắn, căn bản không nhìn đến bóng lưng hai người chậm rãi rời đi.
“Lộ Nhi, đệ ở đây đừng có chạy lung tung, chờ ca ca về giúp đệ giặt,đệ còn không đủ sức múc nước.” Quay đầu nhìn nước hắt trên đất, nàng vội vã ôn nhu dặn dò.
Không đủ sức? Đông Công Bằng có chút quái dị đưa mắt nhìn Lộ Nhi đang xoa nắn cánh tay.
“Vâng, Lộ Nhi ở đây chờ ca ca.” Hắn nhu thuận gật đầu, đôi mắt to sáng lên.
Nghe thấy hắn nhận lời, nàng yên tâm gật gật đầu, đưa Đông Công Bằng về phòng mình.
Nhưng không tới nửa khắc, hai người lại vội vàng chạy trở lại, Kim Bảo Nhi không tin nổi nhìn thùng quần áo, bên cạnh vẫn còn một đống y phục chưa giặt đang chất đống, ấp úng há to miệng, ánh mắt chuyển dời nhất thời lại thấy khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn đang ngẩng đầu vô cùng hưng phấn nhìn mình.
“Ca ca, Lộ Nhi đem quần áo của người giặt sạch, quá nhiều quá nhiều, Lộ Nhi đã giặt tay đau quá.” Giơ mười ngón tay ra phía trước, Lộ Nhi tỏ vẻ vô cùng vô tội.
“Vì sao ngươi lại đem y phục của Bảo Nhi giặt sạch?” Đông Công Bằng tinh mắt nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa này, cảm thấy quái dị, “Ngươi có mục đích gì?”
“Cốc!” Trên đầu hắn bị gõ một cái.
“Lộ Nhi có thể có mục đích gì, ngày hôm qua hắn tè dầm”, Kim Bảo Nhi vừa vui vẻ, vừa buồn cười nói, “Vốn để hắn giặt y phục của mình, không ngờ lại đem y phục của ta giặt sạch.”
“Lộ Nhi không được ăn cơm trắng.” Xoắn ngón tay, Lộ Nhi đi tới bên cạnh nàng, tội nghiệp nói.
Nàng ngồi xổm người xuống, đau lòng bao bọc mười ngón tay hồng hồng của hắn trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa nắn, không ngờ Lộ Nhi lại hiểu chuyện như vậy, làm cho người ta hết sức thương tiếc.
“Được rồi, về sau Lộ Nhi hãy ở bên ca ca học việc, sẽ không ăn không ngồi rồi.”
“Cái gì, ngươi còn để nó ở bên cạnh học việc? Không được!” Đông Công Bằng nhất định phản đối, lại nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Kim Bảo Nhi, cuống quít nói, “Nó còn nhỏ, nên tới trường tư thục học kiến thức.”
“Ngươi nói cũng có lí.” Nàng cúi đầu nhìn Lộ Nhi đang ngỡ ngàng, nghiêm túc suy nghĩ.
Nghĩ muốn đem mình tới trường tư thục? Lộ Nhi sao lại không nhìn thấu ý nghĩ của Đông Công Bằng, buồn cười nhìn thoáng qua sau lưng hắn vẫn đang ướt.
“Hai nửa trái dưa hấu.” Hắn nói.
Bảo Nhi nháy mắt xấu hổ ho một tiếng, lấy tay che giúp Đông Công Bằng.
“Ngươi đi về trước thay y phục đi, nơi này của ta không có y phục, để lạnh lâu cẩn thận sẽ sinh bệnh.”
Người nào đó đành phải che mông, mắt nhìn quanh bốn phía, chật vật chạy về phủ. Trước khi đi, hắn còn như có thâm ý nhìn thoáng qua Lộ Nhi, phẫn nộ rời đi.
“Nói đi, ngươi cố ý phải không?” Nhìn thấy Đông Công Bằng đã đi xa, Kim Bảo Nhi khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Lộ Nhi đang chột dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.