Worth Any Price

Chương 3:




"Ngồi đi". Người lạ mặt nói với Lottie, bàn tay to lớn đặt lên vai cô và ấn cô xuống.
Cô tuân lời một cách cẩn thận, yếu ớt đưa bản thân cô xuống khỏi bức tường với đôi chân đu đưa. Người đàn ông nhảy xuống, tiếp đất nhẹ nhàng từ độ cao sáu feet.
Anh ta giơ tay mình ra cho cô. Lottie ngập ngừng với bàn tay lạnh giá gần như xiết chặt quanh trái tim cô. Mọi bản năng cảnh cáo cô không nên nhảy vào vòng tay anh ta. Anh nhìn giống như một con thú ăn thịt đang chờ đợi để vồ lấy cô.
"Nào" Anh ta lẩm bẩm. Ánh trăng làm bật lên những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt xanh của anh.
Miễn cưỡng, Lottie nghiêng người xuống với cánh tay mở ra. Khi cô lùi khỏi bề mặt đá, tay cô đặt lên vai anh ta, và anh túm lấy thắt lưng cô. Anh bình tĩnh hạ cô xuống với một sự nhàn nhã để lộ ra sức mạnh vô cùng. Tay anh ta nấn ná trên hông cô, bảo đảm cho cô đứng thăng bằng trước khi anh ta buông cô ra.
Đứng cùng với anh ta trên mặt đất, Lottie đã bị sốc bởi kích thước của anh ta. Người lạ mặt có chiều cao bất thường, với đôi vai rộng, đôi bàn tay và bàn chân to lớn. Mặc dù anh ta ăn mặc cẩn thận, anh mặc một chiếc áo khoác kiểu mới với ve áo dài, và chiếc quần dài may rộng, mái tóc đen được cắt ngắn không đúng mốt, và khuôn mặt anh thậm chí còn cạo râu sạch sẽ. Đây là một điều không bình thường giữa đám đông các vị khách thanh lịch tại StonyCrossPark. Các quý ông thời trang sẽ để tóc họ mọc dài quá cổ áo, với kiểu tóc mai dài và có ria mép. Người đàn ông này thậm chí không có cả một chòm râu để làm mềm đi đường viền quai hàm cứng rắn của anh.
Anh ra hiệu về bức tường với một cái giật đầu mạnh. "Tại sao cô lại đứng trên đó?".
Trong một lúc Lottie không thể nói khi cô nhìn chăm chăm lên khuôn mặt đẹp trai của anh. Tự nhiên đã quá hào phóng với người đàn ông này, ban cho anh khuôn mặt đặc trưng rõ nét, huy hoàng, với đôi mắt màu xanh dữ dội tựa như màn đêm sâu thẳm. Sự giễu cợt trong đôi mắt đó tạo nên một sự tương phản quyến rũ liền lạc với những nét hài hước ẩn nấu ở góc khóe miệng rộng của anh. Anh trông vào khoảng ba mươi tuổi – là thời điểm trong cuộc đời của người một người đàn ông khi anh ta từ bỏ những dấu vết cuối cùng của sự non nớt và trưởng thành hoàn toàn. Có thể cá rằng tất cả phụ nữ ở mọi lứa tuổi sẽ ngay lập tức say mê anh ta.
Góp nhặt sự lanh lẹ của mình, cô xoay sở để trả lời anh: "Tôi đang ngắm cảnh".
"Cô cũng có thể ngắm cảnh tương tự từ một khung cửa sổ an toàn".
Một nụ cười e thẹn nở trên môi cô: "Phong cảnh sẽ tuyệt hơn khi thêm vào chút kích thích mạo hiểm".
Ngay lập tức anh nở nụ cười rộng khi anh đã hiểu chính xác ý của cô. Nụ cười láu lỉnh bừng sáng, gần như khiến trái tim cô ngừng đập. Lottie không thể ngừng nhìn chăm chăm vào anh. Dường như đó là một điều đó quan trọng và không thể nói ra, tựa như họ đã có cơ hội gặp gỡ nhưng cô đã quên mất chuyện đó.
"Ngài là ai, thưa ngài?" Cô hỏi. "Tôi chưa từng nhìn thấy ngài trước đây".
"Có lẽ, tôi là thiên thần hộ mệnh của cô".
"Nhìn ngài không giống thiên thần của tôi". Cô nhắc lại hoài nghi, làm cho anh cười to.
Anh cúi đầu và tự giới thiệu bản thân. "Lord Sydney, rất hân hạnh".
Lottie đáp lại với một cái nhún mình. "Miss Miller. Tôi là người làm thuê với tư cách là bạn hầu của bà bá tước quả phụ".
Cô dành cho anh một cái nhìn suy đoán công khai. "Danh sách khách mời dự những bữa tiệc tại nhà bá tước Westcliff rất kén chọn. Ngài đã xoay sở cách nào để kiếm được một lời mời vậy?".
"Ngài bá tước đủ tốt để thể hiện lòng mến khách từ lời đề nghị của một người bạn thân".
"Ngài tới để đi săn?" Cô hỏi. "Đó là lý do tại sao ngài lại ở đây".
"Đúng vậy". Anh nói với một chút bối rối, có vẻ châm biếm trong giọng anh. "Tôi đi săn".
Tiếng nhạc bùng lên đột ngột từ phía bữa tiệc ngoài trời, và họ cùng nhìn thoáng về phía khu vườn sau lưng.
"Tôi tới để ngắm những con ngựa". Sydney nói. "Xin thứ lỗi cho sự xâm phạm của tôi tới sự riêng tư của cô".
"Ngài có ý định quay trở lại bữa tiệc bây giờ ư?".
Hàng lông mi tối màu của anh nhướng lên trong một sự trêu chọc thách thức. "Và cô sẽ lại trèo lên tường nếu tôi đi?"
Chúa ơi, thật là trái với lẽ thường cho một người đàn ông sở hữu quá nhiều sự mê hoặc. Môi cô cong lên trong một nụ cười không thể kiềm chế được . "Không phải tối nay, thưa ngài".
"Vậy hãy chấp nhận tôi đi cùng cô quay trở lại ngôi nhà".
Lottie không thốt ra lời phản đối khi anh bước tới bên cô.
Thật là điều bất thường khi gặp được kiểu người như anh ở StonyCrossPark. Đa số mọi ngày, một ai đó không thể ném đồng xu mà không chạm phải vài người đàn ông rắn rỏi trong cuộc tìm kiếm của những con bạc. Trong hai năm trước đây, Lottie đã đến gần rất nhiều trong số họ. Nhưng có một điều gì đó khác biệt với người đàn ông này. Anh không có nét thoải mái, cái vẻ ngoài vô công rỗi nghề của các quý tộc hay lui tới chỗ này. Cô cảm nhận được sự tàn nhẫn ẩn náu dưới vẻ bề ngoài của anh.
Cô không cảm thấy an toàn khi ở gần anh. Và tuy thế cùng một lúc, cô lại cảm thấy sự ép buộc kỳ cục để quyến rũ anh lại gần hơn, để khiến anh mỉm cười lần nữa.
"Cô dường không như sợ độ cao, cô Miller". Anh nhận xét.
"Tôi không sợ bất cứ điều gì". Cô thổ lộ.
"Tất cả mọi người đều sợ một điều gì đó".
"Vậy ư?" Cô gửi cho anh một cái nhìn khiêu khích thoáng qua. "Một người đàn ông như ngài có thể e ngại điều gì nhỉ?"
Trong sự ngạc nhiên của cô, anh trả lời nghiêm túc. "Tôi không tin tưởng khi bị nhốt vào những cái hộp"
Giọng nói hấp dẫn của anh khiến tim cô đập mạnh. Giọng nói mà anh sở hữu, nó trầm thấp với giọng điệu như trêu ngươi, tựa như thể anh vừa mới thức dậy sau một giấc ngủ sâu. Âm thanh đó dường như tụ lại trên đỉnh xương sống của cô và trượt dần xuống tựa như mật ong tan chảy.
"Tôi không như vậy" Cô thừa nhận.
Họ dừng lại ở cánh cửa của ngọn tháp phía nam, nơi cư ngụ của những người hầu cao cấp, trong đó có cả cô. Từng dòng ánh sáng tuôn ra từ những những khung cửa sổ lộng lẫy, và đọng thành vệt trên những con đường mòn rải sỏi. Bây giờ Lottie đã nhìn thấy tóc anh không phải màu đen mà là nâu. Một màu nâu óng ả, sẫm màu, một sự pha trộn những màu sắc giữa gỗ thích và lông chồn. Cô muốn chạm vào tóc anh và cảm nhận nó trượt xuyên qua những ngón tay cô. Sự gần gũi làm khuấy động cô.
Bước lùi lại, cô tặng anh một nụ cười hối tiếc. "Tạm biệt ngài. Và cảm ơn ngài vì đã là một người hộ tống dễ chịu".
"Đợi đã". Anh nói, có một sự khẩn cầu trong giọng anh. "Tôi có thể gặp lại cô không, Miss Miller?".
"Không, thưa ngài. Tôi e là tất cả thời gian của mình đã bị bà bá tước góa phụ chiếm giữ rồi".
Những từ đó chẳng hề ngăn được anh – cô nhìn thấy điều đó trong mắt anh.
"Miss Miller..."
"Tạm biệt" Cô nhắc lại ấm áp. "Tôi mong ngài có những ngày nghỉ thoải mái, thưa ngài". Cô nhanh chóng rời đi, nhận thức rõ cái nhìn tức tối của anh.
Khi Lottie tìm về đến phòng cô, cô khóa cửa và thở dài. Từ khi cô tới StonyCrossPark, cô đã thường xuyên bị những quý ông theo đuổi đưa ra những lời đề nghị. Cho tới tối nay, cô chưa từng bị quyến rũ bởi bất kỳ ai trong số họ, bất kể họ đẹp trai và hoàn hảo đến đâu. Sau những kinh nghiệm của cô với Lord Radnor, cô không muốn bất kỳ điều gì từ đàn ông nữa.
Nếu ngài Radnor là người tốt thay vì thuộc dạng người tính toán, dịu dàng chứ không phải kẻ thống trị, Lottie có thể đã nghĩ tới việc chấp nhận kết hôn với ngài. Tuy nhiên, mục đích của Radnor đã rất rõ ràng ngay từ khi mới bắt đầu. Ngài muốn làm chủ mọi khía cạnh trong cuộc sống của cô. Ngài lên kế hoạch hủy hoại mọi vấn đề của con người cô và biến cô trở thành một vật do ngài nhào nặn nên. Kết hôn với ngài, theo đúng nghĩa đen, còn tồi tệ hơn là cái chết. Cha mẹ cô đã từ chối thừa nhận sự thực rõ ràng đó, khi mà họ vô cùng cần đến sự nâng đỡ về tài chính của Radnor. Và điều đó đã thúc đẩy Lottie chạy trốn, khi mà cô có đủ nhận thức hậu quả mà họ sẽ phải đối mặt. Cô thường bị ám ảnh bởi tội ác, biết rằng cô sẽ phạm phải sai lầm nếu Radnor và cô kết hôn. Dù sao đi nữa, bản năng tự bảo vệ đã quá mạnh. Cuối cùng, cô không thể kiềm chế được một cuộc chạy trốn, và bằng cách nào đó Chúa đã chỉ dẫn cho cô tới Hampshire.
Như Lottie đã mong chờ, tự do của cô đã đến cùng cái giá của nó. Cô thường xuyên thức dậy đẫm mồ hôi và lạnh giá bởi những cơn ác mộng bị kéo trở lại bên Radnor.
Một điều không thể nào quên được – dù chỉ một lúc – rằng ngài đã sai người truy tìm cô. Bất kỳ nhận thức nào của an toàn thật là viển vông. Hơn nữa cuộc sống của cô ở Stony Cross Park thật dễ chịu, cô chắc chắn đã mắc kẹt ở đây như một con chim trong lồng, cánh của chúng đã bị cắt để chúng trở thành những con vật trên mặt đất chứ không phải chúng thuộc về bầu trời. Cô không thể đi bất kỳ đâu, hoặc làm bất kỳ điều gì mà không lo sợ rằng cô sẽ bị tìm thấy một ngày nào đó. Và điều đó khiến cô sụp đổ và trở nên hoài nghi, cô không thể tin vào bất kỳ ai. Chỉ có một người đàn ông trẻ đẹp trai với đôi mắt màu xanh ám ảnh.
Không trở lại với bữa tiệc ngoài trời, Nick trở lại phòng riêng của mình. Hòm của anh và đồ mang theo đã được những người hầu mở ra. Quần áo của anh được sắp xếp thành từng chồng gọn ghẽ trong chiếc tủ ngăn kéo thanh nhã bằng gỗ dái ngựa, và treo trên các móc áo, chúng thơm phức với mùi tử đinh hương. Thiếu kiên nhẫn, Nick cởi áo khoác, áo gilê, và chiếc cavat lụa màu xám. Lột bỏ áo sơmi, anh vo nó lại thành một nhúm trong tay và dùng nó để thấm những giọt mồ hôi trên mặt, cổ và ngực anh. Sau khi vứt chiếc áo đã thấm đẫm mồ hôi xuống sàn, anh ngồi lên giường được kê lọt vào trong góc đối diện cánh cửa. Anh cởi giầy và tất, rồi nằm xuống chỉ với chiếc quần dài màu đen trên người, anh nhìn chằm chằm vào cái trần bằng gỗ của góc phòng. Cuối cùng anh đã hiểu sự ám ảnh của Radnor.
Charlotte Howard là một phụ nữ mê hồn nhất anh từng gặp. Cô tỏa ra sự sinh động phi thường của ý chí, bằng cách nào đó mà cô thể hiện đầy ấn tượng của mỗi chuyển động ngay cả khi cô đang đứng im. Cơ thể cô, khuôn mặt cô, mỗi phần của cô đều hoàn hảo với sự duyên dáng và sức mạnh. Anh muốn chìm vào trong sự rung động ấm áp, mang cô tới miền cực lạc, và đốt khuôn mặt anh ở giữa đường cong lụa là trên ngực cô. Anh tưởng tượng cô thư giãn và mỉm cười, da cô hồng lên trong sự vuốt ve của anh khi họ nằm trên giường. Thảo nào mà Radnor thèm muốn cô như vậy. Tuy nhiên trong nỗ lực để chiếm hữu cô của Radnor, ngài bá tước sẽ sớm làm tiêu tan bất cứ điều gì làm cô trở nên đáng ao ước. Nick biết rằng có thể dễ dàng lợi dụng lôi Charlotte quay về London trước khi Westcliff nhận thức được việc gì đang diễn ra. Anh tưởng tượng anh sẽ làm điều đó vào buổi sáng, sử dụng yếu tố thuận lợi của sự bất ngờ. Vô cùng rắc rối, anh thít chặt những ngón tay đằng sau đầu. "Tôi chẳng sợ hãi bất kỳ điều gì hết".Charlotte đã nói với anh. Tuy nhiên anh không tin điều đó, anh khâm phục cô vì đã nói như vậy. Tất nhiên Charlotte sợ hãi, cô biết điều mà Radnor sẽ làm với cô khi cô trở về. Dù sao đi nữa, điều đó cũng chẳng dính líu tới Nick. Trách nhiệm duy nhất của Nick là làm điều mà anh được trả công để làm.
Trong một phương diện khác... điều này chẳng có gì cần phải vội vàng hết. Tại sao không ở lại Stony Cross thêm vài ngày? Anh cũng không bị yêu cầu phải báo cáo ở Bow Street trong vòng hai tuần tới, và những cánh rừng của Hampshire thì còn hơn cả sự ưa thích so với cái cảnh sũng nước, cái mùi bẩn thỉu phát ốm của London. Nếu anh vẫn ở lại thêm một hay hai ngày, anh có thể sẽ biết được nhiều hơn vềCharlotte. Anh cần phải tìm ra phải chăng cô đúng như là người mà anh đã biết?
Lăn người lại, Nick cân nhắc các ý kiến. Anh chưa từng phá vỡ nguyên tắc của mình trước đây, một trong số chúng đó là anh không bao giờ chấp nhận bản thân phát triển sự thân mật với con mồi của mình. Dù sao đi nữa, anh cũng chưa từng lưu tâm tới luật lệ, thậm chí là của anh.
Ý nghĩ về Charlotte đã khiến anh nóng lên và bị kích thích, và hết sức khuấy động. Gemma đã chấm dứt thỏa thuận giữa bọn họ sáu tháng trước, và anh đã sống độc thân từ đó. Không phải là anh thiếu sự khao khát, thực tế thì, anh đã bùng cháy với những cảm xúc không được giải thoát. Và anh đã gặp rất nhiều phụ nữ sẵn sàng.
Nhưng anh đã không hứng thú trong sự tầm thường và trần tục. Anh muốn một người đàn bà có được thể chịu được cường độ tình dục mà anh cần. Một người phụ nữ như vậy, hoặc là có quá nhiều kinh nghiệm trong phòng ngủ, hoặc là chưa từng có tý kinh nghiệm nào.
Lăn sang phía bên kia cái giường, Nick tìm lục tìm trong đống quần áo của anh và lôi ra một bức họa nhỏ. Với một sự thành thạo quen thuộc, anh ấn vào cái móc của bề mặt được tráng men và gẩy nó mở ra. Nằm ngửa, anh ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của Charlotte.
Có phải em không? Anh nghĩ, ngón tay men theo đường viền gò má của cô. Sự khao khát đã khiến cậu bé của anh được bơm đầy và khiến cho nó càng cứng hơn không thương tiếc. Hàng lông mi hạ xuống run rẩy khi anh tiếp tục ngắm khuôn mặt nhỏ được vẽ, và tay anh trượt xuống để chạm vào phần đang nhô lên đau đớn của mình.
*****
Như một thói quen hàng ngày, Lottie thực hiện một cuộc đi dạo buổi sáng băng qua phong cảnh của Stony Cross, vượt qua những ngọn đồi thoai thoải được bao phủ bởi cây thạch nam hoặc rừng rậm, băng qua những đầm lầy và vũng nước, và những trảng cỏ đầy sức sống.
Đa số khách khứa tại trang viên, tính cả Phu nhân Westcliff, đều ngủ dậy muộn và dùng bữa sáng lúc khoảng 10 giờ. Tuy nhiên, Lottie chưa bao giờ có thể thích nghi với giờ giấc như vậy. Cô cần một vài hình thức luyện tập để giải thoát bản thân khỏi sự căng thăng quá mức. Trong những ngày thời tiết quá lạnh hoặc có bão để có thể đi dạo, cô bồn chồn cho tới khi Phu nhân Westcliff cáu điên lên.
Lottie tự đặt ra ba hoặc bốn cách đi dạo khác nhau, mỗi lần xấp xỉ như nhau khoảng một giờ. Sáng nay cô chọn một kiểu bắt đầu dọc theo Hill Road, băng qua cây sồi cổ và cánh rừng cây phỉ, và đi lên nguồn của một ngọn suối trong khu vực gọi là Wishing Well (Giếng ước). Đó là một buổi sáng lạnh lẽo, ẩm ướt điển hình của thời tiết đầu tháng năm, và Lottie hít những hơi thở thật sâu với mùi đất trong không khí. Mặc áo choàng với một chiếc váy dài chấm mắt cá, cô xỏ chân trong đôi bốt chắc chắn cao đến giữa bắp chân. Lottie mạnh mẽ sải bước ra khỏi trang viên Westcliff.
Cô đi theo con đường mòn trải cát hướng vào khu rừng, trong khi những con cóc có sọc màu vàng nhảy ra khỏi những bước chân tiến tới của cô. Rừng cây xào xạc trên đầu, gió mang theo những âm thanh rộn rã của chim gõ kiến và chim chích. Một con chim ó to lớn vụng về đập cánh phành phạch gần đầm lầy để kiếm bữa sáng.
Đột nhiên Lottie trông thấy một bóng đen phía trước. Đó là một người đàn ông đang đi lang thang xuyên qua khu rừng, đa phần những đường nét của anh ta không rõ ràng trong màn sương. Có lẽ là một kẻ săn trộm. Mặc dù Lottie đã dừng ở một khoảng cách, anh vẫn nghe thấy có sự khác lạ nào đó. Anh quay đầu lại khi một cành cây nhỏ gãy kêu tách dưới chân đôi giày của cô.
Lottie giữ mình đứng im trên mặt đất khi anh tiến lại gần. Cô nhận ra anh ngay cái nhìn đầu tiên, nét uyển chuyển tựa như sự thanh nhã của một con mèo chuyển động.
Anh trông thật thoải mái trong chiếc sơmi dài tay và một cái áo gile đen, với giày bốt và một chiếc quần ống túm cũ không thể chối cãi được. Ngài Sydney... nhìn đầy vẻ bất hảo và đẹp trai không theo khuôn phép nào. Cô ngạc nhiên khi gặp anh ở đây, khi mà tất cả những vị khách khác ở trang viên Westcliff vẫn còn đang ở trên giường.
Thậm chí còn ngạc nhiên hơn nữa trước phản ứng của cô với anh, những cơn sóng của sự kích thích và niềm hân hoan.
"Chào buổi sáng", ngài Sydney nói, một nụ cười nhẹ nở trên môi anh. Mái tóc anh rối bời và cavat của anh thì thắt không cẩn thận.
"Tôi không thể ngờ được ngài lại đi ra ngoài vào giờ này". Cô nói vui vẻ.
"Tôi không bao giờ ngủ quá mặt trời mọc".
Lottie gật đầu theo hướng mà anh vừa mới thưởng ngoạn.
"Có phải ngài định đi theo đường đó không? Tôi không thể khuyến khích điều đó".
"Tại sao không?"
"Hướng đó dẫn tới những hồ lầy lội và những đầm lầy rất sâu. Một bước không may mắn, và ngài có thể chìm trong bùn, thế đó, nếu ngài không thể xử lý cả đống nhện hay rắn". Cô lắc cái đầu trong một sự hối tiếc giả tạo "Chúng tôi đã mất vài vị khách đáng mến theo cách đó".
Anh cười biếng nhác. "Tôi không nên yêu cầu cô phải giới thiệu một con đường khác thay thế chứ?".
"Nếu ngài đi đường khác, ngài sẽ tới một đường mòn đi ngựa dẫn tới con đường chính. Đi theo nó sẽ dẫn ngài tới công viên, xuyên qua hàng rào để mở, và ngài sẽ tìm thấy con đường mòn dẫn ngài tới đỉnh của một ngọn đồi. Từ đó ngài có thể nhìn thấy những cái hồ, ngôi làng, cánh rừng, tất cả đều trải rộng ra trước mắt ngài... phong cảnh đẹp đến nín thở".
"Đó có phải là nơi cô đang đi tới không?"
Cô lắc đầu và trả lời xấc xược. "Không, tôi sẽ đi hướng ngược lại".
"Vậy ai sẽ cứu tôi khỏi những đầm lầy?"
Cô cười vang. "Ngài không thể đi cùng tôi, thưa ngài. Điều đó không đứng đắn và cũng không khôn ngoan".
Nếu họ từng gặp nhau, nó sẽ tạo thành những chuyện đồn đại. Và hiển nhiên điều đó sẽ khiến Phu nhân Westcliff phiền lòng, người đã từng cảnh cáo cô không bao giờ nên có những kẻ "bám đuôi" theo một cách gọi lịch sự.
"Cô muốn được một mình ư?" Ngài Sydney hỏi.
Một nét biểu cảm thoảng qua mặt anh, rất nhanh và tinh vi đến nỗi bất cứ ai cũng khó mà nhận thấy được. "Xin thứ lỗi cho tôi. Một lần nữa tôi lại xâm phạm sự tĩnh mịch của cô".
Lottie ngạc nhiên với điều mà cô nhìn thấy trong đôi mắt anh chỉ thoáng qua một giây... một sự lẻ loi và không thể thấu hiểu nổi đã làm cô bị sốc.
Cái gì đã gây nên điều đó? Anh có tất cả mọi thứ mà một người nên có: sự tự do, giàu có, đẹp trai, địa vị xã hội. Không có lý do gì khiến anh ta không hài lòng với cuộc sống của mình. Nhưng anh vẫn không hạnh phúc, và tất cả những điều tự nhiên trong cô thúc đẩy cô khiến cho anh vui vẻ. "Tôi đã khá quen với sự cô độc". Cô nói nhẹ nhàng. "Có lẽ có bạn đồng hành là một sự thay đổi dễ chịu".
"Nếu cô chắc chắn..."
"Vâng, đi thôi". Cô liếc nhìn cơ thể khỏe mạnh của anh một cách thách thức có chủ ý. "Tôi chỉ hy vọng rằng ngài có thể theo kịp tôi".
"Tôi sẽ cố gắng". Anh nhăn nhở chắc chắn với cô, hướng những bước chân tới bên cạnh cô khi cô tiếp tục sải bước.
Họ tiến tới gần một thân cây sồi khổng lồ đổ nghiêng nằm vắt ngang con đường mòn. Những con côn trùng vo ve lười biếng xuyên qua những tia mặt trời chiếu từ trên xuống.
"Nhìn kìa", Lottie nói, chỉ vào một con chuồn chuồn đang bay và đậu xuống phía trước họ. "Có hơn một tá các loại chuồn chuồn khác nhau trong khu rừng này, và ít nhất có hàng trăm loài bướm khác nhau. Nếu ngài tới vào lúc chập tối, ngài có thể nhìn thấy những con bướm tím có sọc mảnh – chúng tập hợp lại ngay đằng kia trên đỉnh của những ngọn câ..."
"Cô Miller". Anh cắt ngang. "Tôi là một người London. Chúng tôi không quan tâm đến côn trùng, trừ trường hợp cân nhắc làm cách nào để tiêu diệt chúng hiệu quả nhất".
Lottie thốt ra một tiếng thở dài rất điệu bộ, như là không hài lòng về sự thiếu hiểu biết của anh trong lĩnh vực này. "Thôi được rồi. Tôi sẽ cố kiềm chế việc mô tả quá nhiều loài bọ cánh cứng khác nhau ở dưới nước có tại đây".
"Cảm ơn cô". Anh trả lời vui vẻ. "Nào lại đây, hãy để tôi giúp cô đi qua cây sồi kia..."
"Không cần đâu".
Lotiie nhảy trên lên thân cây đổ và đi dọc theo bề mặt ghồ ghề của nó, một kiểu phối hợp trình diễn chẳng hề có dấu vết của tính thùy mị gì cả. Khi sự cố gắng của cô được chào đón trong im lặng, cô liếc mắt ra đằng sau vai mình và nhận ra rằng Sydney đi ngay đằng sau cô, bàn chân anh vững vàng và dễ dàng như là một con mèo vậy.
Một tiếng cười giật mình thoát ra từ cô khi cô đi tới phía cuối của thân cây. "Ngài có một sự nhanh nhẹn đáng kể so với khổ người của một quý ông như ngài".
Sydney bỏ qua lời nhận xét, môi anh cong lên trong một cái dấu hiệu rằng sự nhanh nhẹn chẳng quan trọng gì cả.
"Tại sao cô lại trở thành bạn hầu của bà bá tước vậy?" Anh hỏi khi Lottie nhảy xuống mặt đất, chân cô sột xoạt dẫm lên thảm lá dày dễ vỡ. Anh làm theo cô, nhảy vào đúng chỗ cô vừa đáp xuống. Thật kỳ lạ, anh không tạo nên những tiếng động như cô vừa tạo ra, bất chấp thực tế rằng anh phải nặng gần gấp đôi cô.
Lottie lựa chọn từ ngữ với sự cẩn thận cao độ. Cô không muốn nói về quá khứ của mình – không chỉ bởi vì nó nguy hiểm, mà còn khiến cho cô sầu muộn. "Gia đình tôi nghèo. Tôi không có lựa chọn nào khác".
"Cô có thể kết hôn".
"Tôi chưa từng gặp ai mà tôi muốn kết hôn cả".
"Thậm chí không phải cả Lord Westcliff ư?"
"Lord Westcliff?", cô nhắc lại trong sự ngạc nhiên. "Tại sao tôi lại phải có chủ định với ngài ấy?"
"Ngài ấy giàu đó và có chức tước. Và cô đã cư ngụ dưới mái nhà của ngài ấy hai năm nay rồi". Sydneynhắc lại với sự châm biếm. "Tại sao cô không làm điều đó?".
Lottie cau mày trầm tư. Chẳng phải ngài bá tước không quyến rũ – thực tế thì trái lại, Wesstcliff là một người đàn ông hấp dẫn, người đã gánh vác trên vai những trách nhiệm và cảm thấy không phải là đàn ông nếu phàn nàn về điều đó. Bên cạnh những chuẩn mực đạo đức khắt khe của bản thân, Lord Westcliff sở hữu một trí tuệ khô khan, và che đậy cẩn thận cảm xúc về lòng trắc ẩn, và như là Lottie thận trọng quan sát thấy, ngài điều hành lãnh địa và những ngôi nhà của ngài khéo léo tài tình như sử dụng vũ khí vậy. Phụ nữ tìm đến với ngài, tuy nhiên Lottie không phải là một trong số họ.
Cô cảm giác rằng cô không có chìa khóa để mở được cánh cửa sự kín đáo vốn có của ngài... mà cô cũng không bao giờ bị quyến rũ để kỳ vọng vào ngài với lý do rằng cô nhất quyết lựa chọn sự cô độc.
"Thực ra với địa vị của Westcliff sẽ chẳng bao giờ thích thú tiêu khiển với một cô bạn hầu của mẹ ngài". Cô trả lời cho câu hỏi của ngài Sydney. "Nhưng thậm chí nếu như chúng tôi có cùng chỗ đứng trong xã hội. Tôi có thể chắc chắn rằng ngài bá tước sẽ không bao giờ quan tâm tới tôi theo cách đó, và tôi cũng như vậy. Mối quan hệ giữa chúng tôi – nếu có thể gọi như vậy - không vượt qua điều gì đặc biệt...". Cô dừng lại, tìm kiếm một từ thích hợp. "Thuật giả kim".
Ngôn ngữ bay lượn nhẹ nhàng trong không khí, bị xua đi bởi giọng nói của Sydney. "Chắc chắn thuật giả kim không so sánh được với sự an toàn mà ngài ấy có thể mang đến cho cô".
An toàn. Đó là điều mà cô mong muốn nhất, và có thể chẳng bao giờ có. Lotiie dừng lại và nhìn và khuôn mặt tăm tối của anh. "Điều gì khiến ngài nghĩ rằng tôi cần sự an toàn?".
"Cô một mình. Một người phụ nữ cần ai đó để bảo vệ".
"Oh, tôi không cần một người bảo vệ. Tôi có một cuộc sống dễ chịu ở StonyCrossPark. Phu nhân Westcliff tương đối tốt, và tôi chẳng muốn điều gì cả".
"Phu nhân Westcliff không thể sống mãi được". Sydney chỉ ra. Mặc dù từ ngữ của anh thẳng thừng, biểu lộ của anh rất dễ hiểu. "Cô sẽ làm gì sau khi bà ấy ra đi?".
Câu hỏi túm lấy Lottie trong sự ngạc nhiên. Không ai từng hỏi cô điều tương tự.
Xáo trộn, cô nấn ná một thời gian trước khi trả lời. "Tôi không biết". Cô trả lời thành thật. "Tôi thừa nhận tôi chưa bao giờ nghĩ về bản thân trong tương lai".
Ánh nhìn chằm chằm của Sydney thắt chặt lấy cô, mắt anh gần như có màu xanh kỳ lạ. "Tôi cũng vậy".
Lottie không hiểu điều gì đã khiến cô kết bạn. Một điều thật dễ dàng ngay từ ý nghĩ đầu tiên về anh là một quý tộc trẻ hư hỏng, với những bộ quần áo cắt may tuyệt đẹp và nét mặt hoàn hảo. Nhưng xét kỹ hơn, có những dấu hiệu cho thấy một mặt hoàn toàn khác. Anh có những vết hằn sâu dưới mắt cho thấy anh không thể đếm được những đêm không ngủ. Những đường rãnh ghồ ghề trên cả hai phía của miệng anh tạo cho anh một nét nhìn hoài nghi không phù hợp với một người đàn ông còn quá trẻ. Và trong một lúc không tự bảo vệ mình như lúc này, cô nhìn thấy trong mắt anh rằng anh không phải một người xa lạ với nỗi đau.
Vẻ mặt của anh thay đổi nhanh như một tấm gương. Một lần nữa anh lại trở thành kẻ lêu lổng lười biếng với đôi mắt nhạo báng. "Tương lai quá nhàm chán để dự tính" Anh nói nhẹ nhàng. "Chúng ta tiếp tục chứ, cô Miller?"
Chưng hửng bởi tâm trạng thay đổi nhanh chóng của anh, Lottie dẫn anh ra khỏi khu rừng tiến tới con đường mòn. Mặt trời buổi sáng đã lên cao hơn, đậu lên những đóa hoa oải hương và sưởi ấm bãi cỏ. Cánh đồng họ vừa đi qua phủ đầy cây thạch nam và những cây rêu nước có màu xanh lục bảo, và điểm thêm những đóa hoa hồng đỏ
nhỏ nhắn.
"Người ta không thể nhìn thấy cảnh như vậy ở London, đúng không?" Lottie nhận xét.
"Không" Ngài Sydney đồng ý, mặc dù dường như rõ ràng không bị mê hoặc bởi khung cảnh thôn dã rất đẹp xung quanh họ.
"Tôi đoán rằng ngài thích cuộc sống ở thành thị hơn". Lottie nói kèm một nụ cười. "Nhà cửa, những con phố rải sỏi, nhà máy, khói than, và tất cả những âm thanh đó.
Mọi người làm cách nào để vượt qua những cái đó nhỉ?".
Ánh mặt trời chạm vào những cây gỗ dái ngựa và nhuộm vàng mái tóc nâu của anh. "Cô cứ giữ những con bọ cánh cứng và đầm lầy, cô Miller. Tôi lựa chọn London bất kỳ lúc nào".
"Tôi sẽ chỉ cho ngài vài điều mà London không có". Lottie hân hoan dẫn anh đi ngang qua con đường mòn. Họ đến một hố bùn sâu chứa đầy nước chảy từ một mạch nước ngầm.
"Cái gì thế?" Ngài Sydney thắc mắc, ngắm cái hố đầy bùn lỏng một cách đầy hoài nghi.
Lottie bận rộn lục tìm trong túi chiếc áo khoác đi bộ của cô. "Oh, thật tệ, tôi không có cái kẹp nào cả".
"Cô cần kẹp để làm gì?"
"Để thả xuống giếng". Cô đưa cho anh một nụ cười quở trách. "Tôi nghĩ rằng tất cả mọi người đều biết rằng họ không thể thực hiện một điều ước mà không có kẹp".
"Cô muốn ước điều gì?" Anh khàn khàn hỏi.
"Oh, không phải cho tôi. Tôi đã ước hàng tá điều ước ở đây rồi. Tôi muốn ước một điều cho ngài".
Từ bỏ việc tìm ra được một cái kẹp, Lottie thoáng nhìn lên anh.
Có một cái nhìn khác lạ trên khuôn mặt của ngài Sydney... trống rỗng, đau đớn bất ngờ... như là anh vừa bị đá trúng dạ dày vậy. Anh không di chuyển hay chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào cô tựa như anh có chút không thể nào hiểu được những từ ngữ của cô. Sự im lặng giữa họ dần đặc lại, và Lottie chờ đợi trong vô vọng sự mê hoặc từ anh để phá vỡ nó.
Giật mạnh cái nhìn chằm chằm của anh quay đi, Sydney chăm chú tới cánh đồng cây thạch nam với với sự bối rối mãnh liệt, tựa như nếu ý nghĩ của anh đang đấu tranh để cuộn mình lại trước những điều gây nên cảm xúc.
"Hãy thực hiện một điều ước đi". Lottie thôi thúc. "Tôi sẽ ném một cái kẹp xuống giếng cho ngài vào lần tới tôi đến".
Ngài Sydney lắc đầu. Khi anh nói, giọng anh khản kỳ lạ "Tôi không biết phải ước điều gì".
Họ tiếp tục giữ im lặng, hướng ra khỏi mảng lầy lội và đi theo con đường mòn tới một cây cầu dành cho người đi bộ bắc ngang một con suối nhỏ. Bên kia dòng suối, những thảm cỏ ẩm ướt như mời gọi, rực rỡ với những mảng cây bụi dễ thương màu vàng cao đến ngang thắt lưng.
"Đường này" Lottie nói, nhấc váy cô lên khỏi đầu gối khi họ bước trên cỏ và cây thạch nam, và tiến gần tới ranh giới của hàng rào. " Vượt qua hàng rào, là đường mòn dẫn xuyên qua rừng để về tớiStonyCrossPark". Cô chỉ chiếc cổng tò vò cao, quá hẹp để có thể chứa dù chỉ một người bước qua nó một lần. Liếc nhìn ngài Sydney, cô an ủi khi nhận thấy rằng anh đã lấy lại được sự bình tĩnh. "Chỉ có một cách đi tiếp đó là xuyên qua cổng nụ hôn".
"Tại sao lại gọi như vậy?"
"Tôi không biết". Lottie trầm tư cân nhắc về cái cổng. "Tôi cho rằng bởi vì một nụ hôn là kết quả không thể tránh được của hai người đang cố tìm cách vượt qua nó cùng một lúc".
"Thật là một giả thuyết thú vị". Sydney dừng lại bên trong cánh cửa hẹp. Áp một bên người vào nó, anh gửi cho cô một nụ cười thách thức, nhận thức đầy đủ rằng cô sẽ không thể đi băng qua mà không chạm vào người anh.
Lottie nhướng lông mày. "Bởi cơ hội nào đó mà ngài mong đợi tôi thực hiện nó?"
Ngài Sydney nhún vai nhàn nhã, ngắm cô với một cái nhìn lang thang đầy mê hoặc gần như không thể chống cự được. "Tôi sẽ không cản cô nếu cô cảm thấy quá sẵn sàng".
Rõ ràng rằng anh không mong chờ cô tiếp nhận lời thách thức. Lottie biết rằng cô chỉ cần trợn mắt lên và quở trách anh, rồi anh sẽ bước sang một bên.
Tuy thế, khi cô cân nhắc phản ứng của cô với anh, cô bắt đầu nhận thức một sự sợ hãi trống rỗng bên trong. Cô đã không chạm vào bất kỳ ai trong hai năm. Không phải những cái ôm bốc đồng thời con gái từ những người bạn của cô ở Maidstone... không phải sự âu yếm từ bàn tay mẹ cô, chẳng phải những nụ hôn trẻ con ngọt ngào từ các anh chị em trong nhà. Cô ngạc nhiên điều gì ở người đàn ông này đã khiến cô mất đi sự sáng suốt? Anh khiến cô muốn kể cho anh nghe về những bí mật của cô, những điều đã, tất nhiên, không thể tưởng tượng được. Ko thể làm được. Cô có thể không tin được bất kỳ ai khi cuộc sống của cô đang bị đe dọa.
Cô nhận ra rằng nụ cười của ngài Sydney đã biến mất. Vô thức, cô bước tới gần anh hơn và ngay lúc này chỉ đứng cách anh chưa đầy một sải tay.
Cái nhìn chằm chằm của cô nhảy múa trên miệng anh, quá rộng, rất nam tính, đầy đặn. Mạch của cô đập leo thang tới một nhịp độ điên dại khi sức quyến rũ ảnh hưởng mạnh mẽ tới cô hơn bất kỳ điều gì cô từng biết... mạnh mẽ như sự sợ hãi, sâu thẳm như cơn đói khát.
"Giữ nguyên nhé". Cô nghe bản thân mình nói. Cẩn thận cô đặt một bàn tay của mình lên giữa ngực anh.
Khoảnh khắc mà Lottie chạm vào anh, ngực ngài Sydney chuyển động dưới lòng bàn tay cô trong một nhịp thở mạnh, nhanh.
Mạch đập dữ dội của trái tim anh tác động lên những ngón tay đầy đặn của Lottie nhạy cảm kỳ lạ. Anh dường như đã đóng băng, khi anh sợ rằng bất kỳ chuyển động nhiều cũng khiến cô hoảng sợ bỏ chạy.
Nhẹ nhàng ngón tay cô chạm vào môi dưới của anh và cảm nhận những hơn thở nóng thoát ra từ chúng. Một con bướm rời khỏi chốn dừng chân trên cổng và bay đi, như một vệt màu run rẩy trong không khí.
"Tên của ngài là gì?" Lottie thì thầm. "Tên đầu tiên ý?".
Điều này lấy của anh một khoảng thời gian dài đến khó hiểu để trả lời. Hàng mi dày của anh hạ xuống để che giấu những ý nghĩ. "John".
Anh quá cao nên Lottie phải đứng trên đầu ngón chân để với tới miệng anh, và mặc dù vậy, thậm chí cô vẫn chưa thể xoay xở được. Túm lấy hông cô trong tay anh, anh chầm chậm mang cô áp sát vào cơ thể anh. Đột nhiên có một điều gì đó rất lạ lẫm, ánh nhìn mất mát trong mắt anh, tựa như là anh đang chìm xuống. Do dự, Lottie trượt tay cô vòng ra đằng sau cổ anh, nơi những múi cơ vặn xoắn lại đã trở nên cứng ngắc.
Anh để cô kéo đầu anh xuống thấp dần, thấp dần cho tới khi hơi thở của họ trộn lẫn với nhau và môi họ chạm trong một nụ hôn ngọt ngào, mềm mại. Miệng anh ấm và vẫn còn khước từ cô, sau đó môi anh bắt đầu chuyển động trong một cái chạm nhẹ. Mất phương hướng, Lottie lắc lư trong cái ghì siết của anh, và anh trượt vòng tay quanh lưng cô để giữ cô an toàn.
Theo bản năng, cô hướng khủy tay lên trên, những ngón tay căng thẳng khi cô cố gắng tìm kiếm đào sâu thêm sức ép mềm mại. Nhưng anh quá cẩn thận để giữ gìn cảm xúc dưới sự kiềm chế khít khao, từ chối bị lấy đi hơn nữa. Dần dần cô thoát khỏi anh, hạ xuống đứng trở lại trên gót chân cô. Cô thách thức để chạm vào một bên khuôn mặt anh, nếm náp sự ấm áp của làn da anh áp trong lòng bàn tay cô.
"Tôi đã trả phí qua đường" Cô thì thầm. "Tôi có thể đi qua cánh cổng bây giờ chưa?"
Anh gật đầu nghiêm trang và rời bước khỏi ngưỡng cửa.
Lottie băng qua và đi lang thang đến bờ rào, ngạc nhiên khám phá ra đầu gối cô hơi run run. Người đồng hành đi theo cô trong im lặng khi cô bước dọc theo con đường mòn đi bộ hướng về phíaStonyCrossPark.
Khi gần như về đến ngôi nhà chính, họ dừng lại dưới tán của một cây sồi.
"Tôi phải rời khỏi ngài ở đây". Lottie nói, khuôn mặt cô lốm đốm bởi những cành cây trên đầu. "Chúng ta không nên gặp lại nhau nữa".
"Tất nhiên".
Một sự khao khát nhức nhối tụ lại bên trong ngực cô khi cô nhìn anh. "Khi nào ngài sẽ rời khỏiStonyCrossPark, thưa ngài?"
"Sớm thôi".
"Không phải trước buổi tối ngài mai, tôi hy vọng thế. Trong làng sẽ có một ngày lễ kỷ niệm May Day tuyệt vời. Tất cả mọi người từ trang viên đều xuống dưới đó và vui chơi".
"Cô có đi không?"
Lottie lắc đầu ngay lập tức. "Không, tôi đã nhìn thấy nó rồi. Tôi chắc chắn thích ở trong phòng với một quyển sách. Nhưng đối với người mới tới rất nên thưởng thức những hoạt động hội hè".
"Tôi sẽ lưu ý điều đó". Anh lẩm bẩm. "Cảm ơn vì cuộc đi dạo, cô Miller". Và với một cái cúi chào thanh lịch, anh rời khỏi cô.
Sau bữa sáng, Charlotte đặt phu nhân Westcliff vào xe đẩy dọc theo con đường lát về lãnh địa phía đông. Nick nhìn từ trên cửa sổ tầng một để mở, có thể nghe thấy giọng người đàn bà quý phái khi bà ta lên lớp với Charlotte.
"Không thể thay đổi việc kiểm tra hàng ngày", Phu nhân Westcliff nói, khua khua bàn tay đầy đồ trang sức. "Cỏ dại phải được nhổ ngay khi người ta nhìn thấy nó. Cây trồng không bao giờ được chấp nhận lớn lên bên ngoài những nơi thích hợp dành cho chúng, hoặc họ sẽ phá hủy sự cân xứng của khu vườn...".
Charlotte biểu lộ ra lưu tâm vẻ lắng nghe khi cô đẩy chiếc xe dọc theo con đường mòn. Sự nhàn nhã mà cô đang thể hiện ngược lại với sức nặng hiển nhiên của chiếc xe đẩy. Thật ngạc nhiên, cánh tay mảnh mai của cô rất mạnh mẽ, và cô không để lộ ra dấu hiệu nào của sự mệt mỏi khi họ tiếp tục đi dọc hàng rào cây.
Nick nhìn cô chăm chú khi anh cố gắng thu gọn những ý nghĩ hỗn loạn của mình. Cảm giác thèm ăn quen thuộc đã biến mất sau cuộc đi dạo sáng nay. Anh đã không ăn sáng, không làm bất kỳ việc gì, thực sự, ngoại trừ việc lang thang xung quanh lãnh địa trong tình trạng mê mụ khiến anh sợ hãi. Anh tự biết anh là một người đàn ông nhẫn tâm, một kẻ không có danh vọng, và chẳng có lý do gì đè nén bản tính xấu xa vốn có. Phần lớn thời gian của cuộc đời anh đã giành cho việc sống sót cơ bản, và anh chưa bao giờ được tự do để theo đuổi cao hơn. Anh có một sự hiểu biết ít ỏi về văn học hay lịch sử, và khả năng toán học của anh chỉ giới hạn cho những vấn đề về tiền nong và những vụ cá cược. Triết học, với anh, là một nhúm những nguyên lý hoài nghi được đúc kết thông qua kinh nghiệm từ những sự việc tồi tệ nhất của nhân loại.
Bây giờ không điều gì có thể gây ngạc nhiên hay hăm dọa được anh. Anh không sợ thất bại, đau đớn hay thậm chí cả cái chết. Nhưng chỉ với vài từ ngữ và sự vụng về, một nụ hôn trinh nữ, Charlotte Howard đã phá hủy anh.
Chắc chắn rằng Charlotte đã thay đổi với cô gái mà cha mẹ, bạn bè và bản thân Radnor từng biết. Cô đã trở nên quen với lối sống trong từng khoảnh khắc, với không ý nghĩ nào đến tương lai. Hiểu rằng cô đang bị săn đuổi, rằng những ngày tự do quý báu của cô ấy là có hạn, điều đó sẽ khiến cô trở nên cay đắng và không có ảo tưởng.
Và cho tới khi cô vẫn ném những chiếc kẹp xuống cái giếng ước. Một điều ước. Một tia hy vọng dù là mỏng manh... điều đó đánh vào tâm trí anh, khi anh tin rằng linh hồn mình đã rời bỏ từ lâu.
Anh không thể mang cô tới cho Radnor. Anh phải có cô cho bản thân anh. Tay anh nắm chặt khung cửa sổ bằng gỗ sơn, xiết chặt mạnh mẽ để giữ thăng bằng. Mặt khác, anh phân vân trước sự ngạc nhiên dữ dội mà anh vừa khám phá ra.
"Sydney". Âm thanh của Lord Westcliff làm anh giật mình.
Nick không hài lòng khi nhận ra rằng anh đã quá chăm chú nhìn Charlotte khiến thói quen cảnh giác của anh bị biến mất. Giữ cho bộ mặt vô cảm, anh quay người lại với ngài bá tước.
Nét đặc trưng của Westcliff thậm chí dường như khắc nghiệt và không thỏa hiệp hơn thường lệ. Đôi mắt sẫm màu của ngài chứa đựng sự cứng rắn, có ánh lạnh lẽo.
"Tôi thấy rằng anh đã để ý tới người bạn hầu của mẹ tôi". Anh nhấn giọng nhẹ nhàng. "Một cô gái thu hút, không đáng để bị làm tổn thương. Trong quá khứ, thỉnh thoảng tôi cần thiết phải làm nản lòng vài vị khách yêu thích cô Miller, khi tôi không bao giờ chấp nhận bất kỳ người làm công nào của tôi bị lợi dụng".
Nick quay lại với cái nhìn điềm tĩnh của Westcliff, nhận thức rằng anh bị cảnh cáo tránh xa khỏiCharlotte.
"Có phải tôi đang xâm phạm vào khu vực cấm của ngài, thưa bá tước?".
Đôi mắt của ngài bá tước hẹp lại trước câu hỏi xấc xược. "Tôi phải nâng cấp lòng mến khách của tôi với anh bằng vài điều kiện, Sydney. Dù sao, một điều trong số đó là anh hãy để cô Miller một mình. Chuyện này không có gì cần tranh cãi thêm nữa".
"Tôi hiểu rồi". Sự ngờ vực thiêu đốt bên trong anh. Liệu Charlotte có tin tưởng ông chủ của cô? Anh không nghĩ rằng cô có thể tin bất kỳ ai, thậm chí cả một người đàn ông đáng kính như Westcliff. Dù sao đi nữa, nếu cô nắm lấy cơ hội, ngài bá tước không nghi ngờ gì sẽ đề nghị với cô một vị trí hoàn toàn đối lập với công việc hiện nay ở StonyCrossPark. Điều đó cũng có thể là Charlotte đã kiếm được sự bảo vệ từ ngài bá tước bằng việc ngủ với ngài.
Ý nghĩ về Charlotte khỏa thân trong vòng tay của một người đàn ông khác khiến miệng Nick chua chát, và đột nhiên máu anh căng đầy sự thèm khát. Đó phải là sự ghen tức, anh hoài nghi nghĩ. Chúa ơi!
"Tôi sẽ dành sự lựa chọn cho cô Miller". Nick nói dứt khoát. "Nếu cô ấy yêu cầu sự có mặt của tôi, hay vắng mặt, tôi sẽ tôn trọng ý muốn của cô ấy. Không phải ngài".
Nick nhìn thấy tia nhìn cảnh cáo trong đôi mắt Westcliff rằng ngài bá tước không tin anh. Anh luôn có một bản năng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.