When A Texan Gambles

Chương 6:




Sam ép bản thân phải di chuyển. Cơn đau phía sau lưng khiến đầu óc anh trở nên đau buốt. Chầm chậm anh đứng lên, cơn lạnh ban đêm góp phần tăng thêm sự không thoải mái, anh nghĩ mình đã đến giới hạn. Tâm trí anh trôi dạt cùng với cơn đau.
Di chuyển! Anh bước một bước. Tiếp tục di chuyển hoặc là chúng sẽ hạ gục anh! Sau mỗi bước anh dừng lại và nghỉ ngơi, cố gắng lấy cái ý chí nguyên thủy để chống lại cái mong muốn gục ngã. Anh đã đối mặt với địa ngục này trước đây và anh biết cách thoát khỏi nó... không chùn bước trước đau đớn thể xác. Anh không nhớ anh đang ở đâu và làm thế nào anh đến được đây nhưng chuyện đó chẳng là gì. Nếu anh còn sống thì đầu óc anh sẽ tỉnh táo lại trong vài ngày nửa thôi. Tất cả những điều này kiểm soát cơn đau khủng khiếp đang phá vỡ mọi nhận biết của anh.
Hơi men vẫn còn lảng vãng trong đầu óc anh, những giấc mơ không rõ ràng kết hợp với thực tế lụn vụn.
Không khí sáng sớm lạnh lẽo. Một cách chần chừ Sam bước từng bước về phía bờ sông. Anh nghĩ đến việc cúi xuống uống một ngụm rượu nhưng anh biết nếu thế thì vết thương sẽ tét lớn hơn. Anh mím môi lại, cố không khóc, khi anh bắt đầu tháo cái bao đựng súng nơi thắt lưng, sau đó cởi quần ra. Tạ ơn Chúa, có ai đó đã cởi giày và súng của anh. Anh sẽ không bao giờ có thể tự tháo giày ra được và anh không muốn súng của mình rơi xuống bãi cát.
Với quyết định kiên trì anh bước xuống nước.
Trong một lát dòng nước lạnh băng cuốn trôi mọi cơn đau. Đầu gối khuỵu xuống, đổ sụp như một chiến binh làm từ cát.
Dòng nước lạnh quét qua ngực và mặt, cả hai chân của anh, bây giờ khi đã quen dần với nhiệt độ, anh dường như cảm thấy ấm lên. Trong vài phút Sam vẫn còn ở dưới nước, cảm thụ những cơn sóng cuộn tròn quanh anh. Cuối cùng anh buộc phải ngẩng lên để hít thở không khí. Anh dang rộng hai chân và đứng lên, để cho hàng trăm dòng nước chảy từ ngực đến mặt nước ngang eo của anh.
Luồn những ngón tay vào tóc, anh lại ngụp đầu xuống lần nữa. Lần này sự ấm áp ẩm ướt chào đón anh, thay thế cho cái không khí lạnh lẽo kia. Anh trôi theo dòng nước trong một lát, phía dưới mặt nước chừng vài inch, thưởng thức cái cảm giác không trọng lực. Thời gian không. Nơi chốn không. Không chút rắc rối. Cái ý nghĩ đó lướt qua đầu óc anh khiến anh tiếp tục không làm gì hết. Anh trôi theo dòng chảy như một khúc gỗ, ra đến nguồn, cuốn theo dòng chảy, cho đến khi đến với biển cả.
Một tiếng động xa lạ, giống như tiếng hót của một chú chim hay tiếng hét của một người phụ nữ, đi vào tai của anh. Anh đứng dậy một lần nữa, miễn cưỡng kéo bản thân ra khỏi sự trôi dạt yên bình kia.
“Anh điên à?” tiếng hét dội vào vách núi rồi lại dội ra khắp nơi.
Sam quan sát cố gắng tìm xem âm thanh đó phát ra từ đâu. Đầu tiên tất cả những gì anh thấy là khu rừng thưa, cây cối và dòng sông.
Sau đó cô bước vào tầm nhìn của anh. Một người phụ nữ nhỏ bé đứng trên bờ với hai tay chống trên hông. Trông như thể cô đang tính đến bóp cổ anh khi cô tóm được anh. Anh khó có thể tin được rằng cái tạo vật đáng yêu kia có thể tạo ra thứ âm thanh đó.
“Lên khỏi đó ngay, Sam Gatlin, trước khi anh tự giết mình!” Cô đứng cách bờ vài inch. “Tôi không giữ cho anh sống sót trong bốn ngày để rồi anh tự khiến bản thân mình chết đuối đâu”.
Sam cố gắng tập trung vào cô nhưng những giọt nước từ tóc nhỏ xuống mắt anh. Hình ảnh của người phụ nữ kia như những đợt sóng. Chắc chắn cô là do anh tưởng tượng ra mà thôi. Cô không thể có thật. Anh chưa từng gặp một người phụ nữ nào giống cô, những lọn tóc quăn màu ánh nắng buông xõa xuống hai vai và làn da có màu như ánh trăng.
Cô là tạo vật đẹp nhất mà anh từng gặp và hiển nhiên điên cuồng hơn cái địa ngục anh đang đối mặt. Tất cả những gì anh làm là đứng trong dòng nước. Những ngày qua làm đầu óc anh trở nên mụ mị. Cô có vẻ giống như một phần trong những giấc mơ của anh, niềm ao ước hơn là sự thật. Anh biết rằng trong những giấc mơ anh chưa từng làm tổn hại thiên thần này. Vậy thì sao cô lại tức giận như thế?
Có thể cô nghĩ dòng sông này của cô và anh là một kẻ xâm phạm.
“Tên tôi là Sam Gatlin!” anh la lên để tự giới thiệu mình.
Cô dậm mạnh chân, nếu như cần thiết, cơn thịnh nộ tăng dần trong âm giọng của cô. “Tôi biết anh là ai, đồ ngốc kia. Rời khỏi đó ngay!” Cô tiến đến gần bờ, như thể nếu cần thiết cô sẽ bước xuống và lôi anh lên nếu như anh không làm theo những gì cô yêu cầu. “Tôi thề rằng anh nghĩ con dao tôi đã kéo ra ắt hẳn trượt ngay vào não chứ không phải cắm trên lưng của anh”.
Sam cau mày. Anh nhớ mang máng là có ai đó đã kéo con dao khỏi lưng anh. Ai đó nói đây là một thỏa thuận vì mạng sống của anh, anh không thể nhớ nó là gì. Ai đó đã giúp anh vào xe, ai đó đã cho anh ăn súp. “Tôi biết cô chứ, quý cô?” Anh tốt hơn là nên hỏi trước khi anh bước lại gần cô. Nếu như anh thấy cô tức giận quá mức, thì Sam sẽ phải chắc chắn rằng khẩu súng của anh sẵn bên.
“Dĩ nhiên là anh biết tôi rồi, Sam Gatlin, tôi là vợ của anh mà”.
Không có dấu hiệu nào cho thấy cô đang đùa.
“Nhưng nếu anh không quay lại giường ngay bây giờ, thì sớm muộn gì tôi cũng trở thành góa phụ”.
Sam thấy không còn lựa chọn nào ngoài việc hướng đầu về phía bờ. Trông như thể cô hoàn toàn hiểu những gì cô vừa nói. Ngoài ra anh không biết mình còn đứng đây được bao lâu. Dòng nước dường như cuốn theo bùn thấm qua đầu óc anh khiến những suy nghĩ của anh cứ trở nên lộn xộn hết trơn.
Khi anh bước lên bờ, anh nghe thấy tiếng thở khó nhọc của cô và anh ngước lên.
Có thể cô là người đã kéo con dao ra khỏi lưng anh, thậm chí có thể là vợ của anh, nhưng có một thứ Sam biết...là cô chưa bao giờ nhìn thấy anh khi không có quần áo. Cái nhìn chằm chằm của cô hòa trộn giữa nỗi kinh hoàng và sự tò mò.
Sam rên rỉ. Anh đã từng thấy cái cách nhìn này, nó giống như những người đang thưởng ngoạn những thứ kỳ lạ tại rạp xiếc.
Anh không phải là một người đàn ông nghĩ bản thân mình là kẻ hay e dè, nhưng nếu có thể anh chỉ muốn tan biến vào không khí. Cô mở to mắt nhìn vào anh, và điều đó khiến anh có suy nghĩ có thể quý cô đây chưa hề nhìn thấy một người đàn ông nào trước đây.
“Có vấn đề gì sao?” anh cố đứng yên và không hành động gì khi anh chú ý cái nhìn của cô lướt khắp người anh. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cơ thể anh có cái gì đó khác thường, ngoài trừ việc nó có quá nhiều vết sẹo. Nếu như cô đúng là vợ anh, như cô đã khẳng định, thì chắc chắn cô đã nhìn thấy anh khỏa thân.
“Cô ổn chứ, quý cô?” Đầu óc anh có đôi chút tỉnh táo lại. Trông cô hơi quen. Quá khứ và những giấc mơ bắt đầu tách rời tâm trí anh ra. “Tôi hay cô có... vấn đề gì đó à?”
“Không có gì cả” cô thì thầm. Cái nhìn của cô lướt tới chiều dài của anh một lần nữa, và cô nói thêm. “Anh không nên đi tắm mà vẫn còn mang vớ”.
Anh nhìn xuống đôi vớ len. “Được thôi” anh trả lời. “Lần sau tôi sẽ nhớ nó”. Nếu như cô là vợ anh thì làm thế nào anh lại có thể quên cô là một con người kiểu cách đến thế. Hình ảnh người phụ nữ với mái tóc màu vàng nhạt đang ngồi trên giường chợt đến trong tâm trí của anh. Anh nhớ rằng cô đã từ chối không mặc một cái váy.
Cô quay trở lại bên đống lửa. Anh đi theo và tự hỏi quần áo thường khiến cô nổi giận hay sao.
Không nhìn vào anh, cô ném một cái chăn về hướng anh. “Nếu anh ngồi trên cái thùng kia, tôi sẽ thay băng vết thương cho anh. Ai biết được có bao nhiêu bọ cùng bùn lầy bên dưới lớp băng ấy. Tôi từng nghe người ta nói vết thương có thể bị nhiễm trùng vì nước sông”.
“Được thôi”, anh trả lời, hy vọng không làm cô nổi giận hay làm cô choáng váng một lần nữa cho đến khi anh hình dung ra được cô là ai. Anh không tin rằng người phụ nữ này có thể là vợ của anh. Thứ nhất, trong cuộc sống của anh không có thời gian cũng như một chỗ dành cho một người vợ. Hơn nữa, một người như quý cô đây sẽ không bao giờ thèm liếc anh đến một cái. Nhưng sự thật cứ mập mờ trong đầu óc anh. Anh không có chút khái niệm về việc hôm nay là ngày mấy, thậm trí là tháng nào, nhưng hình bóng cô lại hiện diện một góc trong tâm trí anh.
Anh cố gắng suy nghĩ lại những sự việc xảy ra trước khi anh bị đâm. Anh đang cưỡi ngựa đến miền bắc, đi theo dấu vết của một tên trộm gia súc đã trốn thoát khỏi Dodge. Anh nhớ rằng anh quá mệt mỏi khi đến được Cedar Point và có thể anh sẽ tìm ra chút gì đó về cái gã anh đang theo đuổi nếu như anh làm một vài ly rượu. Ngài cảnh sát trưởng sẽ cho anh mượn một căn phòng nhỏ để qua đêm nếu như anh uống quá nhiều. Anh nhớ rằng Cảnh sát trưởng Riley luôn luôn trêu chọc anh về việc anh không biết kiểm soát tửu lượng của mình. Nhưng tại sao anh không thể nào nhớ anh đã gặp người phụ nữ này như thế nào?
Đêm nghỉ tại Cedar Point dường như là một giấc mơ hơn là một ký ức.
Trong khi vợ anh khơi lửa lên, anh quấn chăn quanh người, sau đó ngồi xuống cái thùng và quan sát cô. Cô là một quý cô, anh dám cá như thế. Anh chưa từng gặp ai tại quán rượu mà giống như cô. Nhưng bộ váy của cô thì không hơn gì một cái giẻ rách. Váy cô giống như cái thảm người ta dùng để chùi chân. Cô có vóc dáng mảnh khảnh nhưng không phải là một cô gái mới lớn. Một người phụ nữ hoàn toàn trưởng thành bên dưới cái giẻ rách đó. Một người phụ nữ khá kén ăn, anh đoán thế.
“Quay lại nào”, cô ra lệnh khi cô quỳ phía sau anh. “Và ngồi yên trong khi tôi làm”.
Quấn chăn quanh eo, anh làm theo những gì cô chỉ đạo. Anh cảm thấy những ngón tay của cô trên lưng anh, tháo cái gút trên băng vết thương nằm ngay xương ngực của anh. Bàn tay cô ấm áp và anh từng cảm thấy nó ở trên người anh.
“Vết thương vẫn chưa khép miệng”. Câu nói của cô lướt qua phía sau vai anh. “Nó không còn chảy máu nữa nhưng tôi sẽ băng nó lại phòng khi có gì xảy ra”.
Anh liếc nhìn qua vai và thấy cô xé toạc miếng vải từ bộ váy của cô ra.
Anh nhận ra rằng cô đã cắt chính bộ váy của mình để chữa trị cho anh. “Tôi sẽ mua cho cô một váy mới”, anh đề nghị.
“Không”, cô giận dữ nói lại. “Tôi sẽ tự mình mua”.
Sam cau mày. Có thể cô là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng cô là một con người nóng tính. Anh chưa từng thấy một người phụ nữ nào nổi điên lên chỉ bởi vì một người đàn ông đề nghị mua cho cô ta một thứ gì đó. Nhưng cô thật nhẹ nhàng khi căng mảnh vải bông quanh eo anh và buộc nó lại. Một cái gì đó đói khát mà anh chưa bao giờ được trải nghiệm qua. Một ham muốn khao khát. Một niềm hy vọng tràn trề.
Cô có thể tự gọi mình là vợ của anh, nhưng anh biết một điều anh chưa bao giờ làm tình với cô. Không thể có những cơn đau hay loại rượu nào có thể khiến anh quên được cái cảm giác khi người phụ nữ này ở bên dưới anh.
“Cô là ai?” anh hỏi khi cô kéo tấm chăn phủ qua vai anh.
“Lại quên tên tôi nữa à, Sam?”
Anh muốn nói với cô rằng một người phụ nữ giống như cô anh không thể nào quên được, nhưng vào lúc này ngay cả tên anh là gì anh cũng không thể nào nhớ được. Anh biết với cái đau này anh cần phải tịnh dưỡng ở đây trong một hoặc hai ngày nữa, nhưng anh không thể chờ lâu hơn để biết được tên của cô.
“Bà Sam Gatlin”, cô mỉm cười. “Đó là tên của tôi”.
Anh nhăn mặt.
Cô nói tiếp vì cảm thấy thương hại anh. “Sarah, tên tôi là Sarah. Có thể lần tới khi ngài cảnh sát trưởng làm lễ cưới cho chúng ta, anh sẽ nhớ thôi”.
Bàn tay cô di chuyển dọc theo trán của anh như thể cô đã chạm vào nơi này hàng ngàn lần. “Cơn say vẫn còn khó chịu à?”
“Ừ, rất khó chịu”, anh trả lời, anh muốn hỏi về cảnh sát trưởng, nhưng anh nghĩ nó có thể chờ. “Tôi đã say rượu trong bao lâu?” anh bắt lấy tay cô và giữ chúng một lúc trước khi cô rời đi.
“Bốn ngày”, cô dường như không thấy khó chịu vì hành động của anh. “Anh say đến nỗi không biết trời đất gì nữa, nhưng có lẽ như thể lại tốt”. Cô lôi cái áo sơ mi ra khỏi cái giấy gói màu nâu. “Anh có muốn tôi giúp anh không?” Cô giơ cái áo sơ mi ra.
Anh định nói không, nhưng anh lại thích cái cảm giác cô ở gần anh một lần nữa. Khi cô trượt cái áo sơ mi qua vai anh, cô di chuyển lại gần hơn, chạm nhẹ vào anh, như thể điều đó không có gì là bất bình thường. Anh tự hỏi cô có biết rằng chưa từng có người nào dám đến gần anh như thế này không. Chưa một ai dám làm điều đó.
“Muốn uống cà phê không?” Cô cài cái nút đầu tiên, sau đó đặt bàn tay lên ngực anh và chạm vào cái chất liệu mềm mại của chiếc áo.
Chỉ một hành động đơn giản ấy thôi mà khiến các giác quan của anh như bùng nổ, phá tan cái hàng rào phòng thủ mà anh đã xây dựng trong nhiều năm qua.
Và thậm chí cô cũng không nhận ra là mình vừa làm cái gì, bởi cô quay lại và nói thêm. “Cà phê là tất cả những gì chúng ta có, tôi e thế. Những đứa trẻ có thể không nghĩ đến việc trộm chúng”.
Anh gật đầu, quyết định chỉ nhìn cô mà không nói gì. Cô không có cảm giác gì, nhưng anh thì lại khác, nếu như anh thử nói chuyện với cô.
Những gì anh thực sự muốn là một ly rượu, nhưng nếu như những gì cô nói là đúng, thì anh sẽ cố nén nhịn thêm vài ngày nữa. Cô sẽ ngạc nhiên khi biết được bình thường anh hay tránh xa rượu. Cách đây rất lâu anh đã học được rằng rượu làm mụ mị mọi giác quan, và khi anh đang làm việc nó có thể khiến anh mất mạng bất cứ lúc nào.
Trước khi anh có thể suy nghĩ thấu đáo thì cô đã đưa cho anh một tách cà phê. Ly cà phê vơi đi một nửa chỉ bằng một ngụm của anh. Khi sự ấm áp lan tỏa bên trong anh, Sam tựa lưng vào tấm da thú và nhắm mắt lại. Anh có thể nghe thấy tiếng cô di chuyển quanh anh, nhưng cơn buồn ngủ đến trước khi anh kịp nói với cô một tiếng cám ơn.
Cô không cần chạm vào anh, thậm chí cô cũng không cần nói chuyện với anh. Anh chỉ cần cái cảm giác có cô gần bên là tốt rồi.
Nhiều giờ sau, khi anh tỉnh giấc, anh ngạc nhiên thấy cô vẫn ở bên anh. Một phần trong anh không muốn tỉnh hẳn bởi vì anh nghĩ cô chỉ là một giấc mơ. Nhưng cô ngồi ngay trên cái thùng gỗ kia, với cái quần đã được giặt sạch của anh nằm trên đùi cô.
Sam gạt tóc ra khỏi mặt và cố ngồi dậy. Khu rừng trở nên rõ ràng hơn và anh nhận ra anh đang đứng ở đâu. Khi anh rên lên một tiếng, cô liền ngước lên nhìn anh.
“Ô, chào” cô có chất giọng thật nhẹ nhàng không giống như lúc cô hét lên. “Anh cảm thấy tốt hơn chưa?”
Anh hỏi thay vì gật đầu. “So với cái gì cơ?”
“Tốt, vậy bây giờ anh có muốn chỉ cho tôi đường đến căn nhà gỗ của anh không? Chúng ta thực sự phải tìm ra nó và đến đó trước khi trời tối”.
Anh nhắm mắt lại. Nó chắc chắn sẽ giúp ích nếu cô không bị điên hay anh không quá say.
“Nhà gỗ nào cơ? Tôi không có ngôi nhà gỗ nào hết”.
“Dĩ nhiên là anh có. Anh đã bảo với tôi anh có một nơi cư ngụ và Denver đã chỉ tôi là nó nằm ở nơi này. Nếu bà ấy biết rõ về khu rừng này, thì bà ấy cũng phải biết về căn nhà gỗ đó. Chúng ta chỉ không có thời gian tìm ra thêm những hướng đi khác”.
Đầu óc anh tỉnh táo thêm được một chút. Nếu như cô đã nói chuyện với Denver thì không nghi ngờ gì là người phụ nữ khẳng định là vợ anh đã bị nhầm lẫn nghiêm trọng. “Tôi đã nói với Denver là tôi có một căn nhà gỗ bởi vì tôi cần bà ấy giao hàng hóa tại đây. Đây là một nơi thật tuyệt để lại mấy thùng hàng nhưng khu rừng này không đủ lớn để xây dựng một căn nhà gỗ đâu”.
Sarah trông có vẻ thất vọng. “Tôi đã nghĩ là anh có một cư ngụ”. Anh ta không thể nào đọc được suy nghĩ của cô để biết được những gì cô đã thêm vào. Cô đã hy vọng nếu như anh ta có một căn nhà gỗ, thì có thể cô sẽ có một nơi nào đó để ở lại. Điều này làm sao có thể xảy ra, một tạo vật dễ thương chẳng những không có quần áo để mặc mà ngay cả một nơi để đi cũng không có. Nếu như cô đi theo anh thì cô chỉ có một sự lựa chọn là phải than khóc thôi.
“Tôi chỉ nói với Denver về căn nhà gỗ bởi vì tôi cần hàng hóa giao tại đây. Tôi sợ rằng bà ta sẽ nói với mọi người về chuyện này. Nơi này rất khó tìm. Denver là một người không kín miệng, mọi bí mật trong đầu bà ta đều thoát ra khỏi miệng. Cô không phải là người duy nhất bà ta nói chuyện này đâu, vì thế tốt nhất là chúng ta nên rời khỏi đây”.
“Tôi không biết”, Sarah cau mày. “Bà ta có thể cũng đã nói với Tennessee Malone về nơi này”.
“Tennessee Malone?” cái tên này nghe có vẻ quen, nhưng Sam không thể hình dung ra được khuôn mặt của người này.
“Anh ta là người đã đem bọn trẻ đến đây. Anh biết đó, những đứa con của anh”.
Sam bắt đầu ước rằng không phải mình đang mơ hay vẫn còn say rượu. “Đứa con nào chứ? Tôi không có bất kì đứa con nào”.
Cô đột nhiên nhảy dựng lên như phải bỏng và hướng ngay đầu về phía anh. Cách mũi anh có vài inch, cô quát lên. “Làm sao anh dám chối bỏ những đứa trẻ đáng yêu như thế chứ!”
“Đứa trẻ nào chứ?” anh hét lên, nếu cô hành động như thể anh bị lãng tai thì anh cũng có thể làm tương tự như vậy đối với cô. “Tôi chưa từng bao giờ nghe nói về Malone hay bất kì đứa trẻ nào mà người đó đem đến đây”.
“Chúng ngồi ngay đây, chúng biết tên anh và chúng nói anh chính là cha của chúng”.
Sam liếc nhìn cô rồi đến khu rừng. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu nhìn thấy đám trẻ đột nhiên xuất hiện sau những tảng đá. Anh không biết làm sao thoát khỏi cơn say này và để tất cả mọi thứ lùi lại phía sau.
Anh hít thở và cố gắng suy nghĩ. “Những trẻ nào cơ, Sarah? Tôi không thấy bất kì ai ở đây ngoại trừ cô và tôi ở cái nơi rộng lớn này, giữa con sông và những vách núi”
“Dĩ nhiên là không rồi” cô trả lời, dường như rất tức giận. “Chúng đã biến mất”.
Sam tóm lấy cái quần của anh và kéo nó lên, phất lờ cơn đau trên lưng. Anh cần phải suy nghĩ và anh luôn luôn làm điều tốt nhất khi anh cất bước.
Đi tới đi lui giữa rừng cây và dòng nước, anh cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trong những ngày qua. Chỉ có một tia sáng chớp lên trong đầu óc anh. Anh nhớ rằng cả người cô ướt nhẹp và lạnh ngắt, cảm giác cô cuộn mình tựa vào anh, cái cách cô đối mặt với anh không chút sợ hãi. Anh biết cô trông như thế nào khi chỉ mặc có quần áo lót, nhưng anh không thể nhớ hình ảnh của cô vào ngày cưới của họ.
Cô đưa cho anh một trong những cái áo sơ mi mà Ruthie đã may cho anh. Cô biết tên anh. Cô biết nơi này.
Cuối cùng rồi anh cũng có thể tìm ra tất cả. Anh có thể chỉ là một người vừa tỉnh lại sau cơn say kéo dài bốn ngày và quá nhiều cơn đau đến nỗi anh không thể nghĩ cái gì khác, nhưng cô dứt khoát là một người điên.
Nếu như họ đã kết hôn và có con thì chắc chắn anh ít nhất phải nhớ chút gì chứ.
Anh nhìn cô một cách kỉ lưỡng, anh biết rõ cái cảm giác khi cô chạm vào anh, nhưng tất cả không khớp với nhau.
Trong lúc này, anh thấy sợ, anh phải thoát khỏi cơn say này, nếu không cô sẽ vẫn còn điên cuồng như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.