Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 137: Weibo màu xám gợi ý




Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Thẩm Nguyên Gia không chọn nick màu xám, mà chọn cái bình thường kia.


Không có gì trong đó, lúc cô đăng ký vẫn chưa có gì ngoại trừ một số thông tin cần thiết.


Cô nhấn chọn theo dõi, không có gì xảy ra.


Thẩm Nguyên Gia đợi một phút sau đó xác định, Weibo do người khác đăng ký sẽ không có tác dụng, cần phải tự mình lập mới được.


Cô quay về giao diện tìm kiếm, nhập lại tên Lâm Kính Tùng, màn hình lại xuất hiện hình ảnh như vừa rồi.


Thẩm Nguyên Gia do dự vài giây sau đó chọn Weibo "Lâm Kính Tùng" màu xám kia.


Sau khi chọn xong, là một chiếc Weibo nội dung bình thường, nhưng lạ ở chỗ tất cả đều màu xám, giống như thiết lập chủ đề Weibo thành màu xám vậy.


Bài đăng mới nhất là vài ngày trước: "Bị bắt."


Chỉ có mấy chữ đơn giản như vậy.


Thẩm Nguyên Gia cảm thấy dòng chữ này rất có thể đang nói Lâm Kính Tùng, chẳng lẽ đây là chức năng mới của Weibo?


Trước kia cô cũng có tìm tên của những người khác trên Weibo nhưng không thấy xuất hiện tình huống kì lạ như vậy, hơn nữa bản thân Weibo cũng không có chức năng này.


Khả năng duy nhất chỉ có thể do nâng cấp mà ra.


Thẩm Nguyên Gia lướt xuống xem một lượt, thời gian đăng bài trên Weibo cách nhau vài tiếng đồng hồ cũng có, cách nhau một hai ngày cũng có, đăng kèm hình ảnh cũng có.


Nội dung các bài đăng đều khác nhau.


Thẩm Nguyên Gia về lại trang đầu tiên, phía ngoài cùng bên trái hiển thị có tổng cộng hơn 5000 bài viết, bảo cô ngồi xem hết từng đó bài là chuyện không thể.


Chắc chắn những bài này không phải do Lâm Kính Tùng viết.


Ngồi đọc hơn chục bài, cảm giác như đây là một quyển nhật ký, ngôi xưng đều dùng ngôi thứ nhất, thậm chí có những bài đăng không được xem như một câu hoàn chỉnh.


Chẳng lẽ Weibo ghi lại tâm lý của hắn ta?


Thẩm Nguyên Gia bỗng nhiên cảm thấy tất cả mọi chuyện dường như đã sáng tỏ.


Nếu như cô đoán không sai thì chức năng mới của Weibo là như thế này, người không có Weibo sẽ hiển thị một tài khoản màu xám, trong đó sẽ ghi lại những việc đã trải qua hoặc miêu tả tâm lý.


Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.


Hôm nay Thẩm Nguyên Gia còn đang rối rắm về chuyện của Lâm Kính Tùng, Weibo lại cập nhật thêm một chức năng tốt như thế, quả thực như được làm riêng cho cô vậy.


Đương nhiên, chỉ có cô sở hữu được Weibo có khả năng dự đoán.


Lại tiếp tục kéo xuống đọc thêm chút nữa, mãi cho đến ba tháng trước cũng không có thông tin nào hữu dụng, cũng đã nửa giờ trôi qua.


Thẩm Nguyên Gia nhíu mày, quay lại trang chủ của Weibo này, tìm từ khóa "giết".


Quả nhiên, có hai bài viết trong Weibo của Lâm Kính Tùng liên quan tới từ này, nhưng lạ ở chỗ chỉ có một chữ "giết".


Bài gần đây nhất là muốn giết Lư Long, sau đó bị bắt.


Mà phía dưới là cái còn lại, thời gian hiển thị nửa năm trước.


Trong đó có một bức ảnh, Lâm Kính Tùng ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt hắn ta là một người phụ nữ đang hoảng sợ, trên mặt là máu hòa lẫn với nước mắt.


Nội dung bài viết này là: "Phản bội sẽ phải trả giá."


Thẩm Nguyên Gia ngừng lại ở bài viết này.


Nhìn bề ngoài không có liên quan gì tới chữ "giết" nhưng vẫn được hiển thị vào kết quả tìm kiếm, hẳn là chức năng tìm kiếm giống với Weibo bình thường.


Trước đó sư phụ nói hắn đã từng giết người, có lẽ chính là đây.


Thẩm Nguyên Gia thông qua nội dung bài viết đại khái đoán được sự việc, người phụ nữ này rất có thể là bạn gái của Lâm Kính Tùng, sau đó ngoại tình hoặc đã làm chuyện gì đó chọc giận hắn ta, cuối cùng bị giết chết.


Có thể điều tra chuyện này.


Cô suy nghĩ một chút, lại vào khung tìm kiếm gõ chữ "Văn".


Nếu có liên quan tới Văn gia, chắc là Weibo có thể tra được một chút tin tức.


Quả nhiên, ngay sau đó xuất hiện ba bài viết.


Bài đầu tiên được đăng gần đây nhất, khoảng nửa tháng trước, trong đó viết bị cảnh sát phát hiện, nhưng không nhắc gì đến Văn gia.


Bài thứ hai là nửa năm trước, nội dung chỉ có một bức ảnh, là một tờ chi phiếu có giá trị 500 vạn.


Trùng khớp với lời khai trước đó của Lâm Kính Tùng.


Thẩm Nguyên Gia tiếp tục kéo xuống xem.


Bài thứ ba là một bức ảnh khác, đối diện với Lâm Kính Tùng là một người phụ nữ, nhưng bức ảnh lại quá tối, chỉ có thể nhìn thấy được một bên mặt của người phụ nữ này, nhưng cũng không rõ ràng.


Tuy rằng nội dung không có lấy một chữ, nhưng trực giác cho Thẩm Nguyên Gia biết rất có thể đây là người của Văn gia.


Kết quả hiển thị đều là nội dung có liên quan tới Văn gia, trong các bài chỉ có một người phụ nữ lạ mặt, không phải người Văn gia thì là ai.


Lẽ nào chính là người phụ nữ này muốn giết cô?


Thẩm Nguyên Gia hiện tại vẫn chưa rõ ràng lắm, cô lại tìm một số từ khoá khác nhưng kết quả chỉ là các bài viết râu ria không quan trọng.


Ngay trước khi thoát khỏi Weibo, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại ấn theo dõi Lâm Kính Tùng.


Ngay sau đó, giao diện quen thuộc lại xuất hiện.


Họ và tên: Lâm Kính Tùng


Ngày sinh: 01/12/1987


Ngày mất: 15/10/2018


Đối với ngày mất, Thẩm Nguyên Gia không có ý kiến gì cả, từ giờ đến đó còn khá lâu, cũng không có thông tin gì hữu dụng.


Kéo xuống, vẫn là lịch biểu như cũ. 


(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad)


Chỉ là mấy ngày kế tiếp đều ở trong phòng giam, không có tranh minh họa nào khác lạ, Thẩm Nguyên Gia thất vọng kéo xuống video tử vong.


Bìa video là dáng vẻ Lâm Kính Tùng bị rác che lại.


Thẩm Nguyên Gia cũng đoán được đây là Lâm Kính Tùng, dù sao thì người xuất hiện nhiều nhất trong video tử vong cũng chỉ có thể là chủ nhân của Weibo, không thể đột ngột xuất hiện người khác.


Cô nhấn phát video.


Trong chốc lát, trước mắt xuất hiện một mảnh tối đen.


Bên tai vang lên tiếng nhạc, trong xe còn có một mùi thơm, Thẩm Nguyên Gia có thể nhìn thấy Lâm Kính Tùng đang lái xe, mười mấy giây sau dừng lại ở một chỗ nào đó.


Bên ngoài đang là ban đêm nên bên trong khá tối, khuôn mặt của Lâm Kính Tùng có chút mơ hồ.


Nơi hắn dừng xe là một con hẻm nhỏ.


Con hẻm nhỏ chật chội, trên mặt đất còn đọng lại vài vũng nước, rác trong thùng tràn ra ngoài rớt xuống đất trông rất bẩn.


Thậm chí Thẩm Nguyên Gia có thể ngửi được mùi rác vương quanh mũi.


Lâm Kính Tùng đưa lưng về phía cô, trước mặt hắn dường như có một bóng người.


Nhìn hai người như có việc muốn nói nhưng không ai mở miệng, Lâm Kính Tùng đưa tay ra định bắt tay, ngay sau đó lại bị người kia phủi đi.


Lâm Kính Tùng cười, "Như vậy là có ý gì, là chính cô kêu tôi tới mà."


Người kia không nói chuyện, nhưng Thẩm Nguyên Gia cảm thấy người đó có vẻ rất không vui.


Dù sao thì nghe giọng điệu Lâm Kính Tùng như muốn bắt đầu uy hiếp, làm người chỉ đạo chắc chắn sẽ không vui.


Lâm Kính Tùng tiến lên một bước.


Ngay lúc này, hình ảnh trước mắt bỗng đột ngột thay đổi.


Thẩm Nguyên Gia cuối cùng cũng thấy được người kia.


Thông qua nửa thân người có thể nhìn ra đây là một người phụ nữ có dáng người đầy đặn, nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, một nhát đâm thẳng vào bụng Lâm Kính Tùng.


Lâm Kính Tùng hiển nhiên cũng không nghĩ tới chuyện này, nhanh chóng phản ứng vặn tay người phụ nữ kia.


Thẩm Nguyên Gia nghe được một tiếng rên, theo sau lại là một nhát đâm khác, lần này đâm trực tiếp vào cổ, ngay lập tức khiến Lâm Kính Tùng mất đi khả năng vận động.


Máu từ cổ trào ra, bắn tung tóe đầy đất.


Hình ảnh đẫm máu đến mức khó mà nhìn thẳng, Thẩm Nguyên Gia thiếu chút nữa nôn ra.


Đặc biệt là cô còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi, nghe được âm thanh dao đâm vào người, như thể tự mình trải qua cảnh tượng giết người trước mặt.


Trải nghiệm nhập vai như thế thật quá thử thách cô.


Lâm Kính Tùng ôm chặt vết thương, không thể tin nỗi mà trừng to mắt.


Người phụ nữ đối diện lại chìm vào trong bóng tối, thở hổn hển nói: "Sớm muộn gì cũng phải chết."


Âm thanh rất trầm, nhưng rất êm tai.


Thẩm Nguyên Gia chưa từng nghe thấy giọng nói này, cũng không nhớ ra rốt cuộc là ai.


Vết thương trên cổ hẳn là vết thương trí mạng, Lâm Kính Tùng đã mất đi năng lực vận động, trên bụng còn có một nhát dao.


Người phụ nữ đứng lên, từ trong bóng tối duỗi một chân ra, lộ ra giày cao gót tinh xảo đạp lên bụng Lâm Kính Tùng, sau đó dùng sức chà đạp một cách tàn nhẫn.


Giọng nói trầm thấp từ trong video truyền ra, "Vậy mà cũng dám ảo tưởng đụng tới tôi."


Lâm Kính Tùng ngã uỵch xuống đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong bóng tối, nói không nên lời, cả buổi trời cũng chỉ thốt lên được chữ "Cô".


Sau đó, giày cao gót rời khỏi.


Tiếng bước chân rời đi vang lên rất nhỏ, kéo dài rất lâu, sau đó biến mất.


Mưa phùn bắt đầu rớt xuống, Lâm Kính Tùng cứ nằm ở đó như vậy, máu chảy đầy đất.


Hắn chật vật đứng dậy, lấy điện thoại trong túi ra rồi lại ngã xuống đất, thùng rác bên cạnh bị hắn đụng phải, rác từ trong thùng rơi ra.


Chẳng mấy chốc cả người hắn đã bị rác bao phủ.


Cuối cùng, Thẩm Nguyên Gia nhìn thấy mưa bắt đầu nặng hạt hơn.


Bóng tối qua đi, cô mở mắt ra, mình đang ngồi trên sô pha, trên tay đang cầm điện thoại, video tử vong đã phát xong.


Sau đó, giao diện biến mất, trở về màn hình Weibo bình thường.


Nhìn chằm chằm khung hình màu xám kia, tim Thẩm Nguyên Gia vẫn còn đập thình thịch.


Người phụ nữ giết chết Lâm Kính Tùng hình như chính là người xuất hiện trong bức ảnh mà cô đã nhìn thấy trên Weibo trước đó.


Theo như cô suy đoán hẳn là, người phụ nữ này tìm tới Lâm Kính Tùng thuê hắn giết mình, thế nhưng Lâm Kính Tùng lại nảy sinh ý đồ xấu không nên có với cô ta, vì thế bị giết.


Nhưng xem xong đoạn video, người phụ nữ này hẳn đã có ý định giết Lâm Kính Tùng từ lâu.


Nếu không cũng sẽ không chọn một con hẻm nhỏ như vậy, còn mang theo dao bên người, rõ ràng với thân phận của cô ta không thể nào lại manng theo dao bên người.


Lâm Kính Tùng chết trong tay đối phương.


Thẩm Nguyên Gia đột nhiên thông suốt.


Chỉ cần tra ra danh tính của người phụ nữ này, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng, là cô hay những người khác làm cũng sẽ tra được kết quả.


Chỉ đáng tiếc nhất là không nhìn thấy được mặt của người phụ nữa kia.


Thẩm Nguyên Gia quyết định đi lên mạng tra thông tin về người của Văn gia, những gia đình giàu có như thế này thường được giới truyền thông chú ý, con trai con gái gì đó chắc cũng phải được đưa tin.


Có lẽ sẽ tìm được người này, lúc đó đối chiếu một chút là được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.