Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 122: Người chết thứ hai




Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Ngày hôm sau, Thẩm Nguyên Gia đi gặp Tôn Ngải.


Cuộc sống của Tôn Ngải hiện giờ đang vô cùng nước sôi lửa bỏng, bị người nhà bắt đi xem mặt, nhưng phần lớn lại gặp phải những tên quần là áo lượt ăn chơi trác táng, căn bản không có tiếng nói chung.


Vẫn là tiệm lẩu cũ quen thuộc.


Lần này chủ tiệm lẩu mở nhạc nhẹ nhàng vui vẻ, thư thái, có thể làm cho người ta ngủ gà ngủ gật.


Mùa hè ở trong phòng điều hòa ăn lẩu thật sự là một loại cảm giác sảng khoái, Thẩm Nguyên Gia vừa ngồi xuống ghế đã ngửi thấy được mùi cay.


Tôn Ngải lẩm bẩm: "Nếu không tớ cũng theo cậu ra ngoài làm việc nhé, để mẹ tới đỡ phải nhắc nhở mỗi ngày."


Mặc dù Thẩm Nguyên Gia có quan hệ tốt với Tôn Ngải nhưng chỉ mới gặp qua mẹ của cô ấy vài lần mà thôi, cũng chưa nói chuyện nhiều, bởi vì ấn tượng của bà ấy đối với cô không được tốt cho lắm.


Một đứa trẻ mồ côi tiếp cận bạch phú mỹ (*).


(*): người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt.


Là người bình thường đều sẽ suy nghĩ như vậy, nhưng bởi vì Thẩm Nguyên Gia chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì từ Tôn Ngải nên mới không bị mẹ Tôn tìm tới cửa.


Nếu không thì có lẽ bộ phim truyền hình với tình tiết cũ rích "Cầm tiền rồi rời khỏi con gái của tôi" sẽ xảy ra trên người cô mất.


Thẩm Nguyên Gia nhúng một miếng thịt bò, "Nếu cậu thấy không sao thì cũng có thể."


"Tớ đương nhiên không sao rồi."


"Đúng rồi, tớ muốn nhờ cậu giúp một việc."


Tôn Ngải ngừng đũa.


Cô quen biết Thẩm Nguyên Gia đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô ấy nhờ mình giúp đỡ, tất nhiên là vấn đề tự cô ấy không thể giải quyết.


Cô hỏi: "Cậu cứ nói đi, có thể giúp thì tớ nhất định giúp cậu."


Thẩm Nguyên Gia cười cười, "Không phải chuyện gì to tát lắm đâu, tớ chính là muốn nhờ cậu điều tra trợ lý của tớ một chút, Lộc Nguyệt, hẳn là cậu đã gặp qua."


Tôn Ngải lặp lại: "Lộc Nguyệt?"


Quả thực cô có chút ấn tượng, bởi vì lúc trước mặc dù tiếp xúc không nhiều lắm nhưng chính kinh nghiệm nhiều năm của bản thân nói cho cô biết, đối phương không phải là một trợ lý bình thường.


Sau đó cô lại cho rằng do Hoa Nghệ tài đại khí thô nên không để chuyện này trong lòng nữa.


Tôn Ngải hỏi: "Lộc Nguyệt làm sao vậy?"


Thẩm Nguyên Gia nói, "Tớ cảm thấy Lộc Nguyệt hình như không đơn giản, năng lực của cô ấy rất tốt vậy mà lại chạy đi làm một trợ lý nho nhỏ, hơn nữa còn có chuyện xảy ra lúc trước, tớ sợ có vấn đề nên điều tra một chút, an toàn là tốt nhất."


Đây cũng là ý tưởng của Tôn Ngải, không có gì mới là tốt nhất.


Tôn Ngải gật gật đầu, "Được, về phương diện này tớ vẫn có chút năng lực."


Gia cảnh cô khá tốt, hơn nữa đối với phương diện này cũng có chút quan hệ, so với việc Thẩm Nguyên Gia tự đi tìm thám tử tư thì tốt hơn nhiều.


Quả thật Tôn Ngải đúng là không nghĩ tới Lộc Nguyệt có tình huống như thế nào.


Nhưng trước đó Thẩm Nguyên Gia có nói qua với cô chuyện có người theo dõi cô ấy, lúc cô biết thì cả người tê dại, đặc biệt là khi nghe được Thẩm Nguyên Gia mặt đối mặt với hắn ta ở thang máy.


Nếu là cô, chỉ sợ đã bị giết mà không hề hay biết.


Ngẫm lại thật đáng sợ.


May là hai ngày trước Thẩm Nguyên Gia nói với cô kẻ đó đã bị bắt.


Nếu Lộc Nguyệt là người xấu, vậy thì ẩn nấp bên người Thẩm Nguyên Gia trong thời gian gần chín tháng, chuyện gì cũng đã có thể làm.


Nhưng hiện tại cái gì cũng chưa xảy ra, vậy có khả năng là người tốt.


Tôn Ngải để suy đoán trong lòng, quyết định điều tra thật kỹ.


Sau khi từ tiệm lẩu đi ra, Thẩm Nguyên Gia trực tiếp về nhà.


Chuyện của Lộc Nguyệt giao cho Tôn Ngải cô rất yên tâm, dù sao thì phương pháp của người khác vẫn hơn một cô nhi như cô nhiều.


Hơn nữa cô lập tức phải ra nước ngoài, bây giờ có điều tra cũng không làm được gì, có lẽ chờ đến lúc cô quay trở lại thì mọi manh mối cũng đã vô dụng cũng không chừng.


***


Ngoài dự đoán chính là, người chết thứ hai không phải Thẩm Vĩ.


Thẩm Nguyên Gia biết được việc này lúc đang ngủ trưa.


Buổi chiều lúc 5 giờ rưỡi cô phải lên máy bay cho nên định ngủ bù, nào ngờ mới chợp mắt được nửa tiếng đã bị Nhậm Lộ Lộ gọi điện thoại đánh thức.


Đơn giản cũng không có việc gì, cô lập tức thay quần áo mang khẩu trang đến đó.


Nhậm Lộ Lộ ở dưới chờ cô, đón cô xong thì đi thẳng đến hiện trường vụ án.


Cô ấy tức giận nói: "Chắc chắn hung thủ biết Thẩm Vĩ bị chúng ta theo dõi cho nên đã thay đổi mục tiêu, thật sự muốn giết đủ bảy người mới bỏ qua sao?"


Cảnh sát bọn họ ghét nhất chính là cái loại coi thường tính mạng con người này.


Thẩm Nguyên Gia chờ cô ấy trút hết bực dọc xong mới mở miệng hỏi: "Nguyên nhân người này chết là gì?"


Nhậm Lộ Lộ nói: "Ăn uống quá độ. Chết trong thùng đựng thức ăn thừa."


"Thức ăn thừa?"


"Đúng vậy, vô cùng buồn nôn."


Thẩm Nguyên Gia nhíu mày, cô đương nhiên biết thùng đựng thức ăn thừa là gì, chính là thứ mà các nhà hàng đem đồ ăn còn dư lại đổ vào chung một chỗ, trộn lại với nhau, chất thải trong cống cũng là từ đây mà ra.


Nghĩ tới thật buồn nôn.


Nhậm Lộ Lộ nói: "Thật sự buồn nôn, không biết tên hung thủ này có phải bị điên rồi hay không, tham ăn thì tham ăn, cho nạn nhân ăn nhiều hơn chút không được sao, tại sao cứ phải bỏ xác vào thùng đồ ăn thừa làm gì chứ, phải điều tra phiền phức."


Dấu vân tay chắc chắn là lấy không được rồi.


Nửa tiếng sau, các cô chạy tới hiện trường, hiện trường vụ án đã bị phong tỏa, bên ngoài dây phong tỏa còn có vây dân chúng vây xem rồi thì thầm bàn tán.


Hiện trường vụ án là cửa sau của một cửa hàng thức ăn nhanh.


Người báo án là chủ cửa hàng.


Thẩm Nguyên Gia dựa theo lời kể của Lưu Hà Dương biết được, đây là cửa hàng thức ăn nhanh của một cặp vợ chồng, ông chủ và bà chủ đều là đầu bếp, ngày thường làm ăn rất tốt.


Bình thường khoảng ba giờ chiều thì bọn họ trái phải bắt đầu thu dọn đồ thừa, sau đó đem đồ đổ vào thùng bên ngoài cửa sau, cuối cùng được người xử lý lấy đi.


Lưu Hà Dương nháy mắt, "Cô chắc chắn không muốn xem hình."


Thẩm Nguyên Gia đối với sự giỡn hớt thường xuyên của anh ta một chút cũng không có cảm giác, "Hình đâu rồi?"


"Nhưng cô đừng nôn ra nhé." Lưu Hà Dương đưa hình cho cô xem một chút.


Vừa liếc mắt nhìn qua, Thẩm Nguyên Gia thật đúng là muốn nôn.


Nhưng vì giữa trưa cô chỉ ăn chút trái cây cho nên cảm giác cũng không quá mãnh liệt, xem thêm vài lần nữa thì không sao.


Trong ảnh là một người đàn ông nằm trong thùng đựng thức ăn thừa, hai chân ở bên ngoài, nửa người trên đều bị cơm thừa canh cặn che mất, căn bản nhìn không ra được gì.


Bức ảnh thứ hai được chụp sau khi cảnh sát đem thi thể ra ngoài.


Trên mặt thi thể ngoài nước canh còn có đủ loại đồ ăn, mì sợi, nhìn qua kỳ kỳ quái quái, còn tỏa ra một mùi hương khác.


Thẩm Nguyên Gia nhịn không được nói: "Quả thật là một bức ảnh phát ra mùi vị."


Lưu Hà Dương gật đầu, "Cô nói đúng rồi."


Này là cô mới chỉ nhìn thấy ảnh chụp thôi đó, trước đó bọn họ ở hiện trường nhìn thấy thi thể, còn phải kéo anh ta ra, thật sự chỉ muốn trực tiếp phun ra.


Lưu Hà Dương thấy cô đã xem xong, lấy lại hình.


Pháp y bên kia vừa mới lấy thi thể từ trong túi ra, một mùi hương nhẹ nhàng bay tới làm cho người ta muốn bịt mũi.


Thẩm Nguyên Gia đi vào trong.


Lý Thần đang lấy lời khai của ông chủ: "...... Tôi không biết xác chết xuất hiện lúc nào nữa, sáng giờ chúng tội bận muốn chết, căn bản không có đi ra phía sau, buổi chiều lúc đi đổ đồ thừa mới phát hiện."


Nhắc tới chuyện này, ông ấy lập tức xua tay.


Ông xách đồ rồi đẩy cửa ra, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy thùng đồ ăn có hai cái chân người, bị dọa đến phát ngốc, vội vàng báo cảnh sát.


Chờ tới khi cảnh sát đến thì đi theo xem người ta lấy thi thể ra, lại nôn thốc nôn tháo.


Vợ của ông cũng đã ói đến mức chịu không nổi nữa nên đi lên lầu nghỉ ngơi.


Thẩm Nguyên Gia vừa đến không bao lâu thì bà chủ từ trên lầu đi xuống, sắc mặt vô cùng tái nhợt, cuối cùng cũng có thể mở miệng cho lời khai.


Bà chủ thở dài nói: "Thật ra người này là khách quen ở chỗ chúng tôi, tên Trương Dương, là nhân viên giao đồ ăn ở công ty phía đối diện."


Thẩm Nguyên Gia không khỏi đến gần hơn một chút.


Dựa theo lời khai của bà chủ, Trương Dương làm nhân viên giao thức ăn đã được hơn một năm, ngày thường vào giữa trưa sẽ đến chỗ bọn họ ăn trưa, thông thường lúc đến giao đồ ăn sẽ nói một tiếng, sau đó ăn xong tiếp tục đi làm.


Bà chủ nói: "Mọi người đừng thấy Trương Dương nhỏ con, cậu ấy ăn rất giỏi, dựa vào lượng thức ăn ở cửa hàng chúng tôi thì một mình cậu ấy có thể ăn bằng ba người, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, có thể đi tham gia cái gì mà đại thi đấu dạ dày vương được đấy."


Lý Thần thiếu chút nữa cười thành tiếng, không nói cho bà ấy biết dạ dày vương còn ăn nhiều hơn sức ăn của Trương Dương gấp mấy lần cơ.


"Giữa trưa hôm nay Trương Dương có đến đây ăn cơm nhưng chưa ăn xong thì nhận được khiếu nại nên phải quay trở về, sau đó tôi nhìn thấy cậu ta thì chính là ở chỗ đó."


Lúc đầu bà chủ cũng chưa nhận ra được đó là Trương Dương, cho tới khi cảnh sát đem thi thể ra bà mới biết.


Bà ấy nói không ít chuyện về Trương Dương, Thẩm Nguyên Gia ngồi ở bàn phía sau nghe rất rõ ràng.


Nhậm Lộ Lộ ngồi bên cạnh cô, nhịn không được nói thầm: "Tham ăn, tham ăn, tiếp theo không biết sẽ là ai nữa, cửa sau của tiệm này cũng không camear theo dõi, thật là...... Vẫn là nhà hàng lớn tốt hơn."


Cơ sở vật chất của các nhà hàng lớn cơ bản đều đầy đủ.


Vị trí của cửa hàng này cũng không phải quá tốt.


Đế Đô tấc đất tấc vàng, bọn họ có thể mở một cửa hàng ở đây đã không tồi, đối với những chuyện khác thì không hi vọng gì nhiều.


Phía sau cửa hàng thức ăn nhanh là một con hẻm nhỏ, đèn đóm cũng chỉ có mấy cái, ban ngày sẽ không có ai qua lại, bên cạnh là một tiệm nail, cửa sau không có mở.


Từ hẻm nhỏ đi về phía trước khoảng hơn mười phút mới đến được đường cái.


Lý Thần làm lấy lời khai xong liền phỉ nhổ: "Hung thủ thật đúng là coi mình như thẩm phán. Người ta ăn cơm nhiều thì gây trở ngại gì cho hắn sao, thật bực mình."


Thẩm Nguyên Gia từ phòng bếp đi ra cửa sau.


Giang Bạn đang kiểm tra thùng đồ ăn thừa bên cạnh, bộ dáng nghiêm trang cùng với khí chất quanh người không hợp với hoàn cảnh, vừa nhìn qua thì không cảm thấy đây là một nơi dơ bẩn.


Bên cạnh có cảnh sát hỗ trợ anh.


Thẩm Nguyên Gia không quấy rầy anh, chỉ là đi tới bên ngoài nhìn con hẻm nhỏ ngẩn người.


Trước mắt trong số những người chết, Lưu Huy ngày thường thích chiếm món lợi nhỏ, việc này bọn họ sau khi hỏi qua một vài đồng nghiệp trong công ty mới phát hiện có chi tiết nhỏ này.


Nhưng thích chiếm mấy cái món lợi nhỏ thì trên cơ bản đại đa số người đều có, Lưu Huy cũng không làm gì chuyện xấu mà kết quả lại chết thảm như vậy.


Nếu hung thủ thật sự bởi vì chuyện này mà giết người, vậy thì hắn ta thật sự điên rồi.


Trước mắt, nạn nhân Trương Dương này xem ra càng đáng thương.


Anh ta theo lời của bà chủ là một người không tệ, chỉ là ăn cơm nhiều hơn người khác mấy phần mà thôi, vậy mà đã bị gắn cái mác tham ăn.


Bây giờ, ăn cơm nhiều cũng phải cẩn thận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.