Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 112: Làm việc cùng nhau?




Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Lưu Hà Dương cẩn thận quan sát sắc mặt của Phùng Tuấn một chút, phát hiện anh ta thật sự rất tức giận.


Chuyện này có lẽ là do Kim Vũ Huyên lén gạt cả hai bên cho nên anh ta mới không rõ, trong lúc vô tình lại trở thành tiểu tam của hai người bọn họ.


Loại chuyện này cũng thật là...


Lưu Hà Dương ho khan một tiếng, thay đổi câu hỏi: "Lúc trước Kim Vũ Huyên đối xử với anh như thế nào? Hai người làm sao đến với nhau?"


Kể loại chuyện này với cảnh sát, Phùng Tuấn vẫn khá tin tưởng.


Chẳng qua anh và Kim Vũ Huyên có tình cảm với nhau, trong khoảng thời gian ngắn như thế làm sao cũng không có khả năng xóa sạch được, mà đây lại còn là chuyện đột nhiên biết được, rất khó đối mặt.


Phùng Tuấn nói: "Tôi và Vũ Huyên gặp nhau tại một sự kiện ngoài trời, sự kiện lần đó có rất nhiều người tham gia, cô ấy rất xinh đẹp, hơn nữa nói chuyện với cô ấy cũng rất thoải mái, từ đó về sau chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, một tháng sau thì xác định quan hệ."


Bản thân anh cũng được coi như một tiểu phú nhị đại, gia cảnh ở Đế Đô cũng được coi như giàu có.


Hơn nữa anh cũng không có hứng thú ăn chơi trác táng, thích nhất là tham gia các loại hoạt động ngoài trời, nửa năm trước anh có tham gia một sự kiện cắm trại dã ngoại.


Đây là hoạt động do người khác tổ chức, anh đăng ký tham gia.


Sau đó ở sự kiện kia quen biết Kim Vũ Huyên, lúc ấy ánh mắt đầu tiên khiến anh vô cùng chấn động, bởi vì có rất ít các cô gái xinh đẹp như vậy tham gia hoạt động ngoài trời.


Theo lẽ tự nhiên, hai người bắt đầu nói chuyện với nhau.


Sau khi Phùng Tuấn tiếp xúc với Kim Vũ Huyên mới phát hiện kiến thức của cô cũng khá tốt, ít nhất anh nói cái gì cô cũng đều có thể đáp lại được, hơn nữa nói chuyện phiếm với cô cũng không thấy mệt.


Đúng lúc trước đó anh và bạn gái cũ vừa chia tay được một khoảng thời gian, gặp được một người con gái khiến mình vừa lòng như vậy sao có thể không theo đuổi cho được.


Vì thế sau khi kết thúc cắm trại, anh bắt đầu áp dụng các chiến thuật theo đuổi cô.


Một tháng sau, hai người chính thức yêu đương.


"Mối quan hệ của hai chúng tôi trong nửa năm qua cũng rất tốt, tháng trước còn đang bàn bạc chuẩn bị gặp người lớn hai bên." Phùng Tuấn nói tới đây sắc mặt lại trở nên khó coi, "Cô ấy và người kia thật sự đã yêu nhau hơn một năm sau?"


Lưu Hà Dương vì anh ta mà gạt một phen nước mắt đồng tình.


Nhưng anh vẫn phải nói ra chân tướng: "Căn cứ theo điều tra của chúng tôi, hai người họ quả thực đã yêu nhau hơn một năm, trên WeChat và các phương thức liên hệ khác của người chết cũng có lịch sử trò chuyện."


Vừa dứt lời, Phùng Tuấn liền đưa chân đá cái bàn.


Lưu Hà Dương cũng không trách anh ta, "Hôm nay anh có nhận được cuộc điện thoại nào hay không?"


"Đêm qua tôi say quá, có cuộc gọi nào không tôi cũng không biết." Phùng Tuấn nói: "Nhưng hôm nay tôi có thấy, có một số điện thoại lạ."


Lưu Hà Dương hỏi: "Anh thật sự không quen biết gì với chủ số điện thoại này sao?"


Phùng Tuấn lắc đầu, "Làm sao tôi biết được."


Lưu Hà Dương lại hỏi một vài vấn đề liên quan tới Lữ Vạn Kiệt và Kim Vũ Huyên nhưng đều không thu được tin tức gì hữu dụng, thoạt nhìn Phùng Tuấn cũng không giống hung thủ, vì vậy Lưu Hà Dương để cho anh ta đi.


Bên ngoài phòng thẩm vấn một đám người vây xem.


Lưu Hà Dương ra khỏi phòng thẩm vấn, vẻ mặt bát quái: "Thật sự không nghĩ tới."


Lý Thần hỏi: "Kim Vũ Huyên không tới sao?"


Nhậm Lộ Lộ lắc đầu, "Không liên lạc được với cô ta, người trong công ty nói cô ta đã xin nghỉ, sau đó có một người đồng nghiệp nói cô ta đang đi ra ngoài đi dạo phố, chúng ta đã cho người đi tìm, chắc rất nhanh là có thể tìm ra."


"Đồng nghiệp trong công ty đánh giá cô ta như thế nào?"


Nhậm Lộ Lộ trả lời: "Bọn họ có hỏi qua đồng nghiệp cùng công ty với Kim Vũ Huyên, bởi vì trong công ty không cho phép yêu đương trong văn phòng cho nên không ai biết bọn họ có quan hệ yêu đương, còn đã tới mức ở chung.


"Đối với đánh giá về Kim Vũ Huyên, mọi người đều nói đây là một cô gái rất lễ phép, hơn nữa quan hệ với mọi người trong công ty cũng không tệ, ngày thường cũng trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, nghe nói sắp tới ông chủ còn chuẩn bị thăng chức cho cô ta."


Nhậm Lộ Lộ lật xem tin tức mà bọn họ tra được trước đó, báo cáo từng cái một.


Lưu Hà Dương lập tức bát quái nói: "Vậy Phùng Tuấn thì sao, người trong công ty đó có biết không?"


Nói đến việc này, Nhậm Lộ Lộ liền lộ ra vẻ mặt thần bí.


Cô ho khan một tiếng, nói: "Mọi người chắc chắn không đoán được chuyện đã phát triển tới mức này đâu...... Đồng nghiệp trong công ty nói có một vị phú nhị đại đang theo đuổi Kim Vũ Huyên, nhưng mỗi lần người đó tới thì Kim Vũ Huyên sẽ lập tức đi ra ngoài nói mấy câu với anh ta, sau đó thì người kia rời khỏi, sau khi Kim Vũ Huyên trở về thì nói với bọn họ rằng mình từ chối cũng vô dụng, các đồng nghiệp liền tin......"


Nhậm Lộ Lộ tạm dừng một chút, "Sau đó căn cứ vào camera cho thấy, vị phú nhị đại kia chính là người hôm nay bị gọi tới đây – Phùng Tuấn."


Lưu Hà Dương trợn mắt há hốc mồm.


"Còn có chuyện như vậy....... Thật đau lòng cho Phùng Tuấn, anh ta đây là bị coi như cái máy ATM sao?" Anh tấm tắc nói, "Anh ta nói rất nhiều quần áo và đồ trang điểm của Kim Vũ Huyên đều do anh ta mua."


Kết quả, ai mà nghĩ đến Kim Vũ Huyên lại cho anh ta một cái danh phận đáng thương như vậy.


Được phú nhị đại theo đuổi nhưng không có kết quả, phỏng chừng Kim Vũ Huyên ở trong công ty cũng rất có mặt mũi.


Cho nên Lữ Vạn Kiệt mới sinh ra hoài nghi, sau đó từ chỗ Kim Vũ Huyên có được số điện thoại, sau đó lại gọi điện thoại...... Dường như đây là một suy đoán rất hợp lý.


Nhưng phá án thì đương nhiên không thể làm như vậy được.


Nhậm Lộ Lộ cũng thấy đồng cảm sâu sắc, nhưng vẫn đưa ra suy đoán hợp lý: "Nhưng nếu những lời Phùng Tuấn nói là giả, vậy thì anh ta có động cơ."


Trước kia trong những vụ án bởi vì lý do đó mà giết người cũng không ít.


Huống chi bị đội nón xanh là chuyện mà đàn ông căn bản không thể chấp nhận được, Phùng Tuấn bị như vậy còn chưa tính, kết quả còn bị mang danh tiểu tam, anh ta đường đường là một phú nhị đại, có thể bình tĩnh mới lạ.


***


Thẩm Nguyên Gia làm công tác chuẩn bị tâm lý một ngày, sau đó tới cục cảnh sát.


Tốt xấu gì Giang Bạn cũng đối đãi với cô như thế, mình không thể lại có thành kiến như vậy với anh, tuy rằng không thích nhưng cũng không cần thiết phải chán ghét, có lẽ tính cách của anh vốn đã như vậy.


Mặc kệ nói như thế nào đi nữa thì chuyện này cũng có liên quan đến tương lai của chính mình.


Nhậm Lộ Lộ rất thẳng thắn, "Ai biết Kim Vũ Huyên không còn ở đó nữa, không biết chạy đi đâu, chúng tôi tìm suốt cả ngày hôm qua, ban đầu đồng nghiệp nói là đi dạo phố, sau đó lại liên lạc không được, cũng có thể là biết chuyện của mình bị bại lộ, bỏ trốn."


Dù sao cũng là một người bình thường, sau khi giết người mất bình tĩnh cũng là chuyện dễ hiểu.


Lưu Hà Dương đang chuẩn bị đáp lời Nhậm Lộ Lộ thì nhìn thấy ở cửa có một người đang tiến vào, đôi mắt lập tức sáng lên, "Có người tới."


Nhậm Lộ Lộ còn tưởng rằng lại là cô gái bất lịch sự ngày hôm qua, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Nguyên Gia mang khẩu trang đi đến.


Cô cười tủm tỉm nói: "Nguyên Gia, sao cô lại tới đây?"


Thẩm Nguyên Gia bị cô ấy hỏi như vậy, trên mặt mang vẻ bình tĩnh, ngoài miệng lại nói: "...... Tôi đã đồng ý làm cố vấn rồi."


"Wow, thật hả?" Nhậm Lộ Lộ lập tức tiến lên, cười nói: "Vậy là về sau chúng ta sẽ là cộng sự phải không?"


Cả đội chỉ có cô là cô gái trẻ tuổi, ngày thường có chút chuyện cũng không nói được với ai, có thể nói là cũng không có nhiều bạn bè để nói chuyện.


Tuy rằng Thẩm Nguyên Gia là người mẫu, thân phận khác biệt rất lớn so với cô, nhưng ít nhất cũng có thể bàn về quần áo và đồ trang điểm à nha.


Thẩm Nguyên Gia gật gật đầu: "Hẳn là vậy."


Nhưng mà cô có đưa ra một vài yêu cầu, Giang Bạn đều đồng ý.


Cô không có hứng thú với các vụ án, cô sẽ không tới nơi này để xem mấy cái chi tiết gì đó, hơn nữa cũng không thể ép buộc cô đi điều tra những chuyện lộn xộn nguy hiểm.


Tính mạng của mình mới là quan trọng nhất.


Để đề phòng Giang Bạn đổi ý, Thẩm Nguyên Gia còn cùng anh ký thỏa thuận.


Sau đó còn có một chuyện chính là, những vụ án có liên quan tới cô, cô có quyền được biết tiến triển mới nhất trước tiên, ví dụ như chuyện người đàn ông theo dõi kia.


Cứ như vậy, bản thân cũng không có gì tổn thất.


Đối với cô mà nói, cái gọi là cố vấn, chẳng qua chỉ là theo dõi Weibo của những người đó mà thôi, hiện tại có chức năng lặng lẽ chú ý, cũng không ai biết được.


Trong khoảng thời gian này, cô không có chuyện gì làm cũng theo dõi không ít người.


Hơn nữa, so với trước kia phải hao hết tâm tư để tìm Weibo của những người đó, hiện tại có thể mượn chức vụ cố vấn, tiện tay là có thể có được.


Dù sao thì bước đầu tiên của bọn họ đều là điều tra các mối quan hệ xã giao của người bị hại.


Nhậm Lộ Lộ hai ngày gần đây nói chuyện với cô, đối với việc cô làm cố vấn không có ý kiến gì, hơn nữa đội trưởng nhà mình lại không phải sắc lệnh trí hôn (*).


(*): Không thể giữ vững được lý trí trước dục vọng.


"Đây là một ít manh mối của vụ án lần này, đội trưởng hai ngày nay phải chú ý một vụ án khác, cho nên việc này giao cho chúng ta xử lý."


Thẩm Nguyên Gia tiếp nhận.


Phía trên là lời khai của Phùng Tuấn và báo cáo pháp y của Lữ Vạn Kiệt đều rất rõ ràng, còn lại là Kim Vũ Huyên hiện tại vẫn chưa liên lạc được.


Ánh mắt của Thẩm Nguyên Gia tự nhiên dừng lại trên chiếc điện thoại kia.


Cô ngẩng đầu: "Hiện trường có một chiếc điện thoại, tôi có thể xem được không?"


Nhậm Lộ Lộ gật đầu, "Đương nhiên là có thể."


Chiếc điện thoại trước mắt, tin tức hữu hiệu cũng chỉ có các mối quan hệ xã giao của Lữ Vạn Kiệt, sau đó chính là lịch sử trò chuyện của người chết và Kim Vũ Huyên.


Trong mối quan hệ này, địa vị của anh ta tương đối thấp.


Có thể là bởi vì Kim Vũ Huyên xinh đẹp tính cách cũng khá tốt, cho nên trong quá trình nói chuyện phiếm đa số Lữ Vạn Kiệt vẫn luôn là người hỏi han ân cần.


Thẩm Nguyên Gia mang bao tay vào, phát hiện điện thoại đã được bẻ khóa.


Nhậm Lộ Lộ cười nói: "Chúng tôi có kỹ thuật viên chuyên nghiệp."


Thẩm Nguyên Gia đương nhiên biết, lúc trước bởi vì bản thân bị tra ra được, sau đó bị Giang Bạn canh chừng......


Ánh mắt cô trở về trên chiếc điện thoại.


Trên màn hình chính của điện thoại là một vài ứng dụng thông thường, ứng dụng dùng để nói chuyện phiếm cũng chỉ có WeChat, sau đó là một vài video.


Thẩm Nguyên Gia ở trang thứ hai phát hiện ra Weibo.


Cô đưa mắt khẽ nhìn, Nhậm Lộ Lộ ở bên cạnh đang sửa sang lại văn kiện, không chú ý cô bên này, cho nên cô trực tiếp nhấn vào xem.


Trong tình huống bình thường sẽ không có ai đăng xuất khỏi tài khoản Weibo.


Quả nhiên, đăng nhập vào chính là tài khoản của Lữ Vạn Kiệt, tên Weibo của anh ta là "Cô có thể bình thường một chút được hay không?", vậy mà lại là một tài khoản đã được chứng thực.


Thẩm Nguyên Gia có chút ngạc nhiên.


Cô vào trang chủ xem, thế mới biết tại sao là tài khoản được chứng thực, bởi vì Lữ Vạn Kiệt là anti fan, mà còn có tới mấy ngàn fan......


Các bài đăng trên Weibo của anh ta đều là ảnh chụp của một nữ minh tinh, hoặc là vặn vẹo, hoặc là photoshop quá đà, bên dưới mỗi bài đăng đều có một hai trăm bình luận.


Đương nhiên đa số đều là fan hâm mộ của nữ minh tinh đó tới mắng anh ta.


Lữ Vạn Kiệt cũng có tranh cãi với bọn họ, toàn bộ khu bình luận còn có thể nhìn thấy những câu văng tục hết từ chỗ này đến chỗ khác.


Gần nhất là một bài hôm trước vừa đăng, là hình ảnh chụp nữ minh tinh kia trong một bộ phim truyền hình, ảnh chụp ngay động tác có hơi khó giải thích, cho nên lại là một trận bôi đen.


Phía dưới có rất nhiều người mắng anh ta, nhưng bây giờ anh ta đã không đáp trả được nữa rồi.


Thẩm Nguyên Gia lần đầu tiên được tiếp xúc chân thật với anti fan như vậy, nếu không phải nhìn thấy Weibo, căn bản chỉ từ những báo cáo, thông tin về bối cảnh của Lữ Vạn Kiệt những cái đó không biết được tính cách của anh ta trên Internet.


Cô đặt điện thoại của Lữ Vạn Kiệt lại trên mặt bàn, chuẩn bị theo dõi Weibo của anh ta một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.