Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh

Chương 104: Tại sao lại có máu người




Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Lưu Hà Dương kinh ngạc nhìn thoáng qua đội trưởng.


Khi nào thì hai người này lại ngấm ngầm lén lút qua lại vậy, rõ ràng ngoài mặt thì từ chối chức vụ cố vấn, bên trong lại gửi tin nhắn WeChat cho đội trưởng.


Hơn nữa WeChat của đội trưởng cũng không phải thứ muốn có là được.


Lúc trước có vụ án một nữ sinh tử vong, cuối cùng bọn họ tra được kết quả là tự sát, bạn của người chết kia lúc lấy lời khai đã nghĩ mọi cách để lấy được số điện thoại của đội trưởng.


Về sau vẫn là cái gì cũng không lấy được nên đành bỏ đi.


Lưu Hà Dương vội vàng lui về phía sau một bước, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nói: "Đội trưởng, bây giờ em sẽ ngay lập tức mang Tào Yến về đây."


Giang Bạn nhắn lại vài chữ, ngẩng đầu nói: "Không cần, trực tiếp tới chỗ ở của cô ta."


Lưu Hà Dương "Aizz" một tiếng, "Vậy thì bây giờ chúng ta nhanh chóng xuất phát đi, em sợ lỡ như cô ta chạy mất thì công sức của chúng ta coi như 'giỏ tre múc nước', 'công dã tràng'." (*)


(*): ý nói công sức cố gắng cũng vô ích.


Giang Bạn chỉ định vài người đi cùng.


Trước khi xuất phát, bọn họ có hỏi thăm người phụ trách hội sở Tulip, dựa theo lời của người phụ trách, hôm nay Tào Yến không phải đi làm, cho nên hẳn là có ở nhà.


Bởi vì nhà của Tào Yến cách nơi đây hơi xa, gần sát rìa quận Giang Hải, khoảng chừng một tiếng rưỡi đồng hồ sau bọn họ mới đến được chỗ đó.


Lưu Hà Dương dựa vào địa chỉ dẫn đường ở phía trước.


Chỗ ở của Tào Yến vô cùng cũ nát, cô cùng với một số người khác cùng thuê chung một ngôi nhà ở phía trong, mỗi người có một không gian riêng cách nhau vài mét vuông, đó chính là nơi ở của cô ta.


Lúc mấy người Giang Bạn tới nơi, Tào Yến đang nói chuyện với một người phụ nữ.


Người phụ nữ đứng ở bên kia, nói to: "...... Tào Yến, bây giờ cô có rảnh không? Tôi khiêng cái này không nổi, có thể giúp tôi một chút được không?"


Trước mặt người phụ nữ đó là ba khối đá hình vuông được đặt cùng một chỗ, cao chừng nửa thước, người sáng suốt nhìn qua thì biết ngay vật này vô cùng nặng.


Tào Yến đưa lưng về phía bọn họ, đang cầm một cái thau giặt đồ, "Khiêng cái đó làm gì?"


Người phụ nữ thở dài, "Tôi nhờ người bên ngoài làm cho tôi một ít đồ, kết quả nó quá nặng, anh ta tốn hơn một tiếng đồng hồ mới mang được đến đây, sống chết cũng không muốn mang lên nữa."


Sau khi nghe người phụ nữ nói, Tào Yến đặt cái thau xuống đất.


"Tôi nghe nói cô rất khỏe nên nhờ cô giúp dùm." Người phụ nữ vội vàng nói: "Buổi trưa tôi mời cô ăn cơm, cô đỡ phải nấu cơm."


Tào Yến cười tít mắt: "Được."


Có thể sử dụng một chút sức lực đổi lấy một bữa cơm, tiết kiệm không ít tiền mua đồ ăn.


Đám người Lưu Hà Dương đứng ở cách đó không xa, được quần áo và khăn trải giường đang phơi che chắn, nhìn thấy cảnh này, anh nhịn không được nói: "Một người lớn cũng khiêng không nổi nữa là."


Mấy khối đá này đừng nói tới phụ nữ, ngay cả giao cho anh chắc cũng không bê nổi.


Nhưng vừa dứt lời, Tào Yến chà xát tay, khom lưng cầm một khối đá ở phía trên rồi đứng dậy, lưng thẳng tắp đi vào bên trong.


"Để ở chỗ nào?"


"Chỉ cần để ở cạnh mép cửa là được! Tào Yến cô khỏe thật đấy!"


"Cũng nhờ nó tôi mới có thể làm được chút chuyện."


"Lần sau có việc tìm cô, tôi sẽ trả tiền cho cô!"


Hai người tới tới lui lui, ba khối đá nhanh chóng được chuyển từ chỗ đất trống phía trên tới căn nhà thuê bên trong, xếp ngay ngắn bên cạnh cửa.


Mà đương sự Tào Yến chỉ ngồi ở phía dưới bậc thang thở dốc, sắc mặt đỏ hơn nhiều mà thôi, không hề có chút rắc rối nào.


Lưu Hà Dương xem xong nghẹn họng nhìn trân trối: "Sức lực này cũng quá lớn rồi......"


Nhậm Lộ Lộ thân là phụ nữ cảm giác càng thêm sâu sắc, "Cô ấy thật sự không phải chỉ là khỏe mạnh bình thường, thứ này tôi chỉ có thể di chuyển được một chút mà thôi, bây giờ tôi có chút tin tưởng là......"


Lời khai của Tào Yến có chỗ sơ hở, chứng minh cô ấy có khả năng bị tình nghi.


Hiện tại chính mắt trông thấy cảnh tượng như vậy, đối với việc chặt xác dường như cũng không thành vấn đề.


Giang Bạn nói: "Được rồi."


Vài người bước tới, người phụ nữ đứng đối diện bọn họ nhìn thấy cảnh sát xuất hiện ở chỗ này, ngẩn người, hỏi: "Các vị ảnh sát, ở chỗ chúng tôi xảy ra chuyện gì sao?"


Tào Yến vội vàng quay đầu lại, thời điểm nhìn thấy một đám người trong mắt rõ ràng có chút luống cuống.


Cô đưa tay ra phía sau lau chùi một chút, sau đó mới mở miệng nói: "Chuyện của Phùng Oánh có tin tức gì mới sao? Mọi người điều tra ra hung thủ là ai rồi à?"


Lưu Hà Dương mắt đang quan sát xung quanh Giang Bạn, nói: "Chúng tôi có một số vấn đề cần hỏi cô, có chỗ nào tiện nói chuyện không?"


Giang Bạn quan sát toàn bộ khu vực xung quanh một chút.


Khu vực này không có camera theo dõi, hơn nữa vô cùng hỗn loạn, cho nên nếu thật sự Tào Yến là hung thủ, vậy thì mọi hành động của cô ta đều không bị ghi lại.


Tào Yến ngẩn ngơ, "Có, đến nhà của tôi đi."


Cô quay đầu lại nói với người phụ nữ: "Trước đó đồng nghiệp của em có xảy ra chút chuyện, bọn họ đến đây hỏi thăm một chút, chị đi về trước đi."


Người phụ nữ gật gật đầu, nhanh chóng rời khỏi.


Người bình thường sẽ không muốn nán lại quá lâu để nói chuyện với cảnh sát, huống hồ bọn họ lại ở một nơi như thế này, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng...


Tào Yến dẫn bọn họ tới phòng của cô.


Tự mình đếm, có năm người đang đứng trong phòng, trong phòng không có nhiều không gian lắm, cô vẫn lấy ra mấy cái ghế nhựa, "Mời ngồi, mời ngồi."


Trong phòng chật chội thấp bé, hơn nữa bởi vì chỉ có cửa chính, không có cửa sổ, mọi thứ có vẻ vô cùng âm u, nếu là mùa đông, e rằng lúc này còn không có ánh sáng.


Giang Bạn hỏi: "Cô Tào, vào ngày bảy tháng 8, hôm đó cô đã làm gì?"


"Ngày bảy tháng tám ư?" Tào Yến suy nghĩ một chút, "Hình như là tôi ở nhà, ngày hôm trước tôi thấy trong người không thoải mái, sau đó xin nghỉ cho nên không đi làm."


Lưu Hà Dương ở một bên nói bổ sung: "Cô có thể đem việc cô phát hiện ra có chuyện bất thường kể lại một chút được không?"


Đương nhiên là Tào Yến đồng ý.


So với lời khai trước đó không có gì khác biệt, ngoại trừ cái điểm kỳ lạ kia.


Giang Bạn nhìn chằm chằm cô ta, trực tiếp hỏi: "Phùng Oánh chết vào ngày bảy tháng tám, ngày mười tháng tám cô mới phát hiện cô ấy mất tích, cô lại nói cô ấy là người rất đúng giờ, hai ngày trước đó không có tin tức tại sao cô lại không nghi ngờ gì?"


Vấn đề này giáng xuống làm cho Tào Yến ngẩn người.


Sau một lúc lâu, cô mới mở miệng nói: "Tôi và Phùng Oánh cãi nhau nên có chút khó chịu, cho nên hai ngày liền không liên lạc với cô ấy, sau đó tôi chủ động muốn xin lỗi, mới phát hiện không liên lạc được với cô ấy."


Tào Yến cúi đầu, tay đặt ở dưới bàn, bất an nắm chặt tay lại.


Lưu Hà Dương hỏi: "Khó chịu? Tại sao lại khó chịu?"


Tào Yến do dự một chút, mới đem chuyện này nói ra: "...... Hôm đó ở hội sở, lúc Phùng Oánh đang tiếp một người đàn ông, tôi bưng rượu đi vào, cô ấy muốn giới thiệu tôi cho người đó, sau đó tôi bỏ chạy, cho nên......"


Người kia là một người đàn ông lớn tuổi, về tuổi tác cũng đã đáng tuổi cha của cô luôn rồi, hơn nữa còn hói đầu, bộ dạng lại xấu, thêm cái bụng bia to lớn kia nữa.


Cô đương nhiên hiểu cái câu "giới thiệu" trong miệng Phùng Oánh là có ý gì, Tào Yến dĩ nhiên không muốn.


Cho nên cô bỏ chạy, thế nhưng Phùng Oánh lại vô cùng tức giận, còn dỗ dành người đàn ông đó một lúc lâu mới làm người ta hết giận, sau đó cô ta và Tào Yến cãi nhau.


Lưu Hà Dương ngừng một lát, "Ngoài chuyện này ra, còn có chuyện nào khác không?"


Động cơ này cũng không quá lớn, phải nói là còn chưa tới mức phải giết người.


"Không có." Tào Yến thấp giọng nói: "Tôi và cô ấy xảy ra việc này cũng rất ngoài ý muốn, không nghĩ tới tôi còn chưa kịp khôi phục lại quan hệ trước kia với cô ấy, thì không còn cơ hội nữa......"


Tình cảm chân thành, người nghe rơi lệ.


Nhưng mà Lưu Hà Dương lại cảm thấy có gì đó không thích hợp cho lắm, dù sao thì ấn tượng ban đầu rất quan trọng, trong khoảng thời gian ngắn rất khó thay đổi.


Có điều cái gì cũng cần phải có chứng cứ, chỉ dựa vào cảm giác cũng vô dụng.


Khóe mắt anh nhìn thấy ở bên kia đội trưởng đang ở trong phòng đi tới đi lui, quan sát chỗ này chỗ kia, nên lại kiếm chút chuyện hỏi nhằm kéo dài thời gian.


Giang Bạn dừng lại ở cái thớt gỗ bên kia.


Cơ sở vật chất của các nhà trọ tập thể rất kém, phòng của Tào Yến, phòng bếp và giường ngủ chỉ cách nhau một cái màn cửa, thớt gỗ và bếp ga cũng đã rất cũ.


Trên thớt là một con dao phay, bên cạnh là tỏi đã được băm xong.


Ở cái bàn phía dưới có để nồi niêu xoong chảo, Giang Bạn tinh mắt, từ bên cạnh rút ra một con dao, lưỡi dao có chút bén, hẳn là thường xuyên sử dụng.


Anh đột nhiên có một ý tưởng.


Giang Bạn lấy di động chụp lại con dao này và dao phay, sau đó gửi cho Thẩm Nguyên Gia.


......


Thẩm Nguyên Gia nhìn xem video bị hung thủ che khuất khoảng hơn mười giây.


Trong khoảng thời gian này hung thủ làm cái gì ở bên trong cô không rõ lắm, nhưng rõ ràng không phải chuyện gì tốt, suy nghĩ một chút, cơ bản là hận Phùng Oánh đến một mức độ nhất định.


Cô ngồi dưới đất, đè ấn hai chân, di động đặt ở trên sofa vang lên.


Thẩm Nguyên Gia đứng dậy, vừa mở khóa thì thấy hai bức ảnh được gửi tới.


Giang Bạn đây là có ý gì, giới thiệu dao cho cô mua sao?


Thẩm Nguyên Gia không hiểu được hành động này của anh là gì, phóng to ảnh ra xem, ngay lúc định thoát ra đột nhiên cô nhìn chăm chú vào thân và cán dao.


Giang Bạn: "Đây có phải là hung khí giết người không?"


Thẩm Nguyên Gia tim đập thình thịch, trả lời: "Phải."


Quả thực, cô xem đi xem lại cái video kia, bởi vì trong video dưới ánh sáng phản chiếu của ánh trăng và khả năng quay chụp của Weibo, hình ảnh của con dao cũng không quá mờ nhạt.


Hơn nữa lúc ấy bởi vì cắt chân là một việc vô cùng tốn sức, hung thủ cũng tốn không ít sức lực, dưới tình huống như vậy cô lại càng thấy rõ ràng hơn.


Nhận được đáp án này, Giang Bạn rất hài lòng.


Tay anh cũng không chạm vào chỗ nào khác của con dao này, đặt ở trên thớt, nghiêng mặt nói: "Lý Thần, đem cái này về."


Lý Thần nghe được đội trưởng đột nhiên kêu mình, "Hả" một tiếng, xoay lại nhìn, phát hiện là con dao, "Cái này làm sao vậy?"


Giang Bạn nói: "Bọc nó lại."


Lý Thần vội vàng bỏ con dao vào túi vật chứng, còn sợ mình có sai sót, cẩn thận dè dặt bọc nhiều lớp, "Đây là hung khí sao?"


Giang Bạn lời ít ý nhiều: "Tạm thời không rõ ràng lắm, mang về kiểm tra."


Ánh mắt anh dừng ở trên người Tào Yến, phát hiện tầm mắt của cô đang đặt ở đồ vật trước mặt anh, nhìn chằm chằm vào đó.


Tào Yến thấy anh nhìn mình, vội vàng nói: "Cái này...... Có vấn đề gì sao?"


Giang Bạn đơn giản hỏi: "Cái này ngày thường cô dùng để làm gì?"


Tào Yến bị Nhậm Lộ Lộ chạm vào mới hồi phục lại tinh thần, giọng nói yếu ớt: "Thỉnh thoảng tôi hay mua một ít sườn heo, con dao này dùng để chặt xương."


Nhậm Lộ Lộ lần đầu tiên thấy có người dùng loại dao này chặt xương sườn.


Bình thường đi mua đồ ăn cô đều nhờ người bán thịt chặt xương dùm mình, bởi vì mình không đủ sức lại còn rất phiền toái.


Có điều Tào Yến vô cùng khỏe, có thể tự mình xử lý cũng không có gì lạ.


Giang Bạn thuận miệng nói: "Nói như vậy, trên con dao hẳn là không có máu người đâu nhỉ."


Lời này vừa nói ra, mấy người trong phòng đều sững sờ.


Lý Thần tuy rằng vừa mới đoán được ý này, nhưng nghe nói xong vẫn có chút dọa người, đặc biệt là bộ dáng của đội trưởng dường như không chút để ý.


Anh nhìn về phía Tào Yến.


Toàn bộ khuôn mặt của Tào Yến trắng bệch, lúng túng mở miệng, lời nói cũng không được hoàn chỉnh: "Làm sao...... Làm sao lại có...... máu người được chứ......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.