Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!)

Chương 54: Bên bờ tuyệt vọng




Một năm dù có dài đến đâu cũng sẽ trôi qua, thời gian chẳng bao giờ dừng lại. Tính ra, Thái Thu rời khỏi thành phố A cũng đã tròn một năm, sinh nhật lần thứ hai mươi hai của cô cũng chỉ vừa trôi qua được vài ngày.
Cuộc sống của cô tại thế giới này kì thực là tốt hơn kiếp trước đến trăm ngàn lần. Tại nơi này, cô không phải lo nay lo mai, ngày nghỉ chỉ biết rúc trong căn phòng trọ nhỏ lấy xem anime, đọc truyện online để giải trí, không còn luôn phải cô đơn một mình,… Từ khi xuyên tới đây, dù đôi lúc phải chịu những áp lực lớn nhưng so với trước kia đúng là đã khá hơn nhiều lắm.
Hơn nữa, sinh nhật năm nay, cô đã rất vui vẻ thỏa mãn.
Bánh sinh nhật, thức ăn, hoa, quà,… rất nhiều thứ được chuẩn bị cho cô. Quan trọng nhất, là có người cùng cô đón sinh nhật. Trần Cảnh Hạo, Lăng Chính Thiên, Quân Lâm Ngạo, còn có… Trịnh Thu Thủy. Trước đây Thu chưa từng dám nghĩ tới việc sẽ có ngày bốn người bọn họ có thể cho cô một sắc mặt tốt, chứ đừng nói đến việc tỉ mỉ chuẩn bị sinh nhật cho cô. Nữ phụ vốn bị người người xa lánh, chán ghét lại hòa hợp vui vẻ ở chung với nữ chính và các nam chủ, tổ hợp này quả thật là kỳ lạ.
Quay trở lại với hiện tại, Thái Thu hơi mỉm cười với những suy nghĩ của chính mình, bàn tay thon dài trắng muốt vuốt nhẹ những phím đàn. Một năm qua, ngoài việc dịch tài liệu và lên ý tưởng cho Quân thị, giúp đỡ Lăng Chính Thiên cùng Trần Cảnh Hạo làm một số việc, thời gian còn lại nếu không muốn đọc truyện, xem anime, cô chính là dùng để tập võ hoặc chơi đàn. Đắm mình vào những nốt nhạc, tâm hồn cô dường như lại trở nên bình thản lạ kì, mọi buồn phiền giống như bị dòng nhạc tạm thời cuốn trôi. Cây dương cầm này đã trở thành một người bạn thân thiết của cô rồi.
“Kiss the rain”, giai điệu trầm buồn, nhẹ nhàng, nhưng lại là bản nhạc mà cô thích nhất. Trước đây, mỗi khi có điều phiền lòng, chỉ cần có thể, cô đều sẽ mở bản nhạc này lên nghe. Nhớ có lúc cô còn kiên trì mất hơn hai tháng để nghiên cứu nhạc lí, sau đó xem từng nốt nhạc, học thuộc nó, mong ước sẽ có một ngày bản thân có thể tấu lên khúc ca ấy. Giờ, ước nguyện đã thành hiện thực rồi.
Từng nốt nhạc trầm bổng phiêu du bên trong căn phòng nhỏ. Âm nhạc tuyệt diệu cùng người còn gái đẹp tựa tiên nữ đang chăm chú chơi đàn khiến Cảnh Hạo vừa bước vào phòng phải ngẩn ngơ ngắm nhìn. Cô ấy thật đẹp!
Trong một năm tiếp xúc với Thái Thu, anh mới phát hiện ra một điều, hóa ra từ trước tới nay bản thân vẫn chưa hề hiểu được cô gái này. Khác xa với cái danh vô dụng bên ngoài, cô hóa ra lại có rất nhiều tài năng. Ai lại nghĩ đến việc một cô nàng trông ngu ngu ngơ ngơ như vậy thì ra lại là một hacker tài năng? Ai đoán được rằng một người nổi tiếng ngu ngốc khi làm việc cũng rất chuyên nghiệp? Ai có thể cho rằng một cô gái nhỏ nhắn như vậy lại là cao thủ teakwondo? Lại ai có thể nghĩ tới, con người tưởng chừng như thô tục đó khi chơi đàn lại trầm tĩnh xinh đẹp đến nhường này?
Cô ấy che giấu rất tốt đó chứ, ngay cả anh lúc trước cũng không thể nhìn ra được bất cứ thứ gì cơ mà.
Nhẹ bước tới cạnh đàn, Cảnh Hạo bất ngờ ôm lấy Thái Thu từ sau lưng, mặc cho cô hiện tại đang đánh đàn dở dang, tiếng đàn dần tan vào không khí, căn phòng phút chốc trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của hai người.
“Sao anh lại tới đây? Hôm nay không phải làm gì sao?”- Thái Thu không chút tức giận vì bị người khác làm gián đoạn công việc yêu thích, giọng nói nhẹ nhàng hỏi. Nghe kĩ liền có thể nhận thấy trong lời nói đã ít đi mấy phần xa cách của trước kia, thay vào đó là sự dịu dàng có phần thân thiết, tựa như là đang nói chuyện với người cô yêu thương vậy.
Không thể không nói rằng Trần Cảnh Hạo là người rất cơ hội. Nhân khi cô đang cần một nơi để dựa dẫm, muốn được một người ở bên quan tâm chăm lo, anh liền hết sức nhiệt tình mà tới bên cạnh cô, cùng cô vượt qua “thời gian khó khăn” đó. Vì vậy, tình cảm của hai người hiện tại coi như rất tốt.
“Nhớ em quá nên không làm việc được.”- Cảnh Hạo vô sỉ nói, xong liền nhân cơ hội hôn Thu một cái thật kêu. Sau đó, người nào đó lại vẫn lưu luyến không rời, dán sát mặt mình lại trên mặt cô.
Bị hơi thở đầy nam tính chặt chẽ vây lấy, còn nghe lời tán tỉnh siêu cấp trắng trợn của anh, Thái Thu có chút chịu không nổi mà đưa tay đẩy đẩy Cảnh Hạo ra. Dù vậy, người nào đó vẫn ngoan cố giữ chặt lấy, một chút tinh thần thỏa hiệp cũng không có.
“Này, anh đứng đắn một chút có được hay không hả?”- Thái Thu vừa bực mình, vừa buồn cười nhìn tên đàn ông làm ra hành động cố chấp đậm chất ngây thơ này với mình. Càng tiếp xúc lâu với tên này thì hình tượng nam chính lạnh lùng, tà ác của hắn trong cô càng bị phá hủy trầm trọng là sao hả?
“Ừm, em thật thơm…”- Cảnh Hạo trực tiếp bơ đi câu nói của cô, sau đó đáp lại bằng một câu rất là… không liên quan. Tiếp theo, chưa để Thu kịp bực mình, môi hai người đã một lần nữa dán lại với nhau. Lần này, rõ ràng là Cảnh Hạo không có ý định rời đi như trước. Anh quyến luyến ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, chăm chú hôn lên từng chút một, thật dịu dàng và cẩn thận, nâng niu giống như trân bảo. Nhân lúc Thu còn chưa kịp phòng bị, đầu lưỡi nóng bỏng đã quen thuộc xông vào khoang miệng cô, thân mật trêu đùa quấn quít cùng chiếc lưỡi nhỏ nhắn kia.
Cảnh Hạo đặt Thái Thu lên chiếc đàn piano trong phòng. Tay anh mơn trớn trên mắt cô, môi cô. Bất chợt, anh cúi xuống ngậm lấy đôi môi non mềm ấy. Thật ngọt! Đó là tất cả những gì Cảnh Hạo nghĩ khi hôn Thái Thu. Thái Thu hơi giãy dụa một chút vì thiếu dưỡng khi, cô va vào các phím đàn khiến chúng phát ra tạp âm chói tai. Cảnh Hạo ôn nhu cười với cô, cô như đắm chìm trong đôi mắt dịu dàng ấy.
Đến khi cô lấy lại lí trí, thì cả hai người đã trần trụi đối diện nhau. Thái Thu đỏ mặt ôm ngực, khẽ quát:
“Đây là phòng đàn.”
“Phòng đàn thì như thế nào?” Cảnh Hạo ngậm lấy vành tai cô, khẽ cắn một cái khiến cô run lên.
Thái Thu không dám kháng nghị nữa, cô sợ nếu cố nói thêm điều gì, tiếng rên rỉ sẽ bật ra khỏi miệng. Cái thân thể đáng chết này!
Đầu ngón tay hơi thô chạm vào da thịt trắng nõn dưới bụng Thái Thu, vén chiếc áo thun của cô lên cao. Bàn tay to lớn có phần hấp tấp, lại không dám lơ là mà cảm nhận sự mềm mại tinh tế trên làn da trắng mịn màng của người con gái. Đã bao lâu rồi anh chưa được chạm vào cô?
“Anh vì em mà nhịn lâu như vậy, lần này em phải chịu trách nhiệm!”- Giọng nói trầm khàn gợi cảm nhuốm màu dục vọng vang lên ngay sát bên tai Thái Thu, đôi môi nóng bỏng của Cảnh Hạo lại như có như không đụng chạm với thùy tai khiến thân thể nhạy cảm của cô khẽ run lên, trong họng bật ra một vài tiếng rên rỉ mơ hồ.
Âm thanh đó giống như một liều thuốc kích thích, khiến cho Cảnh Hạo càng thêm hưng phấn, bên dưới càng thêm trướng đau đến vô cùng khó chịu, bàn tay hoạt động càng thêm gấp gáp. Không khí trong phòng dường như càng trở thêm nóng bức người.
Trong phòng đàn, khắp nơi đều là hương vị ái muội gợi tình. Cảnh xuân vô hạn…
#
Đàn ông bị cấm dục đã lâu một khi làm trở lại, dù có nho nhã lễ độ đến đâu cũng có thể ngay lập tức hóa thân thành cầm thú. Lần thân mật này khiến Thái Thu sâu sắc hiểu được đạo lý đó. Cả người cô hiện tại đều vô cùng mệt mỏi, đau nhức, đến nỗi ngay cả nhấc tay cũng khó khăn. Từ phòng đàn ra phòng khách rồi lại vào phòng ngủ, cô còn không nhớ rõ bản thân và Cảnh Hạo đã làm bao nhiêu lần. Đáng hận hơn nữa là, người kia dường như càng làm lại càng hưng phấn!
Thái Thu phẫn nộ nghiến răng kèn kẹt, nhìn người đàn ông đang nằm ôm mình ngủ ngon lành mà lòng vô cùng căm phẫn. Dựa vào cái gì mà cô bị vắt kiệt sức lực mà hắn lại có thể tiêu dao thoải mái mà hưởng thụ hả!?
Dường như cảm nhận được sự oán hận mạnh mẽ của Thái Thu, người vốn đang ân an bình bình nhắm mắt ngủ kia lại từ từ tỉnh lại, tinh thần giống như còn cực kì sảng khoái.
“Bảo bối, buổi sáng vui vẻ!”- Cảnh Hạo sức sồng tràn trề, vui vẻ lên tiếng. Và mọi người đừng thắc mắc vì sao lại là buổi sáng, bọn họ là “cày cấy” từ buổi chiều đến tối khuya!
Vui vẻ con cún nhà anh! Thái Thu rất tức giận, liền hừ lạnh một tiếng, trực tiếp không thèm để ý tới người nào đó.
“Vẫn còn rất mệt sao?”-Cảnh Hạo tủm tỉm cười, lại quan tâm hỏi han Thu một câu. Sau đó, liền bị cô trừng mắt nhìn lại, ý tứ rất rõ ràng: ‘Anh còn dám hỏi à?’
Cảnh Hạo cảm thấy vẻ mặt đó của cô rất đáng yêu, anh quả thật là rất muốn bật cười nhưng lại sợ cô thẹn quá hóa giận mà cạch mặt với mình nên liền cố gắng nén lại. Anh cũng không muốn bị cắt mất phúc lợi.
“Em nghỉ ngơi đi, anh đi làm bữa sáng.”- Nói chưa xong đã thấy cô trùm chăn bao kín người.
Cảnh Hạo thấy vậy vẫn là không nhịn được mà bật cười, sau đó liền đứng dậy mặc quần áo, làm vệ sinh cá nhận xong thực sự đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Lăng Chính Thiên đang chễm chệ ngồi trên sofa ngoài phòng khách, nhìn hắn với ánh mắt không tốt.
À, có người đang ghen! Dự là sắp tới sẽ có bão rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.