Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!)

Chương 27: Vô đề




Tác giả: Wind
Em sai rồi, sai vì lựa chọn trao gửi tình yêu cho anh…
*************
Sau khi đã khóc một trận đã đời, Thu mệt mỏi thiếp đi. Trên khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên vẫn vương lại những giọt lệ trong suốt. Đôi mắt vì khóc nhiều mà đã sưng đỏ lên, mái tóc mềm mượt thường ngày rối tung xõa trên nền trắng của chiếc gối đã ướt một mảng vì nước mắt. Cả người cô nằm nghiêng sang một bên, hai chân hơi co lại như mong muốn giảm được sự lạnh lẽo đang tồn tại trong cô.
Để ý bên trong đã yên tĩnh lại được một lúc, người ở bên ngoài mới nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào. Thấy người trên giường, từ đầu đến chân, đều phủ kín chăn, người đó nhanh chóng đi tới bên cạnh giúp cô vén chăn ra khỏi đầu. Người này không ai khác, chính là Quân Lâm Ngạo!
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng còn vương đầy nước mắt cùng đôi mắt sưng húp của cô, đôi đồng tử đen tuyền tiếp tục dấy lên sự xót xa, đau đớn. Cô vì người kia mà tự hành hạ bản thân như vậy, đáng sao? Cô yêu Ruki Matsukari đến vậy? Anh… thực sự không còn cơ hội?
Ngón tay thon dài cẩn thân lau đi nước mắt trên mặt cô, từng li từng tí, nhẹ thật nhẹ giống như thứ anh đang động vào là một món bảo vật trân quý rất mong manh dễ vỡ.
Đã từng, tình yêu của cô ấy dành trọn cho anh, nhưng vì thứ tự trọng ngu ngốc kia, anh đánh mất cô. Có lẽ, hối hận lúc này là đã quá muộn rồi…
“ Anh phải làm gì làm gì bây giờ?”
Lâm Ngạo thì thào đặt câu hỏi với chính mình. Hiện tại, anh phải từ bỏ cô sao? Sẽ phải giúp cô giải thích với người tên Ruki kia, để họ tiếp tục cùng nhau vui vẻ và anh thì chúc cô và anh ta hạnh phúc? Thật có lỗi, anh cũng không phải thánh nhân, không thể làm được việc “ thấy người mình yêu hạnh phúc thì bản thân cũng sẽ hạnh phúc”! Anh rất ích kỉ!
Mâu thuẫn- anh rất không thích thứ cảm giác này…
Nhưng, dường như cảm nhận này, không chỉ tồn tại ở mỗi mình anh. Cùng là đàn ông, còn cùng có tình cảm với một người phụ nữ, làm sao anh không hiểu được tâm tư của Trần Cảnh Hạo và Lăng Chính Thiên? Yêu cô, đâu chỉ có mình anh?
“ Tiểu Thu, tại sao em luôn chán ghét anh như vậy? Không thể cho anh bất cứ cơ hội nào để bên em được sao? Anh biết rõ bản thân đã có bao nhiêu lỗi lầm đối với em, cũng biết mình không xứng đáng có được tình yêu của em như trước đây. Vậy nên, nếu em thực sự hạnh phúc với người tên Ruki kia thì anh có thể cố an ủi bản thân buông tay. Nhưng giờ hắn lại khiến em đau khổ như vậy, em nói xem, anh nên bất chấp tất cả mà tới giành lại em sao?”- Ngập ngừng một lúc, anh tiếp tục nói: “ Nhưng, anh rất sợ sẽ lại phải nhìn thấy ánh mắt hờ hững, lạnh nhạt như không hề nhìn thấy anh trước đây của em. Em như vậy, nơi này sẽ đau lắm!”
Một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại lưu luyến chạm vào làn da non mềm, trắng mịn của cô. Sau đó, anh lại đưa tay đặt vào vị trí trái tim mình, dí thật mạnh. Đều nói đàn ông rất mạnh mẽ nhưng hiện tại, anh thực sự, thực sự rất đau. Vành mắt của người đàn ông đã sớm đỏ lên, bên trong đôi mắt sâu thẳm là đau đớn quằn quại, sự mờ mịt đến não lòng.
“ Tiểu Thu, rốt cuộc anh phải làm gì để khiến em chấp nhận tình cảm của anh đây?”. Lời thủ thỉ đầy nghẹn ngào vẫn đều đặn vang lên bên tai Thu, khiến hai hàng lông mi dài khẽ động. Giọt lệ trong suốt, nóng hổi trượt xuống hai bên gò má. Đáng tiếc, Quân Lâm Ngạo không hề hay biết điều này. Anh… đã không kiên trì được nữa rồi. Lâm Ngạo gục đầu xuống bên cạnh giường cô, tay vẫn không quên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thu.
Anh… mệt mỏi, về cả tinh thần lẫn thể xác.
Bên trong phòng chỉ còn lại một mảng tĩnh lặng cùng không khí đè nén, ẩn giấu nỗi đau của cả hai con người. Còn ngoài cửa, một cô gái có vóc người nhỏ nhắn mặc chiếc váy màu hồng nhạt cùng với mái tóc đen dài mượt thả xõa xuống bờ vai đang đứng đó. Nếu nhìn từ phía sau, người ta sẽ nghĩ rằng cô gái này hẳn rất dịu dàng, rất ôn nhu, lại thân thiện. Tuy nhiên, giờ phút này, khuôn mặt của cô gái đang vặn vẹo đến xấu xí. Vẻ không cam lòng cùng hận thù đang bao phủ cả khuôn mặt xinh đẹp rồi dần chuyển sang thành sự âm độc đến rợn người. Những vẻ mặt này thật sự không hề phù hợp với bộ dạng của cô lúc này. Người này, chính là Trịnh Thu Thủy. Vốn cô ta định đến thăm “ cô em gái thân thương” của bản thân một chút để thể hiện rõ mình là một người chị tốt, biết quan tâm em gái, đóng một vở kịch tỷ muội tình thâm trước mặt những người đàn ông kia, nhưng hiện tại thì chắc là không cần thiết nữa rồi.
“ Trịnh Thái Thu, tao sẽ không để yên cho mày. Quân Lâm Ngạo chỉ có thể là của tao, không ai có đủ tư cách để tranh giành!”. Trong mắt lóe lên tia tần độc cuối cùng, khuôn mặt Trịnh Thu Thủy lại trở về với vẻ ôn nhu, mềm mại như lúc ban đầu. Giày cao gót đổi hướng, đi về phía hành lang rồi rời khỏi viện. Ngỡ rằng bản chất thật của cô ta đã được che giấu vô cùng kín đáo và cẩn thận nhưng rất không may cho Trịnh Thu Thủy, vẻ mặt tàn nhận của cô ta lại bị Hàn Lâm thu đầy đủ vào trong mắt.
Muốn hãm hãi tiểu công chúa của anh, cũng phải xem xem Hàn Lâm này có cho phép hay không! Chỉ là một cô tiểu thư chưa lõi sự đời mà dám tính kế với cô, Trịnh Thu Thủy này cũng không phải là gan lớn bình thường. Bất quá, từ từ trêu đùa mới là tốt, anh có rất nhiều thời gian để cùng chơi với cô ta. Những uất ức mà tiểu công chúa phải chịu suốt hai mươi năm nay, cần phải tính cho bằng hết thì mới tốt.
Quân Lâm Ngạo, anh cũng nên có phần trong đó đấy!
Mắt phượng khẽ nheo đầy nguy hiểm, khóe môi của người đàn ông thoáng động, kéo lên một độ cong nho nhỏ nhưng khi kết hợp với khuôn mặt đẹp như tượng tạc của anh khiến người khác có cảm giác hoàn mĩ đến không thở nổi. Người này… quá đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta như muốn ngừng hô hấp lại.
Bé con, em cũng mau khỏe lại. Bệnh tật, rất không tốt, người của tôi cũng không nên yếu đuối như vậy. Còn Ruki, đáng tiếc là lần này tôi phải cùng tranh giành rồi. Nếu còn không biết trân trọng những gì cậu đang có, đến lúc mất đi cũng đừng tìm tôi gây phiền phức.
Hàn Lâm an tĩnh xoay người rời đi, không hề có một chút lưu luyến nào. Có lẽ anh đối với cô có tình thật đấy, nhưng không có nghĩa anh sẽ quên đi bản tính tàn nhẫn của bản thân. Anh sẽ không vì sự đau khổ, lụy tình của cô mà đau lòng, nó quá thừa thãi. Có thời gian để đau khổ, chi bằng dùng nó để nghĩ cách giải quyết, điều này có vẻ hữu ích hơn nhiều. Anh luôn đề cao sự tỉnh táo hơn là cảm tính. Cũng chính bởi vì sự lí trí này đã khiến anh khổ sở không ít về sau.
Gió bắt đầu nổi, khoảng thời gian về sau của Thu chắc chắn không thể bình yên rồi!
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.